Tống Ngạn Triệt cũng biết hỏi cũng vô ích, không nói ra, hắn cũng chẳng thèm! Vậy thì hỏi một chút chuyện khác, chuyện này đã có bằng chứng sừng sững như núi, không nói không được, không hỏi không được, mỗi ngày đều tỏa sáng trước mắt hắn, sáng đến mức Tống Ngạn Triệt đau cả đầu, "Thiếu niên kia, dáng dấp rất giống ta đúng không?"
Cánh tay Thiết Trung Nhạc run một cái, suýt nữa rơi xuống cây, hơi kinh ngạc nha, chẳng lẽ đứa nhỏ này muốn biết sự thật rồi sao? Kinh sợ mà cũng vui mừng! Nhưng đây không phải lúc, cha con bọn họ không nên quen biết nhau, hắn đã đồng ý với nương của Ngạn Triệt, vĩnh viễn không nhận đứa bé này.
"Ngươi nói ai?" Hắn không giả bộ ngu thì ai giả bộ ngu, Thiết Trung Nhạc biết rõ còn hỏi, khéo léo giả vờ ngu ngốc.
"Tống Ngạn Triệt ——! Ngươi ở đâu? Tống Ngạn Triệt ——! Còn sống không? Trả lời ta một tiếng! Tống Ngạn Triệt!......"
"Đồ đệ ngoan, tiểu tức phụ của ngươi tìm kìa!" Thiết Trung Nhạc đang lo không có cách nào thoát thân, Đường Cửu lại đến rất đúng lúc, nhưng mà gọi cái gì chứ?
Đúng! Gọi cái gì chứ? Tống Ngạn Triệt mới suy nghĩ thoáng qua, lão già đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ bỏ lại một cành cây lắc lư. D,iend.anl/eq.ud,yd0n Thiệt là, còn chưa hỏi cái gì đấy! Đã chạy mất rồi?
"Tống Ngạn Triệt ——! Ngươi còn sống không? Còn sống trả lời ta một tiếng."
Bà nương này kêu cái gì thế? Cái gì mà gọi là còn sống?
"Ai ~! Ta ở đây!" Tống Ngạn Triệt giữ vững tư thế ngồi trên tàng cây, phất tay về phía Đường Cửu, hắn đã thấy bóng dáng đáng yêu hơi đần đần kia.
"Tại sao ngươi lại ở trên cây?" Đường Cửu nghe tiếng trả lời liền vội vàng chạy lại dưới gốc cây, còn ngồi rất tự nhiên, trèo lên thế nào vậy?
"Đúng! Tại sao ta lại ở trên cây vậy?" Tống Ngạn Triệt cố ý giả ngu, gãi gãi gáy, ngây ngô hỏi, giống như thật sự không biết mình đi lên như thế nào.
"Ngươi hỏi ai đấy? Ngươi xuống cho ta, xuống!" Tống Ngạn Triệt da dày thịt thô, Đường Cửu người ta nói chuyện đàng hoàng, hắn thì ở đó giả ngây giả dại, muốn chọc giận Đường Cửu chết hắn mới hài lòng, giọng điệu của Đường Cửu không tốt, hắn mới thoải mái.
"Ta...... Ta...... Ta...... Ta không dám~!" Tống Ngạn Triệt giả bộ chứng khí hư thiếu máu, bộ dáng nhát như chuột, khiến Đường Cửu càng nhìn càng thêm giận.
"Ngươi lăn xuống dưới cho ta." "Bịch" một cái, Đường Cửu đạp khiến cái cây cũng run rẩy ba cái, Tống Ngạn Triệt cũng thuận thế làm bộ như là bị sức lực của Đường Cửu khiến ngã xuống, nhưng mà rơi xuống chỗ không đúng lắm!
"Ai ai ai! Đừng mà! Cứu mạng với! Ta rơi rồi!" Bịch một tiếng, một thân thể lớn, nặng nề rơi xuống, đập trúng trên người của Đường Cửu.
"Má ơi! Đè chết ta!" Đường Cửu đưa cánh tay, run rẩy trên mặt đất, run rẩy, tiếp tục run rẩy. Tên này rõ ràng cố ý.
Không sai, ta thật sự cố ý! Trong lòng Tống Ngạn Triệt âm thầm vui vẻ, thật ra thì ngoài miệng cũng cười, dù sao Đường Cửu đã bị đè bẹp xuống, căn bản không thấy của mặt của hắn, vậy nên hắn cứ cười! Cười không tiếng động! Ở đây vô thanh thắng hữu thanh, cong khóe miệng, khuôn mặt âm thầm cười sắp nở hoa.
