Tương Tỉnh

Chương 47: “Cô đi cắt hộ khẩu đi!”



Cho dù bất đắc dĩ nhưng hôn lễ vẫn diễn ra rất hạnh phúc và khiến người ta hâm mộ.

Lúc tuyên thệ, giọng Lý Hách hết sức vang dội, cô dâu tươi cười, đến khi hai người ôm nhau, mọi người ở phía dưới đồng loạt vỗ tay.

Tần Miểu im lặng ngồi nhìn một hồi, mắt không tự chủ được hướng về phía Trần Thứ.

Cô ta không biết anh đang nghĩ gì. Nhưng cô ta chắc chắn anh không hề nghĩ tới cô ta.

Anh nói muốn cầu hôn vào đêm 30.

Khương Tỉnh sẽ đồng ý sao?

Trong lòng Tần Miểu ê ẩm, cô ta cảm thấy nhất định sẽ, anh tốt như vậy, trên đời này không chỉ mình cô ta biết rõ.

Trong phòng tiệc rất náo nhiệt, âm nhạc, ánh sáng, tiếng người chủ trì, còn có tiếng cười, tiếng hoan hô của các bạn học bên cạnh.

Tâm trạng Tần Miểu kém tới cực điểm.

Thời gian dường như trôi qua rất chậm.

Nhịn đến hơn ba tiếng, bữa tiệc mới kết thúc. Lý Hách vẫn muốn giữ lại nhưng Tần Miểu liên tục khoát tay từ chối, nửa tiếng sau lên đường trở về.

Xe vẫn do Trần Thứ lái, Tần Miểu chán nản dựa vào ghế, nhắm mắt lại, dọc đường đều không nói gì. Trần Thứ nghĩ cô ta quá mệt mỏi nên cũng không để ý, lái thẳng về Nam An, lúc ra khỏi đường cao tốc mới hỏi cô ta về nhà hay về viện thiết kế.

Tần Miểu hồi hồn, hỏi: “Cậu định về viện thiết kể hả?”

Trần Thứ nói: “Định về một chuyến, còn một số việc chưa làm xong.”

“Vậy đến đó trước đi, tôi lấy mấy thứ về luôn.”

Đến viện thiết kế, hai người cùng nhau lên lầu.

Trần Thứ không trì hoãn, lập tức mở máy tính ra bắt đầu làm việc.

Tần Miểu nhìn anh, nói: “Không còn sớm nữa, ăn tối xong lại làm.”

Trần Thứ không ngẩng đầu, mắt nhìn vào màn hình, nói: “Vẫn chưa đói, lát nữa tôi ăn sau.”

Tần Miểu không nói nữa, nói tiếng tạm biệt liền xoay người đi.

*****

Khương Tỉnh ở nhà hai tuần, quan hệ với ba Khương cũng hòa hoãn hơn một chút, đương nhiên, chủ yếu là vì hiếm khi cô biểu hiện một mặt ngoan ngoãn nghe lời như thế, mỗi ngày ở nhà giúp đỡ rửa chén, nấu cơm, cùng hai ông bà xem ti vi, nói chuyện, tính tình nhẫn nại, khi bầu không khí tốt thì nói chuyện phiếm, nếu gặp phải đề tài không thoải mái thì giả câm, chỉ nghe không nói.

Ba Khương không biết chuyện xảy ra ở Nam An, sau khi trở lại mẹ Khương không nhắc một chữ, sợ ba Khương tức giận sẽ khiến mọi chuyện lại trở nên căng thẳng, cũng dặn Khương Mộng đừng nói.

Cuối tháng mười là sinh nhật bà ngoại Khương Tỉnh, mấy thế hệ cùng ở một chỗ chúc mừng sinh nhật bà, người lớn trẻ con đông đúc, vài chị em họ đã kết hôn cũng cùng chồng trở về.

Trường hợp này, khó tránh khỏi nói chuyện nhà, ban đầu bầu không khí rất tốt, đến sau cùng, đề tài chuyển đến chuyện hôn nhân, không khí liền trở nên tế nhị.

Trong những con cháu đã đến tuổi lập gia đình ở đây, trừ Khương Tỉnh và em họ nhỏ tuổi nhất thì ai cũng đã kết hôn. Hai người tự nhiên trở thành đối tượng thúc giục của người lớn. 

Mợ, dì nhỏ cùng với mấy người chị họ anh một tiếng tôi một tiếng, Khương Tỉnh hoàn toàn không có tâm tư để nghe.

Hai ngày nay khẩu vị cô không được tốt, buổi sáng ăn rất ít, bây giờ cảm thấy rất đói, luôn cúi đầu buồn bực ăn cơm, chỉ nghe người em họ kia đánh thái cực quyền với người lớn.

