Đảo mắt một cái, thời gian bọn họ từ An Ninh trở lại Thành Bắc đã được hơn một năm.
Cuộc sống nghiên cứu sinh của Lộ Tri Nghi cũng qua được một nửa.
Lúc mới về đại học A, trường cũng xếp cho cô một phòng ký túc xá. Nhưng trên dưới nhà họ Lâm đều không hy vọng cô ở trường một mình, nói là sợ không ai chăm sóc.
Nhất là Trình Tố, ngày nào anh cũng đưa đón cô lên lớp rồi tan học, giống như trở lại khoảng thời gian Lộ Tri Nghi còn học cấp ba vậy.
Toàn bộ sinh viên của đại học A đều có thể thường xuyên bắt gặp cảnh vào buổi sáng mỗi ngày, lúc bảy giờ hơn, một chiếc xe sang trọng màu đen với bảng số hết sức ngang ngược, đậu trước cửa sân trường. Trình Tố vừa đẹp trai lại tự phụ bước xuống xe, cưng chiều giúp Lộ Tri Nghi mở cửa. Sau đó trước khi rời đi, anh và cô lại cùng nhau hôn tạm biệt.
Đến buổi chiều, vào khoảng năm sáu giờ, chiếc xe kia tiếp tục đúng giờ xuất hiện. Lúc này cảnh tượng đã đổi thành Lộ Tri Nghi vui vẻ chạy về phía Trình Tố, nhào vào trong lòng anh, chủ động hôn anh một cái.
Ngày nào hai người cũng phát cơm chó* một cách công khai như vậy, dường như mưa gió cũng mặc. Và lâu dần, đó đã trở thành cảnh tượng đặc biệt nhất ở đại học A.
*Chỉ hành động thể hiện tình cảm lãng mạn của các cặp.
Tất cả sinh viên của đại học A đều nói, đồng hồ của trường còn không đúng giờ bằng thái tử nhà họ Lâm, cơm ở nhà ăn cũng chẳng ngon bằng tình yêu của đàn chị Lộ.
Mùa đông năm nay, tuyết rơi sớm hơn những năm trước một chút.
Từ khi đến Thành Bắc, mùa đông năm nào Lộ Tri Nghi cũng có thể ngắm cảnh tuyết rơi. Có lẽ vì đã từng hẹn với Trình Tố cùng nhau đi ngắm tuyết, vậy nên đối với tuyết cô có một niềm yêu thích vô cùng cố chấp.
Năm ngoái là mùa đông năm đầu tiên cô bắt đầu học nghiên cứu sinh, Trình Tố đi Thụy Sĩ khai thác thị trường vậy nên hai người đã bỏ lỡ dịp ngắm tuyết cùng nhau.
Cũng may vào mùa tuyết rơi năm nay, bọn họ đều ở Thành Bắc.
Lúc rời giường vào sáng sớm, Lộ Tri Nghi lập tức phát hiện ra tuyết đang rơi lã chã bên ngoài.
Cô kích động xoay người nói cho Trình Tố, “Chồng ơi, tuyết rơi rồi!”
Trên giường, Trình Tố nhắm hai mắt không lên tiếng.
“Chồng?” Lộ Tri Nghi lại kêu.
Vẫn không có phản ứng.
Lộ Tri Nghi đoán, nhất định tối hôm qua người này quá mệt rồi.
Mấy ngày trước, Trình Tố về tổng công ty ở An Ninh một chuyến. Hai người phải tạm chia tay ba ngày.
Chỉ là ba ngày mà thôi, nhưng biểu hiện tối qua của Trình Tố cứ như hai người đã cách biệt ba năm vậy.
Nghĩ đến dáng vẻ anh làm chuyện xấu tối qua, Lộ Tri Nghi mím môi, rồi không biết nghĩ đến chuyện gì lại nhẹ nhàng bật cười thành tiếng.
Cô đẩy cửa sổ ra, nhặt một ít tuyết rơi đầy trên bệ cửa đặt vào tay, sau đó cẩn thận trở lại giường, vén chăn lên, rồi cứ như vậy mà in tuyết trong tay lên ngực Trình Tố.
