Tường Thành Không Cô Độc

Chương 27: Anh sẽ nhớ em



Edit: Cải Trắng

‘Vô tình nhớ tới’



Hai bát cháo cá được mang ra bàn, anh đẩy một bát tới trước mặt cô, còn rải lên đó chút hành lá, để thìa vào bát.

“ Khê Khê và Sở Sở đi về rồi? ” Cố Hiểu Thần hỏi.

Liễu Duệ gật đầu: “ Mới bay buổi chiều hôm qua. ”

“ Vốn dĩ muốn tiễn hai người đấy nhưng buổi chiều hôm qua có bệnh nhân cần phẫu thuật, em không đi được, họ có lải nhải gì với anh không? ”

Liễu Duệ múc cá từ trong bát mình sang bát cô: “ Không thấy à? ”

Hai ngày nay cô đều rất bận, không thấy là đang nói cái gì thế? Cô vội hỏi: “ Có chuyện gì à? ”

Anh cười không nói gì, vì thế, sự tò mò trong lòng Cố Hiểu Thần càng dâng cao hơn. Cô lôi điện thoại di động ra xem thì thấy Liễu Khê đã kéo cô vào nhóm trong wechat, cũng thông báo luôn một câu trong nhóm: ‘Hoan nghênh chị dâu trở về đoàn đội!!’

Sau đó là Sa Khinh Vũ và Lai Sở Sở gửi tới gói biểu cảm thể hiện sự kỳ quái. Nhìm chằm chằm vào màn hình điện thoại, Cố Hiểu Thần không nhịn được mà hơi nhếch môi lên. Đồng thời, cô gửi vào nhóm một gói biểu cảm.

“ Cố Hiểu Thần. ”

Ánh mắt của Cố Hiểu Thần vẫn nhìn chăm chú vào màn hình, cô chỉ lên tiếng đáp lại: “ Sao thế? ”

Không thấy cô ngẩng đầu, Liễu Duệ lại gọi lần nữa: “ Cố Hiểu Thần. ”

Cố Hiểu Thần ngẩng đầu lên, nhìn anh: “ Làm sao thế? ”

Anh dùng thìa khuấy khuấy cháo cá trong bát, giống như là đang cân nhắc nên nói chuyện như thế nào. Qua một lúc, rốt cuộc anh cũng mở miệng nói: “ Anh không thể cùng em trở về Quảng Đông. ”

Động tác bấm điện thoại của Cố Hiểu Thần hơi ngừng lại, không tự chủ được mà hơi cong lên.

Liễu Duệ cúi đầu, lẳng lặng nhìn ngón tay cô cứng đờ ở giữa không trung, cảm giác áy náy dâng lên. Ban đầu anh đã đồng ý lễ quốc khánh sẽ cùng cô trở về Quảng Đông, nhưng lần này anh lại lỡ hẹn. Anh giải thích: “ Ở quân khu có chút việc cần xử lý, ngày nghỉ phép muộn hơn mấy ngày. ”

Cô cúi đầu ăn mấy miếng cháo cá nhưng không hiểu sao lại cảm thấy không có khẩu vị. Bỗng nhiên cô nghĩ, về sau cô không ăn cháo cá nữa, hoặc là về sau cô sẽ không tới quán cháo nhà họ Tửu nữa.

Anh lại khuấy cháo trong bát lên, thanh âm trở nên dịu dàng hơn: “ Cố Hiểu Thần, chờ anh trở về. ”

Lại là câu nói đó.

Vô số lần, anh đã nói vô số lần rồi.

Cố Hiểu Thần cố gắng kìm nén sự chua xót ở khóe môi, cúi đầu. Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt anh, giọng nói cô nhẹ nhàng: “ Sao bọn anh xin nghỉ bệnh nghỉ phép lại khó thế chứ? ”

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô đang cúi xuống, tuy không thể thấy rõ được cảm xúc nơi đáy mắt cô nhưng anh có thể tưởng tượng ra cô thất vọng như thế nào. Bỗng nhiên cổ họng nghẹn lại: “ Xin lỗi. ”

Cô càng cúi đầu thấp hơn. Bầu không khí im lặng mất một lúc, sau đó cô hỏi: “ Anh được nghỉ mấy ngày? ”

“ 15 ngày. ”

“ 15 ngày? ” Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc: “ Sao được nghỉ nhiều vậy? ”

Bộ đội là một ngành nghề rất vô tình, sao lại có nhiều ngày nghỉ phép thế?

