Máy bay hạ cánh xuống sân bay An Ninh lúc 2 giờ chiều.
An Ninh không lạnh như Thành Bắc, sau khi xuống máy bay, Lộ Tri Nghi cảm nhận được không khí ấm áp, cô cởi chiếc áo khoác dày cộp ra, Trình Tố đón lấy một cách hiển nhiên, tiện thể, anh nói: “Lát nữa anh thuê phòng khách sạn ở đỡ.”
Lộ Tri Nghi chớp mắt: “Bạn bè ở khắp nơi quanh An Ninh, sao để anh ở khách sạn được?!”
Cô nắm tay Trình Tố, bí ẩn bảo: “Em đã chuẩn bị vài điều bất ngờ cho anh rồi.”
Nghe thế, Trình Tố mỉm cười: “Bất ngờ à?”
Lộ Tri Nghi đang định nói tiếp thì có hai nhân viên kính cẩn chào đón, đằng sau là xe trung chuyển loại VIP của sân bay:
“Anh Trình, mời anh đi bên này ạ. Chúng tôi sẽ đưa anh đến thẳng khách sạn.”
Lộ Tri Nghi ngạc nhiên, vội kéo tay áo Trình Tố: “Đừng, có người đang đợi đón chúng ta đằng kia rồi.”
Trình Tố cười khẽ rồi nói với nhân viên: “Không cần, chúng tôi tự có sắp xếp.”
“Vâng.”
Sau khi nhân viên rời đi, Trình Tố mới hỏi Lộ Tri Nghi: “Ai tới đón chúng ta vậy em?”
Lộ Tri Nghi mím môi, kéo anh đến sảnh đón người, chưa kịp đến gần thì đã thấy bóng người lười biếng dựa vào lan can.
Cô vẫy tay: “Anh Duệ!”
Trình Tố: “...”
Trì Duệ đeo kính râm, nghe tiếng gọi thì quay đầu, thấy Trình Tố và Lộ Tri Nghi đẩy va-li ra, anh ấy cũng từ từ đứng thẳng dậy.
Trình Tố đi đến trước mặt anh ấy.
Trì Duệ tháo kính xuống, cứ như không quen biết người đối diện vậy, anh im lặng một hồi mới bật thốt: “Đệch!”
Trình Tố cười xòa: “Ý em là sao đây, vừa gặp mặt đã nói câu này!”
Lộ Tri Nghi cũng bật cười, giải thích hộ Trì Duệ: “Chắc là anh Duệ phấn khích quá đó, đúng không anh Duệ?”
Đâu chỉ là phấn khích.
Tối qua, khi anh ấy nhận được tin từ Lộ Tri Nghi, bảo rằng cô sẽ về chung với Trình Tố thì bỗng ngơ ngác. Hôm nay anh ấy đã dời toàn bộ lịch trình để đến sân bay đợi từ sớm.
Bốn năm trời hai anh em không gặp nhau, tuy trong lòng có muôn vàn lời muốn nói nhưng sau khi gặp mặt, mọi lời đều hóa thành lặng im.
Trì Duệ ôm chặt Trình Tố: “Quay về là tốt rồi!”
Dù Trình Tố cảm thấy hai gã đàn ông ôm ấp nhau khá buồn nôn, nhưng anh vẫn chấp nhận, cũng đáp lại: “Ừ.”
Trình Tố và Lộ Tri Nghi cùng lên xe của Trì Duệ rời khỏi sân bay.
Chiếc xe Land Rover đen mới đổi theo phong cách của Trì Duệ, mang theo chút hoang dã và phóng khoáng.
Lộ Tri Nghi thấy một tờ biểu ngữ gắn trên ghế phụ: [Chỗ ngồi dành riêng cho “bà trẻ” của Trì Duệ].
Lộ Tri Nghi cười phì, chỉ vào hỏi: “Là Triển Triển dán à?”
Trì Duệ bất lực: “Ngoài cô ấy ra thì còn ai vào đây nữa.”
Trình Tố hỏi: “Thế cô ấy đâu? Sao không đi cùng với em?”
Trì Duệ im lặng vài giây rồi khó chịu đáp: “Cô ấy đang chiến tranh lạnh với em.”
Lộ Tri Nghi: “...”
Trình Tố: “...”
Lộ Tri Nghi hắng giọng, khẽ nói: “Tại sao lần nào em về, anh không dỗ Triển Triển thì cũng là đang trên đường dỗ Triển Triển vậy?”
