- Kiếm đánh vào thiên không thì cũng chỉ là múa cho đẹp mắt, kiếm tranh phong diệt địch, mới có thể trở nên mạnh mẽ.
- Cảm ơn đệ!
Vấn Thiên quay sang Huỳnh Chấn Vũ vẫn còn hơi ngẩn ngơ bên cạnh mình mỉm cười mà nói.
Huỳnh Chấn Vũ cũng dời mắt khỏi thiên không, nhìn Vấn Thiên cười mà cũng không nhịn được cười theo, tay chống lên cành lớn, người khẽ duỗi, cười tươi đáp lời:
- Muốn đoạt thanh kiếm kia về, cách khả dĩ nhất chỉ có thể là cướp từ gã mày rậm mà thôi. Có điều, đâu có ai bị cướp mà giơ hai tay ra mà đưa, vậy nên, đánh một trận vốn là điều bắt buộc.
Huỳnh Chấn Vũ dừng lại một chút rồi buồn bực nói tiếp:
- Thế nên chỉ có thể cùng huynh đối chiến nhẹ nhàng, mong sao huynh chuẩn bị chút tâm lý để sau này không phải bất lực mà đánh trống lui quân. Bất quá, phi kiếm của huynh chẳng ngờ lại có thể biếи ŧɦái tới mức như vậy, nếu như đêm qua đệ không tỉnh táo mà kịp thời dừng lại...
- Thì ta đã không còn nguyên vẹn mà ngồi đây!
Vấn Thiên bình tĩnh tiếp lời.
Huỳnh Chấn Vũ khó khăn gật đầu. Lại nhớ về màn kiếm vũ đêm qua thật sự có chút thưởng thức không quên.
- Huynh không tò mò về xuất thân của đệ sao?
Vấn Thiên hơi bất ngờ bởi câu hỏi bất chợt ấy của Huỳnh Chấn Vũ, khó hiểu hỏi lại:
- Sao ta phải tò mò? — QUẢNG CÁO —
- Bởi nếu theo lẽ thường, đa phần người ta sẽ tò mò!
Huỳnh Chấn Vũ khó xử mà đáp lời.
- Tò mò chuyện mà người ta không muốn kể, đấy là tọc mạch, vô duyên!
Vấn Thiên trầm giọng nói. Ngẫm nghĩ một lúc lại lên tiếng:
- Nhưng thật ra ta cũng muốn hỏi đệ một câu này!
Nhìn vẻ mặt của Huỳnh Chấn Vũ tỏ ý bảo hắn nói tiếp, Vấn Thiên liền trầm giọng hỏi:
- Người mà là đệ nói muốn lấy thanh kiếm ấy, quan trọng với đệ lắm sao?
Huỳnh Chấn Vũ nghe vậy mặt lại hiện lên cái ảm đạm tưởng chừng đã tan hết. Y thẫn thờ ở đó, lại nhìn về phía chân trời xa xôi, như để tìm lại chút vấn vương quê nhà. Thở dài một cái, gật đầu ủ ê mà đáp:
- Quan trọng chứ! Giống như huynh vậy!
Vấn Thiên mặt bỗng đổi, vô thức mà nhìn sang Huỳnh Chấn Vũ bên cạnh mình. Hắn quan trọng với đệ ấy nhiều tới vậy sao, hay đó là một câu nói đùa, hắn không biết, chỉ là câu hỏi kia đã kết thúc sự tò mò ít ỏi của hắn. Vấn Thiên chỉ muốn xác thực xem liệu những đánh đổi của Huỳnh Chấn Vũ hiện tại liệu có xứng đáng với điều mà y đang bảo vệ.
Thu một thanh kiếm vào trong linh hải vốn là một điều bình thường cơ bản nhất đối với kiếm sư. Nhưng lấy một thanh kiếm chứa đầy tà niệm bên trong để làm bản mạng kiếm, đấy lại là một việc cực kì nguy hiểm, tâm không đủ sáng, tà niệm đó sẽ theo bóng tối mà quấn thân, rồi từ từ mà đánh mất đi bản ngã của chính mình. Thứ còn lại sau đó, chỉ còn là gã nô ɭệ mang trong mình những tà niệm của thanh kiếm ấy.
Nhìn khuôn mặt kiên định lúc này của Huỳnh Chấn Vũ, hắn nhận ra người thiếu niên ấy đủ tỉnh táo để biết sự nguy hiểm việc bản thân đang làm. Huỳnh Chấn Vũ nếu đã quyết định, Vấn Thiên chẳng còn điều gì lăn tăn cả, mà hắn cũng chẳng có quyền bảo y phải làm thế nào. Bất quá, nếu sau này Huỳnh Chấn Vũ vì thanh tử kiếm kia mà xảy ra cái gì không tốt, hắn sẵn sàng làm mọi cách để cứu vãn, bởi y cũng rất quan trọng với hắn. Có lẽ giống như hắn quan trọng đối với y vậy.
