Tiếng động kia, giữa không gian u tối, lại không có một thanh âm nào chèn ép, nghe ra thật sự rất rõ ràng.
Càng là như vậy, thứ áp lực theo đó mà tới, càng có chút đáng sợ hơn.
Duệ Tuân nhíu mày.
Tay cầm chắc Thủy Kiếm.
Thứ bây giờ hắn có thể dựa dẫm, chỉ có nó cùng Kim Đắc.
Chẳng hiểu sao, Duệ Tuân lại có cảm giác đó.
Dựa dẫm, vốn là kẻ yếu mới sinh lòng.
Nhưng thực sự, ám ảnh trong lòng hắn với thứ sinh vật kia, lớn lắm.
Kim Đắc gắt gao để ý.
Luân xa càng sáng rực.
Như thể, thứ đang động đậy kia vừa ra, sẽ ăn trọn một kích tất diệt.
Tiếc là, nó cũng không thể rời tay mà thét gào.
Những xào xạc kia cuối cùng cũng ra khỏi đám cỏ lau xám xịt.
Một...hòn đá to lớn, vậy mà nhanh chóng lao ra.
Tâm thần đang căng cứng của hai người thanh niên vì viên đá mà bỗng dưng buông lỏng.
Lắc đầu, khó hiểu vì sao bản thân lại nhạy cảm tới mức này.
Hai đôi mắt đăm đăm nhìn tảng đá kia nhanh chóng lao xuống đầm nước.
Tự dưng, cái tâm thần căng cứng thế nào lại quay về.
Rồi rốt cuộc, chúng cũng hiểu, sao tâm thần phải căng cứng như vậy.
Những bọt nước, theo hòn đá kia rơi xuống, cứ ngỡ sẽ vỡ tan.
Nhưng không, thứ vỡ tan lại là cái khác.
Mặt nước kia cuộn trào, hòn đá kia...lại không có chìm xuống.
Bọt nước sôi trào quanh nó, khói đen bốc lên nghi ngút, tanh hôi vì thế càng thêm kinh khủng.
Rồi cuối cùng còn lại, vẫn là những bọt nước, và thêm chút tâm thần không yên.
Duệ Tuân nhìn một màn như vậy, người vô thức lùi lại phía sau.
Thứ mùi tanh hôi kia hắn vẫn nhớ, khói đen kia vẫn chưa quên.
Sự ăn mòn đó lại một lần nữa xuất hiện.
Kim Đắc liếc nhìn Duệ Tuân, cũng không nói gì.
Chỉ theo đó mà lùi lại.
Đến nơi bản thân cho là an toàn, thì mới dừng.
- Dạ Trạch, vậy mà đã phủ toàn độc.
May còn chưa lan ra không khí.
Nếu không, nơi này đã thành tử địa.
Nghe Kim Đắc nói vậy, Duệ Tuân khó khăn gật đầu mà đáp.
Kim Đắc nhận ra Duệ Tuân mất bình tĩnh, vội hỏi:
- Đệ thấy cái gì sao?
- Độc kia...là của Thôn Thiên Ma Xà hôm đó.
Kim Đắc nhíu chặt đôi mày.
Luân xa vừa cất lại hiện nơi tay, kịch liệt xoay tròn, ngưng trọng hỏi lại:
- Đệ chắc chứ?
Duệ Tuân không đáp, chỉ gật đầu.
Thủy Kiếm trên tay lại sáng thêm một tầng lam quang, đã gần như quán thâu toàn bộ pháp lực.
Kim Đắc nhìn tình cảnh ấy, hơi chút bất ngờ.
Nghi hoặc không hiểu sao Duệ Tuân phải sốt sắng đến vậy.
Cả Dạ Trạch tuy đã phủ trong kịch độc, nhưng cũng không phát giác ra bất kì khí tức kinh khủng của con ma thú nào.
Kim Đắc nào biết, con ma xà kia đã ám ảnh Duệ Tuân đến nhường nào.
