Trời đêm trăng toả, gió lạnh khẽ đưa, bầu trời lưa thưa vài vì sao lấp lánh, kiếm kia sóng sánh chuẩn bị vẽ lên cảnh điêu tàn.
Vấn Thiên nheo mắt, hắn hơi hồi hộp, không phải vì hắn sợ thua, mà vì áp lực từ Huỳnh Chấn Vũ, mà chính xác hơn là từ thanh tử kiếm mà y đang cầm.
Vấn Thiên cảm nhận được nó có ý chí, một thứ ham muốn giết chóc khiến Vấn Thiên có chút sợ hãi, cũng có chút bài xích.
Nhìn Huỳnh Chấn Vũ lặng yên giương kiếm, Vấn Thiên trông y chẳng khác gì một ma thần đang chuẩn bị phóng tay mà tàn sát.
Không phải tàn sát vì bảo vệ thứ gì đó cao cả, chỉ đơn giản đó là bản năng, bản năng giết người.
Từ khi thanh kiếm đỏ ngầu ấy xuất hiện, cả không gian như nhuốm một mùi máu tanh nhàn nhạt, theo gió mà nhẹ toả, thứ áp lực vô hình dần đè ép xuống không gian nay đã u tĩnh một cách lạ lẫm.
Khí chất của Huỳnh Chấn Vũ đã thay đổi một cách nghiêng trời lệch đất, Vấn Thiên cảm giác như bản thân phải đối mặt với kẻ đang chuẩn bị muốn kết liễu mình vậy.
Có điều, cảm giác ấy chỉ là thoáng qua, bởi vì hắn vẫn nhận ra tiểu đệ kia của hắn không phải là kẻ khác, y có lẽ đang bởi khí tức đáng sợ của thanh kiếm ảnh hưởng.
Nhưng mà, sao trên đời này lại có thể tồn tại một thanh kiếm đáng sợ tới vậy.
Ngẫm nghĩ vài giây cũng không thể nghĩ tiếp, bởi tử kiếm theo bộ pháp của Huỳnh Chấn Vũ đã đâm thẳng tới.
Nhanh quá! Vấn Thiên mắt hơi động, tốc độ kia cũng quá phô trương rồi.
Dù có đôi chút cảm thán, Vấn Thiên cũng không vì thế mà nao núng, chân đạp mạnh, lùi về phía sau một chút, cũng theo bộ pháp mà đánh ra phi kiếm của mình.
Phi kiếm bàng bạc phi nhanh trong màn đêm mờ sáng, như mưa rơi chém thẳng vào tử kiếm đang đâm tới.
Lá bay rợp trời, bụi tung mù mịt, hai thứ vũ khí sắc nhọn bỗng va vào nhau, cuốn lá khô theo quỹ tích của mình, chẳng ai nhường ai, khí thế kia cũng chẳng giảm.
Keng lên một tiếng, lá kia tán loạn, kiếm này bật ra.
Phi kiếm của Vấn Thiên bị đánh bật, tiết tấu có chút loạn, có điều chỉ trong chốc lát nó đã lấy lại được “bình tĩnh”, đổi hướng quay lại phóng đến thanh tử kiếm đang chuẩn bị va chạm với phi kiếm thứ hai của Vấn Thiên.
Mặt Vấn Thiên dần lộ ra ngưng trọng, lần giao thoa vừa nãy đủ để hắn cảm thấy e ngại sự mạnh mẽ của thanh tử kiếm kia.
Nó lăng lệ khác xa cái lăng lệ sóng trào trong định nghĩa của hắn, đó là lăng lệ tử vong.
Tuy kiếm kia không có sát khí nhưng cảm giác nó truyền đến lại là như vậy.
Vấn Thiên nheo mắt, người cũng mau chóng chuyển thân, lá khô tung bay theo bộ pháp bởi vì tử kiếm đáng sợ kia đã thoát khỏi công kích từ phi kiếm của hắn, bằng một tốc độ...hủy diệt.
Hô hấp bỗng trở nên dồn dập, Huỳnh Chấn Vũ quá nhanh để phi kiếm của Vấn Thiên có thể khoá chặt mà bung ra tiết tấu.
Viễn kích mà không thể áp đảo thế cục, vậy thì khó rồi.
Tử kiếm đâm thẳng tới người Vấn Thiên, nhưng rồi thanh kiếm ấy không thể giữ vững thế công của nó bởi vì phi kiếm vừa bị bỏ xa nay đã quay trở lại.
— QUẢNG CÁO —
Huỳnh Chấn Vũ xoay một đường cong đẹp mắt, bạch bào tung bay cùng lá khô nhẹ cuốn, tử kiếm thuận thế quét một đường mạnh mẽ, tinh tế chặn lại thế tiến của phi kiếm.
Cũng không dừng lại ở đó, chân vừa tiếp đất, Huỳnh Chấn Vũ điểm mạnh một cái, tung người lên cuốn theo lá bụi lại một lần nữa phóng thẳng tới Vấn Thiên.