"Ngươi! Tránh ra!" Lật người, nhấc lên. Đẩy vật nặng trên lưng ra, Tống Ngạn Triệt đáng chết định mưu sát à? D>ien,danl.eq,uyd,on Nhớ ngày đó nàng ở trong rừng cây nhỏ đập vào hắn, hiện giờ hắn lại đập trở lại, tên này thật sự không cố ý?
Đang lúc Đường Cửu suy nghĩ cái vấn đề này, Tống Ngạn Triệt lại tái hiện thần công giả bị đụng, lấy tư thế phá lô-cốt bò rạp tới, bò đến trước mặt Đường Cửu khóc trời thương đất, bắt Đường Cửu phải đền bù thiệt hại cho hắn. Nếu không phải do Đường Cửu rung cây, hắn cũng sẽ không rớt xuống, hắn bị kinh sợ, hắn muốn bồi thường.
Không sai do Đường Cửu nàng rung lên mới rớt xuống, là Đường Cửu nàng khiến hắn rơi xuống, nhưng mà cũng không cần phải rơi xuống như quả địa cầu quay 360 độ như thế chứ? Huống chi hiện giờ người bị thương là nàng, nàng cũng thành cái nệm rồi, còn muốn như thế nào?
"Cút!" Một cái tát đẩy khuôn mặt đáng thương như chú nai Bambi của Tống Ngạn Triệt ra, xoa phía sau lưng, từ từ đứng dậy. Cô nãi nãi còn chưa đòi phí thiệt hại tinh thần, tên Tống Ngạn Triệt này lại không biết xấu hổ đòi phí thiệt hại tinh thần, còn dám nói một câu, ối đánh người! "Mau dậy, đi! Về thư viện."
"Chân đau quá!" Một câu chân đau quá đáng thương tội nghiệp, yếu ớt, thật đúng là vừa thấy đã thương! Lại bắt đầu diễn kịch à? Tống Ngạn Triệt lại làm cái gì thế? Chân đau? Đây không phải trò diễn kịch của nữ nhân hay sao? Sau đó sẽ có một người cao to cưỡi ngựa, ngọc thụ lâm phong cái thế anh hùng, cùng với cánh hoa bay bay trong gió, cõng mỹ nhân xinh đẹp gặp nạn trở về.
Còn bây giờ là tình huống gì? Để nàng cõng hắn sao? Sao nàng lại xui xẻo như vậy? Lại là nàng? Cái tên thiếu gia nhõng nhẽo đáng chết, làm mấy lần nữa, là Đường Cửu có thể đến bến tàu nộp đơn khuân vác vật nặng chuyên nghiệp rồi. Cõng thì cõng! Ai bảo bản thân xui xẻo đây?
Cũng không nên nghe đứa bé thối Tống Ngạn Lãng này nói bậy, nói cái gì mà Tống Ngạn Triệt muốn tự sát, coi thường mạng sống của mình, liền trèo lên cái cây cao như vậy, nhảy cây? Có nhảy xuống cũng chẳng giết được hắn. Treo cổ? Hắn không có dây thừng!
Tống Ngạn Lãng cũng hết cách rồi, chỉ sợ Tống Ngạn Triệt tìm lão già lật bài, không tìm Đường Cửu tới cũng không được. d.iend/anl,e.qu,yd.on Lại nói, tẩu tử này rất thú vị, đúng như Thượng Quan đại ca nói, là một người không tồi!
Tống Ngạn Lãng vẫn luôn muốn gặp hắn vị đại ca cùng cha khác mẹ một chút. Nghe nói lúc người ca ca này thành thân, đã muốn đến, đáng tiếc nương hắn không cho phép, hắn cũng không làm gì được. Lần này thấy Thượng Quan đại ca tới Phi Ưng Môn làm khách, cảm khái chuyện này, mới biết Thượng Quan đại ca lại là đại ca kết nghĩa của thân ca ca mình, lúc này Tống Ngạn Lãng liền xin xỏ, mang hắn tới gặp vị ca ca này một chút.
