Tương Vọng Đào Hoa

Chương 1



Chiếc máy theo dõi tình trạng bệnh nhân báo động liên tục. Bác sĩ cùng y tá vội vã chạy vào, mang theo dụng cụ liên tục can thiệp, tác động kíƈɦ ŧɦíƈɦ lại nhịp tim và huyết áp cho bệnh nhân. Bệnh nhân nữ tên Cao Anh Ngọc, hai mươi 26 tuổi, mắc bệnh ung thư máu giai đoạn cuối. Cô một thân nhợt nhạt, đầu bị cạo trọc bong, khuôn mặt hốc hác, môi trắng lạnh hoàn toàn không còn chút huyết sắc. Trong khi bác sĩ đang cố gắng giữ lại hơi thở cho cô thì trong đầu cô là một cảnh tượng đã diễn ra của hơn 6 tháng về trước:

- Ngọc à, chúng ta chia tay đi. Em thật sự...thật sự không thể tiếp tục mối quan hệ như thế này. Em.....thật xin lỗi! - Người vừa nói câu ấy là Diễm My, cô là bạn đồng nghiệp cũng là người có quan hệ tình cảm với Anh Ngọc.

- My à, bình tĩnh lại. Ngọc đã làm gì không tốt khiến cho My tức giận, My có thể nói ra. Chẳng lẽ mình yêu nhau đã hơn ba năm rồi, My lại nói mối quan hệ này....không lẽ My....hết yêu Ngọc rồi sao?

Anh Ngọc vẫn kiên trì nửa cười nửa không vừa năn nỉ vừa âu yếm ôm vai Diễm My. Diễm My cáu gắt, đẩy mạnh Anh Ngọc ra, cô mím môi hít một hơi tuyệt tình nói:

- Cao Anh Ngọc, tôi nói cho chị hiểu, hôm nay tôi muốn chúng ta kết thúc. Tôi không muốn sẽ còn dây dưa, dính dán gì đến chị nữa. Tôi còn phải đi lấy chồng!

Anh Ngọc nghe như sét đánh bên tai. Gì thế kia? Diễm My vừa nói là phải kết thúc, cô ấy muốn đi lấy chồng sao? Anh Ngọc đứng sững người như tượng đá, trong khi Diễm My liên tục thu xếp đồ đạc vào túi xách.

- Em đã từng nói ở bên chị rất hạnh phúc. Cũng từng nói muốn chúng ta mãi mãi gần nhau, bên nhau đến một bước cũng không muốn xa lìa. Vậy mà em lại nói chia tay? Tôi có lỗi gì...Tại sao? - Anh Ngọc bàng hoàng, thất thần đứng nhìn ra cửa. Cô không thể đối diện với lòng mình, cũng không đối diện được với Diễm My.

- Em xin lỗi Ngọc. Thật ra....em không yêu chị giống như em đã từng nghĩ. Xin lỗi vì đã khiến cho chị hi vọng rồi lại thất vọng. Chị đã rất rất tốt với em, em tin chị sẽ là một người yêu lý tưởng. Nhưng...Em thật ra...Em yêu một người đàn ông. Em muốn một người đàn ông làm chồng của mình chứ không phải một mối quan hệ như thế này. Em không muốn cả cuộc đời này đều bị người ta dị nghị, xem thường. Không muốn bị người ta kêu là đồng tính!

Tiếng máy theo dõi vẫn liên tục báo lên. Bác sĩ thở dài, lắc đầu thu lại dụng cụ kích tim, quay sang y tá nói:

- Gọi người nhà bệnh nhân vào gặp mặt lần cuối!

Tiếng cửa phòng mở ra, một giọng nữ trung niên vừa khóc vừa rối rắm hỏi người cạnh bên:

- Sao rồi ông, con bé đó không đến được thật sao?

