Tửu Nương Xinh Đẹp Bán Chữ

Chương 16



Giang Hạ Ly còn chưa hỏi được rõ ràng tại sao Ôn Đình Dận lại nói dối hai người bọn họ đã tư định chung thân, hắn lại làm ra một chuyện khiến người ta không thể tưởng tượng nổi—sai người chuẩn bị sính lễ đưa đến Giang phủ.

Việc này cũng không thương lượng với nàng trước, nàng cũng không biết chuyện, chỉ đột nhiên, những di nương từ trước đến nay luôn xem thường nàng lập tức đi đến sơn trang Hãn Hải gặp nàng, một đám mặt mày hớn hở, không ngớt cảm ơn nàng, khiến nàng không hiểu ra sao cả.

“Hạ Ly hài tử này a, thật sự là một hài tử ngoan thấu tình đạt lý, mọi người nhìn xem, tự tìm cho mình một hôn sự như ý không nói, còn nhớ đến những người trong nhà như chúng ta đây.”

“Con cho người ta đưa đồ tới, chúng ta đều nhận được, thật sự là ngượng ngùng a, nhận lễ của con nặng như vậy… đúng rồi, ngày hôm qua sao con không nói cho ta, vị công tử kia chính là Ôn gia đại thiếu gia? Ai, con hài tử này, chuyện này còn thẹn thùng cái gì!”

“Nếu biết người nọ là Ôn gia đại thiếu, chúng ta cũng sẽ hảo hảo khoản đãi một phen, sao có thể để cho các con đói bụng đi về a! Lúc nào lại về nhà? Tỷ muội chúng ta đã nói rồi, sẽ tự mình xuống bếp làm chút đồ ăn sở trường, Ôn thiếu gia có thể muốn đến thưởng thức một chút.”

Giang Hạ Ly lộ một nụ cười nhạt tiếp nhận rất nhiều lời lấy lòng cùng khen ngợi, trong lòng lại suy nghĩ, chuyện này càng lúc càng giống thật rồi, nhưng người khác đều cảm thấy là thật, chính nàng lại vẫn thấy như đang nằm mơ, không có chút cảm giác chân thật nào.

Cẩn thận hồi tưởng lại, bắt đầu từ lúc nàng và Ôn Đình Dận gặp mặt, nàng tuyệt không ngờ tới vị quý công tử cao ngạo, hùng hổ dọa người kia, về sau sẽ có bất kỳ dính dáng gì đến nàng.

Mãi cho đến sau này lên thuyền của Ôn gia, nàng cũng tận lực giữ một khoảng cách với Ôn Đình Dận, bởi vì trong lòng nàng biết, mình và Ôn Đình Dận là hai loại người, trước lúc lên thuyền là hai loại người, sau khi rời thuyền càng là hai loại người.

Hắn là một thương nhân lớn được nhiều người ủng hộ, còn nàng chỉ là một nữ tử bình dân rời xa quê hương.

Cho dù trên biển gặp phải sóng gió, từng có thân cận thịt da ngắn ngủn với hắn, cho dù ở trên đảo của hải tặc, cùng bị vây khốn ở trong động với hắn, nàng cũng không dám nghĩ sẽ có phát triển thế nào với hắn.

Nhưng chuyện bây giờ chuyển biến đột ngột, quả thực có thể so với những chuyện xưa kỳ lạ dưới ngòi bút của nàng, khác biệt duy nhất chính là, những chuyện xưa kia nàng có thể nắm trong tay, mà chuyện này, lại vượt xa ra khỏi tầm tay của nàng.

Cả ngày nàng đều không gặp được Ôn Đình Dận, hỏi thăm người khác mới biết được hắn có chuyện đi thuyền hàng rồi, nghĩ đến hắn trăm công nghìn việc, nàng cũng không tiện đi quấy rầy, đành phải ngoan ngoãn chờ ở trong sơn trang đợi hắn trở về.

Không nghĩ tới các thân thích của Ôn gia cũng biết được tin tức hai người sắp thành thân, rất nhanh, phần đông thân thích đều chạy tới ân cần thăm hỏi lấy lòng nàng.

Hôm nay Giang Hạ Ly lại chứng minh được một chuyện—gia tộc càng lớn, quan hệ trong đó càng rối rắm phức tạp, một khi trở mặt, ngược lại làm cho người ta càng thêm cảm thấy tức cười.

