Tướng Thuật Sư - Ân Dưỡng

Chương 3



9

Dương Hành đẩy những người đang giao tiếp xã giao ra, kéo ta vào lòng, dùng ống tay áo rộng che mặt ta, rồi đưa vào phòng khách phía sau.

"Tính tình chàng xưa nay như vậy." Dương Hành bôi thuốc cho ta: "Cái chết của Thôi Quý Phi đã đẩy chàng lên đầu sóng ngọn gió, chàng không hề không muốn dính vào tranh đấu bè phái."

Ta lạnh lùng nói: "Vậy hắn nên từ quan."

Dương Hành không nhịn được bật cười, nhớ đến chuyện Quý Phi vừa mất, nàng lại che miệng:

"Đừng tính toán với hắn. Trên đời làm gì có người nào lại tính toán đúng sai với phu quân chứ?"

Ta đẩy tay nàng ra:

"Hắn là phu quân của ngươi, không phải của ta."

Dương Hành cười cười, đặt hộp thuốc vào tay ta:

"Vậy à? Thế nếu là Lý Huyền Ca thì sao?"

“Chàng sẽ không ra tay với ta."

Dương Hành bảo ta cứ nghỉ ngơi, không cần ra ngoài lo liệu tang sự.

Tối hôm đó, Thôi Tống đến gặp ta.

Đây là lần thứ hai hắn đến viện của ta kể từ khi ta vào phủ ba tháng trước.

Cánh cửa bị gõ hai tiếng.

"Chuyện hôm nay, ta không cố ý."

Ta tựa vào giường bên cửa sổ, tay cầm quyển sách, không đáp lại hắn.

"Chắc ngươi cũng biết, tướng số linh nghiệm hung hiểm thế này, trong lòng ta lo lắng."

Ta dứt khoát đặt sách xuống, nhìn về phía bóng dáng hắn:

"Thôi đại nhân, ngày đó là ngươi muốn hỏi, ta đã nói thật, nhưng ngươi lại không vui. Sao lại phải lo lắng chứ? Quý Phi tự vẫn là để báo thù cho tiểu công chúa, có khi sau này ngươi cũng sẽ chết vì người mình yêu thương đấy."

Hắn đứng ngoài cửa một lúc, im lặng xoay người rời đi.

Thôi Quý Phi đã ở bên cạnh Hoàng đế hai mươi năm, được sủng ái gần mười năm, dù không sinh được con nối dõi nhưng bà đã ra đi một cách oai liệt.

Hoàng đế chưa kịp oán trách bà, đã truy phong bà làm Hoàng hậu.

Còn về Tiên Hoàng Hậu, bà ta đã mất nhiều năm, Hoàng đế chỉ có thể giận cá chém thớt lên Thái tử.

Hơn nữa, ta từng nói với ông ta rằng, rồi sẽ đến lúc Thái tử sẽ hạ độc hại ông ta.

Qua việc này Hoàng đế lại càng tin tưởng hơn hai phần. Nghe nói Đông Cung bị trọng binh canh gác nghiêm ngặt, không cho bất kỳ ai ra vào thăm nom.

Hiền Vương Triệu Minh Thừa dẫn các quan thần quỳ ngoài điện xin Hoàng đế tha cho Thái tử điện hạ, nhưng cũng không làm động lòng được Hoàng đế.

Triệu Minh Thừa đã đến tìm Thôi Tống, nhưng ngay cả cửa cũng không được vào. Khi đó, Thôi Tống đã lấy cớ bệnh mà nửa tháng không vào triều.

Đại tỷ qua phủ tìm ta:

"Ta không phải đến xin tha cho Thái tử, chỉ là nhị tỷ của muội cũng bị giam trong Đông Cung."

Ta đang cắm hoa, điềm nhiên nói: "Đại tỷ, tỷ tin ta đi, tỷ ấy sẽ không chết đâu."

Nàng bỗng nhiên giật lấy cành tường vi dài trong tay ta:

"Minh Vấn Thu, đó là tỷ tỷ ruột của muội."

Ngón tay bị gai hoa đâm chảy máu, giọt máu vừa kịp lộ ra, đã bị ta nghiền nát bằng đầu ngón tay:

"Đại tỷ, tỷ có thể phân biệt thiện ác, vậy nhìn xem ta thì sao?"

Ta nhìn chằm chằm vào biểu cảm của nàng.

“Tỷ và nhị tỷ lạnh nhạt với ta bao năm, chẳng phải vì ta là kẻ ác sao? Chẳng lẽ ta không hiểu? Vậy mà khi cần, các người lại tìm đến ta ư?"

Minh Vọng Xuân quay người bỏ đi.