Giọng người đàn ông cũng buồn não đáp:

- Không đến đâu. Tôi cũng đã hết lời cầu xin đến gặp con Ngọc một lần để con bé yên lòng... mà đi. Thật không ngờ, họ nói nó sắp cưới không thể đến vì sợ xui xẻo...

Giọng người đàn ông cũng uất nghẹn không thành câu. Người đàn bà òa khóc, vừa liên tục lôi kéo người đàn ông:

- Ông ơi hay là ông đi thêm lần nữa đi. Ông đến đó van xin cũng được, khẩn cầu cũng được, mặc cho bên gia đình con bé đó có đòi hỏi cái gì. Con gái của chúng ta từng yêu nó như vậy, chỉ cần nó chịu đến đây gặp con Ngọc một lần, một lần thôi gặp con của chúng ta...Con của chúng ta...

Người đàn bà khóc lớn. Người đàn ông cũng ôm lấy người đàn bà mà khóc

- Con gái của chúng ta...

Nghe tiếng y tá mời đi vào, hai vợ chồng liền linh cảm được điều xấu. Người phụ nữ sắp không đứng vững nữa. Người đàn ông cố gắng mạnh mẽ hơn, trấn an bà, dìu bà cùng đi vào.

Nắm lấy tay Anh Ngọc, người phụ nữ òa khóc:

- Ngọc à, mẹ xin lỗi...con bé Diễm My kia, mẹ không thể...

Người đàn ông ở cạnh bên khẽ vỗ vỗ lên vai bà, dường như không muốn bà nói ra lời tiếp theo. Anh Ngọc nằm trên giường, phờ phạc mở mắt ra, nhìn sang hai người trước mặt. Cô nở một nụ cười trong sáng nhất, nhẹ nhàng nhất, từng lời thật nhỏ thoát ra:

- Ba mẹ...không cần nữa. Đời này con sai lầm nhất, tội lỗi nhất là đã không thể làm một... đứa con hiếu thảo với ba mẹ. Con...xin lỗi!

Người phụ nữ ôm lấy cô òa khóc:

- Con ơi...mẹ không cần con làm gì hết. Mẹ không cần gì cả. Mẹ chỉ muốn con bình an thôi, Ngọc ơi!

Nước mắt Anh Ngọc chảy dài thấm xuống chiếc gối trắng tinh. Cô dùng bàn tay gầy trơ xương của mình, nắm lấy tay của ba mẹ, dùng ánh mắt yêu thương nhất, thân tình và trìu mến nhất hướng về hai người:

- Ba mẹ, nếu có kiếp sau con vẫn muốn được làm con của ba mẹ...

Và đó chính là câu nói cuối cùng của cô.Tiếng máy theo dõi lại réo rắt một hồi rồi tắt ngấm. Mạch đập, huyết áp, và nhịp thở của Anh Ngọc đều không còn. Cô đã ra đi. Còn lại chỉ là tiếng khóc của hai bậc làm cha mẹ. Tiếng khóc nức lòng của người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

- ------------------------------------------------------------------------------------------------

Bên bờ sông, từng cơn gió bấc mang theo hơi lạnh thổi qua buốt đến thấu xương. Xung quanh vang lên những tiếng ồn ào xa lạ. Ánh sáng lờ mờ còn có vương trong những làn khói trắng tạo nên một khung cảnh cực kì ảm đạm. Những tiếng kêu rên thảm thiết, còn có cả những mùi hôi thối nồng nặc, dường như là mùi tử thi, mùi của sự phân hủy thật đáng khiếp sợ. Anh Ngọc chầm chậm mở mắt, cảnh vật trước mắt thật khiến cho cô bàng hoàng.

"Đây không phải là âm tào địa phủ mà người ta thường nói đó chứ?".