Có thể là Trì Duệ phiền não khi nhắc đến Lương Triển Triển nên mãi không tiếp lời.
Dù gì cô gái này đã không nghe điện thoại của anh ấy ba ngày trời rồi.
Trình Tố và Lộ Tri Nghi trao đổi bằng ánh mắt, Lộ Tri Nghi hiểu ý anh, lấy điện ra gọi cho Lương Triển Triển.
“Sao vậy chị dâu?” Giọng nói nhanh chóng cất lên.
Lộ Tri Nghi không nhắc đến chuyện Trình Tố quay về để tạo bất ngờ cho Lương Triển Triển, cô chỉ bảo: “Triển Triển, chị về An Ninh rồi nè, tối nay gặp nhau không?”
Trì Duệ không nói tiếng nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu.
“Thật ạ?” Lương Triển Triển có vẻ phấn khích: “Nhưng mà tối nay em có chút việc, trễ trễ rồi mình gặp nhé? Tụi mình đi ăn khuya luôn!”
“OK, thế lát chị gọi lại cho em!”
Sau khi cúp máy, Lộ Tri Nghi vỗ Trì Duệ: “Anh Duệ này, đừng bảo là em không giúp anh nhé, Triển Triển sẽ đến bữa ăn khuya hôm nay đó.”
Trì Duệ vẫn ngậm miệng, không nói gì.
Bầu không khí lại trở nên tĩnh lặng, Trình Tố quay sang hỏi Lộ Tri Nghi: “Trì Duệ là bất ngờ mà em nói sao?”
“Đương nhiên là không rồi.” Lộ Tri Nghi tủm tỉm cười, cô thấy xe chạy đến một con phố nọ, bèn chỉ ra bên ngoài rồi nói với Trình Tố: “Anh xem xem đây là đâu?”
Trình Tố quay đầu nhìn.
Tuy đã nhiều năm trôi qua, An Ninh thay đổi rất nhiều nhưng mỗi con phố ở Thành Đông đều hằn sâu vào trí nhớ của anh.
Bốn năm trước, anh từng nắm tay Lộ Tri Nghi dạo khắp nẻo đường ở nơi này.
Trình Tố hơi khó hiểu: “Thành Đông thì sao nhỉ?”
Lộ Tri Nghi chỉ vào tòa nhà cách đó không xa: “Anh có nhớ tòa nhà kia là gì không?”
Một tiểu khu gần Toản Hào là nơi Trình Tố và Lộ Tri Nghi sống chung mấy tháng, sao anh có thể quên được?
Dường như Trình Tố chợt nhận ra điều gì đó nhưng vẫn không chắc chắn: “Về nhà sao?”
“Đúng vậy.” Lộ Tri Nghi gật đầu, nắm tay anh: “Chúng ta về nhà thôi.”
Trình Tố: “...”
Trong bốn năm Trình Tố rời đi, Trì Duệ không biết nên làm gì cho anh nên đành mua lại căn hộ họ từng thuê chỉ để làm kỷ niệm.
Đợi, ngóng trông Trình Tố trở về.
“Cái này anh phải cảm ơn anh Duệ.” Lộ Tri Nghi nhẹ nhàng lên tiếng: “Mấy năm nay, anh ấy nhờ nhóm Hiểu Vũ, Hoa Tử sang đây quét dọn thường xuyên, mọi thứ đều hệt như lúc chúng ta ở, không thay đổi gì cả.”
Trình Tố không ngờ căn nhà vẫn còn đó, không cảm động là giả, anh mấp máy môi muốn cảm ơn Trì Duệ, Trì Duệ lại ngăn anh: “Thôi thôi, em không nghe được mấy lời sến rện đó đâu, tối nay uống với em vài ly là được.”
Trình Tố và Trì Duệ lớn lên cùng nhau, là kiểu tình cảm có thể đỡ kiếm cho nhau. Nhưng có lẽ vì đều là trẻ mồ côi nên họ có khuyết điểm chung là không giỏi thể hiện cảm xúc, tình yêu cũng vậy, tình cảm anh em cũng thế.
Trì Duệ nói thế thì Trình Tố cũng hiểu.
Anh cười bảo: “Được rồi, hôm nay em uống bao nhiêu anh hầu bấy nhiêu.”