Thượng Quan Hành kết bạn khắp thiên hạ, thấy đứa nhỏ này mong ước tới mức ý, tất nhiên vui mừng giúp hắn. Còn nói: "Có lẽ Ngạn Triệt cũng không ngờ được, cha hắn qua đời đã nhiều năm như vậy, còn xuất hiện một đệ đệ lớn thế này, nhất định sẽ vô cùng vui mừng."
Vừa vui mừng vừa kinh sợ, sợ rằng chỉ có Tống Ngạn Triệt hiểu rõ lòng mình hơn ai hết. d”iend/anl#eq,u7yd)n Ai cũng không dám chọc thủng tầng giấy mỏng manh này, một khi đâm thủng, phải đối mặt với đối phương thế nào, phải sống chung như thế nào, ba người phụ tử Tống gia không ai biết.
Bọn họ không muốn chọc thủng, nhưng có người cố tình muốn chọc thủng, nóng lòng chọc thủng, người đứng phía sau màn đã sốt ruột muốn thử.
Người ta là công tử cõng cô nương, cánh hoa bay bay trong gió, cả người lẫn hoa đều xinh đẹp kiều diễm, hương hoa lan tỏa bốn phía. Còn khi Đường Cửu cõng Tống Ngạn Triệt thì chỉ thấy gió thu cuốn hết lá vàng khắp núi, cõng một kẻ thần kinh trên lưng, toàn tâm toàn ý cõng heo về quê nhà.
Tống Ngạn Triệt vẫn còn ở trên lưng kêu cố gắng lên! "Cố gắng lên! Cố gắng lên! Đường Cửu, cố gắng lên, ngươi có thể làm được, cố gắng lên!"
"Đừng lắc nữa! Còn lắc nữa thì ta đánh chết ngươi." Vốn Đường Cửu đi đã đủ tốn sức rồi, hắn còn trêu tức nàng, gọi em gái ngươi cố gắng lên ý? Còn vừa kêu cố gắng lên, vừa lắc lư! Còn lắc lư nữa, sẽ đánh chết ngươi đấy!
"Ứ ừ ứ ừ, ngươi bắt nạt người ta!" Giọng nói làm nũng này, chắc chắn 100% là phụ nữ! Tống Ngạn Triệt này không cảm thấy ghê tởm sao?
"Ta bắt nạt cụ tổ nhà ngươi! Tức chết ta rồi! AAAAA ~!" Nữ hán tử tức sùi bọt mép vì kiều gia! "Kiều gia! Kiều gia! Kiều thiếu gia! Ngươi đừng nói nữa, ngươi mà nói nữa, lão nương kéo ngươi cho sói ăn! Ngao ~!"
"Hì hì!" Còn dọa nữa, Tống Ngạn Triệt cười hì hì đáp lại nói: "Ngao ~!"
"Ngao ~" hai con sói ở phía sau núi chậm rãi rời đi. Cõng được một nửa, Tống Ngạn Triệt xuống đất tự mình đi, nói ra cho oai để người ta nhìn thấy thì không tốt.
"Ta nhổ vào!" Đường Cửu đạp một cái trên mông Tống Ngạn Triệt, hắn còn biết cái gì gọi là không tốt, lúc già mồm cãi láo lại còn giả vờ yếu ớt, động một chút là hai má buồn rầu, điểm ánh lệ. Thanh danh của hắn chỉ như mây bay mà thôi. Nếu không làm sao có thể khóc sướt mướt trước mặt mọi người, không có chút khí khái đàn ông, nói độc miệng thì đến là giỏi, đáng tiếc là chưa nói được mấy câu thì đã ngất, không ngất thì lại khóc.
Trời ạ! Đường Cửu nàng sao lại luân lạc đến nơi đau lòng này. Đau lòng?! Đau lòng sao? Nhớ tới cuộc sống sau này ở Tống gia, khóe miệng Đường Cửu không kìm hãm được cong lên, khẽ lộ ra ý cười. Dường như cũng chẳng phải nơi đau lòng gì, Tống phu nhân cực kỳ bao dung với nàng, còn đối xử tốt hơn cả với Tống Ngạn Triệt.
Ai ai cũng nói Tống phu nhân nuông chiều đứa con trai này, ở trong mắt Đường Cửu lại không hẳn vậy. Td>iend4annleeq,uyddon Tống phu nhân là một mẫu thân có chút nghiêm khắc, có lúc đối với Tống Ngạn Triệt rất khoan dung, rất nuông chiều, rất không nỡ xử phạt thể xác với hắn. Nhưng cũng có lúc giống như không phải tha thứ vậy, tỷ như đối với người, đối với chuyện, yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, đúng là từ mẫu là bà, nghiêm mẫu cũng là bà.