Anh lắc đầu, lên tiếng giải thích: “ Mỗi năm chỉ có 40 ngày nghỉ phép, trong đó đã tính cả thời gian nghỉ bệnh. ”

Một năm 40 ngày nghỉ phép?

Cô nhíu mày lại, tính nhẩm những ngày nghỉ phép của mình. Tuy rằng bác sĩ khoa ngoại cũng rất bận rộn nhưng hầu như tuần nào cũng có hai ngày nghỉ phép. Tính ra thì một năm sẽ được nghỉ 96 ngày, còn có cả nghỉ đông nữa, rồi mấy ngày nghỉ theo quy định của nhà nước….Vậy mà anh chỉ có 40 ngày, còn bao gồm cả nghỉ bệnh?

“ Vì sao nghỉ bệnh lại trừ vào lịch nghỉ phép? ” Cô bắt đầu để tâm vào mấy chuyện nhỏ nhặt.

Anh không nói gì, chỉ dùng đôi mắt đen nhánh nhìn cô.

“ Điều này không công bằng. ”

Nghỉ bệnh là nghỉ bệnh, nghỉ phép là nghỉ phép, sao có thể gộp vào làm một như thế chứ?

Anh vẫn không đáp lại, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào cô. Con ngươi anh rất đen và sáng, phẳng lặng như hồ nước sâu, sâu tới nỗi có thể hút cả cô vào trong đó. Không có câu trả lời có nghĩa là đáp án rất rõ ràng. Biết rõ là giờ phản kháng cũng chẳng có tác dụng gì nhưng cô vẫn cố tưới nước vào gốc cây khô cằn: “ Chẳng công bằng một chút nào. ”

Đã nhiều năm rồi mới được thấy bộ dáng tức giận của cô, Liễu Duệ không khỏi cười nhẹ một tiếng.

Cố Hiểu Thần thả thìa vào trong bát cháo, hoàn toàn không muốn ăn. Đột nhiên, anh duỗi tay ra cầm lấy tay cô, dùng những ngón tay thô ráp đó mà vuốt ve cánh tay. Ngón tay đó dần dần di chuyển, từng chút một tiến tới lòng bàn tay cô, cảm nhận được ngón tay cô. Mười ngón tay đan vào nhau.

Ngón tay cô vô cùng tinh tế, so với thời trung học thì bây giờ trông còn trắng hơn, có lẽ là do ngày nào cô cũng ở trong bệnh viện tiếp xúc với dụng cụ trong phòng phẫu thuật và thuốc khử trùng. Anh không nói gì, cứ yên lặng cầm lấy bàn tay cô, không buông ra.

Cố Hiểu Thần không nhúc nhích, cứ để mặc anh cầm tay mình.

Rất nhiều người ra ra vào vào trong quán cháo họ Tửu, họ nhìn thấy Liễu Duệ đang mặc quân trang thì không khỏi chú ý về phía bên này.

Một đôi tình nhân đi vào quán gọi cháo, ngồi ở ngay bên cạnh bàn của hai người. Cô bạn gái đó thỉnh thoảng lại liếc về phía Cố Hiểu Thần và Liễu Diệu, sau đó cô ấy quay sang nói với bạn trai mình: “ Anh mau nhìn đi, nhìn người ta lãng mạn thế cơ mà. ”

Người bạn trai lại không nghĩ thế: “ Chỉ là nắm tay thôi mà. ”

“ Quan trọng người nắm tay là quân nhân, đẹp trai quá. ” Cô bạn gái tỏ vẻ hâm mộ.



Hai người cứ nắm tay nhau như thế. Nắm tay lúc tính tiền, nắm tay đi qua hai cái ngõ nhỏ, nắm tay đi tới tận bệnh viện.

Nhìn thấy cửa bệnh viện ngay trước mắt, Cố Hiểu Thần không tự chủ được mà hơi rũ hàng lông mi xuống, nhìn bàn tay ai đó vẫn nắm chặt tay cô không buông.

“ Đi vào đi. ” Anh nói.