Trì Duệ chậc một tiếng: “Để coi tửu lượng của anh có còn dữ dằn không đã.”
“Vậy thì thử xem.”
Lâu rồi mới nghe hai anh em trò chuyện, Lộ Tri Nghi rất vui, dường như thời gian đang chảy ngược về quá khứ vậy.
Những ngày tháng khó khăn nhất đã qua, cuối cùng cô cũng chờ được đến ngày hoa nở trăng tròn rồi.
Chiếc xe chạy vào bãi đỗ xe của tiểu khu, Trì Duệ nói: “Em không lên đâu, phải về quán nữa. Hai người nghỉ ngơi trước đi, trước khi đi ăn đêm nhớ nhắn địa chỉ cho em là được.”
Trình Tố: “Ừ.”
Hai người đẩy va-li vào căn phòng quen thuộc.
Lộ Tri Nghi lấy chìa khóa mở cửa, căn phòng vẫn được bày trí như cũ, Trình Tố đứng ngoài cửa một lúc lâu, vô số hình ảnh bỗng ùa về…
Mọi chuyện cũ đều bắt đầu từ việc Lộ Tri Nghi lấm lem ngồi xổm đợi anh trước cửa nhà.
Sau đó họ ôm nhau trên sô-pha, cùng đọc sách, xem phim, tưới cây ở ban công, ôm hôn trên giường.
Mùa hạ kia, họ đã yêu nhau nồng nhiệt trong căn phòng này.
“Sao anh không bước vào?” Lộ Tri Nghi khẽ hỏi.
Trình Tố bồi hồi, hít sâu một hơi rồi lắc đầu cười: “Đột nhiên anh hơi xúc động.”
Anh chầm chậm đi vào phòng, ngắm nghía mọi thứ quen thuộc: “Dường như mọi chuyện đều mới xảy ra hôm qua.”
Lộ Tri Nghi ôm lấy anh từ sau: “Cũng may là chúng ta đều quay về rồi, phải không anh?”
Trình Tố nắm lấy đôi tay đang ôm anh: “Ừm.”
Hai người yên lặng ôm nhau, Lộ Tri Nghi bỗng nhớ ra một chuyện, cô xoay người Trình Tố lại nhìn anh, hỏi: “Nhưng mà anh có cảm thấy căn hộ này sơ sài quá không?”
Dù sao bây giờ đã khác khi xưa, Trình Tố đang sống tại nơi sang trọng bậc nhất Thành Bắc, mà về An Ninh lại ở căn phòng nhỏ thế này.
Trình Tố bật cười, xoa đầu cô: “Sao vậy được?”
Căn hộ mà anh và Lộ Tri Nghi từng sống tốt hơn mọi loại biệt thự sang trọng.
“Mình ở đây đi em.” Trình Tố bảo: “Anh vào cất hành lý, em cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Lộ Tri Nghi ôm anh cười: “Em phụ anh.”
Một buổi chiều bình thường của ngày xuân ấm áp, hai người họ cùng thổi sức sống vào căn nhà lâu rồi không ai ở.
Lộ Tri Nghi thấy trên ban công có trồng vài chậu tường vi, nhưng lại không phải là chậu cô trồng, chắc do nhóm Hồ Hiểu Vũ mua, cô vẫn rất thích chúng.
Cô tưới nước cho chậu hoa, nói với Trình Tố: “Lát nữa chúng ta đi ăn tối, ăn xong rồi em sẽ cho anh thấy điều bất ngờ kế tiếp!”
Trình Tố: “Đến Toản Hào phải không?”
Lộ Tri Nghi ngớ người, sau đó thất vọng làm nũng: “Trời ơi, anh không thể vờ như không biết à?”
Trình Tố bất đắc dĩ bật cười: “Được rồi, anh không biết gì cả, xem như anh chưa nói gì nhé.”
Lộ Tri Nghi đặt bình nước xuống, ngồi lên người anh: “Em kể cho nhóm Hồ Hiểu Vũ chuyện anh về hôm nay, bọn họ rất phấn khởi, đều muốn đến sân bay đón, nhưng em cản lại. Em nói tối nay sẽ dẫn anh đến gặp họ, vậy nên họ mới ngoan ngoãn không đi theo.”
Lộ Tri Nghi nói liên tục mà Trình Tố chỉ mỉm cười nhìn cô.