Nhưng đối với Đường Cửu lại khác, dù sao cũng là con dâu, lại là bức hôn, rất khoan dung rộng lượng với nàng. Tổng thể mà nói, những ngày sau này Đường Cửu ở Tống gia thật ra rất thoải mái, thỉnh thoảng còn có tên bệnh thần kinh Tống Ngạn Triệt giải buồn cho nàng.
Chớp mắt đã đến ngày xuống núi, mấy người Đường Cửu cũng cùng nhau trở về nhà, hơn nữa phu tử cũng ra ám hiệu, sau khi xuống núi cũng không cần trở lại, mấy người Đường Cửu cũng đáp ứng. Dù sao trên núi này cũng không có gì hay mà chơi, Bạch Đại Ngốc đó sắp bị nàng chơi đến phát điên rồi, thật sự cũng chẳng còn ý nghĩa rồi.
Nhắc tới Bạch Đại Ngốc, đúng là đứa trẻ đáng thương, ba lần bảy lượt bị Đường Cửu âm thầm trêu trọc, giống như trẻ con đùa giỡn, chuyện hắt nước, tặng rắn, chuột, kiến gì đó thường xuyên như cơm bữa.
"Chúc mừng! Chúc mừng! Chúc mừng về nhà! Chúc mừng Lịch huynh và Tiêu Tuyết kết lương duyên!"
"Thượng Quan đại ca!" Đám người Đường Cửu vừa vào cửa, liền nhận được tiếng chúc mừng của Thượng Quan Hành. Đường cửu lại chạy như bay đến bên cạnh Thượng Quan Hành, gọi Thượng Quan đại ca, Thượng Quan đại ca rất là thân thiết.
"Khụ khụ......" Một tiếng ho khan không đúng lúc vang lên.
"Nhi tử, nhi tử thì sao, có bị bệnh không, cho nương xem một chút." Tống phu nhân từ trong nhà ra ngoài, không thấy Tống Ngạn Triệt đang ở đó ghen tị, chỉ cho là nhi tử bảo bối của bà ngã bệnh, vô cùng đau lòng vội vàng tiến lên bưng mặt, nhìn trái nhìn phải.
Tống Ngạn Triệt bị lão nương hắn giữ cằm, soi trái một cái, soi phải một cái, rất là tỉ mỉ, tỉ mỉ đến nỗi khiến Tống Ngạn Triệt lúng túng. Tính tính ngày, cũng biết nương của hắn trở lại, may là không mang tiểu tử Tống Ngạn Lãng kia trở về, nếu không đoán chừng hiện giờ gương mặt hắn đã vỡ vụn.
Dù tiểu tử Tống Ngạn Lãng kia quấy rầy, léo nhéo thế nào, Tống Ngạn Triệt cũng không đồng ý. D*iend;anl.eq,u,yd/on Tuy nói bọn họ không quen biết nhau, nhưng ngay cả hàng mi nét mày cũng giống như thế, đứng ở một chỗ, rõ ràng là hai huynh đệ nha! Trong thư viện, ai cũng biết hết rồi. Chuyện này, đoán chừng cũng không lừa được bao lâu, các thư sinh xuống núi về nhà, chém gió một chút, cùng quê sẽ truyền ra thôi.
Người khác không nói, nhưng mấy kẻ quần áo là lượt này miệng rộng, rất thích đi buôn chuyện. Cũng may, bọn Đường Cửu vẫn tự cho mình là yêu quái, bọn này sợ hãi nên vẫn không dám nói bậy, nếu không, chỉ sợ thân phận của mấy vị này nữ anh hùng đã bị người đoán được, binh lính phủ Kinh Triệu Doãn đã tới nhà rồi.
Nhưng mà, rất nhanh sẽ không cần phải sợ nữa, mấy phần tử cặn bã trong Khuê Tú Lễ Nghi Các người thì bị đi đày, kẻ thì bị sung quân, những kẻ lọt lưới cũng chạy trốn tứ phía, sẽ không ai chỉ ra các nàng. Coi như Kinh Triệu Doãn biết, có đám nữ nhân đến thư viện, hoài nghi các nàng cũng không sợ, Bạch Đại Ngốc sẽ là kẻ đầu tiên ngăn cản cha hắn tra được, trước mắt mà nói, họ coi như là an toàn.