Vấn Thiên nằm sát người xuống cành cây, hắn đã nắm bắt được vị trí của hai tên tiễn sư, nhưng khi nhìn thấy một đôi mắt xanh như u linh đang gắt gao nhìn về phía hắn thì hắn hơi kinh nghi, đôi mắt đó có thể nhìn dưới màn đêm sao.
Ở phía tên nam tử cao gầy, khi hắn nhìn thấy tất cả hành động của Vấn Thiên thì khuôn mặt của hắn trở nên thâm trầm cực độ, hắn thấp giọng với tên nam tử trung niên bên cạnh:
-Thân thủ của tên mặt sẹo kia thực sự rất khá, ra tay dứt khoát, kết thúc gọn gàng, chỉ là vẫn không thấy pháp lực dao động, ta hoài nghi hắn không phải tu hành giả.
Mắt phải của tên nam tử trung niên giật giật, dường như hắn vừa chứng kiến một điều gì đó.
Hắn nói với tên nam tử cao gầy:
-Đừng vội kết luận, một phàm nhân khó có thể duy trì một tiết tấu chiến đấu nhanh đến thế.
Ta không tin một phàm nhân có thể kích sát tiên nhân Huyền cảnh dễ dàng như vậy được.
Hai thằng nhóc đó có vẻ đã nhận thấy việc chúng ta đang tiêu hao pháp lực cùng thể lực của chúng, chúng bắt đầu phản kích rồi.
Tên tiểu bạch kiểm kia cũng vừa tiêu diệt Ngũ Kê, một kích đoạt mạng, đúng là một đấu sư sử dụng luân xa quá gọn ghẽ.
Mặt tên nam tử cao gầy trở nên nghiêm trọng, hắn thấp giọng nói:
-Ta nghĩ chúng ta nên quay lại chỗ hai tên đó được rồi.
Chênh lệch một đại cảnh giới vẫn là một khoảng cách quá lớn đối với những tên lâu la đó của ngươi, nếu cứ để như vậy, ta hơi quan ngại về cái kế hoạch mà ngươi vạch ra đấy.
-Cứ yên tâm, chúng đã lựa chọn phản kích vậy thì sự nôn nóng bên trong chúng cũng đã xuất hiện rồi, chúng ta cứ ở đây quan sát động tĩnh đi.
Ta không nghĩ hai thằng nhóc này đủ tỉnh táo để thoát khỏi hoàn cảnh này đâu.
Một tu hành giả chiến đấu không chỉ cần pháp lưc mà còn cần cái đầu, ta tin chắc hai thằng nhóc này chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu, sơ hở sẽ đến sớm thôi.
-Vậy tùy ngươi.
Linh thức của Vấn Thiên vẫn luôn cảm nhận mọi động tĩnh xung quanh, có vẻ như tất cả hắc bào nhân đã lùi lại khỏi tầm kiểm soát của hai huynh đệ chúng rồi.
Lúc nãy hắn thấy Khánh Điệp vừa hạ sát một tên hắc bào.
Mắt Vấn Thiên hơi nheo lại, Khánh Điệp không giống như hắn, đệ ấy đã thực sự giết người rồi.
Đây là lần đầu tiên hắn và đệ đệ đấu pháp một cách đúng nghĩa, cũng là lần đầu tiên đệ đệ hắn giết người.
Đặt trên hoàn cảnh hiện tại, việc giết đám tiên nhân kia chẳng có gì là sai cả, bởi vì chúng muốn giết hai huynh đệ hắn trước mà.
Nhưng Vấn Thiên vẫn nghĩ việc kết thúc sinh mạng của ai đó là một điều quá nhẫn tâm.
Đấy không phải bản ngã của hắn.
Rồi cảm giác nguy hiểm lại chợt hiện, Vấn Thiên vội bật người khỏi cành cây, một mũi tên đen kịt găm thẳng vào cành cây đó khiến nó gãy rời.
Vấn Thiên nhìn tới hướng phóng mũi tên, không có ai cả, tên tiễn sư đó đổi vị trí rồi.
Linh thức của hắn bao trùm không quá ba mươi trượng xung quanh vậy nên những tên tiễn sư kia thật sự là một đối thủ rất khó chịu.