Lộ Tri Nghi ù ù cạc cạc: “Anh cười gì thế?”
Trình Tố ôm cô, hôn môi cô cái chụt: “Cười em vì em ngày càng giống chị dâu.”
Người từng phải trốn sau lưng Trình Tố vì hết hồn với tiếng gọi chị dâu giờ đã có thể sai bảo các anh em khác rồi.
Lộ Tri Nghi biết Trình Tố đang chế giễu mình, cô đánh anh một cái nhẹ: “Vậy anh có đi không?”
“Đi chứ!” Trình Tố đáp.
Lâu rồi không gặp đám lóc nhóc đó, không biết tụi nó còn khiến người ta lo tới lo lui không nữa.
Lộ Tri Nghi vui mừng quàng cổ anh: “Giờ tụi mình xuống dưới ăn cơm rồi lát nữa qua chung nhé.”
“Ừm.”
6 giờ tối, màn đêm nhá nhem đã buông xuống, mùa xuân của An Ninh rất ấm áp, phố phường ở Thành Đông vẫn mang đậm mùi vị pháo hoa như năm trước.
Trình Tố và Lộ Tri Nghi không quá để tâm đến bữa tối đầu tiên sau khi trở về, họ tìm đại một quán ăn, sau khi ăn xong thì bắt đầu tản bộ dọc trên con phố nhỏ.
Đây là chuyện họ thích làm nhất trong quá khứ.
Tay đan tay, rảo bước trong màn đêm trữ tình, vừa giản dị vừa ấm áp.
“Ngày mai em phải đến An Đại báo danh, không biết là thực tập gì mà giáo viên không được ở chung với nhau.” Lộ Tri Nghi vừa đi vừa kể chuyện.
Trình Tố hỏi cô: “Thế từ mai là anh phải gọi em là cô Lộ nhỉ?”
Lộ Tri Nghi mím môi: “Đúng rồi, không ngờ luôn ha, trước đây em nhầm anh là giáo viên, rồi giờ em lại làm giáo viên.”
Trình Tố bật cười, không lên tiếng.
Lộ Tri Nghi vừa đi vừa kể kế hoạch sự nghiệp, xe cộ chạy tới chạy lui trên đường, bọn họ lẳng lặng sải bước trên đường đi bộ, chìm đắm trong thế giới của nhau, vừa êm ả vừa đẹp đẽ.
Ngay lúc này, âm thanh ồn ào vọng lên từ đằng sau, mấy thanh niên bước tới với điếu thuốc bên môi.
Lộ Tri Nghi nghe thấy tiếng động nên nép vào nhường đường, song vẫn bị một thanh niên mặc áo thun đen đụng vào bả vai.
Hơn nữa cậu ta còn chẳng thèm ngoái đầu lại, ngông nghênh bước tiếp về phía trước.
Mặt Trình Tố đen sì, vừa định xả giận thì Lộ Tri Nghi ngăn anh lại ngay: “Không sao cả, anh đừng tức giận, thật sự không sao mà.”
Dẫu sao cũng chỉ là bị đụng vào vai một chút thôi, không phải chuyện gì lớn.
Cô biết Trình Tố lo cho mình nên vuốt ngực trấn an: “Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, anh không thể so đo với đám người đó khi đang mặc bộ đồ này phải không?”
Trình Tố khựng lại một lúc mới dằn cơn tức xuống.
Anh xoa xoa chỗ Lộ Tri Nghi bị va phải: “Có đau không em?”
Lộ Tri Nghi cười lắc đầu: “Em đâu phải làm bằng thủy tinh đâu.”
Hai người tiếp tục đi dọc theo đường lớn đến Toản Hào, trên đường đi, Lộ Tri Nghi mua chút đồ ăn vặt, vừa đi vừa đút cho Trình Tố. Dỗ dành một hồi, vẻ mặt Trình Tố mới hòa hoãn được chút.
8 giờ 30 tối, cuối cùng hai người cũng đi đến bên ngoài Toản Hào.
Mấy năm trước, Toản Hào được tu sửa lại, bây giờ trông sang trọng, xa hoa hơn hẳn.
Trình Tố đứng trước cửa, không khỏi nhớ đến cảnh lần đầu tiên dẫn Lộ Tri Nghi đến quán, lúc đó đám Hồ Hiểu Vũ giữ thể diện cho anh lắm, cả đám xếp hàng ngay ngắn gọi Lộ Tri Nghi là chị dâu.
