Lúc này Giản Từ, đang đứng đấy mà lòng rung động “Anh ấy sao hiểu mình như vậy” cùng “Những kỹ xảo thần kì này là chuyện gì xảy ra”, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Cho nên mới nói, người này cũng rất để ý tới mình? Anh ấy đi tìm “tình báo” ở đâu vậy? Chẳng lẽ từ trước đã hỏi đồng sự thực tập của cậu?
Cho nên nói, mấy ngày nay người này cũng học những thứ đó sao?
Cho nên nói, anh cũng không phải muốn cùng một người mà mình không biết gì cả kết hôn.
Nghĩ tới đây, những bất an trong lòng Giản Từ cũng tiêu tan rất nhiều.
Bọn họ không phải bởi vì ái tình mà ở chung với nhau.
E rằng giữa bọn họ cuộc sống hôn nhân cũng không đáng mong chờ, cũng có khi người này sẽ chân chính gặp người anh thích mà cùng mình ly hôn, chính mình cũng có một ngày sẽ cảm thấy tẻ nhạt hoặc nặng nề, nhưng ít nhất hiện tại, bọn họ đều cùng nhau nỗ lực vượt qua.
Điều đó thật tốt.
Giản Từ ra ngoài gọi y tá đến cho Chu phụ đổi túi nước biển, Chu phụ một mình nói với Chu Bạch: “Ta sẽ chấp nhận phẫu thuật tim, con cùng tiểu Từ phải sống thật tốt.”
Chu Bạch đáp: “Ừm.”
“Không cần ở bệnh viện với ta, các con ra ngoài đi dạo, đi hẹn hò.”
“Con biết rồi.” Chu Bạch đắp kín mền cho phụ thân, “Con một chút sẽ cùng cậu ấy đi xem phim, cậu ấy rất thích diễn viên Leonardo DiCaprio vẫn luôn nói muốn đến xem phim Wilderness Hunter.”
“Hay, hay…” Chu phụ thật cao hứng.
Sau khi rời bệnh viện, Giản Từ phát hiện hướng Chu Bạch lái xe có gì không đúng, hỏi: “Chúng ta đang đi đâu?”
Chu Bạch: “Đi xem phim.”
“Xem phim? Xem bộ phim nào?”
“Wilderness Hunter”
“A, anh chưa xem bộ phim đó sao? Tôi đã xem rồi.”
Tay cầm Vô-lăng bên phải bị đánh cái trượt.
“Cùng ai đi xem!” Chu Bạch giọng mang tức giận, nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng anh liền vì hành động thất thố của mình mà hối hận.
“Cùng, bạn học…” Giản Từ nheo mắt nhìn mặt anh, nhỏ giọng bổ sung, “Đừng nóng giận, chúng ta đi xem đi, rất hay đó, tôi bây giờ cũng muốn xem lần nữa…”