Tương Tỉnh

Chương 48: “Khương Khương, chờ anh nhé.”



Đêm dần khuya, xe chạy vững vàng trên đường. Ngoài cửa sổ xe không nhiều, có một số người vội vã bước nhanh qua đường.

Hai người trong xe đều không nói gì.

Khương Mộng cầm vô lăng, yên tĩnh lái xe, thỉnh thoảng nhìn qua gương chiếu hậu. Khương Tỉnh ngồi ở ghế sau, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay để trên đùi, tay phải vẫn nắm chặt quyển sổ hộ khẩu kia.

Trong xe quá yên tĩnh, Khương Mộng muốn nói gì đó, nhưng há miệng ra rồi lại đóng lại.

Đi vào cư xá Hướng Viên, Khương Mộng lái xe và ga ra, định đêm nay sẽ không đi.

Cư xá Hướng Viên là cư xá được xây dựng vào bốn năm trước, gần công viên thế kỷ, hoàn cảnh xung quanh rất tốt, năm đó ba Khương quyết định mua một căn hộ ba phòng, năm ngoái đã sửa sang lại, đồ dùng đều được trang bị đầy đủ, mặc dù ba Khương không nói gì, nhưng người trong nhà đều biết, căn hộ này là mua cho Khương Tỉnh.

Buổi tối lúc cãi nhau, thái độ ba Khương quá cứng rắn, thẳng thừng đuổi Khương Tỉnh đi, mắng xong liền thở phì phì đi vào phòng ngủ, mẹ Khương khuyên không được, lén lút lấy chìa khóa đưa cho Khương Mộng, để chị đưa Khương Tỉnh đến Hướng Viên ở một đêm.

Khương Mộng giúp Khương Tỉnh thu dọn một ít đồ, cứ như vậy dẫn cô đi.

Hướng Viên đều là nhà cao tầng, căn hộ của họ ở tầng mười chín, cửa sổ sát đất đối diện hồ Nguyệt Lượng của công viên thế kỉ, tầm nhìn rất tốt. Khương Mộng đi vào mở hết cửa sổ, mặc dù chưa từng có người ở nhưng mỗi tháng mẹ Khương đều thuê người quét dọn, trong phòng vẫn rất sạch sẽ. 

Khương Mộng chuẩn bị vào phòng bếp đun ấm nước, vừa quay đầu, thấy Khương TỈnh đứng ở cửa không nhúc nhích.

“Khương Khương, vào đi.” Khương Mộng gọi một tiếng.

Khương Tỉnh sững sờ một cái, đi vào, đứng trước của đổi giày.

Đây là lần đầu tiên cô đến đây, trước kia khi sửa sang lại, Khương Tỉnh vẫn còn ở bên ngoài, mẹ Khương gửi ảnh tới cho cô, hỏi ý kiến một chút. Hiện tại vừa nhìn liền phát hiện cơ bản đều theo những lời cô thuận miệng đề nghị lấy lệ khi đó, cô nói cửa sổ sát đất không tệ, liền làm cửa sổ sát đất, cô nói phòng khách đừng dùng gỗ, lát gạch cũng không tồi, tốt nhất là màu xám, kết quả nền gạch thật sự màu xám, ngay cả giá sách trong thư phòng cũng theo những tấm hình cô tiện tay tải về gửi qua mà làm theo.

Khương Tỉnh ngồi trong thư phòng một hồi, Khương Mộng đi vào, nói: “Tắm rửa trước đi, chị đi siêu thị một chuyến.”

Khương Tỉnh gật đầu, đứng lên đi ra ngoài, lúc đi qua cửa, Khương Mộng kéo tay cô, “Hộ khẩu em cất đi, đừng cầm mãi, chờ đến khi ba không còn tức giận còn có thể đưa lại.”

Khương Tỉnh dừng một chút mới gật đầu.

Khương Mộng nhìn cô một cái, trán hơn nhăn lại, “Sao mặt lại trắng như vậy, tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, hôm nay đừng nghĩ gì nữa.”

Khương Tỉnh ừ một tiếng.