Quả nhiên Trình Tố cau mày, bị lạnh mà hít lên một hơi, mở mắt ra.
“Lộ Tri Nghi…”
Anh rất ít khi kêu cả họ lẫn tên Lộ Tri Nghi như vậy, từ khi quen nhau năm 17 tuổi đến bây giờ, số lần cộng lại cũng không vượt quá mười đầu ngón tay.
Lộ Tri Nghi vừa nghe đã biết mình đã giẫm phải đuôi cọp rồi.
Nhưng cô chẳng sợ chút nào, thậm chí còn đưa tay giúp Trình Tố trải tuyết ra đều một chút, “Ai bảo tối hôm qua anh lại làm em khóc.”
Nửa người trên Trình Tố không mặc gì, cơ thịt xinh đẹp lộ ra ngoài, đường cong cơ bắp chỗ nào cũng tỏa ra hơi thở đầy hooc-mon nam tính, hình xăm nơi cổ tay kia càng khiến sự k1ch thích thị giác này tăng lên gấp bội.
Mà giữa thân hình hấp dẫn mạnh mẽ như vậy lại có một đống tuyết nhỏ. Phối hợp hình ảnh này với vẻ mặt đầy bất đắc dĩ của Trình Tố, cảnh tượng đó trông có vẻ đặc biệt buồn cười.
Lộ Tri Nghi không nhịn được cười, hỏi: “K1ch thích không?”
Trình Tố không lên tiếng, cứ như vậy nhìn cô.
Lộ Tri Nghi chớp chớp mắt. Cô cho rằng anh tức giận, đang nghĩ xem mình có nên dỗ anh một chút hay không thì cánh tay đột nhiên bị người nọ kéo qua.
Bất ngờ không kịp đề phòng, thân thể Lộ Tri Nghi đã phủ lên người Trình Tố.
Nắm tuyết lạnh lẽo nhanh chóng xuyên qua váy ngủ bằng lụa, lan tràn hơi lạnh trước ngực cô.
Lộ Tri Nghi cau mày: “Trình Tố, anh…”
Nhưng lời còn chưa nói hết, Trình Tố lại nhanh chóng lật người, nặng nề đè cô dưới thân.
Nơi vừa bị lạnh đến chết lặng đột nhiên được một đôi môi ấm áp phủ lên. Thân hình Lộ Tri Nghi run rẩy, một loại cảm giác kỳ diệu bên trong cơ thể va chạm rồi nổ tung khiến tất cả lỗ chân lông cũng nhanh chóng co rút.
Cô không nhịn được kêu lên.
Nụ hôn của Trình Tố vẫn luôn có ma lực như vậy, có thể khuấy đảo tâm trí Lộ Tri Nghi. Đã nhiều năm trôi qua, loại cảm giác này không những không từ từ phai nhạt theo thời gian mà ngược lại còn ngày càng mãnh liệt.
Những bông tuyết lạnh lẽo kết hợp với đ4u lưỡi nóng b0ng, Lộ Tri Nghi bị hai cảm giác trái ngược như vậy làm cho có chút không chịu nổi, thân thể cũng đi theo đó mà mềm nhũn ra.
Nhưng ngay khi cô mê muội chìm đắm trong đó, Trình Tố lại đột nhiên nhấc người rời đi.
Ấm áp chớp mắt đã rời xa thân thể. Lộ Tri Nghi lại có chút luyến tiếc. Cô đưa tay qua câu lấy eo anh, “Sao vậy?”
Trình Tố xấu xa hỏi ngược lại cô: “K1ch thích không?”
Lộ Tri Nghi: “...”
Người nọ cúi đầu xuống cắn tai cô, “Đây là trừng phạt.”
Nói xong, Trình Tố liền đi đến phòng thay đồ.
Lộ Tri Nghi chậm rãi ngồi dậy. Cô cúi đầu nhìn phần áo trước ngực mình, hai chỗ ướt rượt kia đều là do bị anh chơi đùa mà ra.
Cô lẩm bẩm trong lòng, nghĩ thầm sớm muộn gì cũng phải cho Trình Tố nếm thử cái loại cảm giác hụt hẫng này một chút.
