Cả buổi chiều lại hăng say bên đống bát, tuy là kiếm ăn thật đấy nhưng cũng khỏi khỏi một hồi phải thở than.
Cái lưng của Vấn Thiên nó mỏi lắm rồi, dẫu cho cái việc rửa bát kia không nặng nhọc nhưng ngồi một chỗ lâu như vậy quả thật có chút chưa thể thích nghi.
Thực ra chiều nay cũng không chỉ tẻ nhạt mà qua đi như vậy, thỉnh thoảng lại có người đến hỏi thăm đôi ba câu với hai người Vấn Thiên cùng Từ Hiếu Sinh.
Hết ông chủ Thúc Sinh hiền lành lại đến vị phu nhân mắt lúc nào cũng đỏ hoen, rồi đến lão thái bà chân đi run run cũng chẳng quản thân thể khó nhọc mà cũng tới.
Hết hỏi có thấy mệt không, rồi lại bảo hay là lên nhà ngồi chơi cho mát, khiến cho Vấn Thiên phải dùng hết miệng lưỡi của mình mới nhẹ nhàng mà từ chối được.
Trước cửa quán ăn chẳng ít người qua lại, Vấn Thiên a lên một tiếng rồi thoải mái vươn vai duỗi khớp cho cái thân thể đang có vẻ căng cứng này.
Từ Hiếu Sinh thấy vậy nhẹ giọng nói:
-Ngồi cả ngày, cái lưng quả thật có vấn đề, mấy ngày trước bắt đầu làm ta cũng giống cậu vậy.
Có lẽ đêm nay, cái lưng mỏi mệt kia không cho cậu ngủ mất!
Vấn Thiên cười sảng khoái, cũng chẳng trả lời ngay.
Lúc tu luyện linh thức thực ra cũng phải ngồi ngay lưng như vậy nhưng quả thật hoàn cảnh của việc ấy so với rửa bát khác nhau khá nhiều.
Có điều, cái lưng tuy mỏi nhưng không đến mức như Từ Hiếu Sinh nói, thêm vào nữa, đêm nay hắn cũng chẳng ngủ.
Vấn Thiên cười xong lại ngáp dài một cái, rề rà nói:
-Có như thế thì cũng đành chịu! À mà này! Giờ đến chỗ ta trọ, ở đấy cũng có một thằng nhóc tầm tuổi ta đang ở cùng, chúng ta giờ về đấy rồi đi ăn tối cùng cho vui, nhở?
Từ Hiếu Sinh mắt nhìn dòng người tấp nập trên đường, cũng chẳng biết đang nghĩ gì, sau một lúc mới nói:
-Để hôm khác đi, tối nay ta có chút việc rồi!
Vấn Thiên nghi hoặc quay sang nhìn Từ Hiếu Sinh rồi thấp giọng hỏi:
-Tối đến huynh cũng chỉ ôn bài, nào có việc gì nhiều nhặn mà lại không ăn được bữa cơm với ta.
Đừng nói là tối huynh cũng làm thêm đấy!
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc pha chút lo lắng của Vấn Thiên, Từ Hiếu Sinh nhẹ cười, rồi lắc cái đầu bình tĩnh nói:
-Chẳng phải làm thêm, cũng chẳng có gì to tát, đi “gieo” con chữ mà thôi!
— QUẢNG CÁO —
Vấn Thiên vừa nghe liền hiểu ý, Từ Hiếu Sinh chắc lại dạy đám trẻ nào đó học chữ đây mà, ngày trước ở bến Liễu Giang, nhìn thấy y dạy chữ đúng là xuýt xoa không thôi.
Từng cử chỉ từng lời nói mang đầy vẻ ân cần cùng tận tụy như của những ông giáo làng.
Đến nơi Đế Đô này rồi, cái tinh thần truyền bá giáo dục của Từ Hiếu Sinh cũng chẳng bị nguội lạnh, thế mà đã đi dạy học rồi.
-Đám trẻ ở đây cũng nghèo như vậy sao?
Từ Hiếu Sinh nheo nheo đôi mắt trước ánh hoàng hôn vàng rực từ nơi tường thành cao vút, tay y chắp sau lưng bần thần nhìn khung cảnh ấy, khẽ nhẹ giọng nói:
-Đế Đô hào nhoáng, Đế Đô hoa lệ nhưng không phải ai sống trong cái Đế Đô này cũng được như vậy.
Ở đây cái gọi là phân hoá giàu nghèo còn khủng khiếp hơn rất nhiều so với quê nhà xa xôi.
Một khi đã nghèo thì phải là nghèo rớt mồng tơi, nghèo rơi nước mắt, muốn ngóc đầu lên được liền khó như lên trời.
