Ngày kế, sau khi tỉnh rượu Chu Bạch liền khôi phục nguyên dạng.
Ngày này anh không có xã giao, Giản Từ cũng không có tăng ca, hai người cứ vậy đơn giản ở nhà ăn cơm tối, đều rất ăn ý không nhắc lại sự kiện lúng túng kia nữa.
Sau khi ăn xong Giản Từ gọt trái cam, cách cậu gọt có chút đặc thù, đầu tiên cắt đứt hai đầu vỏ trái cam, làm nó giống bàn đẩy, sau đó cắt một phần từ vỏ, trực tiếp đẩy ra, thịt quả tự nhiên chia làm một mảnh cánh hoa.
Giản Từ ăn không có hình tượng chút nào, trên tay trên mặt đều là nước. Thấy Chu Bạch nhìn mình chằm chằm, liền đưa cho anh một ít.
Chu Bạch vốn không thích ăn cam, anh sợ chua, bất quá nhìn Giản Từ ăn hết sức say sưa ngon lành, anh cũng bất đắt dĩ xé một miếng cam nếm thử.
Rất ngọt, ăn ngon.
Chu Bạch đột nhiên hỏi: “Cậu gần đây có thấy không thoải mái ở chỗ nào không?”
Giản Từ lắc đầu: “Không có a.”
Chu Bạch lại hỏi: “Có hay không gặp phải việc gì đặt biệt xui xẻo hoặc bất ngờ?”
Giản Từ tiếp tục lắc đầu: “Không có.”
Chu Bạch hài lòng: “Tốt lắm, vậy chúng ta nói một chút về việc chuẩn bị lễ cưới đi, đã xác định ngày 15 tháng sau”