Ta cũng không hiểu rõ thiện ác là thế nào.

Nhưng đại tỷ có tài phân biệt điều này, nên tỷ ấy có thể làm thân với người hiền, tránh xa kẻ xấu, ngay cả việc tứ hôn, trong bốn chúng ta cũng chỉ có tỷ ấy và Hiền Vương là xứng đôi, cuộc sống của họ êm ấm hài hòa.

Đối với Đông Cung, đây là một mùa đông đầy khốn khó.

Ngược lại, Thôi phủ thì lại trở nên ấm áp và náo nhiệt hơn. Thôi Tống nhân chuyện của Quý phi, một tháng có hết nửa tháng lấy cớ bệnh mà ở nhà, cùng Dương Hành chơi đùa trong gác giấy, đốt hương.

Trong căn gác giấy chật hẹp, trải thảm ấm áp. Ba chúng ta ngồi bên trong, Dương Hành chăm chú đốt trầm hương, Thôi Tống từ phía sau vòng tay ôm lấy nàng ấy, thỉnh thoảng chỉ dạy đôi câu, hương thơm ngập tràn khắp gian phòng.

Ta trông ấm trà, buồn ngủ mơ màng, đến quạt cũng không giữ được, từ lòng bàn tay trượt xuống phía trước.

Thôi Tống đưa tay đỡ lấy cán quạt, đặt lên cái bàn trước mặt ta.

Dương Hành quay lại, đề nghị: "Hay là mời Lý Tướng quân đến phủ?"

Ta ngồi thẳng dậy.

Thôi Tống đồng ý.

Lý Huyền Ca đến, khi tuyết vừa tạnh, mang theo một bó hoa mai lớn đến tặng cho ta.

Ta và Lý Huyền Ca cùng nhau đắp người tuyết trong sân, cắm đầy những nhánh mai đỏ rực lên trên.

Thôi Tống và Dương Hành ngồi quanh bàn giấy, mùi khói than và hương thơm nhè nhẹ lan ra.

Chỉ có điều người tuyết đắp lên giống như một ngôi mộ, hai bọn ta nhìn nhau không nói gì, rồi lại bắt đầu đẩy phẳng xuống.

Phía kia, Dương Hành bị than cháy xém đuôi tóc, kéo Thôi Tống chạy ra ngoài nhà.

Bốn người nhìn nhau cười.

Ngày hoàn thành bức vẽ "Cửu Cửu Tiêu Hàn Đồ", Thái tử phi, người đã nằm trên giường bệnh ba năm, đã qua đời.

Thái tử phi thân phận cao quý, ngang hàng với Dương Hành, cũng là khuê mật của nàng ấy. Để lo liệu tang lễ cho Thái tử phi, lệnh cấm của Đông Cung cũng vì vậy mà được dỡ bỏ.

Dương Hành đưa ta đến viếng tang.

Trong Đông Cung có không ít cung nhân phục thị, nhưng chủ tử có danh phận, như Lương Đệ, Tuyển Thị lại chẳng có mấy ai, thực sự là khác thường.

Nhị tỷ mới gả qua chưa được nửa năm, vậy mà cũng phải ra tiếp khách.

Dương Hành nhìn tranh vẽ chân dung của Thái tử phi, ngẩn người:

"Lúc nàng ấy chưa ngã bệnh, ta thường đến Đông Cung thăm nàng. Sau đó... nhiều người rời đi, nàng ấy cũng đổ bệnh triền miên."

Ta lấy khăn tay che miệng nàng ấy.

Dương Hành bị ta kéo lên xe ngựa.

Nàng ấy vẫn còn mơ màng:

"Vấn Thu, Thái tử giả nhân giả nghĩa, ngươi thấy phu quân ta có thể thành công được không?"

Ta do dự một chút: “Ngươi đã từng nói rằng, tính cách của hắn… hắn không quan tâm đến thiên hạ."

Dương Hành gật đầu, không nói thêm gì về điều đó nữa.

Chỉ vô thức xoay chiếc vòng trên cổ tay.

10

Từ đầu xuân đến nay, Thái tử âm thầm can thiệp vào việc bổ nhiệm quan lại trong kinh thành, bất kể lớn nhỏ, thậm chí chỉ là những quan văn của phủ nha, đều thấy có dấu vết của hắn.

Hắn cũng không chọn người của mình, mà là những người hôm nay mới nhậm chức, chưa đầy nửa tháng đã chết.

Một thời gian sau, ngoài những cựu thần lúc trước, những quan viên mới được bổ nhiệm mà giữ chức được ba tháng thì đã được xem là người cũ rồi. Thành phần quan lại ở kinh thành thay đổi liên tục.

