Tương Tư Hệ Hữu Thời

Chương 3: C3: Thế Giới Động Vật (2)



Người dịch: Rabbitlyn


Triệu Hữu Thời thừa nhận mình rất ghét nụ cười lưu manh và lỗ mãng kia, nó thể hiện cho sự châm biếm. Cô không rõ nụ cười kia là bất mãn vì cô đụng vào người không xin lỗi, hay là cười nhạo cô nấc quá khoa trương, bên má trái của cô vẫn còn hơi đau vì đá đụng vào. Chờ Trạch Mẫn đã hoàn toàn biến mất, cô mới đi đến trước mặt Tưởng Phương Dao, kéo cánh tay của cô ấy: "Đừng khóc, bỏ dao xuống."

Tưởng Phương Dao hiện giờ không còn cảm thấy uất ức, mà trong lòng chỉ còn buồn bực, giận dữ và xấu hổ, nước mắt không thể nói ngừng là ngừng ngay được, cô ấy cũng không muốn khóc, nhưng nhìn thấy con dao gọt hoa quả mình nắm trong tay, nước mắt lại không thể ngừng được: "Tưởng... Tưởng Phương Dao tớ xem như nhìn rõ Trạch Mẫn, thiệt thòi cho tất cả chúng ta gọi anh ta là đại ca, anh ta... anh ta chính là thủ lĩnh lưu manh!"

"Được rồi, được rồi." Triệu Hữu Thời lặng lẽ cầm cổ tay cô ấy, muốn rút con dao gọt hoa quả, lưỡi dao sắc bén, Tưởng Phương Dao nắm rất chặt, không rút ra được.

"Loại người như anh ta, mọi người... Tất cả mọi người đều bị anh ta lừa rồi, cái gì mà đại ca, cái gì mà ưu tú chứ, lưu manh mới là bản chất của anh ta, ở trường cũ... thầy giáo rất thích gọi anh ta về nói chuyện với học sinh mới, anh ta... Sao anh ta không dạy họ cầm dao đâm người chứ!" Tưởng Phương Dao khóc lóc, "Triệu Hữu Thời, cậu... cậu cách xa anh ta một chút, nhà hai người gần nhau như thế, cậu nhất định phải cách xa anh ta!"

Triệu Hữu Thời nói: "Tớ vốn không quen anh ta, cậu đừng khóc nữa, người kia bắt nạt cậu như thế nào?"

Tưởng Phương Dao nghe vậy, quyết định trút hết uất ức trong bụng một lần với Triệu Hữu Thời, cô nghe tới đâu nhíu mày tới đấy, dù sao cô cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện này, thấy hai mắt Tưởng Phương Dao sưng đỏ, cô hơi đau lòng, rút khăn tay ra đưa cho cô ấy, thỉnh thoảng căm giận, hình ảnh trả thù hiện lên trong đầu. Đáng tiếc suy nghĩ thì của người khổng lồ, song hành động lại là của chú lùn, đành phải cắn răng nuốt vào bụng, hai cô gái cậu một câu tớ một câu, chỉ biết an ủi nhau suông, cho đến khi trưởng ca gọi, hai cô mới ngừng.


"Dao Dao à, được rồi anh cho em nghỉ một ngày, đừng ấm ức nữa, chúng ta không thể đắc tội được khách hàng lần này, vừa rồi bọn họ cũng bảo anh giải thích với em, người anh em của họ không biết giữ mồm miệng, em cũng đừng để bụng nhé?" Trưởng ca khéo ăn nói, lại nói với Triệu Hữu Thời, "Tiểu Thời, em đến đó hỗ trợ đi, đừng để cho bọn Tiểu Ngải qua đó, mấy cô nhóc đó chỉ thích buôn chuyện thôi. Em còn chững chạc một chút, đi đi, có anh ở đây với Dao Dao rồi."