…
Trường trung học lấy tên theo ca sĩ thuộc hàng báu vật quốc gia trước kia, hiện tại đã mở chi nhánh ở Thành Bắc. Hôm nay chính là lễ khánh thành trường học.
Trình Tố cần đến buổi lễ để cắt băng.
Những năm nay, danh tiếng của tập đoàn giáo dục LC đã có chỗ đứng vững vàng trong việc mở rộng thị trường. Trình Tố rất ít lộ diện với bên ngoài, mọi chuyện thường do Phó tổng thay mặt xuất hiện.
Nhưng hôm nay vị ca sĩ kia đã tự mình yêu cầu anh cùng đến tham dự cắt băng khánh thành. Anh đồng ý bởi từ chối thì không hay cho lắm.
Vừa lúc Lộ Tri Nghi được nghỉ, Trình Tố bèn dẫn cô tham gia luôn.
Thế là, Lộ Tri Nghi đã đặc biệt mặc một chiếc váy vô cùng xinh đẹp. Trình Tố cười cô, nói: “Trời lạnh thế này, em không cần nhiệt độ mà cần phong độ à.”
Lộ Tri Nghi lại nói: “Đây là lần đầu tiên em cùng anh tham gia cắt băng khánh thành đó. Chẳng lẽ anh không hy vọng em thật xinh đẹp sao?”
Trình Tố véo mặt cô: “Em mặc cái gì cũng đẹp.”
Dừng một chút, anh lại bổ sung thêm, “Không mặc càng đẹp hơn.”
Lộ Tri Nghi: “...”
Lộ Tri Nghi lúng túng mất một giây mới nhớ ra hôm nay Trình Tố lái xe, không có tài xế ở đây, lúc này lòng mới bình tĩnh lại.
Nhưng cô vẫn đánh anh: “Anh có thể đứng đắn một chút không hả?”
Lại thành công chọc Lộ Tri Nghi đỏ mặt, Trình Tố khẽ cong khóe môi, không nói gì nữa.
Xe chạy đến trường học mới. Trước cổng trường có dựng một cái sân khấu, trang trí thảm đỏ hoa tươi. Một số lượng lớn ký giả truyền thông đã có mặt tại hiện trường.
Thậm chí còn có rất nhiều người hâm mộ trẻ tuổi.
“Sao lại nhiều người như vậy?” Lộ Tri Nghi tò mò hỏi.
Trình Tố chỉ vào vị trí nào đó dưới sân khấu rồi nhàn nhạt nói: “Đại minh tinh tới rồi.”
Lộ Tri Nghi theo tầm mắt nhìn sang, phát hiện là Lương Triển Triển.
“Triển Triển tới à?”
“Không chỉ vậy, còn có Trì Duệ.”
“...”
Hiện tại, Lương Triển Triển đang nổi như mặt trời ban trưa, trở thành một con hắc mã* hút fans mạnh nhất trong giới giải trí bấy giờ. Mọi chuyện giống hệt như dự đoán của vị giáo viên đã phát hiện ra cô ấy lúc trước.
*Ẩn dụ một đối thủ có thực lực mạnh không lường được.
Đầu năm nay, cô ấy đã mở một buổi concert. Người hâm mộ kêu trời trách đất than rằng bọn họ căn bản không giành được vé.
Bây giờ, Lương Triển Triển chủ yếu phát triển ở Thành Bắc.
Còn Trì Duệ cũng là một tên rất trâu bò, trong một năm đã chèo lái Danh Trăn đến Thành Bắc.
Trình Tố ở đây cũng giúp được không ít việc ở giữa. Anh dùng thân phận cổ đông, chuyển tất cả các mối quan hệ, các cuộc xã giao ở Thành Bắc tới đây, khiến cho Danh Trăn vừa vào sân đã có chỗ đứng vững chắc.
Thật ra thì làm như vậy cũng tiện cho Trình Tố, bởi tất cả các cuộc xã giao đều đến địa bàn của mình, biết gốc biết rể, vừa an toàn vừa tự tại.