Cô gật gật đầu, chậm rãi xoay người. Nhưng chân còn chưa bước được nửa bước thì người đằng sau đã kéo giật cô lại. Động tác của anh quá nhanh, khiến cô không kịp phản ứng. Đợi tới khi cô khôi phục tinh thần thì đã thấy cánh mũi mình tì lên vai anh, cách một lớp vải màu xanh biếc cô có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh. Cô nghĩ, trước khi gặp được cô anh đã hút thuốc.

Anh hơi nâng cổ cô lên, một tay đặt ở vòng eo cô, siết chặt. Anh cứ ôm cô như thế, không nói lời nào.

Cố Hiểu Thần hơi tì trán lên bờ vai anh, mắt nhìn xuống là có thể nhìn xuyên qua áo anh. Cúc áo nơi cổ áo được không cài khiến cô có thể nhìn thấy được xương quai xanh gợi cảm.

Khi còn đi học, anh rất thích cởi bỏ hai nút áo trên cùng, vô tình để lộ ra xương quai xanh, chỉ thế thôi đã khiến cho cô thần hồn điên đảo.

Trong lúc cô đang nhìn xương quai xanh của anh tới thất thần thì trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp: “ Cố Hiểu Thần, chúng ta gặp lại nhau ở Quảng Đông nhé. ”

Hàng lông mi cô run rẩy, trong mắt thoáng qua tia mất mát. Hóa ra anh đang nói lời tạm biệt.

Liễu Duệ cúi đầu nhìn khuôn mặt người trong lòng. Không muốn buông tay, nhưng không thể không buông. So với việc áy náy, anh càng cảm thấy luyến tiếc sự mất mát của cô hơn.

Anh nhịn không được bổ sung thêm một câu: “ Cố Hiểu Thần, anh sẽ nhớ em. ”

Bỗng nhiên, ánh mắt cô run lên.

Nhớ em.

Câu nói này, anh chưa bao giờ nói với cô.

Hai người đã vô số lần nói ‘đừng’, vô số lần trò chuyện với nhau, vô số lần gọi video, nhưng khi kết thúc cuộc trò chuyện anh chỉ nói đúng một câu, đó chính là: “ Cố Hiểu Thần, chờ anh trở về. ”

Sau đó, không còn gì nữa.

Anh thế nào, cô là người hiểu rõ nhất. Khi đối mặt với tình cảm, từ trước tới nay anh không hay biểu hiện nhiều. Có lẽ anh bị ảnh hưởng từ cuộc hôn nhân thất bại của bố mẹ mình, có lẽ đối với anh những lời lẽ mỹ miều trau chuốt không bằng những hành động rõ ràng. Thế nên, anh không nói yêu, cũng chẳng nói lời âu yếm.

Trong vô thức, Cố Hiểu Thần ôm chặt lấy vòng eo anh, tựa đầu vào ngực anh, tham lam hít lấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh. Chỉ có như thế, cô mới giải được thuốc độc trong người.

“ Hẹn gặp lại ở Quảng Đông. ” Cô đáp lại.

Nghe thấy giọng cô rầu rĩ không vui, Liễu Duệ đưa tay lên xoa đầu cô, động tác vừa nhẹ nhàng vừa ôn nhu.

Sau đó, anh xoay người đi, không quyến luyến thêm một giây nào nữa.

Tựa như vô tình nhưng tình cảm ẩn sâu bên trong.

Mây trắng trên bầu trời dần tan đi, để lộ ra bầu trời cao xanh vời vợi.

Cố Hiểu Thần trơ mắt nhìn anh lên xe, nhìn anh rời đi, nhìn cho tới tận khi xe Jeep quân dụng đó biến mất ở cuối con đường. Cô hơi ngẩng đầu lên, tầm mắt lơ đãng nhìn sắc trời xanh thẫm, đón ánh nắng dịu nhẹ, cô hơi cong môi lên.

Tốt quá! Sau cơn mưa trời lại sáng, quan hệ của hai người đã tốt hơn rồi.



Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, lời đồn thổi đã bay tứ phía. Hơn nữa, Triệu Tiền Tiến còn ở đó, đi đâu cũng khẳng định rằng Cố Hiểu Thần là ‘chị dâu’, rồi có vài người còn bắt gặp cảnh người ôm nhau công khai nữa chứ. Điều này không còn nghi ngờ gì nữa, cuối cùng chân tướng cũng bộc lộ rồi.