Ban đầu, Hoàng đế không hề nhận ra, giao trọng trách nặng nề cho Lại bộ. Đây là bài toán nan giải về vấn đề nhân sự chưa từng có từ xưa tới nay.

Gần trăm người trong Lại bộ phải làm việc suốt ba tháng rưỡi không nghỉ, thay đổi đến hai đời lãnh đạo, cho đến khi người lãnh đạo thứ ba hỏi ý kiến của Đông cung, vấn đề mới được giải quyết.

Thái tử âm thầm tiếp quản Lại bộ. Theo lời Thôi Tống, tùy tùng đi theo bên cạnh Thái tử trông giống nhị tỷ của ta.

Một tháng sau, Thái tử và Hiền Vương trở mặt.

Nguyên nhân là vì trong thời gian Đông cung bị phong tỏa, khi ấy Hoàng đế trong cơn thịnh nộ đã ra khẩu dụ, giao lại hổ phù của Cấm quân trong tay Thái tử cho Hiền Vương.

Nay Thái tử kiên quyết ép Hiền Vương giao trả lại, dù Hiền Vương thực lòng muốn ủng hộ Thái tử, nhưng thấy hành động gần đây của hắn có phần quá khích, như thể muốn một mình làm chủ, nên kiên quyết không chịu giao trả. Thêm vào đó, Minh Vọng Xuân đứng giữa ly gián, khuyên Hiền Vương nên tránh xa Thái tử...

Một mùa xuân chính trị đã đến.

Ta nhìn cây mới nảy mầm lộc xanh, chợt nhớ đến một chuyện: Phải chăng Hoàng đế sắp không sống được bao lâu nữa? Thảo nào Triệu Triệt nóng lòng muốn lấy lại Cấm quân. Thiên hạ sắp loạn, quân đội là quan trọng nhất.

Tối hôm đó, Thôi Tống đến gặp ta. Hắn tự nhiên bước vào phòng, ngồi lên giường ấm cạnh cửa sổ, cầm khung thêu của ta lên ngắm nghía.

"Nửa tháng nay, thư nhà của A Hành còn nhiều hơn cả năm ngoái."

Theo Thôi Tống, Thịnh Quốc công tuy đã gần bảy mươi, nhưng dã tâm vẫn không phai. Ông ấy chỉ sinh mỗi một người con là Dương Hành, và trước khi Dương Hành đính hôn, ông đã âm thầm mời đại sư xem tướng, nói rằng Dương Hành có mệnh công chúa.

Sau khi Thôi Tống lấy Dương Hành, hắn bị Dương gia ở Tây Nam đẩy lên như quân cờ.

Ta giật khung thêu ra khỏi tay hắn:

"Nếu ngươi còn nhiều chuyện muốn nói thì về mà nói với nàng ấy, nói với ta thì có ích gì chứ?"

Thôi Tống đưa tay lên, nhìn ta rồi đứng dậy: "Không cần nói nữa, ta sẽ cắt đứt liên lạc giữa nàng ấy và Thịnh Quốc công."

Ta không phản đối, chỉ tiễn hắn ra ngoài

Tới cửa, hắn liếc mắt nhìn ta: "Gần đây ngươi có qua lại với Lý Huyền Ca không?"

Ta nghĩ một lúc: "Sợ là nhà hắn còn bận rộn hơn Dương gia."

Thôi Tống đứng bên cạnh ta, cúi đầu cười nhẹ thành tiếng.

Ngày hôm sau, ta tới gặp Dương Hành, nàng bị cảm lạnh nên không gặp ta.

Ngày bảy tháng ba là ngày mừng thọ của hoàng thượng, người trong cung cho gọi ta vào, còn phải chuẩn bị lễ vật.

Ta và Dương Hành ngồi chung một xe ngựa, còn Thôi Tống ngồi xe ngựa khác. Dương Hành nhìn hắn đi xa, buông rèm xe xuống, giọng lộ vẻ buồn bã: "Vì cha ta, chàng thấy ta là lại thấy phiền."

Ta không biết an ủi người khác: "Đâu phải ngày đầu tiên ngươi có người cha này."

Dương Hành sững sờ nhìn ta, mắt đỏ hoe, tựa lên vai ta mà khóc, không biết từ lúc nào đã khóc tới ngủ thiếp đi.

Ngày sinh của thiên tử, mới nửa năm mà sắc mặt hoàng thượng đã kém hơn rất nhiều.

Ta gặp đại tỷ và Hiền Vương. Hiền Vương phi trước đã qua đời vào tháng trước, đại tỷ cùng Hiền Vương tình cảm hòa thuận, đã được nâng lên làm Vương phi.