Cô lấy hết can đảm nhìn một lượt sang những người xung quanh. Nơi cô đang nằm là một cái lán nhỏ lại có đến hơn mười mấy người được xếp nằm cạnh bên cô. Họ nằm vật vã, mệt phờ nhưng có vẻ như vẫn còn hơi thở. Anh Ngọc gượng chống tay ngồi dậy. Địa phủ thì địa phủ, cũng đã đến rồi, chẳng lẽ có thể nằm hoài ở đây? Cô tự mình đứng dậy, có chút choáng váng nhưng cũng không đến nổi không chịu đựng được, bèn từng bước tiến ra khỏi lán.

Bên bờ sông có đến hơn trăm người, tất cả đều ăn mặc theo lối cổ đại nam vận trường bào, đầu buộc hoặc vấn khăn. Nữ mặc xiêm phủ kín, trên đầu để tóc rất dài, búi lại cách cổ điển lại có cài trâm cố định. Không gian lúc này lại rất mờ ảo, không rõ là đêm hay ngày chỉ thấy cả khu vực bờ sông này ngập chìm trong màn khói. Khói kia khiến người ta cay mắt nhưng cũng không thể xua đi mùi hôi thối cộng với mùi tử khí kia. Anh Ngọc chịu không nổi, ráng lê từng bước đến gần bờ sông mà nôn ói. Sau khi đã thấy đỡ hơn, cô mệt nhoài ngồi xuống, chân ôm gối, ngước mặt nhìn xuống sông.

"Mình chết rồi, đến địa phủ sau đó sẽ được đi đầu thai hay là sẽ còn phải xuống địa ngục chịu phạt? Lúc sống mình đeo đuổi vào thứ tình yêu mù quáng mà lơ là, bất hiếu với cha mẹ. Xem ra xuống địa ngục là khó tránh rồi!"

Đang lúc ấy, một chiếc bánh hấp màu trắng được đưa đến trước mặt Anh Ngọc. Anh Ngọc ngẩng đầu nhìn lên thì kinh ngạc. Người trước mặt chắc không phải là ma nữ chứ?

"Không. Tuy rằng chốn này là địa phủ âm ty nhưng người đẹp như vậy hẳn phải là tiên nữ hoặc cũng là bồ tát giáng thế, sao có thể là ma nữ được?"

Thiếu nữ thấy Anh Ngọc không cầm lấy bánh, chỉ đưa đôi mắt kinh ngạc nhìn mình, nàng ấy khẽ mỉm cười, nhét chiếc bánh hấp vào tay cô nói:

- Ngươi không sao thì ăn một chút đi, rồi có sức mà phụ cứu giúp người khác.

Anh Ngọc không hiểu những lời của nàng nói. Ăn? Rồi còn cứu giúp sao? Đã vào địa phủ rồi còn có thể được ăn và có thể đi cứu giúp người khác được à?

Thiếu nữ kia đưa bánh xong cũng không nhìn đến Anh Ngọc mà đi trở lại phía bên các lán kia. Ở đó có đến hàng chục lán. Trong lán thì những người nằm la liệt, bên ngoài lán thì có những người ăn mặc như cổ trang dân thường, cũng có những người ăn mặc như kiểu quân lính thời xưa. Chốc chốc, lại có mấy người khiêng người ở đâu đến đưa vào lán. Sau đó cũng có người khiêng người giống như đã chết từ trong lán đi ra. Còn thiếu nữ kia, một thân thanh y dịu dàng thoát tục nhưng tất cả những người ở đây đều có vẻ rất kính trọng nàng. Nàng đi qua lại phát bánh cho những người ở đây, sau đó còn chỉ đạo cho những người khác mang thuốc vào lán cho người nằm bên trong uống. Một lúc sau, một vị trung niên tay cầm thùng gỗ, tướng mạo và cách thức có vẻ giống một ông lang trung trong phim cổ trang gấp gáp đến chỗ thiếu nữ kia nói:

- Bẩm tiểu thư, số thuốc của chúng ta mang đến đã dùng hết rồi nhưng những bệnh nhân dịch tả này vẫn càng lúc càng nhiều. Lão e dịch bệnh này sẽ không khống chế nổi. Hay là tiểu thư, người rời khỏi đây, trở về trấn trước đi!

