Tương Vọng Đào Hoa

Chương 104



- Mạnh quận công, bây giờ đã là giờ sửu rồi. Chúng ta đã tìm rất lâu rồi. Chính ngài cũng không ăn không ngủ cả ngày nay. Nếu còn tiếp tục, sợ là tìm được Đinh tiểu thư, quận công ngài cũng ngã quỵ mất. Hay là về nghỉ một lúc, sáng sớm lại tiếp tục đi tìm?

Anh Ngọc lắc đầu, đẩy tay Lưu Thương Đằng ra, nói:

- Lưu bang chủ, ngài không giúp ta, thì ngài đưa người về đi. Không tìm thấy Mộng Khuê, ta không yên tâm. Nàng ấy đang đợi ta đến cứu... Ta không thể chậm trễ. Không thể chậm trễ được...Không thể chậm trễ!

Anh Ngọc nói giống như phát cuồng. Ánh mắt nàng bất định, hoang mang tột độ. Lưu Thương Đằng nhìn thấy thật thương cảm. Thật sự quá mệt nhưng cũng không đành để một mình nàng đi tìm. Gã quay sang các huynh đệ, động viên mọi người cố gắng thêm chút nữa.

Anh Ngọc gõ cửa liên tục, hết nhà này đến nhà khác. Tất cả đều đáp không nhìn thấy Mộng Khuê. Nàng suy sụp cực độ. Đi được mấy bước cũng ngã xuống, nằm sấp trên đất, đấm tay xuống đất mà gào khóc:

- Tại sao? Tại sao lại bắt Mộng Khuê của ta? Tại sao? Mộng Khuê nàng ở đâu? Ta có thể tìm nàng ở đâu?

Lưu Thương Đằng và đám thuộc hạ nhìn kẻ kia thân vận nam nhân, lại còn là một quận công đắc sủng trong triều. Ba triều hoàng đế, ba đường thế lực khác nhau, đối lập nhau liên tục thay đổi triều đại nhưng họ Mạnh kia vẫn có thể trụ vững. Thế nhưng, chỉ vì một nữ nhân liền trở nên sụp đổ như thế. Một kẻ si tình đến đáng thương!

Lưu Thương Đằng thở dài rồi bước đến, nâng vai đỡ Anh Ngọc ngồi dậy. Nàng gạt nước mắt, thút thít mấy tiếng rồi gượng đứng dậy nói:

- Ta không thể dừng lại như vậy được. Ta phải đi tìm nàng ấy. Mộng Khuê, nàng đợi ta! Phải đợi ta!

Anh Ngọc nói xong, liền đứng dậy, thất thểu bước đi. Lúc nàng bước đi, Lưu Thương Đằng nhìn xuống chỗ nàng vừa vấp ngã thấy một mảnh phật ngọc. Gã nhặt lên định trả lại cho nàng, chỉ là lúc gã cầm lên mới nhận ra Phật ngọc kia vậy nhưng đã vỡ thành ba mảnh. Lưu Thương Đằng nghĩ nghĩ cũng buông tay, bỏ miếng ngọc vỡ kia rồi đi theo sau Anh Ngọc.

Đêm khuya như thế, cả kinh thành đều chìm vào giấc ngủ êm đềm. Nơi duy nhất còn sáng đèn, chính là kĩ viện. Anh Ngọc dừng bước trước tấm biển hiệu Loan Thúy phường. Bên trong treo đèn kết hoa, mùi yên chi phấn son, hòa cùng mùi rượu thịt nồng nàn từ bên trong bay ra ngoài khiến Anh Ngọc phải nhíu mày. Nàng nhìn lên lầu, có mấy cô nương ăn mặc hở hang, trang điểm lòe loẹt tay cầm khăn lụa nhìn xuống lầu đưa tay vẫy vẫy nàng và các huynh đệ của Hộ Long bang. Nhìn các nàng, Anh Ngọc nghĩ đến lần đầu tiên nàng nói muốn cùng Mộng Khuê lên thuyền hoa tìm nơi tâm sự. Mộng Khuê vừa nghĩ đến thuyền hoa chính là nơi của các cô nương phong nguyệt làm nơi tiếp khách, nàng liền ngượng ngùng từ chối. Nghĩ đến Mộng Khuê lúc ấy, Anh Ngọc nén lại một cổ nghẹn ngào thở dài. Mộng Khuê của nàng chính là thanh khiết tiên tử, là nữ nhân hoàn hảo trong sáng thuần khiết nhất trần đời này. Càng nghĩ càng nhớ, càng nôn nóng khó chịu nhiều hơn.

