“ Tuy sau phẫu thuật xảy ra tình trạng xuất huyết nhưng may là khống chế kịp thời. ”
Diệp Cựu Mạch đưa tay nhéo nhéo ấn đường đầy mệt mỏi: “ Em đã xác nhận thì tôi yên tâm rồi. ”
Tay Cố Hiểu Thần đang lật tài liệu dừng lại, cô liếc mắt nhìn Diệp Cựu Mạch: “ Tò mò thật đấy, ai có thể khiến anh lo lắng như thế? ”
“ Em không biết cô ấy? ” Diệp Cựu Mạch hỏi lại bằng giọng nghi hoặc.
Cố Hiểu Thần đặt đống tài liệu xuống bàn làm việc của Diệp Cựu Mạch, cô lạnh nhạt nhìn hắn một cái, cô cần phải biết à?
“ Bệnh nhân này… ” Diệp Cựu Mạch đưa ngón tay chỉ chỉ vào đống tài liệu, nhíu mày: “ Là Ly Thu, em không nhận ra à? ”
“ Ly Thu? ” Cố Hiểu Thần kinh ngạc trong giây lát, rồi cô hỏi: “ Tu Diệp đã trở về? ”
Diệp Cựu Mạch thuận tay để phần tài liệu đó vào ngăn kéo, hơi nhắm mắt lại, thanh âm vô cùng lạnh nhạt: “ Cô ấy cũng nên về rồi. ”
Sau đó, tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Cựu Mạch thu lại dòng suy nghĩ của mình.
Liễu Duệ đẩy cửa đi vào, ánh mắt vừa di chuyển đã thấy một bóng lưng đứng đối diện mình… thanh cao lại lạnh lùng.
Anh cong môi, sau đó thay đổi tay cầm mũ của mình.
“ Đến rồi. ” Diệp Cựu Mạch chỉ vào cái ghế dựa cách đó không xa: “ Cậu ngồi xuống đi. ”
Liễu Duệ không ngồi, anh tiến về phía trước vài bước, đứng ở ngay bên cạnh cô: “ Không cần, cứ thế này mà nói chuyện đi. ”
Tiếng nói trầm, khàn khàn vang lên từ trên đỉnh đầu, đúng là đã lâu rồi…
Không kìm được, cô nghiêng đầu đưa mắt nhìn. Do cô đang ngồi còn anh thì đang đứng nên thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là đôi tay đang cầm mũ của anh.
Thon dài, khớp xương vô cùng rõ ràng.
Chỉ liếc mắt một cái thôi mà trong lòng cô cũng gợi lên cảm giác đau nhói.
“ Vậy cứ như thế đi. ” Diệp Cựu Mạch không miễn cưỡng, sau đó hắn đưa mắt nhìn Cố Hiểu Thần.
Cô hiểu ý của hắn, đôi môi đang mím chặt của cô chậm rãi mở ra: “ Hai người nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài trước. ”
Vừa đứng dậy, lập tức cô bị bàn tay đang cầm mũ của anh chặn lại, anh ấn vai cô để cô ngồi xuống, giọng nói lạnh nhạt của anh truyền từ trên đỉnh đầu xuống: “ Có liên quan tới em, ngồi nghe đi. ”
Bị ấn ngồi về chỗ cũ, Cố Hiểu Thần hơi nghiêng đầu, cô để ý tới tay anh đang đặt trên vai cô, cô nhíu mày lại.
Diệp Cựu Mạch không rõ tình huống trước mặt lắm, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Liễu Duệ: “ Không phải là liên quan tới tiểu đội trưởng của cậu sao? ”
“ Phải. ” Anh buông tay xuống, anh đưa bàn tay còn lại lên phủi phủi mũ mặc dù mũ không dính chút bụi nào, chậm rãi mở miệng: “ Thuận tiện nói tới một số việc liên quan tới Ly Thu. ”
“ Ly Thu? Sao lại liên quan tới việc của Ly Thu? ” Từ trước tới nay, phàm là những việc liên quan tới Ly Thu thì Tu Diệp luôn tự làm lấy, không hề giao phó việc cho bất kỳ ai.
