Lái xe từ huyện nhỏ lên trung tâm thành phố, toàn bộ quá trình đi trên đường cao tốc đều giữ mức vận tốc ổn định.
Lấy bãi đỗ xe, chân trời đã ánh lên màu nhàn nhạt, cam cam, như thiếu nữ đang trang điểm.
Lấy vé, gửi hành lí, sau đó đi tới cửa kiểm tra an ninh.
Khi đứng xếp hàng, bỗng nhiên Cố Hiểu Thần chỉ về phía cửa kiểm tra an ninh khác cách đó không xa: “ Có một lần em nhìn thấy anh đứng ở chỗ đó. ”
Liễu Duệ nhìn theo hướng cô.
Bình thường quân nhân sẽ không đi máy bay phục vụ hành khách bình thường. Có điều tình huống đêm đó là tình huống đặc biệt, máy bay chuyên dụng không thể đến nơi kịp. Không ngờ, ở chỗ cửa kiểm tra an ninh anh lại gặp được cô, hơn nữa còn ngồi cùng một chuyến bay.
“ Đúng là rất trùng hợp. ” Anh nói.
“ Trùng hợp? ”
Anh cười: “ Trong sáu năm làm quân nhân của anh, đó là lần đầu tiên trong lúc chấp hành nhiệm vụ anh lại đi máy bay dân dụng đấy. ”
Nghe thấy câu này, Cố Hiểu Thần cười nhạt. Đúng là rất trùng hợp, trùng hợp một cách quá đáng, trùng hợp tới mức khó có thể tưởng tượng được.
Đi qua cửa kiểm tra an ninh.
Dưới sự hướng dẫn của tiếp viên hàng không, bọn họ đã tìm được chỗ ngồi của mình. Bây giờ đang là thời gian cao điểm trong kỳ nghỉ quốc khánh, đặt vé trước có khi cũng không mua được vé ngồi cạnh nhau, mà vé của bọn họ thì là vé mua trực tiếp ở sân bay, vì thế chỗ ngồi của hai người bị tách ra. Cố Hiểu Thần ngồi ở hàng ghế trước, Liễu Duệ ngồi ở hàng ghế sau.
Liễu Duệ sắp xếp chỗ để cho Cố Hiểu Thần ngồi xuống, sau đó anh nói với tiếp viên hàng không là mình muốn một chiếc chăn mỏng. Lấy chăn đắp lên cho cô xong, anh lại đặt tay lên đầu cô, ngón cái dịu dàng vuốt ve ở phần tóc mai, dặn dò: “ Anh ở ngay phía sau, có chuyện gì thì gọi anh. ”
Cố Hiểu Thần cười: “ Cũng đâu phải là bay đường dài, hơn nữa, hãng hàng không dân dụng phục vụ rất tốt. ”
Anh cúi đầu, tầm mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt cô. Ngón tay cái vẫn nhẹ nhàng vuốt ve ở phần tóc mái, anh lặp lại câu nói kia lần nữa: “ Có việc gì thì gọi anh. ”
Nói xong, Cố Hiểu Thần chỉ biết gật gật đầu. Nếu cô cứ tiếp tục phân cao thấp với anh ở chỗ này thì có khi anh đứng đây ‘ăn vạ’ cô, nói tới khi nào cô đồng ý mới thôi mất.
Liễu Duệ vừa rời đi thì cô gái nhỏ ngồi bên cạnh Cố Hiểu Thần ngồi dịch về phía này, cười hì hì nói: “ Đó là bạn trai của chị hả? ”
Cố Hiểu Thần gật đầu.
Vẻ mặt cô gái nhỏ đó thể hiện rõ sự hâm mộ: “ Anh ấy đối xử với chị thật tốt, vừa dịu dàng vừa chăm sóc. ”
Cố Hiểu Thần cười cười nói câu cảm ơn.
Cô gái nhỏ đó thở dài, vẻ mặt trong giây lát xám xịt lại: “ Bạn trai em cũng làm như thế được với em thì tốt rồi. ”
Lúc đầu, Cố Hiểu Thần không để ý nhưng sau đó lại tiến gần về phía cô gái nhỏ, tò mò hỏi một câu: “ Bạn trai em không đối xử tốt với em hả? ”
Cô gái nhỏ phồng má lên, lắc đầu: “ Không thể nói là không tốt được. Có điều, lúc trước là em theo đuổi anh ấy nên giờ thái độ của anh ấy đối với em cứ hững hờ, thờ ơ kiểu gì đó. ”
Cố Hiểu Thần cúi đầu, khóe môi hiện lên ý cười nhàn nhạt: “ Có lẽ, cậu ấy thực sự rất yêu em. ”
“ Dạ? ” Cô gái nhỏ đó không hiểu ý của cô lắm.
