Diễm Yên đi cùng bà đến Mạnh phủ, đúng ra nàng chỉ định đưa bà đến cửa rồi nhưng nhác thấy Mạnh phủ có chút kì lạ, Mạnh phu nhân cũng bất an, nàng bước đến ôm cánh tay bà trấn an nói:
- Bá mẫu, chắc là không có chuyện gì đâu, Diễm Yên đi cùng người!
Nàng nói xong, cũng đoạt luôn vị trí của Yến Nhi, dìu Mạnh phu nhân đi vào trong phủ.
Bên trong phủ, Anh Ngọc đang chỉ đạo đám gia nô lau quét dọn dẹp trong phủ. Chẳng là cả phủ quận công đều là người của Lê Duy Minh sắp đặt giám sát nàng. Hơn nữa, trong số họ đều là cao thủ giỏi võ. Anh Ngọc lo sợ sau việc binh biến, đám thuộc hạ đó có thể vì trả thù cho Lê Duy Minh mà gây bất lợi cho nàng. Cho nên nàng nghĩ cách nhất tiễn song điêu, nhờ lực lượng của Hộ Long bang xông vào Mạnh phủ, vừa đón ra Lê Duy Khải, nhân tiện cũng đưa hết đám người trong quận công phủ đi hết. Hộ Long bang làm việc rất nhanh gọn, chỉ trong một loáng cả phủ quận công không còn sót một ai. Lại còn dọn dẹp sạch sẽ, cả một vết máu cũng không còn. Những người hàng xóm chỉ nhìn thấy có một nhóm người xông vào phủ quận công. Lúc họ trở ra, mỗi người lại vác thêm một bao vải mang đi. Đến khi Anh Ngọc trở về, cả phủ quận công trống người. Nàng liền tuyển đến bốn gia nô và hai a hoàn mới.
Lúc Mạnh phu nhân đi vào đến sãnh, Anh Ngọc đang ngồi nhàn nhã uống trà ở chính sãnh. Nàng nhìn thấy Diễm Yên đi cùng Mạnh phu nhân. Nàng thoáng một chút ngẩn người bối rối nhưng thật nhanh nhớ lại buổi tối hôm ấy, Diễm Yên đã dùng thuốc khiến nàng phát cuồng suýt tí nữa thì đã gây thành đại họa. Nàng oán hận trừng mắt nhìn Diễm Yên, sau đó đứng dậy, buông một câu lạnh nhạt với Mạnh phu nhân:
- Mẫu thân, hài nhi có công sự. Con phải ra ngoài trước!
Nàng nói xong, thật nhanh bước thẳng ra cửa, đi nhanh như chạy. Nói thế nào, nàng cũng không dễ đối mặt với Diễm Yên trở lại. Nàng là một nữ nhân, Diễm Yên cũng là một nữ nhân nhưng lại làm ra loại chuyện hạ tiện là bỏ dâm dược cho nàng. Thật sự nàng rất khó chịu, rất oán giận. Nhưng bởi đó là Diễm Yên, là người mà nàng cảm thấy nợ nhiều nhất cho nên dù có oán giận cũng không thể trút ra. Nàng thà rằng tránh mặt Diễm Yên. Đúng. Trước khi nàng nguôi ngoai, nàng không muốn gặp lại Diễm Yên.
Anh Ngọc càng đi càng nhanh. Cho đến lúc nàng nghe phịch một tiếng, sau đó là "á" một tiếng kêu thét đau đớn của nữ nhân. Nàng dừng bước, cố định thần một lúc mới quay đầu lại. Diễm Yên như thế, vì đuổi theo nàng mà vấp ngã té sấp trên đường. Nàng vẫn còn oán hận trong lòng, nhưng nhìn thấy Diễm Yên nằm trên đất, ánh mắt vẫn hướng về nàng. Anh Ngọc chần chừ giây lát, cuối cùng phải nhượng bộ, quay trở lại, đỡ nàng ấy ngồi lên:
- Nàng làm sao lại ngã? Có bị thương chỗ nào không? Đau ở đâu?
Diễm Yên trộm nhìn sắc mặt Anh Ngọc, nàng nói nhỏ rí:
- Kì Phong, thiếp...thiếp...xin lỗi!
Anh Ngọc nghe nàng nói, ngẩng đầu lên bắt gặp vẻ mặt Diễm Yên tái xanh. Tiểu cô nương gây chuyện lớn với nàng, bây giờ lại sợ nàng đến tái xanh mặt mũi hay sao? Tự nhiên Anh Ngọc cũng thấy nhẹ nhàng hơn một chút. Nàng không đáp lời Diễm Yên, chỉ phủi phủi cát bụi dính trên chân Diễm Yên rồi hỏi:
- Chân có bị thương không? Nàng bước đi xem đi có được không?