Liễu Duệ nghiêng đầu, ánh mắt anh như có như không liếc qua khuôn mặt Cố Hiểu Thần, trầm ngâm: “ Tạm thời Tu Diệp không thể trở về, mọi việc sẽ do tôi giải quyết. ”
Vẫn chưa về?
Đôi mắt đen nhánh của Diệp Cựu Mạch tối đi, hắn đứng lên, hắn đập hai tay xuống bàn làm việc, chống tay lên đó, ống tay áo trắng lớn che đi gân xanh đang nổi lên trên cánh tay hắn, thanh âm có chút lạnh lùng: “ Cô ấy vẫn chưa trở về? Cho dù Ly Thu có nằm ở chỗ này, cô ấy vẫn không chịu trở về, đúng không? ”
Liễu Duệ nhìn hắn, nhắc lại câu nói vừa rồi: “ Công việc của cô ấy phát sinh ra chút sự cố, tạm thời không thể quay về. ”
Sự cố trong công việc? Tạm thời không thể trở về được?
Đúng là một câu giải thích không chê vào đâu được.
Diệp Cựu Mạch cười lạnh một tiếng, hắn nói, mang theo một tia trào phúng: “ Thật không? Nếu cô ấy thực sự quá coi trọng mệnh lệnh quân đội thì vĩnh viễn không cần trở về cũng được. ”
Từ trước tới nay, Tu Diệp luôn là cái rễ cắm sâu trong lòng Diệp Cựu Mạch, Liễu Duệ hiểu điều này và Cố Hiểu Thần cũng thế.
Trước khi Diệp Cựu Mạch hoàn toàn mất khống chế, Cố Hiểu Thần đã đứng lên, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang phẫn nộ kia, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của cô vang lên: “ Không phải chỉ là bị bệnh thôi sao? ”
Một câu, trong nháy mắt đã ngăn chặn được lửa giận trong lòng Diệp Cựu Mạch.
Ý thức được việc mình đang thất thố, Diệp Cựu Mạch nắm chặt hai tay lại rồi đút vào trong túi áo blouse trắng. Ngoài mặt, sự u ám, lạnh lùng đang bao phủ lấy khuôn mặt hắn.
“ Tôi còn phải đi kiểm tra phòng, chuyện của Ly Thu, để buổi chiều rồi nói tiếp. ”
Dứt lời, cô không đợi hai người đàn ông còn lại tiếp lời, cô cứ thế bước ra khỏi văn phòng Diệp Cựu Mạch.
Đi tới cuối hành lang, Liễu Duệ đã chặn được cô lại.
Cố Hiểu Thần dậm chân, cô quả quyết khép hai mắt lại, giấu đi muôn vàn suy nghĩ đang hiện lên.
Nhìn thấy cô vẫn né tránh, Liễu Duệ càng khẩn trương hơn, anh mím chặt môi lại, nhìn chằm chằm vào cô.
Cửa sổ bên trái hơi mở ra, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào, ánh nắng dừng lại ở vị trí dưới cánh tay, khuôn mặt cô bị che khuất ánh sáng mà càng trở nên lạnh lùng hơn.
Bị một ánh mắt nóng bỏng nhìn tới, cô cảm thấy có chút tê dại.
Một lúc sau, Cố Hiểu Thần giương đôi mắt lên, lạnh nhạt nhìn anh một cái, cô mím chặt môi dưới, vẫn nhất quyết không nói gì.
Anh cũng thế, không mở miệng nói câu nào cả. Anh cứ như thế đứng ở trước mặt cô, chăm chú nhìn cô, tựa như một cây cột điện cao lớn, dù mưa giông bão lớn thế nào cũng không thể.
Mọi thứ đều trở nên yên ắng.
Cô mất tự nhiên đút hai tay vào trong túi áo blouse trắng, mở miệng một cách cứng ngắc: “ Anh không nghĩ là… ” Cô hơi dừng lại, tránh né tầm mắt của anh, âm thanh cô cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, giống như mưa phùn trong đêm xuân, cơn gió nhẹ lướt qua, nói nhẹ tới mức không phải ai cũng nghe thấy được: “ Vì sao sư huynh phải tức giận sao? ”
“ Bởi vì Tu Diệp vào bộ đội? ” Anh suy đoán.