Từ Hiếu Sinh dừng lại một chút, chỉnh đốn lại tâm tình đang xúc động của mình, thở nhẹ một hơi rồi lại nói tiếp:
-Phú quý sinh lễ nghĩa, mà bần cùng thì sinh đạo tặc, những con người đó vì tồn tại lại sẵn sàng vứt đi chút tự trọng cuối cùng của bản thân.
Ta thấy thế mà cũng chẳng biết làm gì, nhìn những đứa trẻ sống trong cái không gian toàn sự khổ đau ấy chợt thấy lòng mình ủ ê.
Cha mẹ chúng vốn thất học, đến chúng lại càng thất học, ta dạy cho chúng con chữ mong sao sẽ không lâm vào vũng lầy khó có lối ra của sự nghèo đói, cũng cho chúng hiểu thế nào là “đói cho sạch, rách cho thơm”.
Dù cho có nghèo cũng không vì thế mà mất đi lòng tự tôn đẹp đẽ của một con người.
Từ Hiếu Sinh vừa nói đôi mắt đang nheo lại kia theo đó mà giãn dần, y mở tròn đôi mắt, đối diện với ánh hoàng hôn nay đã ảm đạm đi nhiều, khuôn mặt kiên nghị theo chút nắng mà ửng đỏ, nụ cười đẹp đẽ theo gió mà nở hoa.
Vấn Thiên liếc nhìn, hoài bão của y Vấn Thiên đã hiểu ít nhiều nhưng hắn lại chưa thấy hết được nó thật sự lớn lao ra sao.
Càng nhìn y cố gắng khiến Vấn Thiên càng không khỏi khâm phục từ tận đáy lòng, thế giới này vốn chẳng phải nơi để lòng thương xót có thể dễ dàng mà lan toả, dù cho là thế Từ Hiếu Sinh vẫn làm, làm đến hăng say, làm đến quên cả bản thân mình.
Vấn Thiên khoác tay lên đôi vai nay đã gầy của Từ Hiếu Sinh cười cười nói:
-Biết đâu sau này, trong đám trẻ mà huynh từng dạy, sẽ xuất hiện một đứa có thể thay đổi cái trật tự thối nát này thì sao nhỉ?
Từ Hiếu Sinh thu lại nụ cười, lại thở dài than thở nói:
-Cách thế giới này vận hành vốn là một chiều, kẻ đi ngược lại với điều ấy cũng chẳng nhiều, thay đổi được nó không phải sức một người có thể làm được.
Chỉ là, càng nhiều người muốn thay đổi sẽ tạo ra càng nhiều con đường cho thế giới này có thể đi, đi xa đến đâu thì không chắc, nhưng cứ phải đi trước đã.
Ta với cậu thực ra cũng đang đi để tìm ra lối ấy, muốn đám trẻ kia có thể thay đổi được trật tự thì chúng ta cũng phải xê dịch một chút gì cái đã.
— QUẢNG CÁO —
Vấn Thiên chẳng ngờ tên thư sinh thường ngày vẫn rụt rè lúc hắn mới gặp ở bến Liễu Giang nay đã trưởng thành đến mức này, hắn vẫn nghĩ bản thân là một kẻ trưởng thành so với tuổi, vì khổ đau dẫn lối mà trưởng thành, vì khát vọng xa xôi mà nhìn đời chín chắn.
Đứng cạnh Từ Hiếu Sinh thấy y mới thực sự là kẻ trưởng thành, cũng không phải mộng mơ như hắn, thực tế mà làm, sâu xa mà nhìn nhận, phân tích thế giới này cũng không chỉ là chút bề nổi khơi khơi.
Lần này gặp lại Từ Hiếu Sinh ban đầu chỉ là vô tình, nhưng may mắn làm sao cuộc gặp gỡ này lại cho Vấn Thiên nhìn nhận lại những thứ mà hắn luẩn quẩn trong tim.
Có lẽ đây là định mệnh, cũng là duyên số, hay nó đơn giản chỉ là một cuộc gặp gỡ của hai thằng “điên”.
-Mà này! Mọi hôm thấy cậu ăn lương khô trừ bữa, đừng nói với ta là đãi ta ăn lương khô đấy nhớ?
Từ Hiếu Sinh nay đã thả lỏng tâm tình, nhẹ giọng hỏi:
-Huynh cứ nói đùa, đãi huynh lương khô thì ngồi đây mà ăn cũng được.
Huynh thấy cái quán cơm rang kia không? Đến đấy ta đãi huynh một bát.
Từ Hiếu Sinh nhìn theo hướng Vấn Thiên chỉ thấy một quán ăn cũng nằm trên con phố Chung Lâu này giờ đã thắp đèn sáng trưng, y cười tươi một cái rồi bĩu môi nói:
-Nhận được ngày lương, đúng là tiêu hoang a.