Nơi khách đặt bao hết không phải là khu ghế lô mà là vị trí ở ngoài sảnh lớn bên cửa sổ, đối diện sông Thanh Nguyên, vừa nhìn được toàn cảnh, tầm nhìn lại trống trải. Triệu Hữu Thời thay đồng phục, món điểm tâm mới làm vừa vặn ra lò, cô bưng khay đi đến bên cửa sổ, thấy Trạch Mẫn đang ngồi nói chuyện với một người đàn ông khoảng ba bốn mươi tuổi, cách hai bàn của bọn họ có hai người đang ngồi, cảnh giác quan sát bốn phía, nhìn thấy Triệu Hữu Thời đến, bốn mắt đều chăm chú nhìn cô.

Triệu Hữu Thời nghĩ thầm, bước chân ngập ngừng, nghe thấy người đàn ông khoảng ba bốn mươi tuổi kia nói: "Cậu là em trai Trạch Thành, cũng chính là em trai của tôi, sang năm cậu sẽ tốt nghiệp, có bản lĩnh, có bằng cấp, bên cạnh tôi cũng thiếu sinh viên, cậu làm thuê cho người khác, chi bằng đến chỗ tôi làm quản lý, tôi sẽ không bạc đãi cậu."

Trạch Mẫn: "Cám ơn anh Dương, thực sự không cần, hiện em đang thực tập, chuyện này để sau hẵng nói." Anh ta nói xong, liếc nhìn về phía Triệu Hữu Thời.

Triệu Hữu Thời đã đến gần, đặt điểm tâm mời họ dùng, Trạch Mẫn cầm lấy ấm trà châm trà cho đối phương: "Điểm tâm ở nơi đây khá được, anh Dương, hôm nay anh mời khách, em không thể khách sáo được."

Anh Dương cười: "Được, chúng ta ăn trước đã." Lại nhìn về phía Triệu Hữu Thời, "Cô gái, mang điểm tâm cho hai người anh em ở bàn kia đi, rồi đứng ở đây, có việc tôi sẽ gọi cô."

Triệu Hữu Thời lại phải vào bếp, sau khi mang điểm tâm lên, cô thành thật đứng một góc, không chớp mắt, lời nói ngắt quãng trong cuộc trò chuyện không ngừng tiến vào lỗ tai cô.


Trạch Mẫn và anh Dương vừa ăn điểm tâm, vừa nói về những chuyện khác, anh Dương nói: "Hiện tại cậu đang làm ở đâu?"

"Tòa nhà Thời Đại."

"Nơi đó quả thật không tồi." Anh Dương gật đầu, "Bên trong Thời Đại, dạng tinh anh nào cũng có, cậu có thực lực, muốn đứng đầu cũng không khó, ở đây có thể cho cậu một bước lên trời." Anh ta nâng tay, ngăn Trạch Mẫn đang muốn mở miệng, "Cậu nghe tôi nói tiếp đã, lúc cậu mười tuổi tôi từng mua transformers cho cậu, cũng coi như là nhìn thấy cậu trưởng thành, cậu cũng biết đấy mấy năm nay bên cạnh tôi cũng chả còn mấy người đáng tin, công việc làm ăn cũng rất mệt mỏi, chỉ còn lại một người anh em duy nhất năm đó, hiện tại đã ở quê lấy vợ sinh con, con trai con gái cũng đã biết mua xì dầu rồi. Mấy năm nay tôi đang dần chuyển nghề, tất cả tiền sử dụng đều sạch sẽ, cậu đến chỗ tôi làm việc không cần phải băn khoăn gì hết."