Có điều, làm thiếu phu nhân của Ôn gia thật sự là không có chỗ gì xấu, có ăn, có uống, còn có một đám người tiền hô hậu ủng hỏi han ân cần, bất luận nàng muốn làm cái gì, đi nơi nào, cũng đều có người giúp nàng chuẩn bị thật tốt.

Giang Hạ Ly “hưởng thụ” tất cả những chuyện này không nhịn được cười nói với Ôn Thiên Tư: “Ca muội muốn cho một nữ nhân như ta đây mọi thứ, chỉ là ta không biết ta dựa vào cái gì mà có thể nhận được những thứ này.”

Ôn Thiên Tư đối với chuyện nàng có thể trở thành tẩu tử của mình này, tựa hồ còn muốn hưng phấn hơn so với việc chính mình xuất giá, “Dựa vào cái gì có thể nhận được à? Thì dựa vào việc ca muội thích tỷ a, việc này còn nghi ngờ cái gì nữa!”

“Nhưng hắn thích ta lúc nào, tại sao ta không cảm thấy một chút nào vậy?”

Nàng luôn tưởng tượng ra vận mệnh đủ loại người, nhưng chỉ riêng đối với thế giới tình cảm của chính mình vẫn cứ tỉnh tỉnh mê mê, lúc trước hứa hôn với Liễu Thư Đồng, tuy là mệnh của phụ thân, nhưng dù sao nàng và Liễu Thư Đồng cũng quen biết nhiều năm, đối với hắn cũng có hảo cảm, cho nên đồng ý.

Bây giờ hôn sự với Ôn Đình Dận, tất cả đều là bị động tiếp nhận, thời gian vội vàng đến mức không kịp suy nghĩ có phải là mình thích hắn hay không, nếu thích, có thể thích bao nhiêu? Ngày sau nếu mình gả cho hắn, có thể trôi qua vui vẻ hay không?

Ôn Thiên Tư thấy nàng cau mày, đoán nàng nhất định suy nghĩ rất nhiều, liền khuyên giải an ủi: “Hiện giờ tỷ cũng không cần nghĩ nhiều, rất nhiều nữ tử, trước khi thành thân đều không được gặp mặt trượng phu một lần, còn không phải vẫn trải qua cả đời, tốt xấu người như ca muội, bất kể nhân phẩm, tướng mạo, gia thế, đều là lựa chọn tốt nhất, tỷ còn buồn lo cái gì? Nếu tỷ bỏ lỡ huynh ấy, dù tỷ muốn tìm một người tốt bằng nửa huynh ấy, cũng không dễ dàng đâu.”

Giang Hạ Ly không khỏi bị nàng ấy chọc cho cười, nghĩ lại, nàng ấy nói không phải là không có đạo lý.

Cửa ải khó khăn lớn nhất trước mắt nàng, không phải là Ôn Đình Dận có phải thật sự thích nàng hay không, với thân phận của hắn, lấy vợ là chuyện trọng đại bao nhiêu, hắn cũng không ngốc đến mức nói dối loạn, cho nên, hắn muốn lấy nàng, khẳng định nàng không phải chịu thiệt, điều nàng lo lắng nhất, vẫn là vụ án mạng kia.

Ôn Đình Dận cứ như vậy đem tội phạm quan trọng là nàng đây tự mình chế trụ, còn công khai giới thiệu cho hoàng đế, cho dù Ôn gia tài cao thế lớn, cũng không thể không báo nàng cho bên trên, trực tiếp đến bảo vệ nàng đi, đây chẳng phải là quá không để vương pháp vào trong mắt rồi.

Nhưng chuyện này, nàng lại không thể đi nói với người thứ ba, để tránh mang đến cho mình và hắn phiền toái không cần thiết.

Nàng vẫn luôn tính toán, khuya hôm nay bất kể thế nào cũng phải trụ lại Ôn Đình Dận, nói chuyện với hắn một phen.

Nhưng chưa đến lúc trời tối thì lại có một vị khách không mời mà đến, vội vàng đến tìm nàng—

Người này là Liễu Thư Đồng.

Giang Hạ Ly quen biết Liễu Thư Đồng đã quá mười năm rồi, hắn trong trí nhớ của nàng, luôn là một quý công tử nhẹ nhàng, đệ tử trong học đường nhiều như vậy, trước giờ hắn đọc sách đều là tốt nhất, thường nhận được tán thưởng của tiên sinh, nói hắn “tao nhã như ngọc, đôn hậu ân cần”.