Khương Mộng xuống siêu thị đối diện, mua một ít đồ dùng hàng ngày, đi qua khu rau quả, tiện thể lấy ít rau và trái cây, nghĩ một chút, lại mua thêm gạo và mì. Chị biết, với tình tình của ba Khương, lúc này sẽ không dễ dàng hòa giải như vậy, chỉ sợ Khương Tỉnh phải ở đây thêm mấy ngày.

Lúc Khương Mộng trở về, Khương Tỉnh đã tắm xong, đang trải chăn trong phòng ngủ.

Khương Mộng đi vào hỏi: “Có đói bụng không? Nấu mì cho em nhé?”

“Em không đói.” Cũng không muốn ăn.

Khương Mộng ngồi xuống bên giường.

Khương Tỉnh hỏi: “Chị không về không sao chứ? Anh rể…”

“Anh ấy lớn như vậy rồi còn có thế có chuyện gì? Chị sẽ gọi điện thoại.”

“Ừm.”

Hai chị em im lặng một hồi, Khương Mộng thở dài, thấp giọng nói: “Chắc chắn đêm nay ba mẹ không ngủ được.”

Khương Tỉnh mím môi không lên tiếng, cô không nói nên lời, cũng không biết phải nói gì.

Khương Mộng nói: “Ba thật sự tức giận, lúc nổi nóng nói mấy lời tàn nhẫn cũng là bình thường, chuyện năm đó em đã buông xuống nhưng đối với ba mẹ mà nói, đó vẫn là khúc mắc của họ.”

Khương tỉnh hơi cúi đầu: “Những chuyện đó dều đã xảy ra, em cũng không có cách nào khác.”

“Không có cách cũng không được.” Khương Mộng nhíu mày, “Chị biết em và Trần Thứ chắc chắn không thể chia tay, chẳng lẽ muốn tranh cãi quyết liệt giống như trước đây sao?”

Khương Tỉnh chấn động, ngẩng đầu nhìn chị, mắt lập tức đỏ lên.

Khương Mộng mềm lòng, vỗ vai cô, “Được rồi được rồi, em cũng không phải con nít, kì thật tình huống lần này không giống năm đó. Lúc em ở bên Thẩm Bạc An mới mười mấy tuổi, ai có thể chịu được? Địch ý của ba đối với Thẩm Bạc An khẳng định là sâu không thấy đáy, con gái nhỏ như vậy liền bị người lừa đi, ông không hận đến nghiến răng mới lạ. Huống chi khi đó ông còn kỳ vọng vào em, ai ngờ em lại to gan như vậy, dám lén lút đổi nguyện vọng, ông có thể tiếp nhận mới là lạ đó.”

Nói đến đây, Khương Mộng lắc đầu, “Chuyện này cũng xong rồi, coi như ván đã đóng thuyền, ba mẹ cũng không có cách nào, hết lần này đến lần khác em lên đại học rồi vẫn còn tranh cãi với ba, chị khuyên không được, chị đã nói rồi, chuyện như vậy là do chính em làm hỏng, nếu như xử lý tốt, sao lại làm ra cái tiệc cưới kia? Lúc đó Thẩm Bạc An trừ tuổi lớn hơn em thì chẳng có gì hết, nếu thái độ em mềm mỏng một chút, Thẩm Bạc An lại bày ra vẻ hối lỗi, hai người bọn em kiên nhẫn một chút, đến trước mặt ba trình bày thật tốt thì sau đó sao có thể náo loạn thành như vậy chứ?”

Nói một hồi khiến Khương Tỉnh không phản bác được.

Sau cùng, Khương Mộng tổng kết: “Bây giờ nói những thứ này cũng không có ý nghĩa gì, em và Thẩm Bạc An tan vỡ, tức giận trong lòng ba vẫn còn đó, chắc chắn là rất hối hận năm đó không liều mạng chia cắt hai người, cho nên lần này mới làm lớn chuyện như vậy, ở mức độ nào đó mà nói, Trần Thứ cũng coi như bị liên lụy bởi đoạn tình cảm kia của em, ba đối với em hết sức thất vọng, cũng không tin tưởng em nữa. Vậy nên chị nghĩ, em đừng lại làm căng lên nữa.”