Thái tử đến dự tiệc một mình, nghe nói nhị tỷ bị bệnh, không biết là bệnh thật hay giả bệnh, chỉ thấy Thái tử tiếp đãi vài vị phu nhân nhà võ tướng, còn bày tỏ ý định nạp phi trong bữa tiệc.

Giữa buổi, ta ra phía sau điện thay y phục, tình cờ thấy trước giả sơn hẻo lánh, đại tỷ và Thái tử lướt qua nhau.

Ta nhắc nhở đại tỷ: "Thái tử tâm cơ rất sâu, tỷ nay là Hiền Vương phi, bản tính thiện lương, giao thiệp cùng hắn chỉ e chịu thiệt."

"Ta đã mấy tháng chưa thấy Văn Hạ rồi, ngay cả khi đến Đông Cung cũng luôn bị ngăn lại..."

Minh Vọng Xuân hỏi lại ta: "Muội muốn ta chỉ lo thân mình thôi sao?"

Ta cách bình phong nhìn nàng hồi lâu: "Tỷ không chỉ lo thân mình? Thế thì lúc đầu tỷ nên bảo nàng đừng chọn Thái tử, sợ nhất là kẻ ác sống lâu."

Ta bỏ lại câu nói này, nhanh chóng quay về chỗ ngồi, chẳng nghe thấy nàng đáp gì.

Thôi Tống đang đứng chờ ta, nói rằng nội thị muốn ta và hắn đổi chỗ lên hàng ghế phía trước.

Hiền Vương và Thái tử được ban hôn trong ngày hôm ấy, vốn đã ngồi ở hàng ghế đầu, còn Lý Huyền Ca vì liên quan tới Tứ muội nên cũng được xếp ở đó, chỉ còn thiếu ta và Thôi Tống. Nhưng như vậy thì Dương Hành sẽ bị lẻ loi.

"Ngươi ở lại cùng A Hành đi. Người mà bệ hạ muốn gặp là ta."

Thôi Tống lại nói: "Dẫu sao đây cũng là lễ mừng thọ của hoàng đế, chúng ta vốn được tứ hôn, đi cùng nhau càng tăng thêm ý vui."

Đúng lúc này, Dương Hành lỡ tay làm đổ bát, nước canh theo mu bàn tay chảy xuống cánh tay, phát ra tiếng động ồn ào.

Ta kéo nàng vào lòng: "Không sao chứ?"

Thôi Tống lấy ra khăn tay đưa cho nàng: "Cũng may đồ trên bàn đều đã nguội."

Dương Hành cúi đầu không nói, nhận lấy khăn lau tay, các ngón tay đỏ bừng, lại tháo chiếc vòng màu sáp ong vàng ra.

"Vòng này quý giá, không thể chạm nước."

Nội thị đi tới thúc giục Thôi Tống. Thôi Tống khuyên ta cùng hắn đi trước, sau đó hắn sẽ quay lại với Dương Hành.

Dương Hành đứng đó tháo vòng nhưng mãi không được, như đang ganh đua với ai đó, gấp đến nỗi mặt đỏ bừng, mồ hôi thấm ra trên trán.

Ta như hiểu ra điều gì.

Ta bảo Thôi Tống chờ một lát, nắm lấy cổ tay A Hành, giúp nàng tháo chiếc vòng xuống.

Mạch tượng của nàng, rất tốt.

Ta cúi mắt, giọng bình thản: "A Hành, phải chăng gần đây ngươi đã đẫy đà hơn rồi?"

Dương Hành chậm rãi quay lại, nhìn về phía Thôi Tống: "Ta có thai rồi."

11

Thôi Tống sững người. Dương Hành cứ nhìn hắn như vậy, rồi gọi cung nhân bên cạnh, nói rằng mình không khỏe, bảo họ đi truyền thái y. Thôi Tống không kịp ngăn cản.

Đêm đó, tin tức Dương Hành có thai truyền khắp lục cung, lan ra khỏi kinh thành.

Ta một mình đến hàng ghế đầu ngồi vào chỗ. Chẳng bao lâu sau, bắt đầu buổi mừng thọ và dâng lễ chúc thọ.

Thái tử tặng bức vạn dân chúc phúc, Hiền Vương tặng bức bình phong vạn thọ, Thôi Tống tặng tranh chữ của danh gia tiền triều, còn ta tặng một con vẹt toàn thân đỏ như máu. Đến lượt Lý Huyền Ca, chàng dâng hai con Hãn Huyết bảo mã từ Bắc Cương ngàn dặm đưa về.

Lễ nặng, lòng trung thành của quân Bắc Cương lại càng sâu nặng.

Tứ muội tặng bức họa vô danh sĩ, vẽ cảnh từ mẫu yêu con. Rõ ràng là Lý Huyền Ca không hề hay biết.

