Tương Tư Bất Hối

Chương 56



Đứng ở trong sân đúng là người theo dõi Mị mấy ngày nay: Thanh Y nữ nhân cùng Bạch Y nam nhân, còn có đồ đệ của bọn họ, Lăng Oanh cùng Hồng Y nữ tử.

Mấy cái người này thật đúng là âm hồn không tiêu tan a! Mị có chút đau đầu nhìn bọn họ. Nàng hiện tại trong cơ thể đã có thất thành công lực của sư phó , hơn nữa chính mình cũng đã mạnh hơn lúc trước, gượng gạo cũng có khả năng cùng Thanh Y nữ nhân này liều mạng.

Bạch Y nam nhân tựa hồ cũng không muốn xuất thủ, mà hai người còn lại kia trái lại không có để trong mắt, bốn người Cốc Đông cùng bảy người Diễm Ảnh , muốn che chở Triệu Lang, đối phó với hai người bọn họ thật là quá dư rồi.

Bên nàng nươời đông, tuy nàng không có nắm chắc có thể thắng Thanh Y nữ nhân này, nhưng chỉ cần hộ được Thiết Diễm chu toàn cũng đủ rồi.

Mị dưới đáy lòng cân nhắc một hồi, người cũng là lôi kéo Thiết Diễm đứng lên, nhanh như vậy liền nhảy ra, làm hại Thiết Diễm liền ngay cả đồ ăn sáng vẫn còn không còn kịp ăn đây. Nàng oán hận nghĩ, đem Thiết Diễm ôm vào trong ngực, lạnh lùng nhìn bốn người kia, mặt lộ vẻ bất mãn….

Nàng rõ ràng là đang cố duy trì tư thái thanh tỉnh, khiến mắt Lăng Oanh nhìn hai người co rút lại, một đôi mắt thẳng tắp đánh giá Thiết Diễm.

Cái…này nam nhân có gì tốt? Mi rất thô, mắt rất sắc, cái mũi thẳng tắp như nữ tử, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, nếu là thân nữ tử còn có thể xem như hảo tướng mạo, nhưng vừa vặn là nam nhân lại có anh khí quá nặng, thân thể càng là không có một tia mềm mại, thẳng thắn cứng ngắc. Đây sẽ là loại nam nhân nàng thích? Nam nhân anh lãng kiên cường như vậy ? ,

Nam nhân thế gian thiếu gì người mềm mại, nàng lại xem một nam nhân anh khí bừng bừng như nữ tử nâng niu như trân bảo, tư thế che chở của nàng rõ ràng như thế….

Hắn nơi nào không bằng nam nhân kia ? Hắn mặc dù không sánh bằng mạo mỹ của sư phụ, nhưng cũng tự biết mình phong tư trác tuyệt*, hơn nam tử kia gấp trăm lần; trong chốn võ lâm cũng có thể nói là đệ nhất mỹ nhân, nàng tại sao cũng không từng nhiều hơn liếc hắn một cái?

(*) phong thái xuất sắc

Nàng đối với hắn luôn thờ ơ, nam nhân được bên người nàng kia chẳng lẽ là biết biểu hiện ôn nhu rất giỏi?

Bất đồng đãi ngộ như thế, khiến trong lòng hắn ghen ghét như độc xà gắt gao vùng vậy, hận không thể tiến lên đem hai người tách ra thật xa .

Thiết Diễm nhìn kỹ Lăng Oanh …một chút cũng không phát giác có gì lạ, trái tim hắn đều đặt bên người nữ tử ôm hắn này, mắt ở khuôn mặt lạnh lùng của nàng, bên hông là cánh tay nàng che chở hắn. Nàng, một mực đều là như vậy che chở hắn, một mực đều cho là đây là chuyện đương nhiên mà che chở hắn.

Nàng xem hắn là phu quân, nàng xem hắn là nam nhân, nàng đem hắn đặt ở trong tâm, nàng đem hắn nâng niu trên tay; hắn dù đần độn cũng biết nam nhân trên thế gian cầu một đời cũng không được thê chủ như thế, vốn tưởng rằng cuộc đời này sẽ cô độc sống quãng đời còn lại, thế nhưng lại may mắn được có nàng gần bên, may mắn được có nàng làm bạn, hắn nhờ nàng mới biết như thế nào là yêu, như thế nào là tình, mới biết cái gì gọi là hạnh phúc, cái gì gọi là sung sướng….