Gạt đi lớp sương mù sẽ thấy được trăng sáng. Nhóm người ủng hộ ‘Bạch Lục cp’ vô cùng đắc ý, còn vân vê đầu ngón tay chờ Mao gia gia vào tay mình. Còn lại nhóm người ‘Xương sọ cp’ và ‘Trầm mặc cp’ thì tỏ ra không phục, móc tiền ra đưa với vẻ không cam tâm. Lấy ra hai tờ Mao gia gia nhưng không muốn đưa cho người khác chút nào.

Diệp Cựu Mạch vừa mới hoàn thành một ca phẫu thuật, đi ra thì lập tức bắt gặp cảnh tượng này. Đây có thể gọi là hiện tượng ‘cá cược’ Hắn đến gần, ho nhẹ một cái như để cảnh cáo.

Mọi người bị bắt gặp trong lúc đang hành sự, mắt liếc nhìn Diệp Cựu Mạch một cái rồi nhanh chóng lấy ‘đạo cụ’ ra làm như thể mình đang bận rộn lắm.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Cựu Mạch có chút bất đắc dĩ: “ Lấy tôi ra để đánh cược, sao không để cho tôi chút thù lao nào thế? ”

Mấy cô y tá ở đó cười cười, giả bộ như chẳng có chuyện gì xảy ra cả: “ Giáo sư Diệp, anh đang nói cái gì thế? Sao chúng tôi nghe không hiểu anh đang nói gì? ”

Diệp Cựu Mạch cười, không tiếp tục vạch trần mọi người.

Ở đầu bên kia, Thẩm Số lên tiếng gọi hắn. Hắn đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.

Thấy Diệp Cựu Mạch vừa đi khỏi đây, mấy cô y tá đó lén thở phào một hơi, nhanh chóng tản ra đi làm việc của mình. Lại một ngày vô cùng phong phú trôi qua.



Lúc Triệu Tiền Tiến đưa tiểu đội trưởng về tới quân khu thì cũng là lúc những người lính khác vừa mới ngủ trưa dậy. Vào trong ký túc xá, hắn kéo chân bọn họ lại ngồi bát quái: “ Mấy người không biết đâu, cái đám người ở bệnh viện đó đúng là chẳng biết gì cả, không ngờ bọn họ lại gán ghép chị dâu với nhiều người như vậy. Sao bọn họ không nhìn thử xem Liễu đội của chúng ta là ai, mấy tên giáo sư đó có thể so được sao? Còn nữa… ”

Đang nói hăng say, bỗng dưng có người huých vào người Triệu Tiền Tiến.

Triệu Tiền Tiến nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ quái, sau đó hỏi: “ Làm sao? ”

Người nọ ném cho hắn một ánh mắt.

Nhưng Triệu Tiền Tiến nhìn không hiểu ý cậu ta, hắn tiếp tục xắn tay áo lên, nhiều chuyện: “ Chị dâu của chúng ta như hoa như ngọc, rất xứng đôi với Liễu đội. Từ xưa tới nay, mỹ nhân luôn đi với anh hùng, rất đẹp đôi. Chờ một ngày nào đó… ”

“ Khụ khụ khụ. ”

Người vừa nãy huých Triệu Tiền Tiến lại ho một tràng vô cùng mãnh liệt, còn nháy nháy mắt ra ám hiệu nữa.

Triệu Tiền Tiến bị cắt ngang nên không vui, hắn trừng mắt nhìn người nọ: “ Cậu nhiều tật xấu tới vậy à? ”

Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

Người nọ trưng ra vẻ mặt không còn luyến tiếc cuộc sống này nữa. Cậu ta đứng thẳng dậy, đứng chuẩn theo nghi thức chào trong quân đội, dõng dạc hô to: “ Liễu đội. ”

Chỉ một tiếng gọi thôi đã khiến cho cả người Triệu Tiền Tiến cứng đờ. Vẻ mặt hắn tràn đầy nghi ngờ, quay đầu lại nhìn. Sau khi thấy rõ vẻ mặt Liễu Duệ, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ đau khổ, chỉ biết cười ‘ha ha’ hai tiếng cho qua.

Mãi lúc sau, hắn mới nói được: “ Gì nhỉ, Liễu đội và chị dâu đã ăn trưa xong rồi sao? ”

Liễu Duệ lạnh nhạt liếc mắt nhìn Triệu Tiền Tiến một cái, bình tĩnh trả lời: “ Vừa mới ăn xong. ”

Mọi người trợn tròn mắt, không phải trước cứ nhắc tới bác sĩ Cố là phải hít đất à?

