Tương Tư Hệ Hữu Thời

Chương 60: C60: Kết Thúc Bản Trên Mạng (*)



Người dịch: Rabbitlyn


(*) Do sách "Tương tư Hữu Thời" đã được xuất bản bên Trung nên tác giả ém một đoạn kết thúc và NT trong sách xuất bản, hiện tại mình chưa xin được, bao giờ có mình sẽ up cho mọi người. Với mình kết thúc hiện tại cũng đã là trọn vẹn rồi 😀

Triệu Hữu Thời vội vàng trở về, người đón cô là La La Giai và trợ lý của Trạch Mẫn, sắc mặt bà Trạch tái nhợt ngồi trong xe, trợ lý nhỏ giọng nói với cô: "Thân thể dì Trạch không tốt, vừa rồi không đứng được nên tôi bảo dì ấy nghỉ ngơi."

Triệu Hữu Thời gật đầu, ngồi vào trong xe, bà Trạch giữ chặt tay cô, lực hơi mạnh, giọng nói run run: "Tiểu Thời à, Trạch Mẫn xảy ra chuyện rồi, nó xảy ra chuyện rồi."

Triệu Hữu Thời trấn an bà: "Dì à, anh Trạch Mẫn sẽ không có việc gì đâu, dì yên tâm đi."

Những lời an ủi bà Trạch cũng là những lời để tự an ủi mình, nhưng tiếc là không thể. Nếu Trạch Mẫn không xảy ra chuyện gì, thì hôm trước cô phải liên lạc được với anh chứ, từ bảy giờ sáng cho đến mười một giờ đêm, cô vẫn không nhận được tin tức của anh, điện thoại tắt máy, nhắn tin không trả lời, gọi đến công ty tìm người thì thư kí nói anh đi công tác. Triệu Hữu Thời đợi đến qua mười hai giờ mới nhận được điện thoại của trợ lý gọi tới, nói Trạch Mẫn bị mang đi rồi, khi đó cô đang rửa mặt trong nhà tắm, di động không dám rời khỏi người, sau khi nghe xong điện thoại hai chân nhũn ra, cằm đập vào bồn rửa mặt.

Trở về nhà, bà Trạch rưng rưng: "Dì đã sớm bảo nó yên phận thi công chức, dì không cần nó kiếm nhiều tiền, có thể nuôi sống bản thân là được rồi. Dì có lương hưu, không cần nó phải nuôi, nhưng nó không chịu nghe, anh nó đã vậy, nó cũng như thế, không nên kiếm quá nhiều tiền, hiện tại chính bản thân lại phải trả giá. Tiểu Thời, dì cũng chỉ còn mỗi Mẫn Mẫn thôi, dì không thể để cho nó gặp chuyện không may được."

Triệu Hữu Thời: "Cháu sẽ không để cho anh ấy gặp chuyện không may đâu, hiện tại cháu sẽ lập tức đi hỏi thăm tình hình, dì cứ nghỉ ngơi trong nhà đi, cháu để cho La La Giai ở bên dì, cậu ấy là bạn tốt của cháu."

Trấn an bà Trạch xong, Triệu Hữu Thời gọi người trợ lý vào thư phòng.


Cô đóng cửa lại hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trợ lý: "Hôm qua người của phía trên đột nhiên đến, Trạch tổng chưa kịp chuẩn bị gì, tôi vì công việc nên đến muộn, sau đó Trạch tổng nhờ người bảo tôi chuyển lời cho cô, lúc này tôi mới liên lạc với cô. Hiện tại bộ phận đối ngoại của công ty đều nói là Trạch tổng đi công tác, chưa ai biết được anh ấy gặp chuyện không may, cũng chỉ có mấy chủ quản cấp cao biết thôi."

"Hiện tại ai phụ trách việc này?"

"Bên luật sư Phương sẽ can thiệp, Đinh tổng và hai chủ quản cấp cao đang phụ trách công việc của công ty."

Triệu Hữu Thời hỏi: "Sao chuyện lại nghiêm trọng như vậy, chất lượng sản phẩm có vấn đề cũng không đến mức này."

"Trước đó có một thai phụ gặp chuyện không may, gần đây lại thỉnh thoảng có một số tình huống, có người giở trò quỷ sau lưng."

Triệu Hữu Thời nhíu mày: "Có đối tượng hoài nghi không?"