Cố Hiểu Thần lắc đầu, cười: “ Không có gì. ”
“ Vậy chị thì sao? ” Cô gái nhỏ lại hỏi: “ Lúc trước, giữa hai người là ai theo đuổi ai? ”
“ Chị theo đuổi anh ấy. ” Cố Hiểu Thần cũng không giấu diếm.
Cô gái nhỏ kinh ngạc: “ Chị theo đuổi anh ấy? ”
Nhìn cô gái nhỏ đó giật mình, Cố Hiểu Thần cười cười: “ Sao thế? Kinh ngạc lắm hả? ”
Cô gái nhỏ đó gật đầu liên tục: “ Đương nhiên là thế rồi ạ. ”
Hành động vừa rồi của anh khiến cho ai nhìn vào cũng cảm thấy anh là người theo đuổi cô, thế nên mới muốn cả đời này dịu dàng chăm sóc cô.
Cố Hiểu Thần chỉ cười, im lặng không nói tiếp.
Trong chốc lát, cô gái nhỏ ngồi bên cạnh tháo dây an toàn ra, rời khỏi chỗ.
Năm phút đồng hồ trôi qua rồi nhưng cô gái nhỏ đó không trở về, ngược lại người đi tới là Liễu Duệ. Anh đi tới vị trí trống bên cạnh Cố Hiểu Thần, ngồi xuống.
Cố Hiểu Thần nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu: “ Sao anh lại ra đây? ”
Liễu Duệ chỉ tay ra sau, cô gái nhỏ vừa rồi đang ngồi ở vị trí của anh: “ Cô gái vừa rồi cứ đòi ngồi ở chỗ anh. ”
Cố Hiểu Thần nhíu mày, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Anh cười cười giải thích: “ Xem ra không chỉ có hãng hàng không dân dụng phục vụ tốt mà ngay cả quần chúng nhân dân xung quanh cũng vô cùng nhiệt tình. ”
“ Phì… ” Cố Hiểu Thần bị lời bông đùa của anh chọc cười: “ Vậy sau này Liễu trưởng quan cần phải thường xuyên đi tới những nơi nhiều người dân để hòa mình vào với mọi người, để không đem lại cảm giác xa lạ với nhân dân quần chúng. ”
“ Được. ”
Lúc này, máy bay cất cánh, âm thanh bên tai như ù đi, vô cùng khó chịu.
Thấy cô cứ nhíu chặt mày, Liễu Duệ liền ngồi nhích gần vào, để cô có thể kề đầu lên vai mình.
Cố Hiểu Thần dựa đầu vào vai anh, nhắm mắt lại. Đầu óc có chút nặng nề rồi không biết cô đã thiếp đi từ lúc nào.
Tiếng hít thở đều đều truyền tới bên tai, Liễu Duệ không kìm lòng được mà nghiêng đầu ngắm nhìn khuôn mặt gầy gầy của ai kia.
Cô đã từng nói, học cấp ba là quãng thời gian đau khổ nhất, dày vò nhất mà cô từng phải trải qua trong 12 năm học.
Dù thế, khi đó cô không gầy như hiện tại.
Anh hơi cúi đầu xuống, thâm tình hôn lên trán cô.
Bên tai không ngừng vọng lại câu nói cuối cùng của cô vào năm năm về trước.
“ Liễu Duệ, nếu anh không tới thì chúng ta chia tay. ”
Nhắm mắt lại, không biết sao nước mắt lại rơi xuống, trượt trên gò má anh, rơi xuống đỉnh đầu cô.
Rất xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi,…
Ở trong lòng anh, cứ lặp đi lặp lại câu nói đó.
Cuối cùng, anh mở mắt ra, từ trong ánh mắt có thể thấy được sự đau lòng tới tột cùng. Anh nhẹ nhàng mở miệng nói: “ Cố Hiểu Thần, anh xin lỗi. ”
Sáu chữ này, ngoại trừ anh ra, không còn ai nghe thấy nữa.
…
Lúc Cố Hiểu Thần tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng loa phát thanh thông báo máy bay chuẩn bị hạ cánh.
Cô day day mắt, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo lắm, hỏi người bên cạnh: “ Tới nơi rồi? ”
Giọng nói có chút khàn.
Anh gật đầu, đưa nước cho cô: “ Uống một chút đi. ”
Cô há mồm uống mấy ngụm nước, lập tức yết hầu cảm thấy thoải mái hơn, không còn khô khốc như ban nãy.