Những hình ảnh sinh động, rõ ràng khắc sâu vào đầu Trình Tố, tuy đã bốn năm trôi qua nhưng mỗi lần nhớ đến, anh đều dở khóc dở cười trước hành động của đám nhóc đó.
“Vào thôi nào, mọi người đều đang đợi đó.” Lộ Tri Nghi nói.
Trình Tố gật đầu, vừa định đặt chân vào thì một giọng nói quen thuộc cất lên: “Anh Tố?”
Trình Tố dừng bước, quay lại nhìn.
Đó là Tiểu Lưu - người chỉ dẫn chỗ đậu xe cho khách lúc trước.
Nhưng Tiểu Lưu trước mắt lại mặc bộ vest chỉnh tề, trông khá chững chạc. Sau khi cẩn thận xác định đúng là Trình Tố, anh ấy phấn khích kêu lên: “Thật sự là anh Tố sao?!”
Lộ Tri Nghi ghé tai Trình Tố nói nhỏ: “Bây giờ Tiểu Lưu là quản lý khách hàng của Toản Hào, năm trước còn giành giải quán quân tiêu thụ của tiệm đó anh.”
Trình Tố không khỏi mỉm cười, vỗ nhẹ Tiểu Lưu: “Lâu rồi không gặp, có triển vọng đấy!”
Tiểu Lưu ăn nói lộn xộn, không rảnh nghe lời nói của Trình Tố mà chạy ngay vào trong tiệm, hô lớn: “Anh Tố quay về rồi!!”
Chưa đến mười giây, Lộ Tri Nghi đã nhìn thấy đám người ùa ra từ mọi ngóc ngách trong đại sảnh, người dẫn đầu là Hoa Tử thân quen.
Hoa Tử là người đầu tiên lao ra cửa với tốc độ ánh sáng, nhưng lại bất động khi nhìn thấy Trình Tố, dường như cậu ta hơi khó tin, không biết phải làm gì.
“Anh Tố?” Hoa Tử nhìn Trình Tố mặc áo trắng quần đen lịch thiệp một lượt từ đầu đến chân: “Thật sự là anh sao?”
Trình Tố bất đắc dĩ: “Nói cái gì vậy? Tôi đâu có đi phẫu thuật thẩm mỹ đâu?!”
Giọng nói quen thuộc cất lên, Hoa Tử phấn khích la ó hệt như Trì Duệ, sau đó nhào tới ôm chặt Trình Tố.
Theo sau là Hồng Vũ và mấy thằng nhóc hay chơi chung cũng bao vây Trình Tố.
“Mấy năm nay anh Tố đi đâu vậy?”
“Sao tự nhiên anh biến mất thế?”
“Bọn em nhớ anh muốn chếttt!”
“Aaaaa, đại ca của tao quay về rồi, tối nay tao phát lì xì trong nhóm nha, ai cũng có phần!!!”
Thật ra Trình Tố không thích tình cảnh thế này lắm.
Trước đây anh thấy cảnh rơi lệ khi lâu ngày gặp lại đều là làm màu, xạo sự, nhưng bây giờ anh đứng đây, nhìn những tên nhóc như những đứa em trai liên tục nói nhớ anh với đôi mắt đỏ hoe, dù anh có ý chí sắt đá hay cứng lòng đến đâu thì cũng sẽ cảm động và xót xa.
“Được rồi, được rồi. Mọi người đừng đứng ở cửa nữa, chúng ta vào trong trò chuyện, trong quán vẫn còn khách đó!” Lộ Tri Nghi chu đáo nói.
Lúc này Hoa Tử mới sực nhớ ra, cậu ta quay lại nói với mấy người mới: “Chào anh Tố, chị dâu đi!”
Mấy người mới đến ngoan ngoãn, cung kính hô to: “Anh Tố, chị dâu!”
Lần này Trình Tố không từ chối sự nhiệt tình của mọi người.
Anh bỗng nhận ra, cách gọi “anh Tố” êm tai hơn tiếng “anh Trình, cậu chủ” mà mọi người luôn miệng gọi anh nhiều.
Trình Tố vỗ vai Hoa Tử: “Tìm một căn phòng riêng đi, không bận gì thì cứ ăn uống xả láng, tôi mời!”
“Dạ!” Hoa Tử khoái chí đến độ vỡ giọng.