Khương Tỉnh gật đầu: “Em biết rồi.” Dừng một chút, lại thêm một câu: “Em sẽ nhận sai với ba, sau đó nói chuyện thật tốt.”

Cuối cùng cũng thuyết phục được. Khương Mộng thở phào nhẹ nhõm, trấn an cô: “Được rồi, từ từ sẽ đến, chị cũng sẽ giúp em, chờ cơn tức của ba dịu xuống, chị sẽ nói anh rể em hẹn ba đi câu cá, đến lúc đó em nói chuyện với ông.”

Mắt Khương Tỉnh nóng lên, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chị.”

“Khách sáo cái gì.” Khương Mộng đứng lên, “Nhanh đi nghỉ đi, mặt mũi trắng đến không nhìn nổi nữa rồi.”

Khương Mộng ra tới cửa, lại quay đầu lại, “Đúng rồi, còn Trần Thứ, chờ qua đợt này gọi anh ta đến một chuyến, chúng ta nói bao nhiều lời tốt đẹp cũng phải để ba gặp người chứ, phải không?”

Khương Tỉnh gật đầu: “Vâng.”

Đóng cửa lại, Khương Mộng vào nhà vệ sinh.

Trong phòng trở nên yên tĩnh.

Khương Tỉnh ngồi một hồi, lên giường nằm xuống, mắt nhìn vào trần nhà màu trắng.

Giường rất mềm, thân thể cô vùi lấp vào bên trong đó.

Ánh sáng quá chói, Khương Tỉnh đưa tay che mắt, mơ hồ nhớ lại chuyện từ rất lâu trước kia…

“Mẹ, giường cứng quá, kê thêm cho con một chiếc nệm đi, con thích mềm!”

“Mềm thì có gì tốt, ảnh hưởng đến sức khỏe.”

“Mềm thoải mái, giường cứng con không ngủ được…”

“…Được rồi được rồi, Khương Khương thích, bà trải cho nó đi.”

Một câu cuối cùng là giọng của đàn ông, là tiếng của ba cô.

Khương Tỉnh dụi mắt, bàn tay ẩm ướt.

Khương Tỉnh rất ít khi khóc, đêm nay tâm trạng lại suy sụp, nước mắt cứ lau lại rơi.

Lúc này di động trong túi xách vang lên.

Khương Tỉnh đờ đẫn nằm một hồi, cho đến khi tiếng chuông sắp kết thúc mới hít mũi một cái, đừng dậy lấy điện thoại trong túi ra.

Nhận điện thoại, nghe thấy giọng nói quen thuộc, vẫn là câu nói đó. Anh gọi tên cô.

Khương Tỉnh ừ một tiếng.

Trần Thứ hình như vừa về, vẫn chưa lên lầu, khương Tỉnh nghe được tiếng chó sủa trong điện thoại, chắc là con chó dưới cư xá.

Khương Tỉnh không lên tiếng, Trần Thứ lại gọi một tiếng.

“Ừm, em đang nghe đây.” Khương Tỉnh hắng giọng một cái, nói, “Về nhà rồi?”

“Vừa về.” Trần Thứ nhíu mày, đứng lại trong hành lang, dựa vào tường nói với cô, “Khương Khương, em bị cảm hả, giọng nghe không ổn lắm.”

“A, không có.” Khương Tỉnh nói, “Hôm nay ngủ nhiều quá, mới thức dậy không lâu, anh thế nào rồi?”

Trần Thứ yên tâm, nói: “Anh rất tốt.” Do dự một chút, nói, “Khương Khương, anh có chuyện muốn bàn với em.”

“Chuyện gì thế?”

Trần Thứ nói: “Ngày kia anh đi công tác ở Hong Kong, thứ sáu tuần sau sẽ kết thúc công việc, lúc đi về anh đến chỗ em nhé, được không?” 

Khương Tỉnh sững sờ, nghe thấy bên kia nói: “Anh muốn gặp em một chút.”