Khương Tỉnh may mắn có người em họ nhanh mồm nhanh miệng này giúp đỡ ngăn cản lửa đạn, không ngờ nháy mắt cô ấy lại đổi chiều gió, chiếc nồi úp thẳng lên đầu cô: “Ai da, mọi người sao cứ nói con thế, nhìn đi, trước con còn có chị Khương Tỉnh đó, chờ đến khi chị Khương Tỉnh được gả đi thì mọi người lại quan tâm tới con sau.”

Mọi người ở đó vừa nghe thấy lời này, ánh mắt ân cần đồng loạt rơi xuống đầu Khương Tỉnh.

Trong nháy mắt mợ đổi hướng súng, “Cũng phải, Khương Khương còn lớn hơn Lâm Lâm ba bốn tuổi, năm nay 29 hay 30 rồi?”

“29.” Khương Khương ngẩng đầu đáp một câu.

“A?” Dì nhỏ chuyển tròng mắt, nhớ lại một chút, “Sao dì nhớ là 30 rồi nhỉ.”

Khương Tỉnh không đáp lời, mẹ Khương không nhịn được, nói: “Là 29, sinh năm 86, tuổi mụ là 30.”

“Đó không phải cũng là 30 rồi sao, chúng ta cũng đâu tính theo kiểu kia, dù sao cũng tương đương 30 rồi.”

Dì nhỏ nói đến đây, mợ lại lo lắng nói: “Tuổi của Khương Khương cũng không nhỏ nữa nhỉ,” ngừng một chút lại nói với vẻ thấm thía, “Nghe mợ khuyên một câu, chuyện trước kia đều đã qua rồi, đừng để trong lòng nữa, nhanh chóng tìm đối tượng mới tốt, đợi lớn hơn tí nữa thì thật sự đốt đèn lồng cũng khó mà tìm được.”

Chị họ cũng hùa theo: “Đúng vậy, Khương Khương đừng kén chọn quá, ở cơ quan chị có một đồng nghiệp nam vừa ly hôn, tuổi cũng không coi là lớn, không có con, nếu không chị giới thiệu hai người với nhau nhé, tiếp xúc thử một chút?”

Mẹ Khương vừa nghe, hơi không thoải mái: “Đã ly hôn rồi, hay là thôi đi.”

Mợ không vui: “A Ngọc cũng là có ý tốt, đã ly hôn thì thế nào, đây không phải là suy tính đến tình trạng của Khương Khương sao, nói thật, năm đó Khương Khương chẳng khác ly hôn là bao nhiêu đâu.”

Lời vừa nói ra, sắc mặt ba mẹ Khương trở nên khó coi.

Khương Mộng cũng hơi tức giận, nhưng ngại đối phương là bề trên, khó mà nói gì, chỉ vỗ vỗ chân Khương Tỉnh ở dưới bàn, lấy im lặng để ủng hộ.

Ngược lại cậu nhỏ nghe không nổi, mở miệng nói: “Chuyện quá khứ thì đừng nói nữa, Khương Khương nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, sợ gì chứ.”

“Đúng vậy, Khương Khương rất tốt, các ngươi đừng có tùy tiện giới thiệu, nhìn người phải chú ý một chút, cần phải tìm một người nhân phẩm tốt.” Bà ngoại đột nhiên mở miệng nói vậy, mợ cũng đành im lặng.

Dì nhỏ thấy thế vội vàng làm hòa hoãn bầu không khí, nói: “Mẹ nói đúng, đây là chuyện chung thân đại sự của Khương Khương, bọn con đều sẽ lưu ý, con có quen một người bác sĩ, điều kiện rất tốt, dáng dấp cũng không tệ, vẫn còn độc thân, con thấy rất xứng với Khương khương, nếu không…”

“Không cần phiền phức như vậy,” Khương Tỉnh mở miệng cắt lời dì, “Con có bạn trai rồi, xin lỗi, đã khiến mọi người lo lắng.”

Tiếng nói vừa dứt, vẻ mặt mỗi người trở nên khác nhau.

Mẹ Khương và Khương Mộng kinh ngạc, ba Khương không biết nội tình cũng sững sờ như mọi người.

Dì nhỏ hơi không tin: “A, chuyện khi nào thế? Sao không nghe nói.” Quay đầu hỏi mẹ Khương, “Chị, sao chị cũng không nói một tiếng, hóa ra Khương Khương đã có đối tượng, làm hại bọn em sốt ruột.” 