Buổi lễ khánh thành ngày hôm nay, Lương Triển Triển vừa vặn trống lịch nên muốn tới giúp Trình Tố đứng trước cửa mời khách.
Đây vốn chỉ là một hoạt động riêng tư, fans sẽ không biết lịch trình này. Nhưng ai ngờ, cô vừa tới hiện trường không bao lâu đã bị người khác nhận ra. Những fans khác bắt đầu nghe tiếng hành động, không đến mười phút sau đã từ bốn phương tám hướng đổ dồn về đây, vây cổng trường học tới nỗi nước chảy không lọt.
Lương Triển Triển đeo kính râm, Trì Duệ ở bên cạnh. Hai người đứng chung một chỗ, còn fans thì ở dưới bàn tán xôn xao:
“Thấy không, anh đẹp trai kia chính là anh trai của Triển Triển đó!”
“Đẹp trai quá, vậy nên bây giờ anh ấy sẽ luôn bên cạnh bảo vệ Triển Triển sao?”
“Dĩ nhiên rồi. Nếu không nhỡ Triển Triển lại bị một tên thần kinh đột nhiên tập kích giống lần trước thì làm thế nào? Lần trước quá nguy hiểm.”
“Anh trai thật ấm áp, còn choàng áo khoác cho Triển Triển nữa!”
“Chờ một chút, tại sao lại có một anh trai tới nữa vậy?”
“Hình như cô ấy có hai người anh lận.”
...
Người đi tới lúc này là Trình Tố và Lộ Tri Nghi.
Bốn người gặp nhau dưới sân khấu.
Trình Tố nhìn Trì Duệ, cạn lời cười một tiếng, “Em đây là đang làm nghề tay trái mà ngày xưa anh từng làm sao?”
Khi đó Trì Duệ còn chế nhạo Trình Tố muốn đi theo Lộ Tri Nghi 24 giờ, làm bảo vệ cho cô.
Không ngờ rằng bây giờ lại phải tự vả mặt mình kêu bôm bốp.
Trì Duệ thờ ơ, nhún nhún vai nói: “Ông đây tình nguyện.”
Lộ Tri Nghi quá hiểu hai người này. Cô nhẹ nhàng cười, “Lần này lại êm đẹp rồi à?”
Lương Triển Triển ho khan một tiếng, rất lạnh lùng trả lời: “Không có.”
Trì Duệ liếc cô ấy một cái, nhưng cũng không lên tiếng.
Lương Triển Triển cố ý đổi chủ đề, khen Lộ Tri Nghi, “Chị dâu, mấy ngày không gặp chị lại đẹp lên rồi!”
Lộ Tri Nghi kéo kéo tay cô, “Phải là Triển Triển của chúng ta càng ngày càng rực rỡ động lòng người mới đúng.”
Lúc này, nhân viên công tác tới mời Trình Tố chuẩn bị lên sân khấu. Lộ Tri Nghi bèn theo anh rời đi trước. Đợi người đi rồi, Trì Duệ mới dựa vào bên tai Lương Triển Triển hỏi:
“Không êm đẹp?”
Lương Triển Triển không nhìn anh, cố làm trấn tĩnh, nói: “Ai êm đẹp với anh.”
Trì Duệ cười một tiếng, nụ cười lười biếng mê hoặc lòng người. Sau đó anh cũng nhìn ra chỗ khác, lời nói chảy ra từ kẽ răng: “Tối qua làm xong là giờ không nhận người nữa à?”
Lương Triển Triển: “...”
Anh lại nói vài câu lộ liễu trắng trợn. Mặc dù Lương Triển Triển đeo kính râm, nhưng vẫn không giấu được gò má đang từ từ ửng đỏ.
Fans đứng phía dưới cảm thấy kỳ quái:
“Sao chị lại đỏ mặt vậy?”
“Có phải trời nóng quá không?”
“Thật sự quá nhiều người, không khí ngột ngạt lắm luôn!”
Bởi vì có sự tham gia của Lương Triển Triển, buổi lễ khánh thành này trở nên vô cùng náo nhiệt.