Hôm đó trong rừng, nghe được Cốc Đông nói rõ hết tất cả lật những chuyện của nàng làm vì hắn, nàng làm nhiều như vậy, khiến hắn có thể nào không thích nàng đây; đêm qua khi cho là đã mất đi nàng thì nản lòng thoái chí, khiến hắn chỉ nghĩ đến muốn đi theo nàng; hôm nay thấy nàng mở mắt thì vui mừng quá mà ứa nước mắt, khiến hắn lại cũng không cách nào thừa nhận nỗi đau khi mất đi nàng; đan vào nội tâm phức tạp đan vào hoàn cảnh hiện tại, tất cả đều trở thành một câu nói.

Thiết Diễm tựa đầu nhẹ nhàng để trên đầu vai Mị, cúi đầu nỉ non nói, “Mị, ta yêu nàng.”

Thanh Y nữ nhân cùng Mị nghe thấy tiếng Thiết Diễm nói thì toàn thân chấn động; mà mọi người giữa sân chỉ thấy nàng thần sắc đột nhiên đại biến; nội lực trong lòng bàn tay Thanh Y nữ nhân chậm rãi tập hợp lại .

Lại chỉ thấy Mị quay đầu, nâng đầu Thiết Diễm đang tựa vào đầu vai nàng, nhìn ánh mắt ôn nhu lưu luyến của hắn, nhất thời lại sa vào nhu tình tràn đầy say đắm.

“Diễm, chàng… Mới vừa rồi nói gì đó?” Mị gắt gao dò xét nhìn mắt hắn, mặt của hắn, môi hắn, hết sức chăm chú, chung quanh tất cả cũng không thèm chú ý, trong mắt nàng hôm nay chỉ có hắn.

Mới vừa rồi một câu, như có như không, nhưng cũng làm Mị chấn động tâm hồn, nàng cũng không từng nghĩ tới có thể nghe một câu như thế từ Thiết Diễm; nam nhân đần độn này, ngay cả thích cũng chỉ là để ở trong lòng, cũng chưa bao giờ sẽ tuyên bố ra miệng như vậy, nhưng, vừa rồi, nàng rõ ràng… Rõ ràng… Nghe thấy…

Thiết Diễm nhìn gương mặt Mị lộ vẻ không thể tin, trong lòng càng là mềm mại dị thường, mình như vậy là lần đầu tiên nàng thấy đi? Mình như vậy khiến nàng rất ngạc nhiên đi? Hắn vừa mới mở miệng tùy tâm mà nói, nếu lại phải nói thêm một lần, tựa hồ tất nhiên là không khó khăn….

“Mị, ta yêu nàng.” Ánh mắt Thiết Diễm ôn nhu, bên môi là những lời ôn nhu vui vẻ, hắn nhìn nàng, muốn hắn nói ra bao nhiêu lần, hắn cũng đều sẽ vui vẻ mà làm.

Mị nhìn Thiết Diễm, phượng mắt híp lại, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, kích động không biết phải nói gì, nàng duy nhất có thể làm, nàng duy nhất muốn làm chính là…

Mị đột nhiên ôm quá Thiết Diễm, hôn lên môi hắn, cái lưỡi ôn nhu mà nóng rực quấn quanh môi hắn, lưỡi hắn, rồi lại giống như đối với trân bảo quý báu nhất tỉ mỉ che chở, triền miên lưu luyến.

Thiết Diễm lại cảm giác được chính mình giống như hôm đó bồi nàng uống loại rượu ngon nàng thích nhất, trong đầu hôn mê một mảnh, duy nhất cảm giác được chính là những lời lẽ mang theo ôn nhu của nàng, mang theo tình yêu, mang theo sự quan tâm hắn, hắn tựa hồ đều…. từ từ cảm nhận, hòa tan ở trong lòng, khiến hắn chỉ có thể im lặng choáng váng dựa trong lòng Mị, đáp lại nàng hôn hắn.

Triệu Lang có chút dở khóc dở cười quay đầu đi, nàng dù sao đã thói quen, Mị chẳng phân biệt trường hợp, tùy tâm tùy tính như vậy, thật khiến cho người ta hâm mộ a! Duy nhất nàng không biết đến là, không tưởng được Trấn Quốc tướng quân lúc nào cũng nghiêm túc của mình lại cũng biết nói ái ngữ, lực ảnh hưởng từ Mị thật đúng là không gì sánh kịp a!

Đột nhiên đang nỉ non nói chuyện, hai người liền hôn nồng nhiệt , khiến mọi người không khỏi thấy ngượng.

Bốn người Cốc Đông cùng Diễm Ảnh chỉ là không mở mắt, nhưng lại vẫn là âm thầm cảnh giới bốn người đối diện.