Sau khi máy bay hạ cánh, hai người không đi thẳng tới nhà họ Cố mà trở về căn nhà của cô ở Lục Cảnh Hồng Loan.
…
Xe taxi dừng lại trước cửa tiểu khu, tài xế xuống xe giúp hai người lấy hành lí từ trong cốp xe ra. Chờ Liễu Duệ trả tiền xong thì anh kéo hành lý đi về phía Cố Hiểu Thần, rồi hai người cùng nhau đi vào bên trong tiểu khu.
Lúc qua phòng bảo vệ thì hai người gặp lại người bảo vệ đã trả lại vali hành lí cho Cố Hiểu Thần, trùng hợp là hôm này là ngày trực ban của người đó. Thấy Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ đẩy theo vali hành lí quen thuộc đi vào thì người bảo vệ đó tiến lên chào hỏi.
Cố Hiểu Thần mỉm cười chào hỏi người bảo vệ.
Người bảo vệ hỏi: “ Người này là bạn trai của cô sao? ”
Trong vòng một ngày, liên tục nhận được vấn đề này từ hai người khác nhau, nhưng cô vẫn duy trì nụ cười bên môi, đáp lại: “ Đúng. ”
Trên khuôn mặt tươi sáng của người bảo vệ bỗng dưng hiện lên nụ cười ái muội, sau đó người bảo vệ đó đưa hai người vào bên trong.
Đi tới khu nhà ở, hai người nhìn thấy ở gốc cây phía xa xa có mấy ông già đang ngồi chơi cờ trên bàn đá, tiếng của bọn họ vọng tới đây.
Ông già chơi cờ đỏ nói: “ Đã nói là ‘bát lộ quân(1)’ mà. ”
(1)Bát lộ quân: Là tiền thân của quân Giải phóng nhân dân Trung Quốc.
Ông cụ chơi cờ đen thì hừ mũi, trừng mắt: “ Tôi đã nói rồi mà, hai người họ là vợ chồng. ”
Ông cụ chơi cờ đỏ tỏ vẻ không phục: “ Ha, tôi cũng nói hai người bọn họ là vợ chồng mà, có nói họ không phải vợ chồng đâu? ”
Ông cụ chơi cờ đen hừ lạnh: “ Rõ ràng ông nói hai người bọn họ không phải vợ chồng, cứ đòi đánh cược với tôi còn gì. ”
Ông cụ chơi cờ đỏ mặt đỏ tới tận mang tai, ra sức cãi cọ: “ Rõ ràng tôi là người nói hai bọn họ là vợ chồng, ông mới là người nói không phải, rồi nói muốn đánh cược với tôi. ”
Liễu Duệ cùng Cố Hiểu Thần đi vào bên trong tòa nhà, cửa vừa đóng lại liền chặn luôn tiếng tranh chấp ở bên ngoài.
Ấn thang máy xong, Liễu Duệ để vali hành lí ra trước mặt, rồi nghiêng đầu liếc mắt nhìn về phía Cố Hiểu Thần, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt: “ Xem ra em rất được chú ý. ”
Cố Hiểu Thần cười nhẹ, sau đó lên tiếng giải thích: “ Trước kia có một người lên cơn đau tim lúc nửa đêm, mọi người trong tiểu khu rất lo lắng. Trùng hợp thay lúc đó lại đúng lúc em tan ca về nhà, nhìn thấy nên giúp họ đưa người đi. Từ đó trở đi, mọi người trong tiểu khu ai cũng biết em là bác sĩ. ”
Cũng vì như thế, nên có rất nhiều bác gái rảnh rỗi quan tâm tới đời sống sinh hoạt của cô. Cũng vì như thế nên cô mới trở thành đối tượng để bàn tán.
Mở khóa, đẩy cửa vào, thay dép đi trong nhà, nằm lên sofa, lấy tay ôm lấy gối dựa.
Nửa giây sau, âm thanh uể oải của Cố Hiểu Thần vang lên: “ Mệt quá, em muốn đi ngủ. ”
“ Vậy đi ngủ đi. ” Nói xong, anh đẩy vali hành lí về phía phòng cô.
Lúc đi ra khỏi phòng thì anh thấy cô vén mái tóc dài lên, để lộ ra khuôn mặt tinh xảo: “ Nhưng em đói bụng. ”
“ Anh làm cho em ăn. ” Anh nói, rồi tiến về phía ghế sofa. Anh cúi đầu nhìn cô mấy giây, sau đó khom lưng bế thẳng cô vào phòng ngủ.
Cẩn thận đắp chăn lên cho cô xong, ngón tay anh còn sượt qua tóc mai, thanh âm nhu hòa: “ Cố Hiểu Thần, mau ngủ đi. Anh ở đây. ”
Vô cùng an tâm.
