Tương Tư Cùng Người Tẫn Thành Tro

Chương 19: Ý Trời Trêu Ngươi





Nhất thời không nói gì.
Tô Kiều Ngọc tỉ mỉ nhìn kỹ cây sáo đang cầm trong tay, đó là thứ duy nhất ngoại trừ quần áo mà nàng mang từ kinh thành đến, chỗ đuôi sáo không biết từ khi nào dính nhàn nhạt vết máu.
"Lần này nàng trở về, sẽ cùng hắn hòa hảo sao?" Tần Viễn Mặc ấp a ấp úng nói, bại lộ lo lắng trong lòng.
Hắn không thể ngăn cản nàng trở về, từ sâu trong lòng hắn, không muốn Tô Kiều Ngọc trở về bên cạnh Thẩm Vân Chiêu.
Rõ ràng người nọ làm tổn thương nàng nhiều lần như vậy.
Tô Kiều Ngọc nghe vậy sửng sốt.
Nàng quả thực không nghĩ đến lần này trở về còn có thể cùng hắn bên nhau hay không, có lẽ trong lòng nàng, đã cam chịu, bọn họ là không có khả năng.
Tất cả đau xót trước đó, đều không thể hóa thành mây khói.
Mọi thứ đều không trở về được nữa.
"Ta không muốn hổ thẹn với bá tánh Đại Lương, không muốn thánh thượng ôm bệnh khiến triều cương hỗn loạn, cho nên ta cần phải trở về."
"Còn ta và hắn...!Không quay lại được!"
Ngữ khí kiên định, là nói cho Tần Viễn Mặc nghe, cũng nói cho bản thân nàng nghe.

Nàng không cho bản thân có khả năng quay lại.
Tần Viễn Mặc nghe vậy, đôi mắt cong lên, như ngôi sao sáng, hắn không muốn đợi thêm nữa, "Sau khi nàng quay về Dương Châu, ta sẽ cưới nàng!"
Hắn vẫn luôn muốn nói những lời này, hắn nghẹn nhiều năm như vậy, đều nghẹn thành tâm bệnh.
Tô Kiều Ngọc nhìn hắn, suy nghĩ thật lâu, nhìn không chớp mắt.

Trong đầu hiện lên hàng vạn hàng nghìn tràng cảnh hắn cứu nàng, quan tâm nàng, rõ ràng ở trước mắt.
Cuối cùng khẽ gật đầu.
...
Sáng sớm hôm sau, đợi Tần Viễn Mặc rời giường rửa mặt xong, lúc đi tìm Tô Kiều Ngọc, nàng đã không còn ở trong phòng.
Trong phòng chỉ để lại tiểu Hoài Trăn hai mắt mông lung buồn ngủ.
"Cha..." Hoài Trăn hướng Tần Viễn Mặc hữu khí vô lực(*) phất tay.
(*) hữu khí vô lực: uể oải, ỉu xìu.
Tần Viễn Mặc ôm nó mặc quần áo.
Thấy trong phòng không có thân ảnh của Tô Kiều Ngọc, Hoài Trăn hỏi, "Mẫu thân đi đâu vậy?"
Tần Viễn Mặc đem cánh tay nhỏ của nó nhét vào trong tay áo, hóa ra mặc quần áo cho tiểu hài tử lại phiền toái như vậy, "Mẫu thân đi gặp thân cha(*) của con."
(*) thân cha: cha ruột.
Ngay cả Tô Kiều Ngọc nói với hắn, vào kinh chỉ vì chữa bệnh, nhưng hắn vẫn nhịn không được nghĩ, có thể nàng lo lắng cho hắn, đau lòng cho hắn.
Nàng đối với hắn để bụng cỡ nào, có thể chính nàng cũng không biết được.
Hoài Trăn nghe không hiểu lắm, chỉ biết mẫu thân rời đi, bĩu môi, tỏ vẻ mình không vui.
Từ Dương Châu đến kinh thành, Tô Kiều Ngọc đi đường nửa tháng mới đến cửa thành, mệt mỏi không chịu nổi.
Tuy rằng kinh thành so với một năm trước có chút khác biệt nhưng vẫn là đường phố cùng đám người quen thuộc, náo nhiệt sinh động.
Nàng không muốn lấy thân phận thật vào cung, cho nên ở trên bộ dáng mình làm chút công phu.
Sau khi tùy tiện tìm một khách điếm, Tô Kiều Ngọc liền thu xếp mua đồ dịch dung.
Khuôn mặt nàng vốn thanh tú, dịch dung quan trọng nhất chính là đôi mắt, cho nên ở trên mắt tốn rất nhiều công phu.