Toàn trường không ai dám thở mạnh.

Cho đến khi Hoàng đế nhìn vào bức họa ấy, nước mắt rơi lã chã, Thái tử quỳ đi mấy chục bước, dùng tay áo lau nước mắt cho Hoàng đế, thành khẩn nhận lỗi, khóc nức nở hồi lâu. Phụ tử nhà thiên gia, hòa hảo lại như xưa.

Lý Huyền Ca thấy ta ngồi một mình, đến chỗ ta kính rượu: "Nàng ta lại phát điên cái gì nữa... vô duyên vô cớ dâng tranh, tặng thái tử một ân tình."

Ta nâng chén cùng chàng chạm ly: "Lễ vật của chàng tốt hơn nhiều. Vừa rồi ta đã thấy, hai con ngựa đó đáng giá vạn lượng vàng. Hãn Huyết bảo mã vốn khó tìm, lại từ Bắc Cương đưa về kinh thành, không biết tốn bao nhiêu công sức và tài lực."

Nghe vậy, Lý Huyền Ca cúi mắt, uống cạn chén rượu, đổi sang chủ đề khác: "Đợi tiệc tan, ta đưa nàng về."

Ta gật đầu, Thôi Tống và Dương Hành về gấp, chưa chắc đã để lại xe ngựa cho ta.

Trên cao, Hoàng đế đứng dậy rời tiệc, vừa đi hai bước, đột nhiên ngã ngửa vào ghế, mắt mở trừng trừng, miệng không thể nói, như có dấu hiệu trúng gió.

Toàn trường bàng hoàng hoảng loạn.

Thái tử bế Hoàng đế rời đi vội vàng, tứ muội cũng đi theo.

Cổng hoàng thành bị khóa lại. Cửa điện đóng chặt.

Hơn chục người trong tiệc nội đình, ngoài hoàng thân quốc thích thì đều là quan to quyền cao, bị giam trong điện.

Thị vệ dẫn thái y vào, từng người kiểm tra thức ăn, cởi áo, xõa tóc, lục soát suốt đêm, không một ai được chợp mắt, nhưng tìm kiếm không có kết quả.

Trưa hôm sau, tất cả phải ghi tên, điểm chỉ rồi mới được thả ra.

Trước cổng cung, xe ngựa các phủ chen chúc chật kín.

Lý Huyền Ca khoác áo choàng lên vai tôi, ân cần đỡ ta, bảo ta ngồi xe ngựa của chàng về.

Ta định bước lên thì bị người gọi lại: "Thu phu nhân."

Ta và Lý Huyền Ca đều ngớ người, mới nhớ ra đây là cách hạ nhân Thôi phủ gọi ta. Xe ngựa Thôi phủ đỗ rất gần cổng cung, có lẽ đã ở đó từ đêm qua.

Ta bèn lên xe của Thôi phủ.

Vốn tưởng là xe trống, không ngờ Thôi Tống ngồi ở bên trong, chỉ có mình hắn.

"Đại nhân, đây là?"

Thôi Tống nhìn ta: "Ra ngoài hít thở một chút."

Ta ngồi cạnh cửa, im lặng suốt dọc đường. Vốn đã mệt muốn chết, lại chẳng thể chợp mắt.

Hoàng đế bệnh liệt giường, Thái tử ngày đêm túc trực chăm sóc, triều chính do mấy người Hiền Vương chống đỡ, nhưng gần như đình trệ.

Thiên hạ sắp đổi thay. Ngay cả trời của Thôi phủ cũng sắp đổi.

Tin Dương Hành có thai truyền đến Tây Nam. Thịnh Quốc công bí mật chỉnh quân, chuẩn bị vào kinh, chống lại thái tử.

Thôi Tống ngày ngày gặp rất nhiều người, Dương gia, Thôi gia, Tống gia… nhưng không hề đi gặp Dương Hành.

Nàng mang thai, chờ ngoài hành lang suốt nửa ngày, cuối cùng bị đuổi về.

Chạng vạng, ta đứng bên cửa sổ cho vẹt ăn, Thôi Tống đứng ở cửa hành lang, không biết đã nhìn bao lâu.

"Con này giống y như con mà ngươi tặng lễ?"

Ta ngừng một chút: "Vẹt đỏ máu, đều là song sinh. Nhưng nuôi vẹt song sinh là điều kiêng kỵ, nên chỉ dâng một con vào cung."

Thôi Tống chẳng mấy bận tâm: "Tướng thuật của nhà ngươi, chưa từng sai sao?"

Nể mặt Dương Hành, ta sẵn lòng chỉ điểm hắn một chút: "Đại nhân, từng nghe chuyện cha ta đoán chắc hỏa hoạn phía đông thành chưa?"