Vị thiếu nữ được gọi là tiểu thư kia khẽ cau mày, nàng thoáng chút lo lắng nhìn một lượt những người nằm trong lán, khẽ thở dài nói:

- Lang y, chúng ta còn cách nào nữa hay không? Ngay cả các trấn kế bên cũng không còn thuốc hay sao?

Lang y lắc đầu:

- Dịch bệnh này vừa bùng phát đã khiến hơn ngàn người chết. Tri huyện đại nhân đã tìm đến mua hết số thuốc dự trữ của các trấn lân cận. Nhưng mà đây là dịch tả. Các trấn khác họ thấy ở đây bị dịch bệnh, tự nhiên cũng sinh lo sợ, thà rằng dự trữ thuốc để dành cho mình, làm sao chịu đưa ra để cứu người khác?

Tiểu thư u buồn thở dài nói:

- Thật không đành lòng...Đã rất nhiều người chết rồi. Phải làm thế nào cứu họ đây?

Anh Ngọc đứng gần đó vô tình nghe được cuộc nói chuyện của vị tiểu thư và lang y kia. Ánh mắt lo âu cùng với nét mặt u buồn của nàng tiểu thư xinh đẹp không hiểu thế nào lại khiến Anh Ngọc thoáng một chút đau lòng. Anh Ngọc tự mắng mình:

"Ngọc ơi Ngọc à, đây là địa phủ đấy! Mày làm thế nào mà đến cả ở địa phủ còn muốn động sinh tình cảm đây?".

- Ông trời có đức hiếu sinh! Mộng Khuê cầu xin người ban ơn huệ! Cứu giúp dân chúng nước Thiên Nam chúng con vượt qua tai kiếp lần này!

Tiểu thư kia quì xuống chắp nhìn lên bầu trời. Trong khóe mắt của nàng lại vương hai dòng lệ trong veo lấp lánh. Anh Ngọc ngẩn người nhìn nàng. Ngay cả khi ở dưới địa phủ, nàng lại cầu ông trời mở đức hiếu sinh sao?

"Cái...cái gì? Nàng vừa nói đến... dân chúng Thiên Nam? Là Thiên Nam chứ không phải nên gọi là Đại Nam hay sao?

Anh Ngọc lấy hết trấn tỉnh, quay sang kéo một người đứng gần đó hỏi:

- Anh ơi, à...huynh ơi cho hỏi...bây giờ là thời nào, vua nào trị vì vậy?

Người kia là một quan sai, thấy Anh Ngọc đầu tóc bù xù, ăn mặc rách rưới, không biết nên phân là nam hay nữ mà lại còn hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy vốn đã rất ghét bỏ. Nhưng cách đó không xa là tiểu thư xinh đẹp kia. Gã không muốn tiểu thư kia nhìn thấy gã đối tệ với người bệnh cho nên không nổi giận chỉ lạnh nhạt trả lời:

- Mậu Dần, năm Diên Ninh thứ năm, hoàng đế Vĩnh Thuận. Nhà ngươi bệnh đến nỗi ngốc hay sao mà không biết! - Gã nói rồi lườm một cái rồi bỏ đi.

"Vĩnh Thuận đế Lê Duy Long, vị hoàng đế thứ ba của vương triều họ Lê vô cùng thịnh trị của nước Thiên Nam cổ đại đây sao? Không lẽ mình chết mà không đến địa phủ hiện đại lại đi xa đến mức lạc vào đến thời cổ đại rồi?".