Cô cười, lắc lắc đầu: “ Anh ấy chưa bao giờ để tâm tới việc Tu Diệp có vào quân đội không, cái anh ấy để ý là liệu Tu Diệp có tự tra tấn chính mình không. ”
Tự mình tra tấn bản thân, cố tình chịu sự tra tấn đó, không nghĩ tới Diệp Cựu Mạch chút nào.
Anh nhìn cô, ánh mắt tối đi.
Diệp Cựu Mạch quan tâm tới Tu Diệp, vậy cô thì sao? Cô, Cố Hiểu Thần, cô sẽ để ý cái gì đây?
Anh lại im lặng.
Bệnh cũ tái phát, giống như lúc đọc sách vậy, luôn chờ cô mở miệng trước.
Cố Hiểu Thần lạnh nhạt cúi đầu xuống, cô di chuyển tầm mắt xuống dưới đất, trên nền đất có hai đôi chân đang đứng đối diện nhau. Cô ở dưới ánh mặt trời, còn anh thì ở trong bóng tối, cái anh đi là giày chuyên dụng của quân đội, giày cô đi là một đôi giày trắng. Một xanh một trắng, một sáng một tối, màu sắc đối lập nhau rõ ràng, giống như là vách ngăn giữa hai người bọn họ. Hai người, là của hai thế giới.
“ Anh đang cản không cho tôi đi xuống sao? ” Cô cúi đầu, hỏi anh.
Đôi mắt đen nhánh của anh hơi di chuyển, một lúc sau anh mới đáp, còn mang theo chút cứng ngắc: “ Không phải. ”
“ Không phải thì tốt. ” Cô cười nhẹ một tiếng, sau đó đi vòng qua anh mà tới chỗ thang máy.
Dưới ánh nắng, thân ảnh người đó đã biến mất, anh nâng mí mắt nặng trĩu lên nhìn vòng sáng đang chậm rãi chuyển động, cuối cùng thì lan tới tận chân anh. Anh cứ đứng đó, cho đến khi Triệu Tiền Tiến đi tới: “ Liễu đội, đón được chị dâu rồi. ”
Lúc này, anh mới khôi phục tinh thần, nhìn Triệu Tiền Tiến đi tới, rồi gật đầu.
“ Nghe nói đội trưởng còn phải tiến hành phẫu thuật lần thứ hai? ” Triệu Tiền Tiến hỏi.
Như nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên Liễu Duệ phân phó Triệu Tiền Tiến: “ Cậu đi tìm bác sĩ Diệp của khoa ngoại cho tôi, làm đơn chuyển viện rồi xin chữ ký anh ta. ”
“ Chuyển viện? ” Triệu Tiền Tiến cảm thấy khó hiểu: “ Sao lại phải chuyển viện? Bác sĩ Diệp ở khoa ngoại nổi tiếng là bác sĩ phẫu thuật hàng đầu, đâu phải bệnh nhân nào cũng có thể may mắn gặp được bác sĩ Diệp. ”
Anh không giải thích thêm, chỉ nhấn mạnh lời phân phó của mình: “ Chuyển tới bệnh viện quân khu, cậu và chị dâu thương lượng một chút đi. Nếu chị dâu đồng ý thì đưa đơn xin chuyển viện cho bác sĩ Diệp, bảo anh ta ký tên. ”
Triệu Tiền Tiến không thắc mắc nữa, trực tiếp nhận lệnh: “ Rõ!! ”
..
Đi ra khỏi bệnh viện, theo bản năng anh ngước mắt lên nhìn tòa nhà cao cao của bệnh viện, nhìn về một góc nào đó của một tầng nào đó. Nơi đáy mắt hiện lên sự u ám.