Lăng Oanh cùng Hồng Y nữ tử trợn to mắt nhìn hai người coi như bên cạnh không người kia, bọn họ thật sự là không biết xấu hổ a! Đây là Hồng Y nữ tử ý nghĩ; Lăng Oanh nhìn hai người hôn nồng nhiệt kia, cũng là tâm tình phức tạp, trong lòng lại đau thêm vài phần.

Từ người Bạch Y nam nhân dưới lớp lụa mỏng giống như truyền đến một tiếng cười khẽ, cũng không rõ ràng, cũng không có người nghe rõ.

Thanh Y nữ nhân mặt đen lại, nha đầu kia… Lại… Như vậy không thèm để ý nàng…

Mị rốt cục cũng buông ra Thiết Diễm, nhìn trong mắt của hắn phủ một tầng sương, lúc này mới nghĩ, nàng tựa hồ cũng chưa bao giờ từng nói yêu hắn. Nghĩ đến tâm tình vui sướng mới vừa rồi của chính mình, nàng ôm lấy hắn, cúi đầu nói, “Diễm, ta cũng yêu chàng, từ năm sáu tuổi kia , đã một mực yêu chàng.”

Thiết Diễm tựa đầu chôn ở đầu vai nàng, trong nháy mắt nước mắt tràn mi, trong lòng cảm xúc mãnh liệt quay cuồng, đúng vậy, nàng yêu hắn đã thật lâu, hắn cũng nhất định sẽ yêu nàng thật lâu thật lâu.

Mị dựa vào vai Thiết Diễm , nghiêng đầu nhìn bốn người đứng ở một bên, bọn họ thật đúng là vừa nghiêm trọng hóa vấn đề lại còn rất chướng mắt, quay đầu lại, nàng tiếp tục tại bên tai Thiết Diễm thấp giọng nói, “Diễm, chúng ta cùng nhau sống tới đầu bạc, cùng nhau trăm năm hạnh phúc, cháu con đầy đàn có tốt không?”

“Ân.” Thiết diễm chôn ở hõm vai nàng gật đầu, hắn cũng rất chờ mong có thể cùng nàng sống lâu, con đàn cháu đống.

Mị cầm tay Thiết Diễm, nắm chặt, sau đó đem hắn hộ ở phía sau, chính mình thẳng tắp đối mặt Thanh Y nữ nhân, vì tâm tình sung sướng nên khi nói chuyện cũng dễ dàng rất nhiều, “Tốt lắm, ngươi đuổi theo ta như vậy, rốt cuộc muốn như thế nào? Thừa dịp ta tâm tình hảo, nói mau!”

“Ha hả ~” một tiếng cười khẽ tự dưới miếng lụa mỏng truyền ra, tiếng cười nhu mì đến tận sương, rồi lại từ từ chìm đăm vào lòng người, rất là dễ nghe. Tiếng cười khẽ kia đúng là của Bạch Y nam nhân.

Thanh Y nữ nhân nhíu mày nhìn một chút Bạch Y nam nhân bên người, sau đó chuyển hướng Mị, “Ta muốn Hỗn Nguyên thiết kỵ của ngươi.”

Mị nhún nhún vai, “Cái gì Hỗn Nguyên thiết kỵ? Ta không có.”

Lần nay thay đổi, là Triệu Lang cười khẽ, đúng vậy, đích thật là đã không có, đã đưa cho bảo bối phu quân của nàng làm đội thân vệ rồi.

Thanh Y nữ nhân trợn mắt nhìn Triệu Lang cười khẽ liếc mắt một cái, lại trừng mắt nhìn Mị, “Ngươi cho ta Hỗn Nguyên thiết kỵ, ta bảo đảm ngươi một đời vinh hoa phú quý.”

Ánh mắt Mị lúc này nhìn nàng lộ ra một chút quái dị, “Ngươi nhìn ta như là người ăn ít thiếu mặc hay không? Hơn nữa ta nói rồi, không có Hỗn Nguyên thiết kỵ là không có. Thế gian này, từ nay về sau đã không có Hỗn Nguyên thiết kỵ nữa.” Nàng muốn vinh hoa phú quý, tỷ tỷ tuyệt đối vô điều kiện dâng tặng, hà tất nàng phải đánh đổi nhọc công.