Bị nhìn thấu, bị thứ tối cao khinh thường, bị sức mạnh tuyệt đối chèn ép khiến kẻ vô năng run sợ, bị tuyệt vọng đi theo mà dày xéo.
Đấy là cảm giác gì?
Duệ Tuân cũng nào biết.
Nhưng hắn biết, mình sợ thứ đó.
Từ sâu trong lòng.
May có Thủy Kiếm bên tay, nếu không, hắn chắc đã sợ hãi đến run người rồi.
Đang căng thẳng, cái đầm kia lại có dị động.
Tâm thần càng thêm căng thẳng.
Mặt nước đen kịt bỗng dưng cuộn trào từng chỗ, như tấm vải đen tuyền đang bị thứ gì đó chuẩn bị xuyên thủng.
Sự thật thì đúng như vậy, mặt nước kia bị xuyên thủng, từ dưới lên.
Từ những điểm nước cuộn trào, vô số hắc cầu đen kịt b ắn ra, mang theo mùi tanh hôi nồng đậm mà điên cuồng phóng loạn.
Duệ Tuân dù căng thẳng, vẫn là đủ tỉnh táo.
Mắt thấy hắc cầu bay tới, vội tránh.
Hắc cầu bay loạn, lại không chỉ có một hai.
Duệ Tuân vừa né khỏi, lại có viên khác bay tới.
Đã không còn điểm tựa, không thể né tiếp, kiếm trên tay liền làm ra điều quen thuộc.
Chém thứ kia thành bụi độc.
Đúng thật là nó!
Duệ Tuân thầm cảm thán.
Cảm giác lần ấy lại hiện hữu.
Chỉ là, cũng không thấy con ma xà kia xuất hiện.
Vậy thì, đám hắc cầu đáng sợ này, vì gì mà đột nhiên bộc phát nơi đây.
Độc đạn nhiều vô số kể, điên cuồng bắn phá không gian xung quanh.
Bắn về thiên không đen tối, không có điểm kết, đành nổ tung, khói đen theo đó mà phủ kín trời.
Bắn vào thạch sơn hai bên, không có tiếng nổ vang, chỉ có lỗ tròn sâu hoắm.
Khói đen từ đó lượn lờ mà dâng.
Song phong, nay đã thành tổ ong ngập khói.
Bắn vào Kim Đắc, còn chưa tới người, đã thành bụi độc.
Cả không gian lúc này đã ngập tràn bụi độc.
- Mau rời khỏi đây!
Kim Đắc hô lớn.
Duệ Tuân nghe được, cũng không làm điều gì thừa thãi, chém tan độc đạn vừa tới, nhanh chóng xoay người chạy đi.
Hai bóng giáp trong không khí nay đã đen kịt, tanh nồng phủ khắp, nguy cơ trùng trùng, vội vã mà thoát khỏi.
Chẳng mấy chốc, Dạ Trạch nơi đó đã phủ toàn màu đen u tối.
Không chỉ mặt nước, mà là cả không gian.
Đứng trên một ngọn cô phong, hai ánh mắt ngưng trọng mà nhìn nơi đó.
Bỗng sau lưng có động, chúng quay đầu, ba người đồng đội nay đã trở về.
- Có chuyện gì sao? Đội trưởng!
Người lên tiếng là Hứa Niên.
- Dạ Trạch thực sự có biến.
Nghe Kim Đắc nói vậy, tất cả ánh mắt cũng đều nhìn về nơi đó.
Từng trận hít hà kinh nghi theo ánh mắt ấy.
Sự ngưng trọng dần bao trùm lên cả đội Năm.
- Mạc đại sư! Gửi tin tức về Vệ Thành.
Nói là Dạ Trạch nơi này, Thôn Thiên Ma Xà lần đó lại xuất hiện.
Chỉ là chưa phán đoán ra, vì sao lại xuất hiện.
Cần có tu hành giả cấp cao đến đây tra xét.
Kim Đắc ngưng trọng mà dặn dò Mạc đại sư bên cạnh.
Thấy Mạc đại sư gật đầu, Kim Đắc lại trầm giọng nói tiếp:
- Dị tượng Dạ Trạch hôm nay, vốn không phải thường tình.