Trạch Mẫn cười cợt: "Anh Dương, vậy là anh không hiểu em rồi, em có bản lĩnh gì chứ? Em chỉ giỏi sống phóng túng thôi, nếu anh thực sự muốn em giúp, em chỉ sợ mình thành trở ngại chứ không giúp được gì." Anh ta lại châm trà, thành tâm nói, "Em cũng không gạt anh, em quả thật không tính làm thuê cho người khác, mỗi ngày từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, em không thể chịu nổi. Trước kia em đua xe, chơi quyền anh, đánh bi-a, có cái gì thì chơi cái đấy, rốt cuộc chả ra đâu vào đâu, điều tốt duy nhất là em quen được nhiều bạn bè."

Anh ta để ấm trà xuống nói tiếp: "Em có một đàn anh, hiện tại đang mở một công ty nhỏ, anh ấy bảo em qua giúp, anh ấy làm về thương mại điện tử, cũng coi như là phù hợp với nghề nghiệp của em. Em không có kĩ năng ở những mặt khác, cứ đi theo anh ấy thôi, không cần có lý tưởng, không cần phải gánh vác trách nhiệm, bình thường đi muộn về sớm cũng không lo bị người khác phàn nàn, vẫn có thời gian để sống phóng túng, tính cách của em chỉ được bữa đực bữa cái, anh cũng biết em quen lười biếng rồi mà."

Anh Dương cầm chén trà gõ vào bàn hai cái: "Nửa tiếng tôi nhận hai chén trà của cậu, nói thêm gì nữa đi, nên có chén thứ ba chứ. Cậu ấy, cái gì cũng tốt, nhưng không có dã tâm của đàn ông."

Trạch Mẫn cúi đầu nhấp trà, im lặng, chỉ có Triệu Hữu Thời nhìn thấy khóe môi anh ta hơi cong lên, giây tiếp theo cô lập tức dịch chuyển tầm mắt, hơi chột dạ, mặt nóng lên.


Anh Dương chú ý tới tầm mắt của Trạch Mẫn, quay đầu nhìn về phía Triệu Hữu Thời, cười hỏi: "Sao thích em gái nhỏ kia à? Thế còn cô gái khóc sướt mướt trước đó thì sao?"

Trạch Mẫn cười: "Anh cũng nói là em gái nhỏ mà, cả hai còn chưa cai sữa, ra ngoài vẫn còn đeo cặp kìa."

Anh Dương: "Vậy vừa khéo cậu giúp hai cô bé ấy cai sữa, mang về nuôi lớn, còn tốt hơn so với những cô gái chơi bời bên ngoài. Thế nào, coi trọng ai hay là thích cả hai?"

Trạch Mẫn xin tha: "Anh Dương, anh nói nhỏ một chút, đừng chọc cả cô nhóc này khóc nữa."

Anh Dương cười ha ha.

Mấy câu cuối cùng anh Dương nói rất nhỏ, nên Triệu Hữu Thời không nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của họ. Mặt cô đỏ bừng, bị ép buộc đứng ở chỗ này giống như là đang nghe lén, đang dòm ngó bí mật của người ta, cô vốn được giáo dục từ nhỏ nên cô cảm thấy không có đạo đức, nhưng cô cũng là thân bất do kỉ, không thể bịt lỗ tai vào được.

Khi trên mặt dần trở lại bình thường, cuộc nói chuyện của hai người kia cũng gần kết thúc, anh Dương nói: "Về sau cậu chỉ cần lên tiếng muốn mở công ty, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đầu tư, không cần khách sáo với tôi. Tóm lại vẫn là câu nói kia, cậu có thể tìm tôi giúp đỡ bất cứ lúc nào!"

"Cám ơn anh Dương, em sẽ nhớ kĩ."

Trạch Mẫn đứng dậy, lại nghe thấy anh Dương hỏi: "Đúng rồi, gần đây cơ thể mẹ cậu thế nào?"


Trạch Mẫn: "Cũng không tệ lắm, mỗi sáng đều luyện kiếm đánh Thái Cực quyền với mấy bác gái."