“…Thứ sáu tuần sau?”

“Ừ.” Trần Thứ dừng một chút, giọng nói hơi thấp xuống, “Nếu như tiện thì anh đi chào hỏi cô chú luôn.”

Một hồi lâu không nghe thấy tiếng đáp lại, Trần Thứ gọi: “Khương Khương?”

“Em nghe thấy rồi.”

“… Không tiện sao?”

“Không có.” Khương Tỉnh lau mặt một cái, nhẹ nói, “Không có gì không tiện, anh tới đi.”

Trần Thứ rất vui mừng: “Được.”

Nói xong chuyện chính, hai người lại trò chuyện thêm vài câu, Khương Tỉnh nhìn đồng hồ, nói: “Anh mau nghỉ ngơi đi”

“Được, Khương Khương, chờ anh nhé.”

“Vâng.”

*****

Khương Tỉnh ở Hướng Viên hai ngày, trong thời gian đó mẹ Khương có tới một lần, Chắc là vì lần này ba Khương nói quá tàn nhẫn, mẹ Khương không trách con gái, ngược lại lại sợ cô luẩn quẩn trong lòng, đến lúc đó hai ba con lại chống đối nhau.

Mẹ Khương nói một chút về tình hình trong nhà, lại lựa lời an ủi Khương Tỉnh, khuyên cô đừng xem những lời kia của ba Khương là thật, trước mắt cứ ở lại đây.

Mẹ Khương không nhắc một câu tới Trần Thứ, cuối cùng bà nấu một bữa cho Khương Tỉnh rồi mới rời đi.

Đến ngày thứ ba, Khương Tỉnh đến thư viện thành phố. Trước đây ba Khương làm việc ở nhà văn hóa, về sau phải phẫu thuật, sức khỏe không tốt nên mới xin được chuyển đến thư viện làm một phó quản lí nhàn tản, không cần đi làm mỗi ngày, nhưng ba Khương đã thành thói quen, chỉ cần là thời gian làm việc thì sẽ không ở nhà, không có việc gì cũng tới văn phòng ngồi một lát.

Khương Tỉnh đến vào buổi trưa, quẹt thẻ đi vào ngồi chờ ở đại sảnh.

Đợi đến hơn một giờ mới thấy bóng dáng của ba Khương.

Khương Tỉnh đứng lên, đi tới bên cạnh ông, gọi một tiếng “Ba”.

Ba Khương không ngờ cô đột nhiên xuất hiện, sững sờ một cái, sau đó quay đầu bước đi.

“Ba..” Khương Tỉnh đi theo ông.

Đến cổng, thấy ba Khương cùng đồng nghiệp đi đến nhà hàng ở đường đối diện.

Khương Tỉnh không có cách nào đành quay về.

Vài ngày sau cũng đều như vậy, ba Khương luôn làm như không thấy cô, không phải đi ăn cơm với người khác thì sẽ về thẳng phòng làm việc, cô đuổi theo tới ông liền đóng cửa lại.

Giống như lúc này, ông thấy Khương Tỉnh đứng ở cổng, vẫn nhìn thẳng phía trước đi tới quán trà với đồng nghiệp.

Khương Tỉnh hơi chán nản. Có lẽ không chỉ là chán nản, còn có một chút tuyệt vọng.

Cô một mình đứng ở ven đường, không biết nên trở về hay tiếp tục chờ.

Bên cửa sổ quán trà ở lầu hai có hai người ngồi.

Một người trong đó nhấp một ngụm trà, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Xem ra trời sắp mưa rồi.”

Ba Khương nghe thấy lời này, như có như không nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, bầu trời đúng là đã xám xịt.

Ông nhìn một hồi, cúi đầu uống trà, mấy giây sau nghe đồng nghiệp nói: “Chao ôi, đúng là mưa rồi.”

Ba Khương hơi sững sờ, đứng lên, ghé sát cửa sổ nhìn xuống.

Ở ven đường đối diện, con bé ngu xuẩn kia vẫn còn đứng đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.