Xe đi tới một một hẻm nhỏ yên lặng dừng lại, Lý Khải nắm tay Lý Tuyên, hai người xuống xe.
Đi được vài bước, tới trước cửa một tiểu viện, lúc này đã là đầu thu, thỉnh thoảng vài phiến lá ố vàng từ trên trời phiêu nhiên rơi xuống.
Lý Khải nói: "Cửu đệ, vẫn là một mình ngươi đi gặp người này, ngươi từng tha cho y một lần, đêm qua ta lại phái người mượn cớ lấy danh nghĩa của ngươi cứu y, nghĩ đến giờ phút này, y đã toàn tâm đầu thuận với ngươi, sẽ không lại có dị tâm." Hắn ngẫm lại lại cười cười, "Cũng không chấp nhận được y có dị tâm."
Lý Tuyên hiểu ra, "Viện này chính là nơi giữ Tào Tử Kính?"
Lý Khải gật đầu, "Y bị thương một chút, ngươi đợi lát nữa kêu người gọi đại phu tới, tóm lại, diễn phải diễn cho đủ, làm y đối với ngươi khăng khăng một mực.
Y ở bên người Nhị đệ nhiều năm như vậy, nhìn quen thủ đoạn của Nhị đệ, nhất định sẽ không hề phòng bị, y bị người mai phục, đối chúng ta tự nhiên hữu dụng."
Lý Tuyên lại bất động thân, cúi đầu suy nghĩ, "Nhị ca giết người không thành, để tránh sự tình bại lộ, khó tránh khỏi được ăn cả ngã về không, phiền toái cũng vẫn là không nhỏ."
Lý Khải cười nói: "Ngươi cũng nghĩ được đến sao? Ta sớm tìm một người có diện mạo dáng người giống y, nhân lúc rối loạn đem người tráo đổi xuống dưới, yên tâm, lão Nhị là không biết y còn sống." Lý Tuyên ánh mắt ở trên mặt hắn quét một lần, "Đại ca, xem ra ngươi cũng chôn không ít người ở trong thủ hạ của Nhị ca." Lý Khải cười mà không nói.
Lý Tuyên đẩy cửa đi vào, chậm rãi đi đến trước phòng, người trong phòng hô hấp trầm trọng, giống như tâm tình kích động.
Lý Tuyên hơi hơi chần chừ, duỗi tay đẩy cửa.
Ánh sáng thình lình chiếu vào làm Tào Tử Kính kinh ngạc nhảy dựng, hắn đầy đầu huyết lưu, còn chưa kịp băng bó, chính mình dùng tay áo lau mặt, hiện ra chút chật vật, giờ phút này xoay người lại, thấy Lý Tuyên một thân thon dài, ung dung quý khí, đứng ở cạnh cửa, không khỏi ngây người sau một lúc lâu.
Lý Tuyên bước vào ngạch cửa, mặt mang ý cười, nhìn kỹ lại không có thiện ý, ẩn ẩn bức người, Tào Tử Kính do dự cân nhắc một lát, rốt cuộc vì khí thế của hắn bẻ gãy, thành kính quỳ gối trên mặt đất.
*********************************************
Cố Tiểu Hoàn phái thủ hạ của mình hơn mười người, lấy nha hoàn bên người nàng cầm đầu, cùng Mộ Dung Thiên đến ngoại thành cứu người.
Nha hoàn kia danh gọi Tiểu Thiền, thoạt nhìn nhu nhược khiếp đảm, cư nhiên võ công không kém.
Mộ Dung Thiên thầm nghĩ, làm sao có thể kêu một nữ hài tử đi vào chốn nguy hiểm.
Lời nói dịu dàng xin miễn, nhưng Cố Tiểu Hoàn lại nói ngươi đừng coi khinh nhân gia, người này tuổi tuy nhỏ, nhưng tâm tư thận mật (cẩn thận, kín kẽ), một tay ám khí xuất thần nhập hóa, nếu có nàng ở bên người, phần thắng ít nhất nhiều hơn hai phần.
Mộ Dung Thiên chỉ phải để nàng đi theo, những người khác ngược lại đều là thành niên nam tử, trong lời nói việc làm đối Tiểu Thiền rất là tôn kính.
Mọi người che giấu hành tung, lặng yên tới vùng ngoại thành, sớm có người lại đây tiếp ứng, chỉ điểm vị trí nơi một nhà Chương Thiên Kỳ bị nhốt.
Đó là tòa viện cũ nát, bề ngoài tuy rằng nhìn không ra manh mối, trong viện thế nhưng vẫn có người trông coi, mỗi ngày luân phiên hai ban, mỗi ban hơn mười người, phân chia tương ứng với thời gian mặt trời mọc và mặt trời lặn.
Mộ Dung Thiên vốn muốn ra tay đột kích trước thời gian giao ban, Tiểu Thiền lại nói, "Khi đó thật là người dễ dàng mệt rã rời, nhưng nghĩ ngược lại, mọi người đều biết cứu người là lúc này tốt nhất, bọn họ tự nhiên cũng minh bạch, thời gian này ngược lại sẽ thủ đến càng chặc chẽ hơn, không bằng tìm một nhóm người thời điểm đều cảm thấy không có khả năng tới đánh lén."