Đầu Vấn Thiên chợt nảy ra một câu hỏi nữa, không nhịn được mà hỏi:
- Thanh tử kiếm kia có tên chứ?
- Tất nhiên là có. Nó tên Tuyệt!
- Đệ đổi tên cho nó đi, sứ mệnh của nó trong tay đệ giờ đã khác, cái tên kia quá là huyết tinh rồi!
Vấn Thiên khó hiểu nhìn Huỳnh Chấn Vũ, ư một tiếng nói:
- Ư! Vẫn vậy mà! — QUẢNG CÁO —
- Không, đấy không còn là tuyệt diệt, mà nghĩa là...tuyệt vời! Nó hiện tại không còn là một con quỷ nữa, nó sẽ mang theo đạo của đệ.
Vấn Thiên đưa ngón tay cái lên tỏ ý, rồi chầm chậm quay đầu nhìn lên thái dương nay đã gần đủ bóng, hắn biết bọn chúng nên trở về. Chỉ là Vấn Thiên cũng không lập tức động thân, nhìn một mảnh xanh rờn trước mặt bỗng gợi lên trong hắn chút hoài niệm xa xôi. Cái nơi xanh thẳm quê nhà, chắc có lẽ mọi người đã bắt đầu cuộc sống mưu sinh của mình rồi. Ước định ban đầu của hắn vốn chỉ là tìm cho họ vài con đường sáng sủa để có thể nhẹ nhàng mà bước đi, đến hiện tại trông thấy, tương lai ấy có lẽ vẫn còn khá xa, nhưng chí ít là nó không phải vô vọng, vì bên cạnh hắn hiện tại đã có đồng bạn hăng hái cạnh bên.
Hương Lệ Chi thoang thoảng nơi mảnh vườn rộng lớn. Từng đàn ong bướm khẽ bay qua từng đốm hoa trắng ngần, mang hương đó vương vãi khắp thiên không nồng nàn. Theo gió mà lan toả, cùng nắng mà làm đất trời say sưa.
- Chúng ta về thôi! Lão bá trông vườn chắc cũng sắp tỉnh dậy.
Huỳnh Chấn Vũ gật đầu đứng dậy, lại duỗi người vươn vai một cái dưới ánh bình minh đã mang dần cái nóng bức, ngáp dài một cái mà nói:
- Vị công tử kia cũng nên bắt đầu hành trình ở lại với thế gian được rồi!
...
Trong gian nhà rộng lớn, Vấn Thiên cẩn thận đưa từng thìa mang theo thứ nước đen kịt từ từ cho vào miệng người thanh niên đang miên man mà ngủ. Huỳnh Chấn Vũ đang đỡ lấy người thanh niên ấy thấy tay Vấn Thiên có chút chần chừ liền cười khổ bảo:
- Nhanh lên huynh, bón như vậy bao giờ mới hết cái bát thuốc kia.
Vấn Thiên đang từ tốn mà bón, không nhịn được mà ngẩng đầu lên trách móc:
- Thần y à! Người ta đang ngủ đấy, bón nhanh quá sặc mất thì sao? Mà rã đan bằng nước rồi cho uống thế này có ổn không đấy?
- Huynh cứ lo bò trắng răng thế! Huynh đã bảo đệ là thần y rồi thì phải tin tưởng chứ! Để nguyên dược hoàn mà cho thanh niên này uống, đấy mới gọi là không ổn.
Vấn Thiên quả nhiên không bắt bẻ được gì nữa, nhưng vẫn từ tốn mà bón vào miệng cho thanh niên. Từ Hiếu Sinh biết là không thể khiến Vấn Thiên đẩy nhanh tốc độ được, cũng đành buồn chán mà nâng đỡ cơ thể người thanh niên.
Mãi một lúc lâu sau, bát nước đen kia mới cạn đấy, Huỳnh Chấn Vũ nhẹ nhàng hạ người thanh niên nằm xuống giường rồi mệt nhọc vặn người cho bớt cái cảm giác nhức mỏi, nhìn Vấn Thiên đang cười cười nhìn mình, mặt liền đổi, cái vẻ giảo hoạt thường ngày bỗng hiện, cười theo mà nói:
- Lần sau huynh nâng, đệ bón!
Vấn Thiên gật gù cái đầu, ý bảo tùy đệ. Lại nhìn xuống người thanh niên dưới giường, lo lắng liền hỏi:
- Tí nữa ma chủng thức giấc, liệu có khiến vị ca ca này trớ ra chỗ thuốc ấy không nhỉ?
- Huynh hôm nay bị làm sao ý! Cứ lo lắng linh tinh. Yên tâm đi, đệ đã thêm vào chút cao dược làm tăng khả năng hấp thụ của cơ thể, nếu chẳng may có trớ ra, thì cũng chỉ thất thoát một chút thôi, bởi căn bản nửa canh giờ là chỗ dược lực kia có thể đi vào cơ thể.