Lúc này bọn chúng đã thoát li khỏi vùng không gian mà linh thức bao phủ, việc quan sát mọi thứ xung quanh còn cần tới đôi mắt, nhưng những gốc đại thụ kia trở thành những vật cản quá lớn cản trở đi rất nhiều tầm nhìn.
Khánh Điệp quay lại chỗ Vấn Thiên, những tên hắc bào đuổi theo Khánh Điệp cũng đã lẩn vào màn đêm rồi.
Mưa vẫn nặng hạt chưa có dấu hiệu tạnh, những âm thanh mà trận mưa này gây ra ảnh hưởng rất nhiều tới việc để ý động tĩnh xung quanh.
-Có vẻ như chúng đang muốn bao vây chúng ta.
— QUẢNG CÁO —
Vấn Thiên trầm giọng nói với Khánh Điệp bên cạnh.
Khánh Điệp mở to mắt nhìn ráo rác xung quanh rồi cũng thấp giọng nói:
-Đệ không cảm thấy bất cứ một động tĩnh gì trong khoảng hai mươi trượng quanh đây cả, có lẽ chúng đang muốn bao vây chúng ta thật, nhưng chẳng hiểu tại sao vừa nãy chúng muốn vây công đệ nhưng giờ lại trốn mất không thấy một mống?
-Chúng đang muốn thăm dò thực lực của ta với đệ, hai tên kia không xuất hiện đơn giản bởi vì chúng không nắm chắc có thể giết chúng ta mà không phải trả một cái giá quá lớn.
Từ đầu đến giờ chúng vẫn luôn tìm cách để tiêu hao thể lực cùng pháp lực của ta với đệ.
Chúng lùi lại phía sau chính là không cho ta và đệ làm một đợt phản kích giống vậy nữa.
Vấn Thiên chậm rãi nói, một tay vung mạnh thanh đoản kiếm chém thẳng vào một mũi tên vừa bay tới.
Bên cạnh Khánh Điệp cũng vừa làm một điều tương tự rồi đáp lời:
-Nhưng tại sao những tên hắc bào kia vẫn có thể tấn công được huynh, những tên tiễn sư kia chỉ là Huyền cảnh, đệ không tin chúng có thể quan sát chúng ta mà cả huynh với đệ lại không phát hiện ra.
-Là do tên nam tử cao gầy, lúc nãy Nam Phong huynh có nhắc chúng ta cẩn thận tên đó có thuật truy tung, đấy là sự thật.
-Nhưng bằng cách nào chứ?
-Mũi tên kia của hắn chắc chắn không chỉ để công kích, có lẽ trên người ta đã dính lại thứ gì sau lần đón đỡ đó, có thể là một ấn ký hoặc một thứ gì khác.
Mặt Vấn Thiên trở nên âm trầm.
Khả năng hắn đã bị đánh dấu là rất cao.
Khánh Điệp nói đúng, những tên Huyền cảnh đó không thể quan sát Vấn Thiên ở khoảng cách xa cùng với rất nhiều vật cản như vậy được.
Nhưng Vấn Thiên cũng không lo lắng vế vấn đề này, bởi lực đạo của những mũi tên ở khoảng cách xa như vậy thì chằng thấm vào đâu.
Có lẽ những tên kia cũng hiểu vấn đề này, chúng chỉ đang muốn hai huynh đệ hắn trở nên nóng vội rồi làm ra những hành động ngu ngốc mà thôi.
Nhưng những huấn luyện của cha năm đó không phải là lý thuyết xuông, bọn chúng biết phải làm gì ở hoàn cảnh hiện tại.
Hắn lại nói tiếp với Khánh Điệp:
-Chúng ta lại tiếp tục chạy.
Nói xong Vấn Thiên lại phi thẳng theo hướng lúc đầu đã chọn.
Khánh Điệp mặc dù chưa hiểu ý những vẫn phóng người theo.
-Hai tên nhóc đó lại tiếp tục chạy rồi.
— QUẢNG CÁO —
Tên nam tử cao gầy nghi hoặc nói.
-Ta thấy rồi.
Không biết hai thằng nhóc này lại muốn làm gì? Ấn kí ngươi để trên người tên mặt sẹo vẫn còn chứ?
-Yên tâm đi.
Ta tin chắc chẳng kẻ nào ở dưới Thiên cảnh có thể phát hiện ra nó cả.
-Vậy thì tốt.