Anh Ngọc nén lệ nóng lại muốn trào ra. Nàng không muốn mất thời gian, định lướt qua để đi tìm chỗ khác. Bất ngờ, từ trong Loan Thúy phường, một tú bà chạy ra nắm lấy tay Anh Ngọc níu kéo nói:

- Ôi trời ơi công tử! Ngài đến thật đúng lúc! Loan Thúy phường đêm nay vừa đến một cô nương cực kì xinh đẹp diễm lệ. Đêm nay chính là đêm đầu tiên của nàng ấy. Ngài xem, khách quan đến rất đông. Nàng ấy thật sự là xinh đẹp muôn phần, có thể sáng bằng tiên nữ. Công tử, ngài có muốn vào trong chiêm ngưỡng người đẹp hay không?

Anh Ngọc vốn là không muốn vào. Ngoài Mộng Khuê ra nàng cũng không hứng thú với bất cứ cô nương nào cả. Thế nhưng vừa nghe đến nàng bên trong kia có thể sánh với tiên nữ. Tiên nữ sao? Nét đẹp ấy nên là phải ví cho Mộng Khuê của nàng. Anh Ngọc do dự giây lát rồi liền gật đầu, quay sang Lưu Thương Đằng nói:

- Ta muốn vào trong xem thử!

Anh Ngọc nói xong, liền muốn bước vào cửa đại kĩ viện kia. Nhưng nàng đi chưa đến ba bước, tú bà kia liền kéo áo nàng lại, nhúng nhính vẻ mặt gian xảo nói:

- Công tử, gượng đã! Ở bên trong là đêm bán thân đầu tiên của cô nương gia người ta. Loan Thúy phường có quy tắc đêm đầu tiên thì cô nương đó sẽ cởi hết cho các vị quan khách xem...xem thân thể. Sau đó các vị sẽ tùy theo ý thích mà ra giá. Người nào ra giá cao nhất sẽ được phong lưu một đêm cùng cô nương kia. Cho nên vị công tử đây, người vào bên trong dù không có làm gì cũng được nhìn ngắm thân thể khuê nữ người ta, người cũng nên mở rộng hầu bao một chút.

Tú bà xòe tay ra trước mặt Anh Ngọc, thản nhiên nói:

- Năm mươi quan tiền là có thể vào cửa ngắm mỹ nữ. Công tử, ngài thấy sao?

Anh Ngọc không thèm nhìn bà ta, đưa tay vào trong áo tìm bạc. Chậc! Nàng chạy đi chạy lại loạn khắp cả kinh thành từ sáng đến giờ, bây giờ mới phát hiện túi bạc đâu mất tiêu rồi? Tú bà liếc liếc nhìn động tác của Anh Ngọc. Thấy nàng sờ sờ, mò mò tìm kiếm cả nửa ngày cũng không ra một nén bạc nào, nhếch môi khinh thường một tiếng nói:

- Nhìn ngươi tướng mạo đường hoàng, áo gấm kim khôi. Còn tưởng đâu đại quan quí nhân nào. Ai dè, cả năm mươi quan tiền mà cũng không có! Nghèo hèn như vậy thì rời đi mau giùm đi! Để cho bọn ta còn làm ăn nữa!