Buổi sáng, khi đang nói chuyện về Tu Diệp thì bị cắt ngang nên bốn giờ chiều hôm đó Cố Hiểu Thần lại bị Diệp Cựu Mạch gọi lên văn phòng hắn một chuyến, gọi bằng đường dây điện thoại nội bộ.
Khi cửa thang máy mở ra, bốn mắt lại giao nhau.
Trong thang máy, chỉ có một mình anh đứng đó, trên người anh vẫn mặc bộ quân trang giống như lúc sáng, nhưng lại thiếu cái mũ, tóc anh hơi ướt, giống như là anh vừa mới tắm xong.
Cô gật đầu một cái xem như là lời chào, sau đó cô bước vào thang máy, đứng đưa lưng về phía anh.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, không gian bên trong thang máy trở thành một không gian khép kín, nó yên lặng tới nỗi hai người họ có thể nghe thấy được cả tiếng hô hấp của nhau.
Đứng ở phía sau cô, đôi mắt thâm thúy của anh vẫn u ám như trước, nhìn bóng dáng lạnh lùng của cô, không hề chớp mắt.
“ Tinh ” một tiếng, đã tới tầng năm.
Cô đi ra khỏi thang máy trước, anh đi theo sau, giữa hai người luôn duy trì một khoảng cách nhất định.
Cô không hề bước nhanh hơn, chỉ có anh bước chậm lại thôi.
Năm năm, không ngờ anh càng trở nên tham lam hơn, ngay cả bóng dáng trong vài giây ngắn ngủi cũng không buông tha.
Một trước một sau, cứ như vậy cả một đường mà đi thẳng tới văn phòng của Diệp Cựu Mạch.
Đặt tay lên cửa lớn văn phòng gõ hai tiếng, Diệp Cựu Mạch hơi ngẩng đầu lên, mở lời: “ Vào đi. ”
Cô đi trước, anh đi sau, thuận tiện đóng luôn cửa phòng lại. Vị trí vẫn giống như buổi sáng hôm nay, cô ngồi ở đối diện Diệp Cựu Mạch, còn anh thì đứng ở bên trái cô.
Diệp Cựu Mạch để mấy cái bệnh lý sang một bên, hỏi: “ Nghe nói cậu muốn cho người ở phòng bệnh 312 chuyển viện? ”
“ Phải. ”
“ Cậu nghi ngờ kỹ thuật của tôi? ”
“ Không phải. ” Dừng một lát, Liễu Duệ bổ sung thêm câu: “ Có nguyên nhân cá nhân. ”
Diệp Cựu Mạch trầm tư trong chốc lát: “ Việc cá nhân của cậu, tôi không có quyền can thiệp, nhưng đứng trên cương vị của một bác sĩ chủ trị, từ góc độ chuyên nghiệp mà nhìn nhận thì tôi không đồng ý việc chuyển viện. ”
“ Nguyên nhân? ” Liễu Duệ dùng hai từ đơn giản dò hỏi.
“ Buổi chiều lúc đi kiểm tra phòng bệnh tôi đã gặp người nhà bệnh nhân, nghe nói bệnh nhân phòng 312 là người quen cũ của Tu Diệp. ”
Liễu Duệ nhíu mày: “ Thế thì sao? ”
“ Cho nên lần phẫu thuật này chỉ có thể do tôi làm. ”
“ Đây là ý kiến anh đưa ra từ góc độ chuyên nghiệp? ” Liễu Duệ hỏi một câu, dùng giọng điệu như đang cười nhạo.
Diệp Cựu Mạch gật đầu một cách chân thành, trả lời cho có lệ: “ Đương nhiên. ”
Tâm tư của hắn, chẳng lẽ Liễu Duệ còn không rõ. Mãi một lúc sau, Liễu Duệ mới nói tiếp: “ Anh không đồng ý chuyển viện, vậy thì tùy anh. ”
Diệp Cựu Mạch hơi cong môi lên, sau đó nhìn về phía Cố Hiểu Thần.
Việc đầu tiên đã xong, giờ tới chuyện của Ly Thu.