Thiết Diễm nghe vậy, ở phía sau gắt gao nắm lấy tay Mị, nàng lại cứ như vậy đem thập bát kỵ kia cho hắn, hắn mặc dù không biết cái gì là Hỗn Nguyên thiết kỵ, nhưng là theo lời Thanh Y nữ nhân này, kia tất là thập bát kỵ không tầm thường đi, nàng thật quá sủng hắn a… Hắn cảm giác được, trong lòng chính mình, hôm nay, tràn đầy đều là hình ảnh nữ tử che ở trước người hắn này, củng không có dung mạo một ai khác.

Thanh Y nữ nhân nghe thấy giọng nói của nàng kiên định, cúi đầu do dự, nhớ lại ngày đó sơ chiến dưới thành Hà Châu, kia thập bát kỵ là luôn ở…. Nàng lập tức ngẩng đầu, ánh mắt xuyên thấu qua Mị, nhìn về phía thiết diễm sau nàng , nói, “Ngươi đem Hỗn Nguyên thiết kỵ cho hắn?”

Mị nhìn nàng mưu đồ trong mắt nàng ta, cười lạnh một tiếng, “Cái gì gọi là “cho hắn”? Hắn là phu quân ta, của ta tự nhiên chính là của hắn, gì mà phải phân biệt lẫn nhau? Thế gian này vốn là không hề…nữa có Hỗn Nguyên thiết kỵ, ngươi nghĩ muốn chẳng lẽ là đội thân vệ của phu quân ta?”

Thiết Diễm đằng sau nàng run nhè nhẹ tay, nàng liền trấn an hắn tâm tình kích động. Tay kia cũng là âm thầm vẫn nội kình, nàng mới vừa rồi tỉnh dậy, trong cơ thể nội lực mặc dù dư thừa, lại còn chưa từng vận thử khí tức, không biết nếu sử dụng sẽ có cái hậu quả gì.

Tình huống hiện tại cũng không để nàng suy nghĩ nhiều, nữ nhân này rõ ràng là người có tính tình dễ nóng giận, sao nàng khích nàng ta hồi lâu, vẫn còn trầm tĩnh như vậy?

“Ngươi nha đầu kia hảo không biết tốt xấu, đã như vầy, hôm nay liền để lại tánh mạng đi!” Nếu nàng không chiếm được, kia sẽ phá hủy đi, người thứ nhất muốn giết chính là cái nha đầu kiêu ngạo này.

Thanh Y nữ nhân lời còn chưa dứt, người cũng đã phi thân ra, nhưng vai trái liền mơ hồ cảm nhận được sát khí nồng đậm, có thể gây tổn thương cho đến nàng, vài chục năm nay, nàng ta là người thứ hai.

Mị chờ được khi nàng ta nói những lời này, thấy nàng phi thân mà đến, cũng một chưởng đón nhận, song chưởng tấn công, ầm ầm nổi lên, Mị sợ gây tổn thương đến Thiết Diễm, cố gắng ổn định hai chân, toàn lực tiếp một chưởng này, nàng cũng lập tức đã biết nếu quá sức sử dụng nội lực, hậu quả sẽ như thế nào.

Bởi vì trong cơ thể nàng lại một lần nữa huyết khí cuồn cuộn, nàng phải lập tức rời đi.

Thanh Y nữ nhân cũng bị một chưởng này của nàng chấn lui về tại chỗ, bàn tay gân xanh nổi đầy, run rẩy không thôi.

“Thái sư phó…” Hồng Y nữ tử chạy vội tới bên người nàng, đưa tay muốn đỡ, lại bị Thanh Y nữ nhân huy tay áo ngăn cản.

Nàng trong lòng kinh hoàng, sắc mặt lại vẫn là bình tĩnh, nha đầu kia bị nàng đánh tam chưởng, chẳng những không hề có dấu hiệu nội thương, công lực dĩ nhiên còn tăng nhiều, này cũng là vì sao chứ?

Mị thừa dịp nàng kinh hoàng do dự, bàn tay tại trong tay áo khẽ thay đổi, ngón tay mang theo vài tiểu thiết đạn màu đen, cổ tay khẽ nhếch, hướng trước mặt bốn người kia , Cốc Đông cũng là tại lúc cổ tay Mị thay đổi thì liền kéo qua Triệu Lang, hướng về phía sau phi thân đi.

Thiết đạn rơi xuống đất, Thanh Y nữ nhân ánh liền nhắm mắt, sau đó là tiếng Mị tà tà cười; thiết đạn rơi xuống đất, tiếng nổ mạnh vang lên, trong nháy mắt đá và bụi bay khắp nơi.

Đợi sau khi tất cả ổn định lại, trừ ra bốn người bọn họ, những người khác đều đã biến mất không thấy bóng dáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.