Lưu Thương Đằng thấy tú bà sĩ nhục Anh Ngọc. Gã liền rút kiếm muốn dạy dỗ tú bà không biết lễ phép kia một trận. Ngay lúc đó, đám hộ vệ trong kĩ viện thấy bà chủ bị người ta làm dữ, liền cũng hùng hổ xông ra. Anh Ngọc sợ Lưu Thương Đằng nóng tính, đánh nhau với người của kĩ viện lại mất công phiền phức. Nàng ngăn Lưu Thương Đằng lại rồi nói nhỏ:

- Lưu bang chủ, ta quên mang theo bạc. Huynh có hay không cho ta mượn trước!

Lưu Thương Đằng cố nén giận, móc trong túi tiền ra cũng có đúng năm mươi quan tiền đưa cho Anh Ngọc nói:

- Quận công, ngài vào trong tìm. Có phát hiện gì thì gọi to. Chúng tôi sẽ xông vào.

Anh Ngọc cầm tiền, chắp tay nói với Lưu Thương Đằng:

- Đa tạ!

Anh Ngọc đưa bạc cho tú bà. Tú bà cầm bạc của nàng, quay đầu lại hừ nhẹ với Lưu Thương Đằng một tiếng rồi phất tay ra lệnh cho hộ vệ để cho Anh Ngọc đi vào. Lưu Thương Đằng và đám huynh đệ Hộ Long bang đứng chờ bên ngoài.

Bước vào bên trong Loan Thúy phường, Anh Ngọc mới ngỡ ngàng. Lúc này đã rất khuya, cả kinh thành đều đóng cửa tắt đèn, nhà nhà đều phong kín, người người đều ngủ say. Thế nhưng bên trong Loan Thúy phường lại là một khung cảnh hoàn toàn khác biệt. Cả một không gian rộng lớn ba tầng lầu đều đông kín người. Khách quan đến đều là nam nhân. Còn những vị cô nương và những tiểu nhị sai vặt ở đây cộng lại cũng gần ba trăm người. Anh Ngọc cảm nghĩ nói thầm: "Quả nhiên thời nào cũng vậy. Nam nhân đều thích phong lưu. Những chốn vui chơi càng trụy lạc, càng không lành mạnh thì càng hút khách."

Nàng thầm khinh bỉ, bĩu môi một tiếng. Nàng cũng không phải đến đây để vui chơi. Nàng đi một vòng quanh cả tòa Loan Thúy phường này. Ở kinh thành bấy lâu nhưng nàng rất hiếm khi đi vào quán xá hay tửu lâu gì cả. Lúc trước đến Vọng Phong lầu, thấy nơi ấy đã rất cao sang, long trọng rồi. Không nghĩ đến so với Loan Thúy phường này, độ hoành tráng của Vọng Phong lầu chẳng thấm vào đâu.

Toàn Loan Thúy Phượng có thể đem so với tòa cung điện trong hoàng cung. Tuy độ tráng lệ và qui mô không bằng. Nhưng thiết kế và trang trí của Loan Thúy phượng so với hoàng cung tuyệt nhiên cũng không thua kém mấy. Anh Ngọc lầm lũi len qua hàng người, đi hết ba vòng trong Loan Thúy Phượng. Sau đó trở xuống lầu, định đi ra thì phía trên lầu vang lên hàng loạt tiếng vỗ tay hoan nghênh. Nàng kinh ngạc dừng lại nhìn xem. Ngay giữa sãnh lớn của Loan Thúy phường có một khán đài đang treo màn phong kín. Chính vì vậy lúc nãy đi vào, nơi đó treo màn phong kín nên Anh Ngọc đã bỏ sót qua. Vừa vặn lúc này, màn phong hạ xuống, liền hiện ra một chiếc giường hoa lệ. Ở trên giường còn có một thân thể cô nương bị chăn đắp phong kín cả mặt mũi.