Đầu ngón tay của Vấn Thiên run lên từng chập, sợ hãi thì không phải, nhưng công kích từ tử kiếm đã truyền đến ngón tay của hắn.
Vấn Thiên cả người vũ động, nhìn thế tới của Huỳnh Chấn Vũ cũng không dám chần chừ.
Tay nhẹ vung, chân đạp mạnh, thuận thế lại biến đổi vị trí của mình.
Không làm vậy, kiếm kia nếu tới, vậy chỉ có thể là bại.
Hai kiếm sư đối chiến, cứ ngỡ rằng cường công mà giáp mặt, cứ ngỡ cuộc tỉ thí này tưởng như là cân bằng, vậy mà tử kiếm lăng lệ đâu để phi kiếm trò mèo kia vào trong mắt.
Vấn Thiên đang chịu đựng một áp lực cực kì khủng khiếp, hắn đã từng chiến đấu với Duệ Tuân, dù cho y đã là Địa cảnh nhưng Vấn Thiên vẫn có thể tìm được điểm cân bằng.
Vậy mà lúc này, hắn lại chật vật không thấy điểm dừng chân.
Từ nãy đến giờ đều phải vận dụng bộ pháp biến chiêu liên tục, tử kiếm quá mạnh mẽ vốn không cho Vấn Thiên cơ hội tấn công, may nhờ Phi Kiếm Thủy Quyết nhu hoà mà hoá giải, nếu không lúc này, tử kiếm đã kề sát bên thân rồi.
Tử kiếm vẫn là thế công như trời giáng, lấy công mà thủ, mọi kiếm chiêu đều là công kích, công kích một cách trắng trợn, không che giấu bất kì ám chiêu nào.
Tấn công như vậy một là thực lực cách biệt, khinh thường mà giết tới, còn hai là, kiếm pháp này vốn đã điên cuồng tiến tới.
Chỉ là cho đến lúc này, nó mặc dù chiếm thượng phong nhưng vẫn không thể nào thoát ra được khỏi sự đeo bám như đỉa đói của hai thanh đoản kiếm đang dập dờn bủa vây.
Có ưu thế viễn kích, vậy mà Vấn Thiên phải chọn cách đeo bám để ổn định thế cuộc, không thể mạnh mẽ mà gây nên áp lực, vậy cũng coi như là sắp thua một nửa rồi.
Không thể dùng lợi thế mà áp đặt liền rất dễ rơi vào tiết tấu của kẻ từ đầu thất thế.
Đã như vậy thất bại sẽ chỉ là vấn đề thời gian.
Cả cánh tay Vấn Thiên lúc này đã trở nên đau nhức, một phần vì tiết tấu của cuộc chiến này quá nhanh nhưng phần nhiều hơn đến từ lực phản chấn sau mỗi lần giao thoa theo phi kiếm mà truyền lại.
Theo lí mà nói, bình thường những lực phản chấn đó sẽ bị sợi dây kì lạ của Vấn Thiên tiêu trừ, nay lại không thể, nó đơn giản chứng minh một điều, tử kiếm công kích mạnh mẽ đến nỗi sợi dây kia không thể tiêu trừ hết.
— QUẢNG CÁO —
Chợt Vấn Thiên thấy giật mình, bởi hai đoản kiếm đang dập dờn vây khốn đã bị mất mục tiêu.
Trong một sát na mà cánh tay hắn không theo kịp tiết tấu của bộ pháp, một thanh đoản kiếm đã lộ ra sơ hở, nó vốn dĩ rất nhỏ bé nhưng với tộc độ biến chiêu khủng khiếp của tử kiếm thêm vào bộ pháp cực kì nhanh nhạy từ Huỳnh Chấn Vũ, thế vây của hắn đã bị phá.
Giữa đám lá khô cuộn trào trong không gian u tối, tiếng xào xạc theo từng đường kiếm mà âm vang, một bóng trắng tay cầm tử kiếm, mang theo áp bức kinh người, mang theo kiếm quang đầy áp lực đâm thẳng tới.
Vấn Thiên mắt mở lớn, tim bỗng đập nhanh, chỉ là không có cảm giác tử vong chực chờ, bởi kiếm kia thế tới không đâm vào chỗ yếu hại.
Nhưng mà cái áp bức kia lại khiến Vấn Thiên cảm thấy một cỗ áp lực mà bản thân dường như không thể đối chọi.
Qua linh thức, Vấn Thiên thấy được pháp lực quán thâu dày đặc cùng mạnh mẽ vượt xa khỏi những giới hạn trước đây của hắn, trên thân kiếm, màu đỏ tươi nay đã đỏ rực, mùi của sự chết chóc theo đó mà càng đậm hơn.
Từ nãy đến giờ cách xa, thông qua linh thức mà chiến đấu cùng thao tác, thần kinh đã có chút căng cứng, lại đối mặt với áp lực khủng khiếp bậc này, Vấn Thiên thật sự hít thở đã lệch nhịp.