Chỉ trong chốc lát, trong gương chính là một bộ dáng khác, mặt mày thon dài, tóc mai để lại, trong mắt là năm tháng mài giũa để lại tang thương.
Đuôi mắt chấm thêm một nốt ruồi nhỏ, thêm vài phần dịu ngoan.
Vài thay đổi, hầu như bản thân nàng cũng nhận không ra người ở trong gương, xác định tất cả mọi người sẽ không đem bộ dạng này liên hệ cùng với bộ dạng trước kia của mình, thay xong quần áo đi xuống lầu.
Khách điếm bình dân, ông chủ đang dựa ở quầy, kiểm kê lại vò rượu mà tiểu nhị vận chuyển đến.
"Ngươi muốn vào cung chữa bệnh cho thánh thượng?" Khi đối mặt với Tô Kiều Ngọc muốn dò hỏi biện pháp tiến cung, lão bản lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Phải biết rằng, một năm nay, y sư vì chữa bệnh nhiều vô số kể, nhưng không ai có thể thành công ngược lại người có triển vọng lại mất đi tính mạng.
"Sau khi tiến vào cửa thành có thể nhìn thấy một tấm hoàng bảng, đó là hoàng thượng dán lên để tìm kiếm nhân tài chữa bệnh, nếu ngươi cảm thấy bản thân có thể chữa được, thì đi bóc hoàng bản, sẽ tự có ngươi mang vào cung."
"Nhưng nếu không nắm chắc mà nói, vẫn là không nên, vạn nhất không chữa được, thánh thượng trị tội thì phiền toái..."
Lão bản nhíu mày có lòng tốt nhắc nhở.
"Đa tạ."
Trị tội? Điều này cũng là một tay Thẩm La Hàm làm đi.
Nghe phụ thân nói, trong triều có hai cỗ thực lực đấu tranh kịch liệt nhất đó chính là Thẩm thái phó Thẩm La Hàm và đương kim thánh thượng Thẩm Vân Chiêu.
Nếu Thẩm La Hàm muốn nắm giữ triều chính, tự nhiên không hy vọng Thẩm Vân Chiều khỏi bệnh, hắn sẽ gây khó dễ khiến cho thực lực cùng địa vị của mình càng thêm được củng cố.
Dưới số tiền lớn có dũng phu(*), phía trước có nhiều người không hiểu triều cục tự mình uổng phí mà liên lụy mình.
(*) dũng phu: người dũng cảm.
Mà Tô Kiều Ngọc biết quan hệ bền chặt trong đó nhưng nàng vẫn lựa chọn đi vào, nàng không rõ nàng rốt cuộc là vì cái gì, có lẽ là muốn một vương triều Đại Lương an ổn, lại có lẽ...!Không, không phải! Nàng lặp lại nói cho bản thân, nàng là vì bá tánh mà thôi, không hơn!
Trải qua kiểm tra, Tô Kiều Ngọc đi vào hoàng cung.
Vì không bại lộ giọng nói của mình, nàng dứt khoát giả bộ không thể nói chuyện.
Thẩm Vân Chiêu an tĩnh nằm trên giường, cách tầng sa mỏng, Tô Kiều Ngọc nhìn về phía hắn.
Một bên, thái giám quy củ tiến đến vén sa mỏng, ý bảo nàng tiến lên bắt mạch.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn sau một năm, gương mặt vốn góc cạnh rõ ràng, hiện tại càng thêm lạnh lùng.
Nàng cho rằng ở bên Vị Thủy đã quyết biệt, không nghĩ đến hiện tại lại ở trong cung gặp lại nhau.
Quả nhiên là trời cao trêu người.
Thái giám đứng ở trước giường thấy vẻ mặt Tô Kiều Ngọc ngưng trọng, "Cô nương có phương thuốc có thể cứu chữa?"
Trước đó những y sư đến đây cơ bản cũng đều là dạng này, bắt mạch, nhíu mày, lại than y thuật mình không tinh thông.


Trải qua vô số lần, thái giám đã tập mãi thành thói quen.
Tô Kiều Ngọc xoay người dùng bút lông viết lên giấy, đâu vào đấy mà viết, nói, "Bệnh của thánh thượng là do trúng độc, đợi ta viết phương thuốc trước để áp chế điều dưỡng...!Còn phương thuốc để trị tận gốc, ta cần phải cẩn thận suy nghĩ."
Chữ tiểu triệt(*) xinh đẹp, viết xong đưa cho thái giám.
(*) một loại chữ viết.
Sau khi bắt mạch xong, Tô Kiều Ngọc có chút giật mình, năm đó Tần Viễn Mặc rõ ràng đã đem giải dược cho hắn, theo lý mà nói thương tổn do dư độc(*) cũng không lớn như thế.
(*) Dư độc: độc tố còn sót lại.
Trong cơ thể hắn còn có một loại độc dược, cùng dư độc lưu lại năm đó tác dụng với nhau, mới có thể mang đến hiệu quả mạnh mẽ như vậy.
Hắn bây giờ thân là đế vương ở trong tầng tầng lớp lớp bảo hộ, hạ dược cũng không phải chuyện dễ dàng.

Vậy chỉ có trước khi đăng cơ!
Tô Kiểu Ngọc cẩn thận suy xét, thái giám mang theo phương thuốc đi sắc thuốc, tỳ nữ cũng lui ra ngoài, hiện giờ đại điện trống rỗng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Suy nghĩ của nàng rất loạn, chỉ cảm thấy trong đó hẳn là có một bàn tay lớn đang thao túng mọi thứ, đó là Thẩm thái phó Thẩm La Hàm? Hoặc là quan viên khác trong triều muốn quyền thế? Hoặc là người trong giang hồ?
Nàng đối với chuyện này cũng không hiểu biết nhiều, có quá nhiều chuyện trong đó nàng không biết, khó có thể đưa ra kết luận gì.
Đang muốn đi ra ngoài đại điện, dư quang thoáng nhìn một ống sáo bạch ngọc trên án thư, như đã dùng rất lâu.
Nàng biết Thẩm Vân Chiêu đối với âm luật không có hứng thú quá lớn, mà hiện tại trên án thư sao lại xuất hiện cây sáo chứ? Nghĩ trăm lần vẫn không ra.
Tiến đến cầm trong tay, xúc cảm lãnh lẽo làm nàng cảm giác không chân thật.
"Ngươi biết thổi sáo?" Thẩm Vân Chiêu nhìn nàng trong khi bắt mạch vẫn luôn không nói lời nào, cho đến khi nàng thất thố mà cầm lấy sáo của hắn, trong lòng hiện lên một tia kỳ lạ.
Tô Kiều Ngọc nghe vậy tay run rẩy, cúi đầu không trả lời..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.