Anh Ngọc ngớ ngẩn, đôi mắt trợn tròn không dám tin vào những gì vừa nghe. Cho đến khi một gã thiếu niên đang đứng bên cạnh đột nhiên ngã lăn ra vừa nôn vừa tả. Anh Ngọc nín mũi, thấy người kia khổ sở khôn xiết, bản thân lại không biết phải làm gì. Thật sự là hơi ghê, nhưng mà người ta dù sao cũng là mạng người. Cô đứng đó không phản ứng gì nhưng ánh mắt phóng ra rất xa, đến tận rìa cây ở cánh rừng phía bên kia. Đột nhiên phát hiện gì, cô chợt reo lên:

- Bệnh tả sao? Tại sao không dùng củ riềng mà uống?

Vị tiểu thư và đại phu bên kia nhìn sang cô. Vị tiểu thư đi đến trước cô, nàng khẽ nhíu mày, gọi người đỡ lấy kẻ đang thổ tả nằm lăn trên đất kia vào lán rồi hỏi Anh Ngọc:

- Ngươi biết trị bệnh này sao?

Anh Ngọc lắc đầu, chỉ tay sang bên chỗ cây bụi phía bên kia nói:

- Trị bệnh thì tôi không biết. Nhưng mà nếu bị thổ tả, tiêu chảy gì đó dùng củ riềng, củ gừng hay củ sả đun lên cho uống nhất định sẽ giảm.

Vị tiểu thư có vẻ không tin, nhìn sang lang y. Vị lang y nhíu mày, sau đó lên tiếng:

- Những tên thuốc mà ngươi nói ta lại không từng nghe qua. Nhưng thứ cây bụi mà ngươi chỉ, không phải là Lương Khương hay sao? Thứ đó chỉ dùng làm gia vị, đúng là làm ấm bụng nhưng cũng không thể chữa được dịch tả.

Anh Ngọc lại không đồng tình nói:

- Nói chung là có thể giúp được cho người ta giảm bớt bệnh tả thì tốt rồi. Theo tôi biết thì nếu bị tiêu chảy phàm là cái gì ăn vào ấm bụng hoặc là có chất chát như lá ổi, đọt xiêm cũng có thể cầm cơn đi ngoài. Còn như may mắn gặp được củ riềng hay củ gừng kia á thì càng tốt!

Lang y nghe xong, không đồng tình cho lắm nhưng cũng không chắc là Anh Ngọc nói sai cho nên không tranh cãi. Vị tiểu thư nhìn Anh Ngọc, rồi nhìn sang lang y nói:

- Lang y, chúng ta cũng hết thuốc rồi, để người bệnh chịu đau đớn như vậy chi bằng thử theo cách của vị tiểu huynh đệ này nói đi! Có làm vẫn hơn là không.

Lang y thở dài, gật đầu rồi chỉ đạo một nhóm quan binh qua bên kia đào bụi riềng đó lên. Trong khi Anh Ngọc đang ngớ ngẩn tự nhìn lại mình.

"Tiểu thư kia lại gọi mình là tiểu huynh đệ. Nàng nghĩ mình là nam nhân hay...thật mình thành nam nhân rồi?".

Anh Ngọc từ nhìn lên mình. Trên mình một bộ y phục rách rưới, chắp vá đủ màu lại còn hôi cực nữa. Cô đưa tay thử ôm vào ngực kiểm chứng thì thở dài. Nào phải nam nhân gì, vẫn là thân nữ nhân ấy thôi. Chỉ có điều...hình như tay chân và thân mình ngắn nhỏ lại so với mình trước khi chết?

Tiểu thư thanh y kia chợt nhìn sang Anh Ngọc, thấy cô không nói gì mà lại hai tay ôm ngực mình, nàng khẽ hỏi:

- Ngươi lạnh sao? Hay là ngươi sang bên kia phụ giúp việc sắc thuốc, cạnh bên bếp lửa sẽ ấm hơn đó!

Giọng thiếu nữ này nghe êm thật, ngọt thật, cứ như một khúc tiên nhạc được rót vào tai. Anh Ngọc khẽ mỉm cười, trân trọng nhìn nàng nói:

- Tiểu thư, xin hỏi...chúng ta đây...thật ra đều đã chết rồi phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.