Nào là ca sĩ thuộc hàng báu vật quốc gia, nghệ sĩ mới đang ăn khách, các ca sĩ đồng loạt lên sân khấu, hơn nữa thái tử nhà họ Lâm còn đích thân tới hiện trường, đây nhất định là bữa tiệc chạy KPI cuối năm hoành tráng của cánh truyền thông.
Cắt băng xong, Lương Triển Triển và Trì Duệ có kinh nghiệm đầy mình nên rời khỏi hiện trường trước. Và hiển nhiên, Trình Tố cùng Lộ Tri Nghi đã trở thành mục tiêu truy đuổi của ký giả.
Các ký giả đều cho rằng có thể nắm lấy cơ hội này để hỏi Trình Tố chút gì đó. Ai ngờ bọn họ hỏi mấy vấn đề, đều nhận được câu trả lời như không.
Ký giả hỏi bọn họ khi nào cử hành hôn lễ, cử hành ở Thành Bắc hay An Ninh, muốn đi đến đâu hưởng tuần trăng mật vân vân…
Trình Tố trả lời giống như một cái máy lặp lại một không có tình cảm…
“Nghe theo vợ tôi.”
Sau đó, có một ký giả không biết là vô tình hay là cố ý mà thốt ra một câu: “Chuyện gì ngài Trình cũng nghe theo vợ sao?”
Trình Tố cau mày nhìn anh ta một cái, “Nếu không thì sao?”
“Nghe theo anh à?”
Từ lâu đã nghe nói tính khí vị thái tử này không được tốt. Lần trả lời này đã khiến toàn bộ ký giả ở đây im lặng ngậm miệng.
Trên đường trở về, Lộ Tri Nghi vẫn còn cười Trình Tố, “Sao anh lại hung dữ như vậy, ký giả người ta đều bị anh dọa sợ rồi.”
Vốn dĩ Trình Tố cũng không phải người thích tham dự những trường hợp như thế này, huống chi anh vừa nghe câu hỏi của ký giả kia liền cảm thấy không thoải mái.
Nghe lời vợ thì có vấn đề gì?
Người kia hỏi câu này chính là đang kiếm chuyện.
“Không thích có người nghi ngờ tình cảm anh dành cho em.” Hồi lâu sau, Trình Tố mới trả lời Lộ Tri Nghi một câu như vậy.
Lộ Tri Nghi ngây ra một thoáng rồi phì cười. Cô xoa mặt anh, nói: “Được rồi, đừng để tâm đến chuyện đó nữa, anh mau nhìn bên ngoài đi.”
Lúc này xe đã chạy về tới trang viên, tuyết đã đọng lại một lớp thật dày trên sân cỏ trong vườn hoa.
Lộ Tri Nghi đẩy cửa xe ra, không khí lạnh lẽo khiến cô rùng mình một cái. Cô co rúm người lại ôm lấy thân mình, sau đó quay đầu hướng về phía Trình Tố vẫy tay, “Mau xuống đây.”
Trình Tố vội vàng bước xuống từ bên kia xe rồi cởi áo khoác, phủ lên người cô, “Em muốn làm gì?”
Lộ Tri Nghi giẫm chân vào trong lớp tuyết thật dày giống như con nít vậy, rồi lại phấn khởi cười nói: “Chơi á. Sáng nay em đã mong sao cho tuyết rơi lớn một chút. Em muốn đắp người tuyết, muốn chơi ném tuyết nữa.”
Những trò này là thú vui mà ở An Ninh không trải nghiệm được, chỉ có thể trải nghiệm ở Thành Bắc.
Lộ Tri Nghi giẫm từng dấu chân thật sâu trên sân cỏ. Trình Tố cứ như vậy tựa vào thân xe nhìn cô, nụ cười thỉnh thoảng lại hiện trên khóe môi.
Cho đến khi Lộ Tri Nghi ngồi xuống, lặng lẽ đắp nặn một quả cầu tuyết rồi bất ngờ ném về phía anh, lúc này Trình Tố mới cúi đầu nhìn quả cầu tuyết bị đập trên người mình, hỏi: “Em chắc chắn muốn chơi cùng anh sao?”