Vừa nói hết câu, cửa gỗ liền có người gõ nhẹ, Huỳnh Chấn Vũ dạ một tiếng rồi đi ra mở. Ngoài cửa có vài nha hoàn đang bưng hoa quả cùng điểm tâm đứng đợi, lại thấy Thúc phu nhân mặt không giấu nổi vẻ lo lắng cũng đang bồn chồn mà đứng. Huỳnh Chấn Vũ vừa nhìn liền biết, vội mời Thúc phu nhân vào trong, đợi khi đám nha hoàn lui hết, khách sáo mà nói:
- Thúc phu nhân à! Người cũng không cần bày vẽ thế này làm gì cho mất công!
Thúc phu nhân nghe vậy, mặt dù vẫn còn vẻ lo lắng nhưng cố làm ra bình tĩnh, nhìn tới chỗ Vấn Thiên gật đầu chào một cái, thấy hắn nhẹ nhàng chào lại, liền nhìn sang Huỳnh Chấn Vũ mà ôn nhu đáp: — QUẢNG CÁO —
- Tiểu y sư nói quá rồi! Hai cháu mất công mất sức vì con trai ta như vậy, mấy thứ này cũng chỉ là chút lòng thành mà thôi.
- Vậy bọn cháu cảm ơn. Mà chỗ dược liệu kia, người đã đun lên chưa ạ? Lát nữa sau khi công tử nhà ta phát bệnh xong, cần dùng luôn mà tắm nếu không sẽ mất đi hiệu quả.
Huỳnh Chấn Vũ vui vẻ mà gật đầu, sau đó nhẹ giọng hỏi.
- Cái đấy ta đã sai người chuẩn bị kĩ rồi! Chỉ là, ta vẫn muốn hỏi lại cháu một điều, con trai ta thật sự có thể chữa khỏi chứ?
Nét lo lắng lại trở về khuôn mặt hiền dịu của người phụ nhân. Huỳnh Chấn Vũ thấy vậy, liếc nhìn sang Vấn Thiên một cái, thấy hắn gật đầu, cũng yên tâm mà đáp lời:
- Người không cần lo lắng quá, bệnh công tử nhà ta may là còn một đường sinh cơ, may hơn nữa là hai huynh đệ bọn cháu cũng biết đường sinh cơ ấy. Cháu không bảo đảm, công tử nhà ta sẽ trở về bình thường như trước kia, nhưng giữ lại được mạng sống, chúng cháu chắc chắn làm được. Có điều, lúc công tử nhà ta phát bệnh, mọi người vẫn nên đứng ở ngoài thì hơn.
- Cháu đã nói vậy thì ta liền yên tâm hơn rồi! Lát nữa con trai ta phát bệnh, đành nhờ cả vào hai cháu vậy!
Đôi mắt đượm buồn của Thúc phu nhân khẽ đỏ, khó khăn mà đảo qua người con trai đang miên man bên giường. Nói xong lại gật đầu chào hai người Huỳnh Chấn Vũ cùng Vấn Thiên, sau đó xúc động mà rời đi.
Hai người tiễn Thúc phu nhân ra khỏi cửa, rồi lại trở về bên giường, Huỳnh Chấn Vũ nhìn đến khuôn mặt vốn sạm đi sinh khí nay đã hồng nhuận thêm chút ít, bình tĩnh hỏi:
- Lúc nãy huynh gật đầu dứt khoát như vậy, liệu có chắc lôi được ma chủng ra khỏi người thanh niên này không vậy?
- Ta lôi nó ra được một lần, thêm lần nữa cũng chẳng có cái gì sợ hãi. Lo lắng duy nhất chỉ là, cơ thể của huynh ấy có đủ sức chịu đựng để ta lôi ma chủng khỏi người không thôi!
Vấn Thiên mắt cũng đăm đăm nhìn người thanh niên, trầm giọng mà nói.
- Haha! Điều đệ với huynh lo lắng lại là thứ người kia tự tin nhất, đúng là dở hơi mà! Đã vậy, thanh niên này có thể cứu sống liền đã không có gì lo lắng. Bất quá, chúng ta cũng cần cân nhắc một vài biến số có thể xảy ra, bởi ma chủng ký sinh đã khá lâu, không biết lúc lôi ra liệu có gì sơ xuất hay không.
Huỳnh Chấn Vũ cười to một tiếng, rồi nụ cười ấy mau chóng biến mất, mày thẳng dần nhăn lại, cẩn trọng mà nói.
- Nên vậy!
Một lúc lâu sau, trong căn phòng lại vang lên những tiếng hét, chỉ là nó không có dữ dội như thường ngày. Rồi căn phòng sau đó lại ngập bóng người hớt hải ra vào.