Kiếm kia nay đã áp sát, Huỳnh Chấn Vũ chân đạp nhanh hợp cùng thế tiến khiến cho Vấn Thiên dường như lúc này chỉ có thể đứng yên mà chờ bại.
Thế nhưng, sau chút nao núng chợt hiện, Vấn Thiên cắn răng, linh thức điên cuồng thu lại bên thân, bắt chọn một cách gắt gao thế đi của tử kiếm, một tay nhanh như cắt luồn vào bên hông.
Kiếm kia đâm tới cách chỉ còn hơn tấc, mặt Vấn Thiên bình tĩnh, mắt chăm chú hoà cùng với linh thức, tay vừa thu lại lại đánh ra, thanh đoản kiếm trên tay chính xác chặn được thế tới.
Chỉ là kết quả lại khiến Vấn Thiên cảm thấy tê dại.
Tay cầm kiếm như thoát lực, sau lần va chạm dữ dội ấy mà buông xõng, đoản kiếm nhẹ rơi ra.
Huỳnh Chấn Vũ thấy Vấn Thiên bị như vậy, mắt đang đăm đăm dữ dội chợt có chút bất ngờ rồi lại hiện ra sự lo lắng khó thấy, nhưng nó mau chóng về với gắt gao ban nãy, bởi vì cánh tay kia lại vung tiếp một lần nữa.
Vấn Thiên đau đớn mà lùi lại, vẫn như mọi lần, mượn lực phản chấn mà thuận thế lách người.
Thanh tử kiếm sau khi bị chặn lại công kích cũng chỉ dừng lại chút ít, một lần lữa theo bộ pháp của Huỳnh Chấn Vũ đâm tới.
Cánh tay Vấn Thiên vì va chạm kia mà chịu áp lực cực kì lớn, hắn sợ hãi nhận ra pháp lực quán thâu trên tử kiếm đã mạnh mẽ đến mức mà hắn không thể tiếp nhận.
Đây chính là khác biệt viễn siêu mà Vấn Thiên chưa thể san lấp, sức mạnh tuyệt đối vốn không cho kẻ phàm như hắn có cơ hội mà đôi công.
Chỉ là Huỳnh Chấn Vũ tu vi Huyền cảnh, sao pháp lực quán thâu trên thanh tử kiếm có thể khủng khiếp đến mức đó.
Cánh tay Vấn Thiên bị đau đớn mà bỗng mất đi tri giác, cũng may thân thể hắn thật sự biến thái, nếu là người thường, giờ đã phế mất cánh tay rồi.
Ngay khi cánh tay có lại cảm giác, Vấn Thiên vung mạnh nó về phía tử kiếm lại đang tiếp tục đâm về phía mình.
Sau lần va chạm trước, Vấn Thiên đã mất hết toàn bộ thế tiến công, giờ đây sự chủ động đã hoàn toàn rơi vào tay Huỳnh Chấn Vũ.
Đoản kiếm theo cánh tay Vấn Thiên vung tới chỉ làm tử kiếm chậm lại tí chút, Vấn Thiên biết không thể đối cứng nên theo đà lách qua nhờ lần công kích trước mà dậm chân lùi mạnh, hai tay cũng ngay lập tức kéo về hòng nhanh chóng đưa phi kiếm trở lại chiến cuộc.
Thế nhưng mà, Vấn Thiên đã tính sai một việc, bởi vì linh thức đã thu lại hết sát bên thân, khả năng quan sát toàn cục đã bị hạn chế một cách báo động.
Lúc linh thức phát hiện ra biến số thì đã muộn, lực phản chấn cùng cái dậm chân của hắn khiến cơ thể lùi lại quá nhanh.
Rồi Vấn Thiên uỵch một cái, cả người hắn va thẳng vào một gốc Lệ Chi to lớn.
— QUẢNG CÁO —
Cả cái cây rung lên, vài con chim đang say giấc bị biến động kia làm tỉnh, giật mình ráo rác bay đi.
Từng đốm trắng nhỏ từ trên cao nhẹ nhàng rơi xuống.
Chỉ là Vấn Thiên không thể chứng kiến cảnh tượng có chút đẹp đẽ ấy, bởi người hắn vừa theo cú va đập kia mà dấp dúi xuống, ngực hắn khó thở, lại cảm thấy thế tiến công điên cuồng của tử kiếm, hô hấp đứt đoạn không thôi.
-Huynh nhận thua đi!
Giọng Huỳnh Chấn Vũ vang lên đầy âm lãnh.
Mắt Vấn Thiên nhìn chằm chằm vào tử kiếm, nheo lại, trong đầu hắn chợt xuất hiện kí ức lâu rồi chưa động đến, kiếm tới giống hệt thanh băng kiếm của tiền bối Địa Uy năm ấy.
Lùi lại mới là tiến lên! Vấn Thiên khổ sở cười, khó khăn mà nói:
-Chưa chắc!.