Lộ Tri Nghi giương môi, lại đắp một quả cầu tuyết ném tới, “Cho anh buổi sáng ăn hiếp em này.”
Cô ném rồi chạy. Trình Tố cúi đầu cười một tiếng. Anh chậm rãi xoắn tay áo lên cao, sau đó tiện tay đắp một quả cầu tuyết nhỏ từ trong đám tuyết dưới đất rồi nhắm theo bóng lưng Lộ Tri Nghi ném đi.
Ném rất chính xác.
Lộ Tri Nghi kêu lên một tiếng, không phục quay đầu. Lần này, cô trực tiếp ngồi xuống đắp hai ba quả cầu tuyết rồi chạy về phía Trình Tố. Cô chạy đến trước mặt anh, ném vào người anh xong rồi lại chạy.
Trình Tố nhường cô, cố ý giả vờ không đuổi kịp.
Lộ Tri Nghi chơi rất vui vẻ, trên mặt treo nụ cười, chóp mũi hồng hồng.
“Đuổi theo em đi nè.”
Không nghĩ tới câu này vừa dứt, cô liền vấp vào làn váy thật dài của mình, té ngã vào trong tuyết.
Trình Tố thấy vậy thì chỉ muốn cười.
“Sao lại ngốc như vậy.”
Anh lập tức bước qua đó, muốn đỡ Lộ Tri Nghi lên, nhưng đột nhiên lại bị cô nắm lấy cổ áo kéo ngã xuống, nằm trên người cô.
Tuyết vẫn còn ở dưới, hai người bốn mắt nhìn nhau, lãng mạn đến lạ.
Lộ Tri Nghi cười cười, nhẹ nhàng ngẩng đầu hôn lên môi Trình Tố một cái rồi điềm đạm nói: “Bây giờ anh cũng ngốc hệt như vậy.”
Trình Tố: “...”
Lộ Tri Nghi luôn có thể dùng phương thức đơn giản nhất, non nớt nhất quyến rũ Trình Tố.
Ví như giờ phút này, khi nhìn vào đôi mắt trong trẻo mang nét cười ấy, Trình Tố bị tuyết nhiễm vào, rõ ràng là lạnh, nhưng cảm giác khô nóng trong anh vẫn được gợi lên một cách nhanh chóng.
Trình Tố lại hôn xuống, Lộ Tri Nghi bị hôn đến nỗi phải tránh đi. Cô vừa cười vừa tùy tiện nắm một ít tuyết chà lên người anh, muốn khiến anh tỉnh táo lại một chút: “Tuyết lạnh như vậy cũng không khống chế được anh sao?”
Trình Tố ừm một tiếng, đứng dậy ôm cô đi về hướng hậu viện, “Không khống chế được.”
Bây giờ anh chỉ muốn giải phóng ngọn lửa mà ban sáng đã cố gắng áp xuống.
Hai người đùa giỡn trong tuyết như giữa chốn không người, hoàn toàn không phát hiện Lâm Chính Quốc đang chống gậy đứng ở góc.
Cho đến khi nghe thấy một tiếng gọi mạnh mẽ vang lên: “Trình Tố!”
Tất cả tình thú vợ chồng đều bị chặt đứt.
Sau khi học lên nghiên cứu sinh, Lộ Tri Nghi vẫn luôn ở tại trang viên nhà họ Lâm. Ngày ngày ở cùng ông cụ và Lâm Quân Á, bầu không khí trong nhà cũng náo nhiệt lên không ít.
Mấy năm nay, không biết có phải do sự có mặt của Lộ Tri Nghi hay không mà tinh thần ông quắc thước, thân thể ngược lại tráng kiện hơn rất nhiều, đã vượt qua thời hạn năm năm mà bác sĩ nói.
Lâm Chính Quốc vô cùng thích Lộ Tri Nghi.
Khi Lộ Tri Nghi mới tới đây, ông cụ thường xuyên đưa đứa cháu ngoại dâu này ra ngoài xã giao, giới thiệu cô với những thân thích dòng bên và một vài gia đình danh giá có quan hệ nhiều đời với nhà họ Lâm ở Thành Bắc.