Nam tử trung niên nói xong liền động thân phi người trên những tán cây theo hướng của hai huynh đệ Vấn Thiên, tên nam tử cao gầy cũng bám sát theo sau.
Dưới cơn mưa tầm tã, cuộc đuổi bắt lại tiếp tục diễn ra, những bóng người kia như những u linh đang lả lướt trong khu rừng rậm rạp.
Hai bóng người một đen một trắng đang lao nhanh trên những tán cây.
Quần áo của bọn chúng đã ướt sũng, khuôn mặt thì trông đã nhợt nhạt lắm rồi.
Vấn Thiên vừa phi thân vừa nói với Khánh Điệp bên cạnh:
-Đệ còn nhớ ngày đó cha có nói tới Linh thức cộng hưởng không?
-Đệ nhớ, cha có nói khi ý thức của hai cá nhân riêng biệt có những đồng điệu nhất định về suy nghĩ thì khi đó linh thức của họ có thể nảy sinh ra sự kết nối vi diệu, khi hai không gian linh thức có thể kết nối với nhau thì sẽ sinh ra cộng hưởng.
-Đúng thế.
-Nhưng huynh tự dưng đề cập tới vấn đề đó làm gì?
Khánh Điệp nghi hoặc hỏi.
-Ta khá chắc có thể tìm ra vị trí chính xác của những tên hắc bào đang theo sau chúng ta nếu ta với đệ sử dụng được Linh thức cộng hưởng.
— QUẢNG CÁO —
Vấn Thiên mặt đầy chắc chắn nói với Khánh Điệp.
-Nhưng tìm ra được bọn chúng, thì việc tiêu diệt hết đám hắc bào Huyền cảnh mà không để hai tên Địa cảnh kia có cơ hội tấn công chúng ta cũng là một vấn đề rất khó giải quyết.
-Đệ có để ý rằng, có hai tên tiễn sư trong đám hắc bào đó sở hữu đôi mắt toả ra ánh sáng xanh kì lạ không?
Vấn Thiên chậm rãi hỏi Khánh Điệp bên cạnh.
-Đệ có, nhưng đệ chỉ nghĩ đó chỉ là tiểu thuật pháp khiến đôi mắt có thể nhìn trong bóng tối rõ ràng hơn thôi.
-Ta từng đọc một cuốn sách của cha nói về phù sư, trong đó có đề cập đến một loại linh phù mang tên Thông Nhãn Phù.
Tác dụng của nó khá đặc biệt, để hai người thông qua linh phù có thể chia sẻ tầm nhìn cho nhau.
-Ý huynh muốn nói, hai tên tiễn sư sở hữu đôi mắt màu xanh đang chia sẻ tầm nhìn cho hai tên Địa cảnh kia sao?
-Đúng vậy, chỉ cần chúng ta có thể tiêu diệt hai tên tiễn sư đó đầu tiên, thì hai tên Địa cảnh kia sẽ rất bị động trong việc nắm bắt thời cơ tấn công.
Sau đó chúng ta phải tiêu diệt thật nhanh những tên còn lại trước khi hai tên đó kịp tiếp cận chiến trường.
Mặt Vấn Thiên sáng ngời nói với Khánh Điệp bên cạnh.
Vấn đề của cuộc chiến này từ đầu vẫn vậy, đó là chiến đấu sòng phẳng với hai tên Địa cảnh kia.
Nhưng tạo ra được một điều kiện chiến đấu như vậy, việc loại bỏ tất cả đám tiên nhân Huyền cảnh luôn bám đuôi phía sau kia là một điều tất yếu.
Lần công kích trước có vẻ như đã khiến đám hắc nào nhân đó cẩn thận hơn rất nhiều trong việc tiếp cận hai huynh đệ bọn chúng.
Vốn dĩ từ lúc ban đầu chạy trốn, Vấn Thiên đã biết điểm cuối của cuộc đuổi bắt này nằm ở cuộc chiến giữa huynh đệ bọn chúng với hai tên Địa cảnh kia, bởi vì căn bản thể lực của Vấn Thiên không đủ để việc chạy trốn diễn ra đúng nghĩa, hôm nay hắn đã mệt quá rồi.
Cuộc nói chuyện của hai huynh đệ bị rất nhiều những mũi tên chen ngang nhưng chúng đều bị hai người tránh được.
Và có lẽ đây là những mũi tên cuối cùng được bắn của những tên hắc bào đen đủi kia..