Diễm Yên ủy khuất cắn môi, mắt nhìn trộm nét mặt của người kia, chân cũng nghe lời nhấn bước lên một bước. Liền sau đó, nàng sụp ngã xuống, nhăn nhó đau đớn đến hít hà. Anh Ngọc thở dài, đỡ nàng ấy ngồi vào góc, nhìn vào chỗ vải trên đầu gối nàng bị ửng lên màu đỏ tươi. Hẳn là tiểu thư kia ngã trầy xước đầu gối không nhẹ đâu. Anh Ngọc ái ngại nhìn phía trước, rồi nhìn trở lại phía quận công phủ nói:
- Hay để ta dìu nàng trở lại phủ quận công, băng bó vết thương đã.
Anh Ngọc động thủ muốn đỡ Diễm Yên đứng dậy. Diễm Yên bắt chợt kháng nghị, bắt lấy tay nàng, lắc đầu nói:
- Kì Phong, chàng...nói chuyện với thiếp một chút đi. Chuyện đêm đó...chàng còn rất giận thiếp phải không?
Anh Ngọc cũng không biết nên trả lời sao. Nàng trầm mặc một lúc rồi thở dài, lắc đầu nói:
- Thôi bỏ đi. Nhưng mà chuyện nàng làm ta thật sự...không thể tin được. Nàng cũng là một nữ nhân đó! Nếu như...
Anh Ngọc thật sự không dám tưởng tượng đến. Nếu thật sự đêm đó, nàng và Diễm Yên phát sinh chuyện kia hẳn là nàng sẽ không còn mặt mũi nào mà sống trên đời này. Huống hồ chi, Ngô Tố Liên còn nói loại dâm dược đó dược lực vô cùng tàn phá. Nếu như đang lúc cuồng phát dược tính mà nàng hạ thủ, Diễm Yên có thể hình dung được tình hình nghiêm trọng đến như vậy không?
- Diễm Yên, thật ra không phải ta chê bỏ nàng. Nhưng mà là không có cách nào khiên cưỡng lòng mình. Trái tim ta chỉ có một đều trao cho Mộng Khuê. Ta không muốn vì một lúc tham lam hoặc mềm lòng. Hay vì bất cứ lí do gì đi nữa mà tiếp nhận nàng. Đó đều chính là phụ nàng, lừa dối nàng. Diễm Yên, nàng là cô nương tốt. Nàng rất tốt, rất hoàn hảo trong mắt ta. Thế nhưng tâm ta không có nàng. Không yêu nàng, mà lại cưới nàng đến rốt cuộc chỉ là làm khổ nàng, làm khổ cả ta. Diễm Yên, nàng không hiểu ta. Nàng có biết chuyện nàng làm đêm đó... Nếu như xảy ra, ta và nàng làm sao mà đối mặt đây?
Nước mắt Diễm Yên rơi xuống. Nàng không dám nhìn thẳng Anh Ngọc nữa. Thật sự chuyện đêm đó, chính bản thân nàng cũng không chấp nhận nổi. Nàng là một khuê nữ, vì muốn dâng hiến cho người mình yêu, mặc kệ người đó là một nữ nhân, nàng vẫn bất chấp. Ngay cả thuốc cũng hạ, chỉ muốn được trọn vẹn dành cho người đó. Thế nhưng ngươi đó thà chết cũng không chạm vào nàng. Giây phút Anh Ngọc đẩy nàng ra, liều chết vươn mình qua cửa sổ thuyền nhảy ùm xuống sông. Trái tim Diễm Yên vỡ tan từng mảnh. Trong lòng nàng chỉ có hận và căm hận mà thôi. Một kẻ lừa người dối trời, bất phân tốt xấu, vô tình vô nghĩa như thế. Lại còn là một kẻ không xứng đáng được nàng yêu nhưng lại cướp mất trái tim nàng tự lúc nào. Bây giờ, lại khiến nàng chuốc lấy nhục nhã không thể ngẩng đầu như thế. Nàng lại còn phải cúi đầu nhận lỗi. Lại còn bị kẻ kia nặng nhẹ hay sao? Diễm Yên cười lạnh trong lòng. "Mạnh Kì Phong là ngươi không biết tốt xấu. Ngươi ép ta phải tuyệt tình với ngươi, vậy thì ngươi đừng trách!"
Anh Ngọc thấy mình nặng lời khiến Diễm Yên rơi lệ, trong lòng cũng mềm đi. Nàng lấy khăn tay trong người đưa cho nàng ấy, nhìn nàng ấy nhỏ nhẹ nói:
- Được rồi, qua hết rồi thì thôi. Sau này, đừng bao giờ như vậy. Đừng làm chuyện ngốc nghếch như thế nữa!