Mà Lộ Tri Nghi cũng không khiến ông mất thể diện, mỗi lần ra ngoài xã giao đều khéo léo nền nã, khiến những người kia thường xuyên nói Lâm Chính Quốc thật có phúc, tìm được một đứa cháu dâu vừa có học thức lại sâu sắc như vậy.
Cũng vì vậy mà ở nhà, bất kể là chuyện lớn hay nhỏ Lâm Chính Quốc đều thiên vị Lộ Tri Nghi, giống như Lộ Tri Nghi mới là cháu gái thất lạc nhiều năm mà ông vừa tìm được, còn Trình Tố chỉ là một người xa lạ không mấy liên quan trong cái nhà này.
Chẳng hạn như với tình cảnh bây giờ, Lâm Chính Quốc lại bắt đầu dạy dỗ Trình Tố:
“Trời lạnh như vậy mà anh bắt Tri Nghi làm trò điên khùng trong tuyết với anh. Anh bị cảm không sao, nhỡ con bé bị thì sao?”
Trình Tố: “?”
Ông cụ vừa nói vừa kéo Lộ Tri Nghi trở về sân trước của nhà chính, “Tri Nghi ngoan, xem ti vi cùng ông ngoại nhé.”
Trình Tố: “...”
Trình Tố lập tức ngăn ông cụ lại, “Ngày mai cô ấy phải đi thi, hôm nay không xem được đâu ông.”
Sau khi bị bệnh, Lâm Chính Quốc hoàn toàn lui về nhà nghỉ dưỡng. Người bận rộn cả đời không chịu nổi sự nhàn rỗi. Mấy năm đầu, Lâm Chính Quốc cảm thấy vô cùng buồn chán. Nhưng sau đó, trong lúc vô tình, ông xem được một bộ phim kháng chiến, nó tựa như một cánh cửa mở ra thế giới mới cho ông. Thế là ông tìm mấy chục bộ phim kháng Nhật, phim điệp viên với nhiều phong cách khác nhau về, rồi xem đi xem lại nhiều lần.
Lộ Tri Nghi dọn đến, vừa hay ông có người bầu bạn, hễ không có việc gì là kéo cô cùng nhau xem phim.
Lộ Tri Nghi vốn cũng hiếu thuận, chỉ cần cô rảnh rỗi thì sẽ xem cùng ông cụ. Lâm Chính Quốc thích nhất là vừa xem vừa phân tích những trận thua trong ti vi không nên đánh như vầy, rồi phải vạch ra kế hoạch như nào như nào cho cô.
Lộ Tri Nghi thường xuyên nghe với vẻ mặt đầy mờ mịt, nhưng vẫn phải gật đầu phụ họa, “Vâng, ông ngoại phân tích đúng lắm ạ.”
Với việc nghe quen tai nhìn quen mắt loại phim này, ảnh hưởng trực tiếp được tạo ra chính là...
Nhiều lần, trong lúc Trình Tố đang cùng Lộ Tri Nghi làm chuyện thân mật, Lộ Tri Nghi đã vô ý thức thốt lên mấy câu như:
“Đồng chí, dừng lại một chút.”
“Đồng chí, xin nhẹ một chút.”
Trình Tố vừa nghe liền héo.
Cho nên giờ nghe ông cụ nói muốn cùng Lộ Tri Nghi xem ti vi, Trình Tố lại sợ tối nay mình sẽ biến thành đồng chí của cô nữa nên phải ngăn chuyện này lại.
Lâm Chính Quốc nghe vậy thì buông tay Lộ Tri Nghi ra, “Ngày mai con phải đi thi à?”
Ai ngờ Lộ Tri Nghi lại khoác tay ông cụ, ngoan ngoãn nói: “Ông ngoại yên tâm, ngày mai con nghỉ, tối nay có thể xem cùng ông xuyên đêm luôn.”
Hai người đi ra ngoài mấy bước thì Lộ Tri Nghi quay đầu lại giương môi, nói bằng khẩu hình với Trình Tố: “Đây, là, trừng, phạt.”