Ma xà lần đó tấn công, cũng không phải thường tình.
Chiến sư chết trận, lại là chuyện thường tình.
Nhiệm vụ lần này hung hiểm, cố gắng mà giữ gìn.
Yên tâm, ta sẽ làm hết sức.
Nếu có chết, đầu tiên sẽ là ta.
Nghe câu nói không đầu không đuôi ấy của Kim Đắc, mọi người chợt bất ngờ, cũng là nghi hoặc.
Ngẫm nghĩ ra mới hiểu, đội trưởng vẫn là sợ họ “gục ngã” ở chốn này.
Mạc đại sư vừa định nói gì, đã thấy Kim Đắc khoát tay.
Như một thói quen, chẳng ai dám nói nữa.
Kim Đắc thường ngày ngả ngớn, đừng nghĩ gã thiển cận.
Đội Năm ai cũng hiểu điều ấy.
Nhìn thì như tuềnh toàng, thực tế đánh giá chiến cuộc lão luyện chẳng kém ai.
Có người nói sư trưởng của gã là một vị lão tướng quân nào đó.
Đương nhiên phải có lý do, mới dám nói vậy.
Không phải ngẫu nhiên cái chiến đội chỉ có một gã Thiên cảnh áp trận, lại có thể trở thành tổ đội tinh anh.
Ưu tú như Kim Đắc, thế hệ này, vốn chẳng được mấy người.
Duệ Tuân nãy giờ im lặng, một phần vì không có gì để nói, nhưng nhiều hơn là, hắn thấy nguy cơ.
Một nguy cơ đầy chết chóc.
Nghe Kim Đắc nói vậy, hắn chợt nhận ra, không chỉ mình hắn nhận ra điều đó.
Tầm mắt Duệ Tuân rời khỏi Dạ Trạch, liếc nhìn sang bóng kim giác cạnh mình, thấy sự ngưng trọng trong đôi mắt luôn kiên định.
Hắn hiểu, sự tình ở cứ điểm đổ nát kia, không phải tình cờ.
Con Thôn Thiên Ma Xà kia, cũng không phải tình cờ.
Còn vì sao không phải tình cờ, hắn chịu.
- Mau rời khỏi đây!
Kim Đắc đi đầu, trầm giọng mà nói.
Không khí ngưng trọng bao trùm, khiến mọi người nghe ra có chút chậm trễ.
Kim Đắc đi được một đoạn, mọi người mới thu lại tâm tình mà theo bước.
Lúc Kim Đắc quay người, Duệ Tuân bắt được sự suy tư trong đôi mắt ấy.
Phải chăng huynh ấy giống hắn, thắc mắc rằng, sao con mà xà kia, không chui ra mà công kích, lại điên cuồng bắn phá độc đan không có chủ đích.
Và hơn hết là, nó đâu rồi.
Duệ Tuân không biết, hôm nay hắn không biết quá nhiều điều, vẫn phải lắc đầu cho qua.
Nhìn Dạ Trạch lần cuối, Duệ Tuân mới xoay người đi theo sau trận hình, cảnh giác mà vội lao đi.
Cũng không quên thỉnh thoảng nhìn lại, xem có viên độc đạn nào tìm tới hay không.
...
Chỉ nửa ngày ngắn ngủi, trận doanh đã trở thành trận địa.
Không còn lều trại san sát, không còn rào chắn thô sơ.
Thứ nhiều nhất hiện tại, đấy là chiến hào, đấy là tháp canh và rất nhiều...giáp sĩ.
Ma triều, vốn không phải là chỗ để chiến sư xông loạn.
Ma triều, giống như sóng trào mang điên cuồng chết chóc, mạnh mẽ mà phủi qua.
Đối phó ma triều, chỉ có thể phòng thủ.
Nếu như mĩ mãn, màn sương kia sẽ ở yên nơi đó.
Còn nếu thất bại...màn sương đó lại tiến thêm một bước.
Rồi nếu liên tiếp thất bại, sẽ không còn nơi đó nữa.