Tâm trạng mẹ Khương phức tạp, một luồng khí tức giận nghẹn trong ngực, lên cũng không được mà xuống cùng không xong. Bà không dám nhìn phản ứng của ba Khương, miễn cưỡng cười với mọi người: “Chị cũng mới biết, con bé này bình thương nói chuyện không rõ ràng, chị cũng không tin, nói không chừng lại nói qua loa lừa chúng ta cũng nên.”

Những người khác còn chưa mở miệng, em họ đã hóng chuyện trước: “Chị Khương Khương, bạn trai chị thế nào, đẹp trai không? Có ảnh không?”

Khương Tỉnh sững sờ, lắc đầu: “Không có ảnh.” Lúc còn trẻ thích chụp ảnh, hiện giờ ngoài phải chụp hình khi làm việc, bình thường đều chưa từng có suy nghĩ này. Lúc này Khương Tỉnh mới ý thức được ngay cả một tấm hình của Trần Thứ cô cũng không có.

Em họ hơi thất vọng: “A, sao ngay cả ảnh mà cũng không có? Không phải thật sự bịa ra để lừa gạt mọi người chứ.”

Cô ấy nói như vậy, những người khác cũng cảm thấy lời nói của Khương Tỉnh không đáng tin.

Khuôn mặt tối tăm của mẹ Khương thả lỏng, ai ngờ một giây sau, cơn tức lại dâng lên chỉ vì một câu của Khương Tỉnh: “Là thật, anh ấy tên là Trần hứ, mẹ và chị con đều gặp rồi.”

Giọng nói của cô rất nghiêm túc, Khương Mộng nghe thì trong lòng thấp thỏm, nhưng khi Khương Tỉnh nhìn qua, chị vẫn gật đầu: “Khương Tỉnh không nói dối, lần trước ở Nam An bọn con đã gặp rồi, là một người rất tốt.”

Mẹ Khương không ngờ con gái lớn cũng hùa theo, lập tức bị đả kích.

Ba Khương cau mày, không nói lời nào.

Ngại là sinh nhật bà ngoại, lại có nhiều người ở đây như vậy, hai người đều chịu đựng không phát tác tại chỗ.

Trên đường trở về, áp suất trong xe thấp đến dọa người.

Hai vợ chồng Khương Mộng đã nhận ra, đưa thẳng bọn họ về nhà. Buổi tối, Khương Mộng ở nhà ba mẹ không về.

Mẹ Khương đang trong cơn tức giận, đem những chuyện giấu giếm nói hết ra.

Quan hệ vừa hòa hoãn lại bị phá vỡ.

Ba Khương tức giận, giận vì không ngờ người một nhà lại đồng lòng lừa gạt ông, càng không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy, chịu khổ đau như vậy nhưng Khương Tỉnh không có chút tiến bộ nào.

Một người hai bốn hai lăm tuổi lại mới tốt nghiệp?

Nói đùa gì vậy?!

Càng đừng nói người kia còn mang nợ, hại Khương Tỉnh bị bắt cóc!

Ba Khương tức đến không nói nên lời, trực tiếp bắt cô chia tay.

Khương Tỉnh không đồng ý, cố gắng giải thích, nhưng ba Khương xanh cả mặt, ném luôn ly trà Khương Mộng đưa tới, hung dữ nói: “Tôi dạy dỗ cô thế nào! Bây giờ cô dám tiếp tục ở bên nó xem?”

“Ba!” Khương Mộng vội vàng khuyên, “Ba có thể nghe Khương Khương nói rõ ràng được không?”

“Có cái gì mà nói, tôi nuôi con gái không phải để chịu tội, “ Ba Khương chỉ vào Khương Tỉnh, mắt đỏ lên, “Hôm nay tôi nói cho cô biết, nếu cô không chia tay, nhất định phải đi đường cũ, tôi không ngăn cản được, cô đi đi, tôi không có đứa con gái như cô, tương lai bị bắt nạt, bị bỏ rơi cũng đừng chạy về cái nhà này, cửa nhà này cô cũng đừng vào nữa.”

Mẹ Khương nghe được thì  rơi nước mắt, “Lão Khương, ông đừng như thế…”

Ba Khương không để ý tới bà, đi thẳng vào phòng lấy sổ hộ khẩu ra, ném trước mặt Khương Tỉnh: “Cô đi cắt hộ khẩu đi!”

Khương Mộng cũng sợ hãi: “Ba…”

Sắc mặt Khương Tỉnh trắng bệch, kinh ngạc nhìn quyển sổ nhỏ màu đỏ trên sàn.

Cô chậm rãi ngồi xuống, nhặt sổ hộ khẩu lên.

Nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.