Trợ lý lấy di động ra tìm, rồi đưa cho Triệu Hữu Thời xem, Thẩm Lãng Vĩ đã rút vốn đầu tư, động tác nhanh chóng, dường như đã chuẩn bị từ sớm rồi, trợ lý nói: "Tôi đã điều tra Lưu Thế Kỳ chuẩn bị chuyển sang làm việc ở một công ty khác thuộc tập đoàn Thời Đại, năm đó vì tham ô nên hắn bị đuổi việc, Thời Đại dùng người rất nghiêm, không thể tự dưng gọi một người như vậy trở về."


Triệu Hữu Thời xem xong tin tức, đi qua đi lại, vừa đi vừa sờ cằm nhíu mày, thần thái cử chỉ cực giống Trạch Mẫn, trợ lý cảm thấy rối loạn, lắc lắc đầu đứng thẳng: "Cô Triệu đừng lo, Trạch tổng chỉ đi hỗ trợ điều tra thôi, anh ấy sẽ không gặp chuyện gì đâu."

Triệu Hữu Thời đột nhiên hỏi: "Đinh tổng và hai chủ quản cấp cao anh vừa nói có quan hệ tốt với nhau không?"

Trợ lý sửng sốt, một lúc lâu cũng không lên tiếng, Triệu Hữu Thời quyết đoán: "Trạch tổng từng nói anh là người anh ấy có thể tin tưởng, tôi cũng không có nhiều hiểu biết về tập đoàn Cư Khang, anh nói cho tôi biết người nào là người của Đinh tổng, người nào là người của Trạch tổng."

Hiện giờ tập đoàn Cư Khang bề ngoài sóng êm gió lặng, nhưng thực ra mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động rồi, Trạch Mẫn và Đinh Sĩ Lỗi đều là người sáng lập tập đoàn, thời gian tám năm không biết đã có bao nhiêu khúc mắc rồi. Triệu Hữu Thời không tin tưởng Đinh Sĩ Lỗi, nên sẽ không đứng yên trong nhà chờ đợi, cô nghe trợ lý nói xong thì hơi kinh ngạc: "Vậy hai người kia là đàn em của Trạch Mẫn, lúc trước là Trạch Mẫn đưa bọn họ vào công ty "Khoa học kỹ thuật Mộc Tử", không nghĩ tới hiện tại bọn họ lại đứng về phía Đinh Sĩ Lỗi."

Buổi tối cô gọi điện thoại cho Hứa Ninh, đi thẳng vào vấn đề: "Chị bảo anh Dương nghe điện thoại đi."

Hứa Ninh hoảng hốt: "Anh Dương gì chứ."

Triệu Hữu Thời: "Em có việc, chị đừng giấu diếm nữa, nhanh lên!"

Điện thoại chuyển vào tay anh Dương, anh Dương nghe cô nói xong, lập tức nói: "Anh lập tức đặt vé máy bay ngay, anh cho em mấy số, em nhớ một chút, đi tìm bọn họ giúp đỡ."


Xử lý xong tất cả mọi chuyện đã là đêm khuya, Triệu Hữu Thời ở lại nhà Trạch Mẫn, chờ sau khi bà Trạch uống hết một ly sữa nóng, cô mới quay về phòng ngủ, lăn qua lộn lại không ngủ được, lại không có chuyện gì có thể khiến cho cô phân tâm. Phòng ngủ của Trạch Mẫn rất sạch sẽ, thậm chí không tìm thấy hơi thở cuộc sống, cô mở ngăn kéo ở đầu giường mới tìm được loại hơi thở này.

Ngăn kéo lộn xộn, có mấy quyển sổ nhỏ, hóa đơn, tạp chí, còn có cán của chiếc ô màu đen đã hỏng, Triệu Hữu Thời nhận ra cán ô này là do cô mua, cô sờ soạng một lúc lại thấy thứ gì đó, vừa lấy ra, nước mắt mãnh liệt tuôn trào.

Sợi dây buộc tóc hình con cú mèo màu vàng, hai tệ một cái, từng bị Trạch Mẫn dùng để buộc hòn đá nhỏ. Sau khi dùng nửa năm Triệu Hữu Thời đã mua dây mới, dây cũ này bị cô ném trên bàn làm việc trong công ty "Khoa học kỹ thuật Mộc Tử", Trạch Mẫn cầm lấy buộc thứ gì đó, không nghĩ tới nó vẫn còn ở đây.