Thôi Tống: "Có nghe qua."

"Lời tiên đoán một khi nói ra, liền trở thành một phần của nhân quả, người càng muốn né tránh, ngược lại càng dễ mắc phải."

Ta đặt thìa bạc xuống, quay đầu nhìn hắn, đầy ẩn ý: "Nhưng rốt cuộc, chỉ có tâm mình mới quyết định số mệnh của bản thân."

Thôi Tống ngồi xuống, như đang suy tư: "Ngươi muốn nói, ta mặc kệ tất cả sao? Tình thế triều đình hiện nay, chỉ cần một mồi lửa là bộc phát, muốn làm một bề tôi trong sạch, e là khó tránh…"

"Đại nhân có thể từ quan, đưa mẹ con Dương Hành về Tây Nam, sinh con xong thì giao cho Thịnh Quốc công, rồi cùng A Hành quy ẩn điền viên."

Hắn ngồi đó, trầm mặc hồi lâu.

Trời dần tối, khắp sân vườn đều thắp đèn sáng, vậy mà Thôi Tống lại muốn ở lại qua đêm:

"Lúc ta đi gặp A Hành, luôn cảm thấy mệt mỏi trong lòng. Ở chỗ ngươi, tâm trí lại an ổn hơn phần nào."

Ta lặng lẽ nhìn hắn, môi khẽ nhếch lên, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười.

Thôi Tống thấy ta cười, cũng khẽ nhếch môi, nhìn quanh căn phòng rồi chọn cái giường mềm cạnh cửa sổ: "Ta sẽ ngủ ở đó."

"Đại nhân cứ tự nhiên."

Ta chỉ vào ô cửa sổ trước mặt con vẹt: "Đừng đóng cửa sổ, ta ngủ không thích đóng cửa."

Mấy tháng nay, Thôi Tống đã ở lại đây bảy, tám lần.

Cho đến gần đây, mỗi lần ta đi gặp Dương Hành đều bị nàng ấy từ chối không cho vào, ngay cả đám hạ nhân bên cạnh nàng cũng thường xuyên nói xấu sau lưng ta.

Ta cũng chẳng buồn gặp mặt nữa, có lẽ để nàng ấy nghỉ ngơi thì tốt hơn.

Lý lẽ trong chuyện này thật khó mà phân định.

Khi Thôi Tống quyết định ở lại, ta và Dương Hành đã không còn là bạn bè nữa.

Vì Dương Hành yêu hắn.

Đêm đen như mực, ta nghe thấy âm thanh bất thường, bèn bò dậy, bước qua chỗ Thôi Tống đang ngủ say, tiến đến mở cửa sổ.

Bóng đen nhỏ bé thoắt ẩn thoắt hiện lướt qua.

Con vẹt ổn định đậu trên giá, bóng của nó lắc lư in lên cửa sổ.

Ta định quay trở lại.

Giữa đêm khuya, con vẹt phát ra tiếng kêu ngắn và dồn dập: "Nghịch tử!"

Ta lạnh sống lưng.

Con vẹt tiếp tục kêu: "Di phúc tử!"

*"遗腹子" (yífùzǐ) là một từ tiếng Hán, có nghĩa là "đứa con sinh sau khi cha đã mất". Đây là một đứa trẻ được sinh ra sau khi người cha qua đời, nên được gọi là "di phúc tử", nghĩa là "đứa con còn sót lại của người cha đã mất". Trong văn hóa cổ xưa, đặc biệt trong gia đình quyền quý, "遗腹子" thường mang một ý nghĩa đặc biệt vì đứa trẻ ấy lớn lên mà không có cha, và đôi khi còn gắn với câu chuyện về quyền thừa kế, địa vị gia tộc hoặc tranh giành quyền lực.

Lúc ấy ta suýt đứng không vững, lùi lại hai bước.

Qua đôi mắt đỏ ngầu của con vẹt, dường như ta có thể nhìn thấy nó vượt qua kinh thành tăm tối, bay vào dãy hành lang của cung điện, đậu trên giá trước cửa sổ.

Dưới ánh đèn, bóng con chim in lên bức bình phong Vạn Thọ, kéo dài và mảnh, nhưng không ai chú ý.

Bởi vì trên bình phong phản chiếu hai bóng người với điệu bộ phô trương, một người nâng cằm người kia lên, một người đổ vào miệng thứ gì đó.

Trong bóng tối, có đôi tay từ phía sau ôm lấy vai ta.

Tâm trí ta mơ hồ, không biết mình đang ở đâu, liền cắn chặt ngón tay, không dám kêu lên.

"Là ta đây, đừng sợ."