“Đợi đã.” Trình Tố nhìn xung quanh: “Sao Hiểu Vũ và A Quang không ở đây?”
Hồng Vũ lập tức chen vào đáp: “Bọn họ đang bận việc trên lầu 3, lát nữa xuống ngay ạ!”
“Ừ.” Trình Tố gật đầu.
Trình Tố vốn định đặt phòng VIP lớn nhất trong quán để chiêu đãi anh em, phòng riêng lớn nhất của Toản Hào nằm trên lầu 3, mà Hoa Tử lại bảo có người bao cả tầng ba rồi, chỉ đành lấy phòng ở lầu hai thôi.
Trình Tố không nghĩ nhiều, anh dẫn Lộ Tri Nghi lên lầu.
Nhóm bạn bè cũ gặp lại nhảy nhót, ca hát mừng Trình Tố trở về, vẫn y như bốn năm trước.
Trong bầu không khí thân thuộc ấy, Trình Tố đắm mình trong đó, thư thái nhìn bọn họ chơi đùa.
Dưới sự nhập nhòe của ánh đèn và bóng tối, anh nghiêng đầu nhìn Lộ Tri Nghi bên cạnh.
Lộ Tri Nghi cảm nhận được ánh nhìn của anh nên cũng quay sang.
Hai người lặng lẽ nắm tay nhau, cảm nhận mọi điều trước mắt một cách chân thực và rõ ràng. Bao nhiêu tiếc nuối và bất đắc dĩ đều được bù đắp và tan biến trong một buổi tối.
Sau này, họ cũng không phải đối mặt với sự chia ly nữa.
Mọi người quẩy được nửa tiếng mà Hồ Hiểu Vũ vẫn chưa tới, Lộ Tri Nghi thấy kỳ lạ bèn hỏi Hoa Tử: “Sao giờ mà Hiểu Vũ còn chưa xuống nữa? Chẳng phải cậu ấy lèo nhèo muốn gặp đại ca nhất sao?”
Hoa Tử cười gượng: “Cậu ấy đang bận tý việc chị ạ.”
Trình Tố hiểu đám nhóc này, từ lúc đặt phòng anh đã thấy lạ rồi, bây giờ lại còn ấp úng thế này.
Trình Tố bảo người tắt nhạc đi, sau đó hỏi Hoa Tử: “Cậu ấy bận chuyện gì?”
Hoa Tử và Hồng Vũ nhìn nhau, họ chưa kịp thống nhất câu trả lời thì Trình Tố lại bảo: “Đừng nói dối.”
“...”
Hoa Tử vẫn muốn giấu nhưng Hồng Vũ lại không nhịn được nữa mà thốt lên: “Quán kế bên lại tới vạch lá tìm sâu! Hiểu Vũ và A Quang đang ứng phó với họ trên lầu 3, tụi em sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh nên mới…”
Hoa Tử giậm chân tức tối: “Má mày, sao mày không giấu được tý gì vậy hả?”
Hồng Vũ hơi uất ức: “Chẳng phải bọn họ xem thường quán mình không có ai bảo kê à? Một tháng mà tới gây rối mấy lần, việc kinh doanh cũng giảm sút rất nhiều.”
Trình Tố nghe vậy thì nhíu mày: “Gây rối?”
Hồng Vũ kể hết mọi chuyện, Hoa Tử cũng chỉ đành thành thật giải thích lại.
Hóa ra là một quán karaoke mới khai trương trên con phố này vào năm ngoái, cùng vị trí cùng hướng cửa, hai quán cạnh tranh với nhau dữ lắm. Nhưng vì Toản Hào mở lâu rồi nên có nhiều khách hàng, việc kinh doanh không ảnh hưởng gì mấy, ai ngờ đâu đối phương giở trò hèn hạ, dăm ba bữa lại thuê mấy tên lưu manh đóng giả khách hàng tới quậy phá.
Không phải uống say rồi trêu đùa nhân viên phục vụ thì giả điên giả khờ ngay đại sảnh để dọa khách.
“Hôm nay lại có nhóm người khác tới, đang ở trên lầu 3. Họ mới vào phòng không lâu đã bảo rượu và đồ ăn của chúng ta có vấn đề, vừa ăn vào là bị tiêu chảy, chắc là Hiểu Vũ chưa giải quyết xong.”