Ngăn kéo lộn xộn, Triệu Hữu Thời biết là do Trạch Mẫn tiện tay ném vào, nhưng dù là tiện tay ném anh cũng không bỏ được, đã nhiều năm cô không còn buộc tóc đuôi ngựa rồi.

Bốn giờ hai mươi lăm phút chiều ngày hôm sau, cuối cùng Triệu Hữu Thời đã gặp được Trạch Mẫn. Anh đi ra đúng lúc ánh mặt trời chiếu vào nên không nhìn rõ vẻ mặt của anh, Triệu Hữu Thời chạy về phía anh, chiếc buộc tóc màu vàng suýt rơi ra, Trạch Mẫn đỡ lấy cô, ôm chặt cô vào lòng, lòng bàn tay chạm vào đuôi tóc của cô, mái tóc được buộc bằng sợi dây buộc tóc hình con cú mèo quen thuộc như thế, anh không nói lời nào, lại tăng thêm sức, nếu không phải mấy người bên luật sư Phương xen ngang, có lẽ bọn họ cứ thế ôm nhau cả đời dưới ánh mặt trời.

Luật sư Phương: "Trạch tổng, về nhà rồi ôm tiếp."

Trạch Mẫn vỗ vỗ Triệu Hữu Thời: "Chúng ta về nhà thôi." Anh nắm tay cô, ngồi vào trong xe, khi về đến nhà cũng không buông ra.

Tắm rửa xong, tinh thần Trạch Mẫn sảng khoái, Triệu Hữu Thời đã nghe luật sư Phương phân tích xong, hỏi Trạch Mẫn: "Hiện tại chuyện khó giải quyết như vậy, anh tính làm thế nào?"

Trạch Mẫn ôm cô vào lòng cười: "Có thể làm thế nào chứ, mặc kệ thôi."

Triệu Hữu Thời đẩy anh một cái, xấu hổ vì thân mật với anh như vậy trước mặt luật sư Phương. Thương lượng xong, trước khi đi luật sư Phương nói: "Lần này may có Tiểu Thời hỗ trợ, còn có ngài Dương kia nữa, nếu không còn phải kéo dài thêm mấy ngày nữa."


Trạch Mẫn ôm Triệu Hữu Thời tiễn luật sư Phương, đóng cửa lại, nhìn cô chằm chằm: "Em còn đưa mẹ anh đi chùa?"

Triệu Hữu Thời: "Vất vả lắm em mới dỗ được dì đấy, em còn kéo cả hai cô bạn của mẹ anh, dì Vương cũng đi cùng. Anh còn phải bận rộn, em không muốn để dì phải lo lắng cả ngày."

Trạch Mẫn khẽ hôn cô khen ngợi: "Thông minh."

"Đúng rồi, anh Dương nói sáng mai anh ấy sẽ bay về."

"Gọi điện thoại bảo anh Dương không cần vội."

Triệu Hữu Thời: "Anh Dương về sẽ giúp đỡ được nhiều hơn một chút, anh Dương cũng có phần trong công ty."

Triệu Hữu Thời kiên trì gọi anh Dương về, hơn nữa cũng phân tích rõ ràng tình hình bên trong tập đoàn Cư Khang, cuối cùng Trạch Mẫn tổng kết: "Trợ lý của anh còn nói gì với em nữa? Cậu ta biết nhiều nhỉ, nguy hiểm thật đấy."

Triệu Hữu Thời biết anh đang nói đùa, ôm gối ném vào người anh, Trạch Mẫn bắt lấy gối cười: "Có bản lĩnh, đúng vậy, em phân tích đúng hết, lần này nghe theo em."

Anh duỗi chân quắp lại chân Triệu Hữu Thời, dùng sức kéo cô lại gần, sau đó ôm lấy hai chân nhỏ của cô, thoải mái nằm trên sô pha: "Em thật sự không cần phải lo đâu, lần này là do anh tính sai, không nghĩ tới sẽ bị mang đi, vốn không muốn nói cho em, nhưng mỗi đêm em đều gọi video cho anh, anh sợ em lo nên mới sai người báo cho em."

Triệu Hữu Thời đá đá chân, buồn bực ôm gối: "Nguyên nhân em đưa dì đi chùa có lẽ cũng giống như nguyên nhân anh đưa em về Singapore. Em không nói lời nào không có nghĩa là em không biết gì hết, anh không muốn em lo, em cũng vậy, nhưng Trạch Mẫn à, em không phải là dì Trạch."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.