Không bị phạt hít đất nữa, Triệu Tiền Tiến mừng thầm trong lòng. Quả nhiên là vậy, nghe người đi trước dạy bảo, ăn xong sẽ không mệt nữa.

Đợi tới khi Liễu Duệ đi khỏi đó, mọi người mới xông ra chất vấn Triệu Tiền Tiến: “ Có chuyện gì xảy ra? Sao Liễu đội lại buông tha cho cậu? ”

Triệu Tiền Tiến bày ra bộ dáng tiểu nhân đắc chí, ngồi thẳng vai, giả bộ như thể đây là một chuyện thâm sâu khó đoán: “ Người tài giỏi ắt sẽ có diệu kế. Sau này mấy người các cậu cứ đi theo gia, đảm bảo các cậu sẽ được kê cao gối mà ngủ. ”

Trong lòng mọi người âm thầm chửi rủa nhưng ngoài mặt vẫn hết sức nịnh nọt, người thì xoa vai, người thì đấm chân cho hắn.

Lúc Tu Diệp gõ cửa phòng thì bắt gặp cảnh tượng Triệu Tiền Tiến được hầu hạ chẳng khác nào hoàng đế thời xưa, cô đành ho khan hai tiếng để thu hút sự chú ý.

Mọi người nghe thấy tiếng thì quay lại, thấy ngay được Tu Diệp đang đứng ở cửa, bọn họ vội vàng đứng nghiêm chào theo nghi thức quân đội. Tu Diệp cũng đáp lễ, chào theo đúng nghi thức quân đội. Sau đó, cô lấy thiệp mời ra, phát cho mỗi người một tấm thiệp.

Mọi người nhận được tấm thiệp đỏ chói thì không khỏi sửng sốt, người lấy lại tinh thần nhanh nhất là Triệu Tiền Tiến: “ Tu sĩ quan thật sự muốn kết hôn? ”

Thấy có người nghi ngờ, khóe môi Tu Diệp cứng đờ: “ Cậu bị ngốc sao? ”

Triệu Tiền Tiến lắc đầu: “ Không, không dám suy đoán lung tung. ”

Tu Diệp lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn, sau đó cô cũng không mắng mà chỉ nói một câu: “ Tết Nguyên Đán này nếu mọi người có thời gian thì tới nhé. Quà thì có thể tặng nhưng phong bì tôi không nhận đâu. ”

Mọi người nhanh chóng giơ tay kính chào theo nghi thức quân đội, khí thế ngất trời: “ Rõ!! ”

Tiễn Tu Diệp đi rồi lại nhìn chằm chằm thiệp cưới, máu bát quái của mấy người ở đây lại nổi lên.

“ Đây là tình huống gì thế? ”

“ Nghe đồn sĩ quan và thiếu tá không phải là một đôi. Chớp mắt một cái đã thấy sĩ quan kết hôn còn thiếu tá cũng đang yêu đương, mẹ nó, tôi rất buồn bực. ”

Đột nhiên, có người hỏi: “ Mấy cậu nói xem, là bác sĩ Cố theo đuổi Liễu đội hay là Liễu đội theo đuổi bác sĩ Cố? ”

Có người đáp: “ Chắc là Liễu đội theo đuổi con gái nhà người ta. Cậu không thấy bộ dáng của bác sĩ Cố rất lạnh lùng à? Người như thế có thể theo đuổi Liễu đội sao? ”

Có người gật đầu, phụ họa theo: “ Đúng thế. Nhớ hôm bay từ Quảng Đông về Bắc Kinh, đôi mắt Liễu đội luôn nhìn về phía bác sĩ Cố. ”

Đang trong lúc trò chuyện hăng say, bỗng nhiên mấy người đó bị đập vào đầu mấy cái, đang định truy lùng kẻ đánh lén thì Triệu Tiền Tiến thấp giọng dạy bảo: “ Đáng đời mấy người suốt ngày phải hít đất, cả ngày cứ luôn miệng bác sĩ Cố bác sĩ Cố, ngu muốn chết. ”

Mọi người im lặng, nhìn Triệu Tiền Tiến với ánh mắt cần giải thích.

Triệu Tiền Tiến hừ lạnh một tiếng, bày ra bộ dáng cao cao tại thượng: “ Gọi là chị dâu. ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.