Đám đông trên lầu hò hét vang dội lên. Tú bà đứng giữa đài ngúng nguẩy nũng nịu hoa tay múa chân nói:

- Các vị quan nhân! Các vị công tử! Đây chính là cô nương mới đến của Loan Thúy Phường chúng ta, dung mạo tuyệt đẹp có thể sánh với bạch liên hoa, Hoa Khuê cô nương!

Anh Ngọc vốn không có lòng dạ nào như các nam nhân trên kia, chờ đợi nhìn ngắm thân thể nữ nhân ở giữa đài. Thế nhưng, vừa nghe đến chữ Khuê, bước chân của nàng khựng lại. Một cổ cảm giác bấn loạn trong lòng. Có một chút mong chờ, có một chút hoang mang, có một chút vui mừng nhưng cũng có một chút lo lắng sợ hãi. Nữ nhân kia tên là Hoa Khuê ư? Hoa Khuê, Mộng Khuê...Anh Ngọc có cảm giác đầu óc mình giống như bị phồng lên. Trong đầu hiện ra bao nhiêu hình ảnh, lại bị quấy nhiễu bởi không biết bao nhiêu loại âm thanh kì quái hỗn tạp. Anh Ngọc choáng váng, kinh hoảng đến độ chân khụy quì xuống. Mồ hôi rơi nhễ nhại, nàng phải vừa ôm đầu, vừa ôm ngực, cố hết sức lực kìm nén khống chế cảm giác cuồng loạn ma quái kia. Nàng hít thở thật sâu. Thật lâu mới có thể bình tĩnh trở lại. Nàng đứng lên, nhìn về phía chiếc giường giữa đài.

Tú bà giới thiệu một lúc, sau đó đưa tay giật mạnh, kéo tấm chăn che phủ nữa nhân kia ra. Toàn thân thể mỹ nữ trắng nõn lộ liễu hiện hết trước bao nhiêu cặp mắt thèm thuồng soi mói. Nữ nhân kia bị cởi trần trụi, bất động nằm trên giường như một cái xác. Còn có tay chân nàng bị trói vào thành giường, miệng thì bị nhét giẻ. Rõ ràng là không phải tự nguyện mà đến. Vị trí của Anh Ngọc hơi xa, lại bị khuất do rất nhiều gã háo sắc đang chen lấn len lên che khuất mất tầm mắt của nàng. Anh Ngọc không nhìn được dung mạo của nữ nhân kia. Bất quá, nàng biết nữ nhân ấy không phải tự nguyện mà bán thân lại còn bị bao nhiêu con mắt dâʍ đãиɠ thèm thuồng chiêm ngưỡng. Bọn nam nhân rác rưỡi ấy hèn mạt đến mức nhìn mà rỏ cả dãi, cũng không thèm che đậy, hếch ra những bộ mặt tâm tà bẩn thỉu đến kinh hồn. Có những kẻ còn ghê tởm đến mức lè lưỡi, liếm môi, làm động tác mút liếm ra tiếng. Thật sự khiến Anh Ngọc chịu không nổi, muốn phát ói.

Anh Ngọc lắc đầu. Mặc dù nàng không quen biết nữ nhân kia. Thế nhưng nàng là nữ nhân, nhìn thấy một nữ nhân khác bị bao nhiêu con mắt nam nhân khinh bạc, vũ nhục như thế, làm sao mà chịu được. Không cần biết nàng kia là ai, nàng cũng phải cứu đã!

Nàng chen vào giữa các nam nhân kia, tiến đến gần bên diễn đài. Ở một khoảng cách đủ gần, đủ rõ để nhìn thấy khuôn mặt nữ nhân tên gọi Hoa Khuê kia hiện ra trước mắt Anh Ngọc. Nàng choáng váng đến muốn nổ tung chính mình. Nàng bất chợt hét lên một tiếng kêu kinh hoàng đau đớn.

