Thân thể Giản Từ hồi phục thật tốt, ngay lập tức khôi phục công tác. Cậu là dựa vào bầu nhiệt huyết, cùng tình yêu lao động mà đi làm lại, bởi vì cậu phát hiện làm cổ đông lớn thứ hai của Bạch Thịnh, số tiền hàng năm được chia hoa hồng còn cao hơn tiền lương chính của cậu gấp mấy chục lần.
"Làm người không thể lười biếng." Cậu nói với Chu Bạch, "Con người một khi lười biếng, sẽ mất đi phương hướng, dẫn đến lầm đường lạc lối. Cho nên em càng không thể thành cái dạng ăn no chờ chết, em muốn quyết chí tự cường, không vì tiền, mà là vì tôn nghiêm."
"Anh đã đặt xong vé máy bay, ngày 20 xuất phát". Chu Bạch cầm ipad đưa tới trước mặt cậu.
Trời xanh, biển xanh, những đám mây lơ lửng giống kẹo bông. Cùng xoài, dừa và hải sản tươi ngon ăn hoài không hết.
"Được rồi, em đột nhiên nhớ ra nhiều năm nay chưa có nghỉ phép".
"Nếu cấp trên không cho em nghỉ, thì tính sao?"
"Vậy thì từ chức thôi." Giản Từ nói, "Làm người, không thể giậm chân tại chỗ trì trệ mà không tiến, phải mở rộng tầm mắt nhìn ra thế giới bên ngoài. Có câu nói rất đúng thế này, nghỉ phép, chính là để công tác tốt hơn."
Chu Bạch tán thành gật đầu.
Vì vậy, bọn họ đến một hòn đảo nhỏ để vượt qua kỉ niệm một năm ngày cưới.
Chu Bạch dự định, tại dưới ánh trăng nơi bãi biển, rượu ngon cùng món ngon làm bạn, hướng Giản Từ cầu hôn.
Bọn họ từ lúc quen nhau, tất cả các quy trình đều bị đảo lộn, hoàn toàn không dựa theo trình tự bình thường phát triển. Đính hôn trước, sau là kết hôn, rồi mới cùng nhau chung sống, cuối cùng rơi vào ái tình. Đã loạn thì cho loạn, muốn sắp xếp lại cũng đã muộn rồi, nhưng mà phân đoạn bị thiếu thì phải bù đắp.
Chu Bạch tận lực an bài thời gian thật tốt, cảnh trí thật đẹp, người thật thích hợp, mọi thứ anh chuẩn bị đều rất hoàn hảo.
Anh cài cây bút lên túi âu phục, cầm trong tay chìa khóa xe cùng hộp đựng nhẫn, chậm rãi đi về phía bạn đời của mình.
Giữa lúc anh muốn quỳ một gối xuống, người đối diện lại dùng tốc độ "sét đánh không kịp bưng tai", nhét một phong thư vào lồng ngực anh, sau đó liền chạy đi.
Giản Từ mặc quần lót đẹp đẽ, chân trần đạp sóng biển, tóc bị thổi rối như tơ vò, vừa chạy vừa quay đầu hướng anh gọi lớn: "Em còn nợ anh một lời thông báo! Chu tiên sinh!"