Thôi Tống cũng đã tỉnh.

Hắn vẫn nắm chặt hai vai ta, nhìn về phía cửa sổ đang mở, rồi lại nhìn con vẹt với đôi mắt đỏ như máu.

"Nghịch tử... di phúc tử... không biết nó học ở đâu..."

Thôi Tống lặp lại một cách vô cảm, ánh mắt chợt sâu thêm vài phần.

Ta cũng bình tĩnh lại.

Thái tử đã ra tay rồi.

Sắp đến ngày ngai vàng thay đổi rồi.

12

Buổi sáng sớm, vào giờ Mão, cổng thành vừa mở, người đi lại thưa thớt.

Ta tiễn Lý Huyền Ca cải trang rời kinh thành.

“Chàng đi một mình phải cẩn thận nhé."

Ta lấy ra một lá bùa bình an, đặt vào lòng bàn tay chàng:

"Lần này đi không biết bao giờ mới gặp lại, ta đã thêu cho chàng một lá bùa bình an. Chàng cũng để lại tín vật gì đó cho ta đi."

Lý Huyền Ca nhìn ta với ánh mắt sâu lắng, nắm chặt lá bùa trong tay:

"Vấn Thu, kinh thành tình hình nguy hiểm, đi với ta về Bắc Cương đi! Nếu ta xưng đế, sẽ phong nàng làm hậu."

Ta kiên quyết từ chối: "Không được, ta không thể đi. Người nhà ta đều ở kinh thành, người nhà chàng cũng vậy."

Chàng ấy khẽ mím môi, thở dài, rồi nhìn xuống người mình:

"Trên người ta chẳng có tín vật gì cả."

“Huynh có chứ."

Ta nhẹ kéo tay áo của chàng ấy.

"Huyền Ca, ngày đó cha chàng gửi ngựa từ Bắc Cương đến đây chúc thọ, đường xa ngàn dặm, huy động rất nhiều người, ta đoán số người ấy vẫn còn ẩn náu ở ngoại ô kinh thành chưa rút đi. Để lại lệnh bài cho ta phòng thân đi."

Lý Huyền Ca sững sờ: "Vậy ta một mình trở về sao?"

"Vậy chàng cũng phải cẩn thận nhé."

Lý Huyền Ca ngước lên, lặng lẽ nhìn ta, do dự một lúc, rồi cẩn thận nhét lá bùa vào ngực, lấy ra lệnh bài của Lý gia trao cho ta:

"Chỉ có một nghìn người, tất cả đều giao cho nàng."

Chàng ấy ôm ta vào lòng:

"Minh Vấn Thu, đợi ta trở về. Nếu có kẻ muốn giết nàng, thì bảo hắn tìm ta, ta sẽ chuộc người."

Bàn tay buông thõng của ta khẽ động đậy, nhẹ nhàng ôm lấy chàng ấy:

“Chàng sẽ bình an vô sự."

Lúc trở về phủ, trong viện của Dương Hành hiếm khi có chút nhộn nhịp, nghe nói là Thôi Tống đến gặp Dương Hành.

Ta định về nghỉ ngơi, nhưng ngẫm lại thấy không ổn.

Ta liền xông thẳng vào viện của Dương Hành, đẩy qua đám hạ nhân, nhìn thấy Thôi Tống đang cho nàng ấy uống thuốc, ta bước tới hất đổ bát thuốc, làm vỡ tan tành.

Sắc mặt Thôi Tống thoáng biến đổi.

Dương Hành chống tay xuống giường, nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ dưới đất, ánh mắt từ kinh ngạc chuyển thành trống rỗng.

Thôi Tống đứng dậy, bảo người dọn dẹp rồi lại nhìn ta, sau đó xoay người rời đi.

Dương Hành đã nằm xuống.

"A Hành, ngươi phải báo chuyện này cho Thịnh Quốc công."

"Ra ngoài đi."

Nàng kéo chăn, xoay người qua một bên.

Ta không thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ, càng không thể đánh thức một nữ nhân, nhất là một nữ nhân đang mang thai, giả vờ ngủ.

Nàng xinh đẹp và yếu đuối, lại đang mang thai, chỉ cần ôm chặt chiếc chăn, là có thể chống chọi với mọi mưa gió, phong ba.

Thu đến, gió ở kinh thành càng thêm rét buốt.

Chuyện Lý Huyền Ca trốn đi sớm đã bị phát hiện.

Ta không có thời gian ở cạnh Dương Hành, chỉ có thể điều vài cao thủ từ những người Lý Huyền Ca giao cho ta, bí mật đưa vào Thôi phủ.

Ta lo rằng Dương Hành sẽ gặp nguy hiểm.