Mộ Dung Thiên nhìn nàng vẫn chưa thoát tính trẻ con, nói chuyện lại có vài phần đạo lý, không khỏi nghiêm túc nói: "Vậy cô nương cảm thấy lúc nào là tốt nhất?"
Tiểu Thiền không chút do dự, "Lúc cơm trưa."
Ngày kế buổi trưa, trong viện khói bếp dâng lên, cách nửa canh giờ, chỉ nghe tiếng người nói ồn ào, đến gần còn nghe được mùi đồ ăn, Mộ Dung Thiên biết thời cơ đã đến, quay đầu nhìn Tiểu Thiền, Tiểu Thiền nở ra một nụ cười sáng lạng chân thành, hướng phía sau vẫy tay một cái, mấy người đi theo nàng lặng lẽ ẩn vào, từ sau tường lật người nhảy vào.
Một lát sau, chỉ nghe có tiếng nổi lên, có người ở trong tường hô: "Có người đánh lén!"
Âm thanh đao kiếm đánh nhau, liên tục vang lên, tiếng kêu thảm thiết, tiếng gào, không dứt bên tai.
Đột nhiên, đầu tường một đạo thanh ảnh chợt lóe, Tiểu Thiền nhảy ra tới, theo sau đó chính là mấy tên thủ hạ của nàng, lại lúc sau, đó là cao thủ thủ vệ bên trong khinh công đuổi tới.
Giây lát, "Phanh" một tiếng, cửa viện cũng mở rộng ra, tro bụi cuồn cuộn, có mấy người phóng ngựa chạy ra.
Mộ Dung Thiên cùng mấy người phía sau nấp trong bụi cỏ, vẫn không nhúc nhích, nhìn mấy người bên trong trong khói bụi rời đi.
Đợi cho đến khi không thấy bóng người, Mộ Dung Thiên mang theo mấy người kia, lại từ đầu tường đường cũ nhảy đi vào.
Quả nhiên, cao thủ thủ vệ bên trong đều đã đuổi theo đám người Tiểu Thiền rời đi, dư lại trong viện lưu thủ mấy người đều là võ công thường thường, Mộ Dung Thiên một đường giết qua, thông suốt, tới căn phòng bị khóa kia, một kiếm chém xuống, đem khóa kia cắt đứt thành hai nửa, một chân đá văng cửa gỗ.
Trong phòng mấy người suy sụp cuộn tròn trong bóng tối, ở bên ngoài một người thân hình cao lớn, làm như Chương Thiên Kỳ.
Mộ Dung Thiên vội vàng đi tới vài bước, ngồi xổm xuống đi đỡ, trong miệng nói: "Sư phó......" Lời còn chưa dứt, lại là trước mắt sáng ngời, gió lạnh bức vào mặt.
Mộ Dung Thiên hoảng sợ, dưới tình thế cấp bách, một cái Thiết Bản Kiều khom người ngửa ra sau (Thế võ thiết bản kiều là cong người lại ra sau như trong phim đó mấy nàng), một trận lợi phong từ chóp mũi lướt qua, suýt nữa liền đem đầu hắn cũng gọt bỏ nửa cái.
Mộ Dung Thiên thừa cơ lật người ra sau, đao kia đã đuổi theo lại đây, trong tay hắn trường kiếm vội vàng xuất ra, hướng trên mũi đao kia một chút, thân mình bay ra sau hai thước.
Một chiêu này nhìn như đơn giản, kỳ thật đã đem hết những gì Mộ Dung Thiên trong đời được học, nếu có một chút không chuẩn, trên người liền sẽ nhiều thêm cái lỗ thủng.
Chỉ khoảng nửa khắc đã ở Diêm Vương điện đi dạo qua một chuyến, làm sao có thể không kinh hãi, lại giương mắt nhìn, người nọ làm sao lại là sư phó, rõ ràng là một trung niên nam tử diện mạo xa lạ, chỉ là thân hình cùng sư phó rất là tương tự.
Hắn trong lòng biết trúng kế, đang muốn rời khỏi phòng, đã nghe phía sau mấy tiếng kêu thảm thiết, lại quay đầu lại, một loạt binh nhung sáng lóa vây thành vòng ở ngoài cửa, những người đó nằm dưới chân chính là những người mới vừa rồi còn đi theo sau lưng mình.
Trong phòng những người khác cũng đã đứng lên, đều là trong mắt tinh quang liễm nhiên, cầm trong tay đoản kiếm, một đám nhìn qua, chỉ sợ mỗi một người đều so được với mười người bên ngoài, khó trách lưu tại trong phòng này cuối cùng mới ra tay.
Mộ Dung Thiên giữa mày hiện lên một tia bi phẫn, tiện đà chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nắm chặt Long Tuyền kiếm trong tay..