Cái quán cơm rang ấy ta tin chắc cũng đắt đỏ như cái quán bánh canh này!
Vấn Thiên nghe vậy vẫn là cười, lắc đầu nói:
-Nói tiêu hoang là chẳng phải, thấy huynh tiêu điều, muốn đãi huynh một bữa ra trò lại bị huynh nói vậy.
Có điều, huynh yên tâm đi, ta tuy tiền không nhiều, nhưng với cái sức này của ta kiếm tiền xuôi nam cũng chẳng khó khăn gì.
Huynh thì lại khác, giờ đang trong gian đoạn mấu chốt của khoa cử, thân thể mệt nhọc dễ sinh bệnh lắm.
Từ Hiếu Sinh nhìn lên bàn tay đầy sẹo bên vai mình, lại nhìn sang khuôn mặt hoà ái cũng nhiều sẹo chẳng kém, y bỗng thấy vui vẻ, cả đời y đến lúc này cũng chỉ có thiếu niên này thật sự là bạn, thấy hắn quan tâm tới mình như vậy, Từ Hiếu Sinh cũng liền cảm động không thôi.
-Cố gắng chục năm trời cũng chỉ để chờ đợi khoảnh khắc này, ta sẽ không để bản thân lâm vào tình trạng đó đâu.
Hơn tháng trời trên cái bến Liễu Giang cũng đủ cho cái thân thể vốn dặt dẹo của ta dẻo dai hơn chút ít, bệnh tật cũng thấy khó mà trốn xa.
Vấn Thiên cười lớn, thân thể của Từ Hiếu Sinh vẫn là dặt dẹo lắm.
Từ Hiếu Sinh thấy vậy liền khó chịu nói:
— QUẢNG CÁO —
-Cậu đang cười ta?
-Huynh cũng lạc quan lắm! Chỉ là, cũng nên nhìn mọi chuyện thực tế một chút, có đôi khi suy nghĩ khiến cơ thể đánh lừa chúng ta về tình trạng của nó.
Cẩn thận một tí cũng chẳng thừa, huynh thiếu tiền thì cứ bảo ta, ta cho vay.
Thấy Từ Hiếu Sinh đang kinh nghi nhìn mình, Vấn Thiên cười nhẹ nói:
-Tên ở cùng ta là một tiểu phú hào, trên người ta có thứ mà y hứng thú, bán đi cũng được khối tiền.
Huynh cũng đừng vội gạt nó đi, thứ kia cũng không phải quan trọng với ta cho lắm, mà ta bảo cho huynh vay cũng không phải là cho không.
Nên là khó khăn thì phải nói, ta với huynh vốn là bạn, cũng đừng khách sáo làm gì!
Từ Hiếu Sinh bỗng thấy vui vẻ không thôi, vậy ra hắn cũng coi y là bạn.
Từ Hiếu Sinh gật gật cái đầu tỏ ý nói:
-Cậu đã nói như vậy thì được.
Ấy vậy mà, ta lại chưa cần đến tiền, tình cảm của cậu để sau đi.
Từ Hiếu Sinh đã nói đến mức này thì Vấn Thiên biết y cũng chẳng còn khoảng cách nào với hắn cả.
Nhìn Từ Hiếu Sinh cố gắng như vậy, Vấn Thiên cũng vui trong lòng, có bán đi một viên dược hoàn để y có tiền mà thi cử cũng chẳng có gì là to tát, thiếu một viên hắn vẫn sống khoẻ, nhưng lúc này Từ Hiếu Sinh mà thiếu tiền sẽ khốn khổ không thôi.
Nói chuyện bâng quơ thế nào mà trời đã nhá nhem tối, Từ Hiếu Sinh vội chào Vấn Thiên chạy về nhà lót bụng còn đi dạy chữ, Vấn Thiên cũng chào lại rồi đứng đó nhìn tên thanh niên vốn là công tử nhà giàu nay lại hớt hải chẳng khác gì một gã nông phu dần hoà vào dòng người tấp nập trên phố.
Đứng một lúc lâu hắn cũng thu lại tâm tình, chậm rãi bước về quán trọ, sự tình về thanh kiếm kia đến bây giờ vẫn tịt đường chẳng tìm thấy cách giải quyết, lại thêm vào kẻ đáng ghét kia nữa.
Bất chợt Vấn Thiên thở dài một hơi, mấy ngày sắp tới sẽ mệt nhọc lắm đây, rồi Vấn Thiên lại lắc đầu cười khổ, hắn vốn chẳng bao giờ sợ mệt, nay lại than thở, thiếu niên mười lăm tuổi hình như “già” rồi!.