“ Tình huống hiện tại của Ly Thu rất ổn định, chỉ cần nằm viện một thời gian ngắn nữa để quan sát thôi, nếu không có biến chứng gì thì có thể xuất viện. ” Thông báo xong, cô đã tìm một cái cớ để rời đi sớm: “ Tôi còn có bệnh nhân khác, tôi đi trước. ”
Vừa mới xoay người, cổ tay cô đã bị một lực mạnh mẽ nắm chặt lại. Cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay cô, cô nhíu mày lại.
Ngắn ngủi trong ba giây, anh buông tay, nói: “ Việc công đã nói xong rồi, vậy chúng ta nói chuyện tư đi. ”
Cố Hiểu Thần cử động bên tay bị anh nắm tới đau, giọng nói vừa khách khí vừa xa cách: “ Ngại quá, Liễu trưởng quan, hình như tôi chẳng có việc tư gì cần nói với ngài. ” Nói xong, cô còn lịch sự cười với anh một cái, cô bước chân về phía cửa.
Tay còn chưa chạm được vào nắm cửa đã thấy một bóng người mặc quân trang xanh lục đang đứng ở trước mặt.
Cố Hiểu Thần bị ép dừng chân lại, cô giương mắt nhìn anh, cố che giấu sự tức giận trong mắt.
Hình như, anh rất thích chặn đường đi của cô.
Ngăn lại sự lạnh lẽo nơi đáy mắt, Cố Hiểu Thần mở miệng, lạnh lùng nói: “ Có ý gì? ”
“ Tôi nói, nói chuyện. ” Anh dùng đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô không chớp mắt. Nó tựa như một đêm đông có tuyết, băng tuyết đang hòa vào nhau.
Cố Hiểu Thần nghiêng đầu một cách cứng ngắc, cảm xúc có chút không ổn định: “ Tôi nghĩ tôi không có gì để nói với Liễu trưởng quan hết. ”
Liễu trưởng quan.
Đây là lần thứ ba cô nói ba chữ này.
Khép lông mi lại, tay vô thức nắm lấy phần bên cạnh của then cửa, có lẽ vì dùng sức quá mạnh nên khớp xương trở nên trắng hơn.
Chỉ một động tác này thôi, trong mắt Cố Hiểu Thần đã trở thành một sự khiêu khích không tiếng động.
Bởi vì anh đã chặn luôn đường lui rồi, không để lại một kẽ hở nào.
Lửa giận bừng lên ở trong lòng, Cố Hiểu Thần âm thầm nắm chặt tay lại, cô hung hăng trừng mắt nhìn người nào đó đang đứng gần mình, nhưng khi nói vẫn dùng từ lịch sự nhất có thể: “ Cho tôi ra. ”
Người trước mặt không nhúc nhích, chỉ giương mắt lên nhìn, nhìn cô, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thời gian, cứ từng giây từng phút trôi qua.
Cuối cùng, lửa giận như muốn thiêu rụi bức tường chắn ngang trong lòng cô, cô cắn răng, nói: “ Liễu Duệ. ”
Liễu Duệ.
Hai chữ này làm khóe mắt anh lóe lên tia sáng.
“ Cố Hiểu Thần, trước đó là em ngăn tôi lại. ” Anh cố tình hạ thấp giọng, tốc độ nói cũng chậm lại, chính là gằn từng chữ bên tai cô, nói rất rõ ràng.
Trước đó là cô ngăn anh lại, đây là một sự thật vĩnh viễn không thay đổi.
“ Anh… ” Cố Hiểu Thần ngay cả nửa câu cũng không nói thành lời. Bởi vì năm đó đúng là cô đã dùng một chút mánh khóe để đối phó với anh, nửa đường thường hay chặn anh lại, nói một câu, rồi còn cướp sách…
Không ngờ là, nhiều năm trôi qua như vậy, vật đổi sao dời, cuối cùng anh lại dùng chính chiêu này với cô, đúng là gậy ông đập lưng ông. Khó cho anh rồi, dùng mánh khóe này một cách vụng về, cũng thiệt cho anh rồi, lại đi để mắt tới cô.