Diễm Yên gượng cười nói:
- Vậy nếu chúng ta giải trừ hôn ước, như vậy chàng có thể đối mặt với ta rồi phải không?
Anh Ngọc kinh ngạc nhìn nàng:
- Ý nàng là...?
Diễm Yên gượng đứng dậy, cúi mặt nói:
- Thiếp đã nghĩ thông rồi. Không miễn cưỡng được chàng, thôi thì buông tay vậy. Lúc nãy, ở Phổ Minh tự, Diệu Tâm lão ni người răn dạy rất đúng. Nếu không thể giữ, thì đành buông. Chỉ cần...được nhìn chàng hạnh phúc.
Anh Ngọc mím môi, cẩn thận dung nhập những lời Diễm Yên nói. Xác nhận thật là nàng nói, Anh Ngọc mới hỏi:
- Nàng đã thông suốt rồi sao? Như vậy...thật tốt quá! Diễm Yên, chúng ta là bằng hữu! Làm bằng hữu sẽ có thể thẳng thắn đối mặt, cùng nhau chia sẻ vui buồn!
Anh Ngọc mỉm cười, ánh mắt tràn ngập vui mừng nhìn Diễm Yên. Diễm Yên cười gượng, tay chống tường, đứng dậy cố gắng bước đi. Nhưng ngay sau đó, nàng "á" lên một tiếng rồi khụy xuống. Anh Ngọc liền đưa tay đỡ lấy nàng. Nhìn xuống đầu gối của Diễm Yên, Anh Ngọc than nhẹ:
- Xem ra chắc bị trật gân rồi. Đi, chúng ta đi đại phu xem sao?
Anh Ngọc nói xong, một tay khoát vai Diễm Yên, tay kia nắm tay nàng dìu dắt. Diễm Yên bước vẫn rất gian nan. Cả hai đầu gối của nàng đều tổn thương, thật sự một bước đều khó đi. Anh Ngọc nhìn nàng như thế, liền ngồi xuống phía trước chỉ lên lưng mình nói:
- Nào, lên đây ta cõng nàng đi đại phu!
Mặt Diễm Yên ửng đỏ, nàng nhìn nhìn Anh Ngọc rồi hỏi:
- Kì Phong, như vậy...như vậy...
Anh Ngọc không nói nhiều kéo tay nàng đến sau lưng mình, để nàng lên lưng mình rồi đứng lên, cõng nàng bước đi. Diễm Yên lo lắng vịn bả vai Anh Ngọc hỏi:
- Kì Phong, làm sao được? Người...làm sao cõng nổi.
Anh Ngọc vừa đi, vừa mỉm cười nói:
- Nàng cũng không nặng. Mà dù thật có nặng, thân là bằng hữu ta cũng sẽ không buông!
Diễm Yên lặng im để mặc cho Anh Ngọc cõng mình. Lúc này là hoàng hôn, trên đường cũng không đông người, nhưng "nam thanh, nữ tú" như vậy cõng nhau đi khiến ai ai cũng phải chú ý nhìn đến. Lại nữa, đôi người này "nam" thì tuấn tú lịch lãm, nữ thì xinh đẹp yêu kiều động lòng người, làm sao lại không được người người tán thưởng?
Anh Ngọc thì trong lòng rất vô tư. Khi nghe được Diễm Yên nói Diễm Yên đồng ý từ bỏ hôn ước, kết làm bằng hữu với mình, nàng liền nhẹ nhỏm cả người, vui mừng ra mặt, giống như vừa được tiếp thêm một phần sức sống cho nên mặt mày liền phơi phới lên. Diễm Yên nhìn trộm nét mặt của Anh Ngọc, trong tim nàng thấu đau. Kẻ kia như thế, thật sự rất giống nam nhân, thật sự khiến người ta không thể nào không bị cuốn hút. Thế nhưng, người ấy không phải...Một nam nhân, chắc hẳn sẽ không chỉ tuyệt đối nhất thiết chỉ chung tình với một mình Đinh Mộng Khuê. Một nam nhân chắn hẳn sẽ không đối với nàng tuyệt tình như vậy! Mạnh Kì Phong, ngươi vừa tốt hơn một nam nhân nhưng cũng tệ hơn một nam nhân! Nguyễn Diễm Yên ta đã nhượng bộ, thiên vị ngươi đến mức độ này ngươi vẫn như thế, vậy thì đừng trách ta!