Lần đầu gặp nàng vào năm ngoái, ta đã thấy cảnh Thôi phủ bốc cháy dữ dội. Khi ấy nàng đang mang thai sáu tháng, viết xong lá thư tuyệt mệnh rồi trút hơi thở cuối cùng ngay trước mặt ta.

Lá thư đó là viết cho Thịnh Quốc công.

Ta đoán là một bức thư cầu cứu.

Từ sau lễ mừng thọ, Hoàng đế không xuất hiện nữa.

Thái tử dù chưa nắm được Cấm vệ quân, nhưng quan hệ với Hiền Vương đã hòa hoãn, địa vị khá vững chắc.

Nếu còn điểm đáng lo, chỉ là họ Lý ở Bắc Cương và họ Dương ở Tây Nam.

Thôi Tống ngầm đầu quân cho Thái tử.

Hắn không cần đứa con của Dương Hành, cũng không cần Thịnh Quốc công vào kinh.

Nhưng Dương Hành không biết đang nghĩ gì, mãi không gửi tin cho cha mình, khiến Thịnh Quốc công không hay biết gì về tâm ý của con rể.

Hôm đó, Dương Hành chủ động đến tìm ta, muốn mượn ngọc khóa của Thôi Quý phi.

"Đó là di vật của Quý phi nương nương, hình như vẫn ở chỗ Thôi đại nhân."

Dương Hành không nói gì thêm, ngồi một lúc rồi ra về.

Trước khi đi, nàng ấy nhìn con vẹt đặt ở giá trước sảnh: "Ngươi còn nuôi thứ này sao?"

Suýt thì quên mất, nàng ấy là người Tây Nam.

Đến tối, ta nhắc chuyện ngọc khóa với Thôi Tống.

“Ngươi cho mượn rồi à?"

"Chưa. Đúng lúc không ở chỗ ta, mấy hôm trước vừa gửi cho thợ chế tác ngọc bảo dưỡng."

Thôi Tống kể với ta Thịnh Quốc công từng đề xuất một ý tưởng kỳ lạ, muốn tạo ra một thân thế cho Dương Hành, khiến nàng ấy trở thành tiểu công chúa yểu mệnh năm xưa.

"Chuyện đó sao có thể thực hiện được? Công chúa nhỏ là vừa sinh ra đã mất, chứ đâu phải mất tích…"

Thôi Tống day trán, thở dài: "Cũng có chút kỳ lạ, có thể làm lớn chuyện."

Mười lăm năm trước, khi tiểu công chúa ra đời, không có nhịp thở cũng không có nhịp tim, nhưng toàn thân lại ấm áp, không có dấu hiệu lạnh lẽo. Hoàng đế đã triệu tập toàn bộ thái y viện trong đêm, nhưng không ai tìm ra cách chữa trị.

Khi đó, Thôi Quý phi được thịnh sủng, nhất quyết không tin công chúa đã chết, cố ôm đứa bé suốt ba ngày ba đêm, nhưng công chúa vẫn nhắm nghiền mắt, không khóc.

Đến ngày thứ tư, hoàng đế kiên quyết chôn cất, Thôi Quý phi quỳ xin an táng bằng hình thức thủy táng.

Thi thể đứa trẻ được đặt trong một chiếc muôi gỗ đàn phượng, đáy khoét lỗ nhỏ để nước tràn vào, trôi dọc dòng sông rộng lớn, rồi chìm vào mặt nước.

"Chuyện thủy táng công chúa là bí mật trong cung, nhưng khi đó cũng có vài người chứng kiến, Hoàng đế, Hoàng hậu, Hiền vương, Thịnh Quốc công, đường tỷ và ta đều tận mắt thấy. " Thôi Tống hơi nheo mắt như đang nhớ lại: "Chỉ chưa đến nửa ngày là công chúa chìm xuống, không thể nào còn sống. Thịnh Quốc công vì muốn nâng đỡ con trai Dương Hành mà thực sự là suy nghĩ quá xa vời…"

Ta cúi đầu rót trà:

"Ngược lại, ta thấy Thịnh Quốc công khá sáng tạo đấy."

Thôi Tống nghiêng đầu, nhìn ta thản nhiên, rồi đột nhiên đặt tay lên mu bàn tay ta:

"Lý Huyền Ca đã chạy, sao không đưa ngươi theo cùng?"

Ta khẽ nhíu mày, rút tay lại.

Không cẩn thận làm nước trà nóng đổ lên tay hắn.

Thôi Tống đứng dậy, giữ tay lên mu bàn tay, im lặng nhìn ta.

Ta khẽ xin lỗi: "Đại nhân, ngươi nhắc đến chuyện đau lòng của ta rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.