Trình Tố nghe vậy bèn đứng dậy: “Chẳng phải tôi đã dặn nếu không giải quyết được thì báo cảnh sát sao?”
Anh vừa nói vừa ra khỏi phòng, Lộ Tri Nghi thấy thế thì ngẩn người, sau đó cũng đi theo: “Em đi với anh.”
Sau khi suy nghĩ, Trình Tố không từ chối cô.
Mấy năm nay, tính tình anh đã trở nên trầm hơn trước, mấy trò trẻ con này anh thấy nhiều rồi, cứ cảnh cáo hai câu là xong, không được nữa thì gọi cảnh sát tới lôi đi.
Có mấy chàng trai đi theo sau Trình Tố, đứng thẳng tắp như thể tìm ra được người chống lưng cho mình.
Đến lầu ba, Hoa Tử chỉ vào một phòng bao bảo: “Ở bên đó ạ.”
Trình Tố đi sang, chưa mở hết cửa ra đã nghe thấy giọng nói kiêu căng bên trong.
“Gọi ông chủ của mấy người tới đây, hiểu không?”
“Nhà tao có người làm truyền thông đó, có tin tao vạch trần chuyện quán tụi bay bán rượu giả không?”
“Đệch, mày là cái quái gì? Gọi người nào có thể bàn bạc được đến đây, OK?”
Trình Tố đẩy cửa ra, mấy người bên trong đều nhìn anh.
Hồ Hiểu Vũ là người đầu tiên nhận ra Trình Tố, anh ta tủi thân đi đến: “Anh ơi… Em…”
Anh ta xấu hổ lắm, ngay ngày đầu Trình Tố quay về mà đã gặp chuyện khó nhằn, đã vậy anh ta còn không giải quyết ổn thỏa.
Trình Tố nhẹ nhàng vỗ vai anh ta, bấy giờ mới ngẩng đầu lên nhìn đám người mới nói chuyện.
Khi nhìn rõ, Trình Tố chau mày.
Vậy mà lại là gã mặc áo thun đen đụng Lộ Tri Nghi trên đường tối nay.
Gã mặc áo đen thấy Trình Tố bước vào, nhìn anh từ trên xuống dưới, thấy anh đeo kính, mặc sơ-mi trắng, trông nhã nhặn lịch sự thì cười mỉa:
“Mày là quản lý à?”
Trình Tố hít một hơi, bình tĩnh nói: “Anh muốn thế nào?”
Gã cà lơ phất phơ đáp: “Chỉ cần đền cho tao hai, ba vạn tiền thuốc men là được.”
Nói đoạn, gã liếc thấy Lộ Tri Nghi kế bên Trình Tố, bỗng dưng gã bật cười: “Gà trong quán mấy người chất lượng được đó, tìm ở đâu vậy? Giá bao nhiêu? Hay là để nó uống với tao mấy ly rồi tao xí xóa hết cho.”
Lộ Tri Nghi: “...”
Hồ Hiểu Vũ tức xì khói: “Quỷ tha ma bắt, anh nói chuyện đàng hoàng chút được không?”
Gã nhún vai, cười cợt với đám người ngồi sau: “Nghe gì không, ở Toản Hào, phải nói chuyện đàng hoàng, ha ha ha, tao sợ quá!”
Hồ Hiểu Vũ: “Anh…”
Trong phòng riêng, gã và đám đồng bọn phá lên cười, bầu không khí căng thẳng đầy khiêu khích.
Trong tiếng cười vang dội, Lộ Tri Nghi bỗng cảm thấy lạnh sống lưng. Tim cô đập nhanh hơn, chỉ thấy không khí xung quanh như đang lạnh đi trông thấy.
Cô lo lắng nhìn Trình Tố.
Ánh đèn nhập nhòe liên tục, Lộ Tri Nghi thoáng nhìn ra cơn thịnh nộ nơi đáy mắt anh.
Song vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh, cũng không nói thêm lời nào.
Anh chỉ chậm rãi tháo kính xuống, sau đó xoay người, đưa Lộ Tri Nghi ra bên ngoài, dịu dàng bảo:
“Không sao đâu, em đợi anh hai phút.”
***
Lời tác giả:
Cười lăn cười bò, chúc mừng tên mặc áo đen được thưởng thức cú đấm đầu tiên của đại ca sau bốn năm. Hu hu hu, mãi yêu đại ca nổi cơn giận vì Tri Nghi!