Lúc đi ngang qua con đường nhỏ, Anh Ngọc vẫn thản nhiên vừa nói vừa cười với Diễm Yên trên lưng. Vô tình, nàng lướt ngang qua một người mà không hay biết. Đinh Mộng Khuê cùng a hoàn Liễu Ngọc đứng trong hẻm nhỏ nhìn ra thấy Anh Ngọc cõng Diễm Yên, cả hai người còn vừa đi vừa cười nói thật vui vẻ. Mộng Khuê cụp mắt nhìn xuống, khẽ mím nhẹ môi, nén lại cảm giác khó chịu trong lòng. Liễu Ngọc nhìn sang tiểu thư, thấy nàng như thế cũng không rõ cái người tên Mạnh Kì Phong kia tốt đẹp thế nào, nhưng hẳn là y có vị trí rất quan trọng trong lòng tiểu thư. Liễu Ngọc nhìn theo bước chân của Anh Ngọc và Diễm Yên đang xa dần, nàng khẽ nói:
- Tiểu thư, Mạnh quận công đó thật quá đáng! Khó khăn lắm tiểu thư mới rời phủ được để đến gặp ngài ấy. Chẳng ngờ ngài ấy chẳng đoái hoài gì đến tiểu thư. Vừa vắng tiểu thư, ngài ấy liền có nữ nhân khác bồi cho. Thật là đáng giận!
Liễu Ngọc thật không hiểu nổi. Ngày hôm ấy, tiểu thư vừa về đến phủ, Đinh lão gia liền quát mắng nàng một trận nghiêm khắc. Còn ngăn cấm tiểu thư qua lại, gặp gỡ Mạnh Kì Phong. Lão gia còn nói người kia là một hoạn quan, là một người mang lại bất hạnh cho người khác, khuyên tiểu thư phải từ bỏ, phải tránh xa thật xa.
Thế nhưng, tiểu thư bị lão gia giam lỏng trong phòng, nàng liền buồn rầu khổ sở không ăn không uống. Liễu Ngọc phụ trách chăm sóc cho nàng. Nhìn nàng như thế, thật không dễ chịu gì. Nhiều đêm, tiểu thư mộng mị trong miệng vẫn không ngừng gọi tên Kì Phong. Phải là tiểu thư thật yêu người ấy. Nàng từ nhỏ đã ở Đinh phủ, phụ trách chăm sóc tiểu thư. Tuy rằng, Đinh tiểu thư thường xuyên rời kinh thành đi cứu tế, không phải lần nào nàng cũng thường ở bên tiểu thư nhưng nàng hiểu rõ tiểu thư. Tiểu thư tính tình đạm mạc, rất bình dị, thanh cao, nhiều lúc khiến người ta cảm thấy nàng giống như một nàng tiên thoát trần, không màng thế tục, không có yêu ghét, không có cảm tính, chỉ có lòng nhân hậu bao la. Thế nhưng, từ khi nàng trải qua những chuyện liên quan với vị tên Mạnh Kì Phong kia, Liễu Ngọc thật sự phải kinh ngạc vì sự thay đổi của tiểu thư. Tiểu thư lúc này mới thật giống với cô nương đang yêu. Nàng thường hay ngẩn ngơ, mỉm cười một mình. Có khi, Liễu Ngọc còn thấy tiểu thư họa chân dung, làm thơ tình...Tất cả đều phảng phất nỗi nhớ nhung và tình cảm tha thiết. Hơn nữa đều là hướng về vị Mạnh Kì Phong kia. Phải yêu thương rất sâu đậm mới có thể khiến tiểu thư vì một người mà trở nên như vậy. Liễu Ngọc thật sự thắc mắc. Người kia chẳng phải là thái giám sao? Tiểu thư nhà nàng tốt đẹp như thế lại yêu thương một thái giám ư? Nghĩ đến lão gia giận dữ, thiếu gia phản đối mà tiểu thư vẫn nhất mực không thay đổi, một lòng một dạ mong chờ vị thái giám kia. Liễu Ngọc đành than một câu: Duyên phận của tiểu thư thật trớ trêu. Nhưng mà... tiểu thư đã quyết ý như thế.Nàng là tùy thân nha hoàn của tiểu thư, nàng cũng muốn tiểu thư vui vẻ cho nên nàng ủng hộ tiểu thư. Thế nhưng, cảnh vừa diễn ra trước mắt thế này...
- Tiểu thư, hay là để nô tì đuổi theo gọi Mạnh quận công lại?
Liễu Ngọc nói. Khó khăn lắm tiểu thư mới được thiếu gia thả cho ra ngoài. Vì muốn gặp Mạnh quận công mà vội vã chạy đến đây. Vậy mà, ngài ấy như vậy. Tiểu thư chắc là đau lòng lắm.
Mộng Khuê vẫn nhìn theo bóng dáng của Anh Ngọc. Cho đến khi bóng người kia khuất hẳn nàng mới quay mặt đi, khẽ nói:
- Không cần đâu. Được nhìn thấy người ấy, như vậy cũng đủ rồi. Liễu Ngọc, chúng ta về phủ đi. Đừng để phụ thân phát hiện lại liên lụy đại ca!