Chết điếng! Anh Ngọc thật sự chết điếng khi nhận rõ dung mạo của người kia. Một cổ hoảng sợ đến kinh khủng khiếp, cuồng hoảng kình loạn chiếm cứ thần kinh Anh Ngọc. Anh Ngọc nghe trong ngực có một luồng loạn động đang cuồn cuộn tàn phá trong lồng ngực nàng. Nàng nhợn lên một tiếng khó chịu, liền phun ra một ngụm máu! Nàng là phẫn uất công tâm, kịch phát mà thổ huyết!

Tú bà và đám khách nhân bị nàng làm hoảng sợ. Tất cả đều bất động nhìn nàng. Nàng định thần trong giây lát, cũng nhảy phốc lên đài, cởi lấy áo ngoài choàng phủ lên che thân cho nữ nhân kia. Sau đó ôm chầm lấy nữ nhân kia, mở giẻ, gỡ dây trói cho nàng ấy vừa gấp gáp nói:

- Mộng Khuê, ta đến rồi. Ta tìm được nàng rồi!

Tú bà và đám người kia thấy nàng ngang nhiên ôm lấy cô nương của người ta, lại còn mở dây trói, muốn đưa nàng ấy đi sao? Tú bà chống tay bên hông, phùng mang trợn má, vẫy gọi đám tay chân đến chỉ Anh Ngọc quát:

- Tiểu tử kia! Ngươi muốn được mỹ nhân thì mang bạc ra đi! Còn nếu không có bạc thì mau cút đi. Đừng để bà đây động thủ, phế bỏ tay chân ngươi còn nhẹ, chỉ sợ lỡ tay đánh ngươi tuyệt tử tuyệt tôn thì có oán cũng đừng oán ta!

Bà ta nói xong, đám tay chân liền theo ý muốn tiến lên bắt Anh Ngọc ra! Anh Ngọc lâm vào hoảng loạn cực độ. Đôi mắt nàng rực đỏ. Nàng nhìn đám người đang muốn tiến đến gần chia cắt nàng và Mộng Khuê, nàng quát to, hét lên thật to:

- Tránh xa ra! Tránh xa bọn ta ra!

Đám tay chân của Loan Thúy phường bị nàng hét quá cũng sợ hãi lùi lại. Bộ dạng kia của nàng y hệt như con sói dữ đang bị dồn vào đường cùng. Đôi mắt trừng trừng như muốn nhai gan nuốt mật, miệng gầm gừ hệt như muốn xé xác người ta ra. Tự nhiên ai ai cũng thấy kinh sợ.

Anh Ngọc kích động đến run rẩy, toàn thân không tự chủ bị co giật nhẹ lên mấy cơn liên tục. Biểu hiện của thần kinh bị đả kích nghiêm trọng. Nàng ôm chặt Mộng Khuê, hơi thở nàng đứt quãng vì cơn run giật, nàng kề mặt gần bên Mộng Khuê, sờ vào mặt nàng ấy, run run từng chữ từng chữ nói:

- Mộng Khuê, đừng sợ. Ta đến rồi. Ta đến cứu nàng. Đừng sợ!

Nàng nói xong, liền đưa tay muốn ôm Mộng Khuê. Mộng Khuê nước mắt chảy dài thành dòng, nhưng tay chân không thể động đậy. Nàng nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, giọng nàng thổn thức đau đớn từng tiếng thoát ra khiến tim Anh Ngọc đã đau càng quặn đau nhiều hơn:

- Kì Phong, xin người...hãy gϊếŧ thiếp đi! Giải thoát cho thiếp!...

Nét mặt Mộng Khuê tái nhợt đến nghiêm trọng. Nước mắt nàng ấy rơi rơi. Anh Ngọc đã loạn càng loạn hơn. Nàng nghiến chặt răng, nghiến đến mức nướu răng cũng ứa máu tứa ra khóe môi của nàng. Anh Ngọc lắc đầu, kịch liệt lắc đầu nói:

- Mộng Khuê, không! Không có chuyện gì hết. Không có chuyện gì hết! Không có xảy ra điều gì hết!