Người đang ngồi ở đằng xa, bàng quan xem mọi thứ, Diệp Cựu Mạch bỗng nhiên ho khan hai tiếng: “ Cái kia… ”
Ánh mắt sắc bén của Cố Hiểu Thần lập tức liếc tới đó, Diệp Cựu Mạch đành lặng im không nói nữa.
Không hiểu sao không khí ở đây bỗng trở nên áp lực…
Cuối cùng, Cố Hiểu Thần cũng nổi giận, cô lạnh lùng quăng cho Diệp Cựu Mạch một câu: “ Anh để tôi đi vào thế nào thì đi ra cũng phải như thế, nếu không, tự gánh lấy hậu quả. ”
Diệp Cựu Mạch cảm thấy hơi đau đầu, hắn đứng dậy chậm rì rì. Hắn đẩy người đang đứng ở trước ghế dựa ra, đứng ở đó một lát người trước mặt đã chủ động nhường đường, hắn rũ mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia, trong một giây đã thất thần.
Cuối cùng, anh đành đồng ý, nặng nề nói một tiếng: “ Mời. ”
Cố Hiểu Thần lạnh lùng trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó nói với anh bằng giọng điệu nghiến răng nghiến lợi: “ Cảm ơn Liễu thiếu tá đã nhường đường. ”
‘Rầm…’
Thanh âm đóng cửa vang lên đầy nặng nề, Diệp Cựu Mạch bất đắc dĩ dùng hai ngón tay day day ấn đường. Hắn đi tới chỗ Liễu Duệ, vừa đi vừa nói: “ Từ sau khi hai người chia tay, đây là lần đầu tiên cô ấy nổi giận với tôi. ” Vẫn còn chút gì đó giống với khi còn bé, năng động, trẻ trung, vui giận thất thường.
Liễu Duệ trầm mặc một lát, sau đó cười nhạo: “ Chia tay? ”
Diệp Cựu Mạch nhíu mày: “ Năm đó chuyện này chấn động như thế, không lẽ cậu định phủ nhận? ”
Ánh mắt Liễu Duệ dần trở nên u ám, lạnh lùng, còn chưa kịp phản bác đã bị lời của Diệp Cựu Mạch cắt ngang: “ Năm năm, chẳng lẽ cậu không muốn biết nguyên nhân? ”
Nguyên nhân?
Đôi mắt lạnh lùng của Liễu Duệ nhìn thẳng vào Diệp Cựu Mạch, bỗng dưng anh không nói được gì, môi mím chặt thành một đường.
Diệp Cựu Mạch bổ sung thêm: “ Cô ấy là người như thế nào, cậu là người hiểu rõ hơn tôi. Đối với cậu, từ trước tới nay, cô ấy luôn là của cậu. ”
…
Liễu Duệ hạ cửa sổ xe xuống, để gió thu tràn vào trong xe, anh đưa tầm mắt nhìn xuống lá thu rụng trên mặt đất, lặng người xuất thần.
Triệu Tiền Tiến ngồi vào ghế trước của xe, hắn lớn giọng gọi một tiếng Liễu đội.
Liễu Duệ không nghe thấy, ánh mắt anh vẫn nhìn vào lá vàng rụng trên mặt đất, bên tai vẫn quanh quẩn câu nói khi nãy của Diệp Cựu Mạch.
“ Đối với cậu, từ trước tới nay, cô ấy luôn là của một mình cậu. ”
Đúng vậy, đó mới đúng là Cố Hiểu Thần, cái người chỉ vì một cái liếc mắt của anh đã vô cùng thỏa mãn, đó mới là Cố Hiểu Thần của anh.
“ Liễu đội. ”
Cuối cùng, Liễu Duệ cũng nghe thấy tiếng gọi của Triệu Tiền Tiến, anh đưa mắt nhìn về phía hắn. Triệu Tiền Tiến có hơi lo lắng, vội vàng nói: “ Thời gian phẫu thuật của tiểu đội trưởng đã được ấn định rồi, là vào thứ hai. ”
“ Đã biết. ” Liễu Duệ lạnh nhạt trả lời, lúc này xe mới được khởi động.