Chỉ cần anh ở bên cạnh cô, cô sẽ cảm thấy rất an tâm.
Mí mắt sụp xuống, ánh sáng mờ dần trong giờ phút này. Tiếng hít thở đều đều, nhẹ nhàng vang lên trong phòng. Khi ngủ cô rất an tĩnh, nhìn chằm chằm bộ dáng lúc đó, trong con ngươi đen nhánh kia thoáng qua tia rung động.
…
Đợi tới khi tỉnh lại, cô lập tức ngửi được hương thơm ngào ngạt của thức ăn. Hình như là ngó sen xào thịt.
Rời giường đi tới phòng tắm rửa mặt. Xong xuôi mọi thứ rồi cô mới đi vào trong bếp, nhưng tới cửa thì dừng chân lại. Hoàng hôn buông xuống, xuyên qua lớp kính cửa sổ, tiến vào bên trong.
Trên gương mặt cương nghị anh tuấn của anh được bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhạt màu vàng kim. Góc cạnh khuôn mặt càng thêm rõ ràng, sắc nét hơn, dường như cái gì tuyệt vời nhất trên thế giới này đều tụ hợp ở đây.
Trong khoảnh khắc đó, Cố Hiểu Thần nhìn anh với ánh mắt vô cùng thâm tình, nhìn không chớp mắt.
Cảnh tượng thế này, hình như rất giống hồi đại học năm thứ nhất, khi đó anh cũng xuống bếp vì cô.
Lúc ấy, không hề có vướng mắc nào.
Đi học rồi tan học, nấu cơm rồi ăn cơm, tình chàng ý thiếp.
Nấu xong, anh dùng đũa gắp một miếng ngó sen đưa tới bên miệng cô: “ Nếm thử xem, xem độ cay như này đã được chưa. ”
Cố Hiểu Thần rũ mi, nhìn chằm chằm vào ngó sen nhỏ trắng nõn, nhất thời hoảng hốt.
Anh là người Quảng Đông. Từ trước tới nay, đối với anh mà nói, ăn cay là thứ có thể nếm thử chứ không thể ăn. Nhưng cô lại là người thích ăn cay, nên món ngó sen xào thịt này anh bỏ thêm ớt, nói là để cho hợp khẩu vị của cô.
Hơi cúi đầu, miếng ngó sen đó rơi vào trong miệng cô, ừm, độ cay vừa phải.
Cô gật đầu: “ Được rồi. ”
Anh xoay người, đảo đảo mấy cái rồi lấy thức ăn ra, rửa sạch nồi và tiếp tục xào thêm rau xanh.
Tới lúc xào rau xong, anh gọi: “ Cố Hiểu Thần. ”
“ Hả? ” Đang đứng tựa vào cửa nhìn anh không chớp mắt, Cố Hiểu Thần lên tiếng.
Anh gắp cho cô một miếng rau xanh, ánh mắt liếc nhìn khuôn mặt cô, giọng nói trầm trầm mê hoặc: “ Đừng nhìn nữa, ăn cơm đi. ”
Ngay cả lời nói cũng rất quen thuộc.
Lúc mới vào đại học năm nhất, hai người ra ngoài thuê phòng ở chung với nhau, khi đó anh làm cho cô ăn bữa cơm đầu tiên. Cảnh tượng giống hệt như lúc bấy giờ, cô cũng đứng ở cửa chăm chú nhìn anh nấu cơm tới thất thần, đồng thời, anh cũng bê một đĩa rau xanh lên bàn, trầm trầm nói một câu: “ Đừng nhìn nữa, ăn cơm đi. ”
Cố Hiểu Thần cười cười nhận lấy thức ăn. Nhìn chằm chằm vào cọng rau xanh trong bát, ngay chính cô cũng không phát hiện ra khóe môi mình đang cong lên.
Có lẽ mọi chuyện rất khó có thể giữ được nguyên vẹn như lúc ban đầu, nhưng trái tim thì vẫn hướng về phía đó.
Thời gian thay đổi, địa điểm thay đổi, tất cả mọi chuyện đều đã thay đổi.
Thứ duy nhất không thay đổi có lẽ là trái tim hai người, vẫn yêu nhau như lúc ban đầu.
Không ai có thể nói cho cô biết rốt cuộc Liễu Duệ có thể yêu cô bao lâu.
Nhưng cô có thể tự nói với bản thân mình rằng, cô yêu Liễu Duệ. Tựa như là lời thề ước cả đời, thẳng cho tới khi nào trái tim cô ngừng đập mới thôi, bằng không, cô sẽ không dừng lại, không bỏ qua.