Mộng Khuê nhìn Anh Ngọc bấn loạn như một người điên mất rồi. Nàng đau xót, rơi lệ nhìn Anh Ngọc, đau lòng nói:

- Kì Phong, thiếp không xứng với người! Thiếp...thiếp dơ bẩn trong mắt bao nhiêu người...Làm sao...làm sao còn có thể ở bên người?

Anh Ngọc mấp máy môi liên tục. Tay chân nàng run đến lợi hại. Nàng không khóc nhưng biểu tình, hành vi như đang nấc nở từng cơn liên hồi. Mộng Khuê nhìn Anh Ngọc như thế, nàng rất sợ hãi, rất rất sợ hãi. Chưa bao giờ nàng nhìn thấy người kia trở nên cuồng loạn mất khống chế đến như vậy. Nàng rất muốn mở miệng nói gì đó nhưng thật vất vã nàng cũng không thể nói thêm lời nào. Anh Ngọc cũng không nói được thành lời. Nàng hé hé môi, máu liền từ trong miệng nàng tuôn trào ra. Mộng Khuê còn chưa kịp kêu lên thì Anh Ngọc lấy ra lọ mê hương đưa đến trước mặt Mộng Khuê:

- Nàng ngủ một chút. Sẽ không có chuyện gì nữa. Không còn chuyện gì nữa!

"Tất cả, ta sẽ thay nàng lo liệu. Bọn người đã nhìn thấy thân thể nàng, đã thèm thuồng nữ nhân của ta. Ta sẽ không để một kẻ nào có thể nhìn thấy ánh mặt trời!"

Nhìn Mộng Khuê khép mi mắt, ngủ say trong lòng. Anh Ngọc buông nàng ra, cẩn thận đắp chăn lên thân cho nàng rồi đứng dậy. Đám người của tú bà cùng khách nhân thấy Anh Ngọc biểu hiện kì quái, liền bắt đầu nhốn nháo kêu lên:

- Tú bà, mau lôi tên điên khùng kia đi đi! Chúng ta tiếp tục đấu giá đi! Ta ra giá một ngàn quan tiền! Ta muốn đêm đầu tiên của nữ nhân kia!

Kẻ khác lại nói tiếp:

- Ta trả một ngàn năm trăm quan. Ta mới là người có được Hoa Khuê cô nương trước!

Lại một kẻ khác nói:

- Ta trả ba ngàn quan. Tất cả các ngươi đều nên nhường đường. Bổn công tử hưởng dụng xong, các ngươi lại đến nhé! - Hắn nói xong lại cười khiếm nhã tiến lên khán đài.

Anh Ngọc đứng phắt dậy, cầm lọ mê hương tử tinh ném thật mạnh xuống đất, nơi mà bọn nam nhân đứng đông nhất. Ngay tức khắc, cả một đám người ngã xuống. Cả tú bà và đám tay sai cũng ngã quị xuống như mê đi. Đám người còn trên lầu cao nhất chưa bị trúng dược lực nhưng cũng hoang mang hoảng sợ, nhốn nháo muốn tìm đường chạy thoát. Anh Ngọc bất ngờ thét to cho đám người Lưu Thương Đằng bên ngoài nghe:

- Lưu bang chủ, đóng cửa lại. Chặn hết lối ra vào của Loan Thúy phường cho ta. Một con kiến cũng đừng hòng chạy thoát!

Lưu Thương Đằng cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì nhưng Anh Ngọc gấp gáp tàn nhẫn ra lệnh như thế, gã cũng không hỏi nhiều liền lệnh cho thuộc hạ phong kín cửa. Đám khách nhân cùng cô nương, tiểu nhị thấy cửa ra vào đều bị chặn lại. Còn vị thiếu niên kia hùng hổ ra lệnh đến như thế, chẳng lẽ hắn muốn gϊếŧ người sao? Bọn họ hoảng sợ. Ở đây có đến mấy trăm người. Một con kiến cũng không bỏ sót, ý là muốn gϊếŧ hết bọn họ sao? Thiếu niên kia là ai lại tàn bạo đến như vậy?