Nhưng mà, chiến thắng thì sao? Cái đấy chưa ai từng biết.
Bởi vì màn sương kia, chưa từng lùi lại.
Mang theo áp lực trùng trùng, đội Năm mau chóng trở về trận địa.
Nơi đây giờ đã thành tiền tuyến, giáp sĩ ra vào cũng không chỉ vỏn vẹn một hai.
Đợi mãi một lúc lâu, mới báo danh xong mà về chỗ nghĩ.
Bởi vì là chiến đội tinh anh, mang trong mình nhiệm vụ đặc thù, chỗ nghỉ của đội Năm, cũng có chút đặc thù.
Họ có lều tách biệt.
Khác với những chiến sư Long đoàn ngoài kia, nơi họ nghỉ lại, là cái trại lớn đặt ngay trung tâm chiến địa.
Vậy đủ hiểu, đội Năm được ưu ái thế nào.
Ưu ái như vậy ở chiến địa này, cũng không chỉ có mình đội Năm.
Đội Bảy tiếng tăm không kém, cũng đang đóng quân trong chiến địa này.
Vải che được vén, Kim Đắc đăm chiêu đi vào.
Mọi người vừa thấy, liền xích ra một chỗ.
Cái bàn duy nhất trong lán, nay đã thêm một người.
- Tên Đẳng Duy Nhất lại mặt nặng mày nhẹ với huynh à?
Kim Đắc vừa yên vị, Mạc đại sư đã vội hỏi.
- Đệ hơi có thành kiến với cậu ấy nhỉ?
Kim Đắc cũng không trả lời, uống xong chén nước Hồ tiên tử vừa rót, rồi hỏi lại Mạc đại sư.
Mạc đại sư nghe vậy liền cười nhếch mép, rồi nó mau chóng biến mất.
Nhìn đến gương mặt đăm chiêu của Kim Đắc, có chút không vui cất lời:
- Tâm hắn mà “xinh đẹp” như cái bản mặt của hắn, thì cái Tiên Điện nhà huynh, có thể đẹp đẽ hơn nhiều lắm.
Tiếc là, hắn cũng giống như Tiên Điện, hư danh vẫn là một thứ khó mà buông.
- Hư danh suy cho cùng cũng là một cái đạo.
Nếu đủ lớn, cái hư liền hoá thực.
Vậy nên, khó mà trách cứ.
Kim Đắc không phản bác, chỉ khẽ mỉm cười mà nói.
- Huynh bênh vực y, y vẫn là không thèm cảm kích.
Đã như vậy, lấp li3m cái xấu xí của hắn, để làm gì?
- Đệ ấy là kì tài tu đạo, xấu xí đến mấy, vẫn sẽ là tương lai của nhân tộc.
Vậy chi bằng bớt xét nét, lòng cũng theo đó mà yên ổn tu hành.
Nghe Kim Đắc nói như vậy, Mạc đại sư bỗng sinh ấm ức, định phát ti3t vài câu thức tỉnh sư huynh đáng kính.
Chỉ là không được, bởi Kim Đắc đã mau chóng tiếp lời:
- Vệ Các có chỉ thị, chúng ta sẽ theo một vị Thần cảnh dẫn đầu, quay trở lại Dạ Trạch dò xét.
Dạ Trạch dị động bất thường, bên trên rất coi trọng.
Lần này chúng ta sẽ phối hợp với đội...
- Đội Bảy đáng ghét!
Kim Đắc còn chưa nói hết câu, Mạc đại sư đã cướp lời.
Kim Đắc thấy thế, gật đầu cười khổ một cái, rồi nhẹ giọng nói:
- Mai chúng ta sẽ lên đường sớm.
Giờ thì mấy đứa nghỉ ngơi được rồi.
Vừa nói xong, Kim Đắc cũng chẳng đợi mọi người phản ứng, liền duỗi người, lăn tròn ra một góc mà nằm.
Vừa đặt lưng, đã nghe thấy tiếng ngáy nhỏ nơi ấy.
Rồi theo đó, cả căn lều trại chẳng còn thanh âm nào nữa.