Hai người rời khỏi chỗ ngồi, mấy người ở bàn xa xa cũng đồng loạt đứng lên, đoàn người chậm rãi ra cửa, lúc này trưởng ca mới xuất hiện, cung kính cúi đầu, cho đến khi bọn họ đã đi xa, anh ta mới đứng thẳng dậy, Tiểu Ngải vội vàng chạy tới, cập nhật tin tức: "Tớ vừa lên mạng tìm kiếm, người kia gọi là Dương Quang, khách sạn và câu lạc bộ nổi tiếng nhất ở thành phố ta đều là của anh ta..."

Cô ấy còn chưa nói xong đã bị trưởng ca ngắt lời: "Được rồi, tôi đã nói mấy cô chỉ giỏi buôn chuyện thôi mà, mau đi làm việc đi." Lại nói với Triệu Hữu Thời, "Vừa rồi Dao Dao nói muốn nghỉ việc, cha em ấy vừa đến đón rồi, em ấy bảo em rảnh thì gọi điện cho em ấy."

Chỉ là một buổi sáng mà Triệu Hữu Thời cảm thấy như trải qua mấy tuần, được cập nhật tin tức cả một ngày, sau đó cô còn phải bớt chút thời giờ thuật lại nội dung cho Tưởng Phương Dao, cô ấy nghe xong hỏi: "Chúng ta không thể trả thù sao?"

Triệu Hữu Thời lưu ý đến hai chữ "chúng ta", đột nhiên nhớ tới Trạch Mẫn nói, "Tự em chịu uất ức, dựa vào cái gì anh phải giúp em chứ, anh nợ em sao?" Tưởng Phương Dao coi anh ta là đại ca, mọi người cũng kính trọng anh ta, không nghĩ tới anh ta lại lạnh lùng như vậy, Triệu Hữu thời suy nghĩ rốt cuộc là anh ta lạnh lùng hay là không dám chống lại người "anh Dương" kia? Cô đột nhiên nhớ lại nụ cười của Trạch Mẫn khi anh ta cúi đầu uống trà.

Trạch Mẫn tạm biệt anh Dương, đi một chuyến đến công ty của đàn anh, về nhà đã là chín giờ tối, bà Trạch mang đồ ăn đêm và canh nóng, bật điều hòa, rồi ngồi vào bên cạnh quạt cho anh ta, đau lòng: "Hôm nay là chủ nhật mà cũng phải tăng ca sao? Triệu Hữu Vi cũng đâu có đến công ty, con vẫn còn là sinh viên, đừng chuyện gì cũng ôm vào người, để cho người có tiền lương cao làm đi." Bà nói tiếp, "Canh gà thế nào, mẹ đã hầm kĩ nguyên liệu rồi đấy, dì Vương nuôi tổng cộng được hai con gà, một con hôm qua bán cho nhà họ Triệu. Hôm nay mẹ lập tức mua ngay con còn lại, gà đất chính cống đấy, con bé nhà họ Triệu hầm với nấm hương và măng, mẹ thì không, con xem nguyên liệu mẹ hầm này..."

Động tác của Trạch Mẫn dừng lại một chút, canh gà ngậm trong miệng quả thực rất ngon, anh ta nhớ tới mấy tiếng nấc tối hôm qua, khi nuốt canh xuống cảm thấy hơi khó chịu, bà Trạch nói tiếp: "Đúng rồi, hôm qua đúng là bị con nói trúng rồi. Con bé đó đúng là nhận được thư trúng tuyển, khó trách lại vội vàng như vậy, mẹ còn chưa thấy bộ dáng chạy tới chạy lui của con bé, không nghĩ tới lại chạy nhanh như vậy."

Không chỉ chạy rất nhanh, mà quả thực chạy đến mức nổi cả gió, tóc tai bù xù, chạy nhảy lung tung, không coi ai ra gì, câm như hến, cũng chỉ có thể giao lưu với gà mái. Trạch Mẫn khó chịu nuốt hết canh gà: "Mẹ, thêm một bát nữa!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.