Anh Ngọc cũng không cho bọn họ có thời gian hoảng sợ. Nàng đứng dậy, lấy thiết thủ đeo bên người ra mang vào. Dáng vẻ nàng lạnh lùng đến đáng sợ. Ánh mắt không nhìn thẳng bất cứ ai nhưng sự tàn khốc lộ rõ trong tia mắt cũng đủ khiến đám người kia lạnh người.

Anh Ngọc không nói không rằng, bung lưỡi dao trên thiết thủ ra xông thẳng vào đám người đã nằm mê dưới đất lần lượt đâm chém. Hoàn toàn không có một sự phản kháng nào. Anh Ngọc giống như một tên đồ tể cắt thịt những con thú đã chết. Mặt nàng không chút cảm xúc lướt qua từng cổ thân thể trước mặt, rãi đều cho mỗi người từng nhát dao sắc lạnh. Tất cả đều phải chết! Tất cả những ai ngày hôm nay đã nhìn thấy thân thể của Mộng Khuê của nàng đều phải chết!

Nàng gϊếŧ, gϊếŧ, gϊếŧ sạch sẽ từng người từng người một. Dù cho người kia là bị trúng mê hương hôn mê, hoặc cả không hôn mê cũng bị sợ hãi mà không thể phản kháng. Tất cả đều chết tức tưởi, chết thảm hại dưới lưỡi dao tàn bạo của nàng. Anh Ngọc toàn thân tắm máu, lê thiết thủ truy đuổi từng kẻ một. Bất kể nam nữ, nàng gϊếŧ. Bất kể kẻ đó khóc la khẩn cầu, nàng gϊếŧ. Bất kể người đó là già hay trẻ, nàng gϊếŧ. Cho đến khi cả Loan Thúy phường chỉ còn lại mỗi mình nàng và Mộng Khuê là còn hơi thở. Anh Ngọc mới dừng tay. Nàng bước đến, ôm lấy Mộng Khuê bế nàng ấy đi ra.

Lúc cửa lớn Loan Thúy phường vừa mở ra. Một mùi máu tanh hôi phất ra khiến đám người Hộ Long Bang xuất thân là sát thủ cũng kinh hoàng lùi lại mấy bước. Khi nhận ra người bước ra hoàn hảo là Mạnh Kì Phong, còn có đã tìm được Đinh Mộng Khuê. Lưu Thương Đằng cũng không hỏi. Vẻ mặt người kia như thế kia, gã nhìn thấy cũng còn sợ run nói chi dám mở miệng hỏi chuyện xảy ra bên trong. Anh Ngọc cũng không nói tiếng nào với Lưu Thương Đằng, ôm lấy Mộng Khuê một đường đi về quận công phủ. Lúc ấy, mặt trăng chợt bị một mảng mây mù hình con hổ che lấy. Một người điểm canh vừa lúc đi ngang. Tiếng canh báo hiệu, đã đến giờ Dần.

Lưu Thương Đằng nhìn bóng lưng hai người phía trước. Gã không cho thuộc hạ đuổi theo mà quay đầu lại hạ lệnh:

- Thu dọn sạch sẽ nơi này. Mau lên! Đừng để bị phát hiện!

Đám thuộc hạ đi vào, nhìn hiện trường bên trong mà lạnh cả sống lưng, vội vã quay lại nhìn Lưu Thương Đằng, lắp bắp hỏi:

- Bang...bang chủ! Bên trong...tất cả đều chết...chết...gần ba trăm người. Làm thế nào chuyển đi cho kịp?

Lưu Thương Đằng vừa nghe ba trăm người đều chết cả, tóc gáy của gã cũng dựng hết lên. Gã cố khắc chế hoảng sợ trong mắt, cũng không dám nhìn vào bên trong, ra lệnh:

- Đổ thật nhiều dầu, đốt hết cả nơi này đi! Nhanh, trời sắp sáng rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.