Rời khỏi học đường, hắn lại là một người phong lưu phóng khoáng nhất trong những người cùng lứa, thi từ ca phú, không gì không giỏi, bất luận đi đến nơi nào, đuôi mày đáy mắt thần thái phi dương, ung dung bình tĩnh, rất được lòng nữ tử.

Nhưng Liễu Thư Đồng của hôm nay, giống như là một khốn thú chật vật nhếch nhác, thật không dễ dàng để người dẫn tìm đến tiểu viện của nàng thì câu nói đầu tiên khi xông tới chính là—“Hạ Ly, lần này bất kể thế nào muội cũng phải giúp huynh! Liễu gia nhà huynh sẽ cảm kích đại ân đại đức của muội!”

Nàng không hiểu ra sao, nhưng thấy đầu hắn đầy mồ hôi, sắc mặt cũng thay đổi, liền biết nhất định đã xảy ra chuyện lớn, vội vàng mời hắn ngồi xuống, chậm rãi hỏi hắn: “Đồng ca, đã xảy ra chuyện gì?”

Liễu Thư Đồng không còn phong độ ngày trước, lấy tay áo dùng sức lau đi mồ hôi trên mặt, “Muội cũng biết nhà huynh làm buôn bán, trừ bỏ thu hoạch mấy trăm mẫu điền trang, làm ăn lớn nhất vẫn luôn là lâm sản, hàng da, và hải vận. Tuy không phải hào phú gì, nhưng cũng đủ để ấm no, nhưng mấy ngày hôm trước nhà huynh nhận được tin tức, nói là tá điền của điền trang muốn cùng nhau thoái tô, cho dù dựa vào khế ước thuê mướn đã ký trả lại gấp đôi tiền thuê cũng không sao cả, còn có mấy tháng là phải thu hoạch rồi, trong chớp mắt này, huynh biết đi nơi nào tìm người chăm sóc điền trang đây?”

“Nhưng chuyện này cũng không phải là điểm chết người, mua bán lâm sản với Tây Nhạc bên kia cũng đã làm mười năm rồi, vẫn luôn rất ổn định, ngày hôm qua lại đột nhiên nhận được thư của nhà mua bên Tây Nhạc, nói là sang năm không mua hàng ở nhà huynh nữa, trừ khi nhà huynh có thể xuống giá bốn thành, đây chẳng phải là công khai muốn lấy không sao?”

“Càng hỏng nhất chính là, nguồn hàng của hàng da cũng xảy ra vấn đề, vốn đã nói tháng sau giao hai ngàn kiện hàng da, lại bị người khác dùng giá cao lấy đi, hiện giờ công nhân trong công phòng không biết là nên sa thải hay là lưu lại, nếu không sa thải, sẽ phải nuôi không công vô ích, nếu sa thải rồi, tay nghề những công nhân này đều là tốt nhất, tất nhiên sẽ bị người ta mời đi, về sau nếu còn muốn mời về cũng rất khó khăn.”

“Mà hải vận… ai, lại có thể bị hải tặc cướp hàng, hàng hóa của ba thuyền lớn, giá trị mười vạn lượng, bên trong còn có một viên dạ minh châu hoàng hậu nương nương nhờ nhà huynh mua, giá trị liên thành a…”

Giang Hạ Ly im lặng lắng nghe Liễu Thư Đồng tự thuật đủ loại biến cố kinh người, từ đầu đến cuối vẫn không biết những chuyện này có liên quan gì đến mình, mãi đến khi hắn nói đến “hải tặc” thì nàng chợt cả kinh. Những chuyện này thật sự chỉ là trùng hợp ư?

Hắn một hơi nói xong, đôi môi đều đã phát khô, hai mắt nhìn thẳng vào nàng, “Hạ Ly, muội sẽ giúp huynh đúng không? Nếu những chuyện này đều ập xuống, thì Liễu gia nhà huynh coi như xong rồi.”

“Nhưng muội không hiểu làm ăn, cũng… không biết hải tặc nào, muốn muội giúp huynh thế nào?”

Liễu Thư Đồng trừng to mắt nhìn nàng, giống như nàng đang nói đùa: “Hạ Ly, muội thật sự không rõ sao? Những chuyện này không phải là đúng lúc đều rơi xuống trên đầu nhà huynh, tất nhiên là có người điều khiển ở sau lưng, muốn đẩy Liễu gia nhà huynh vào chỗ chết.”

Trong lòng Giang Hạ Ly căng thẳng, muốn gọi ra một cái tên, nhưng vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh hỏi: “Vậy rốt cuộc là người nào, muốn gây trở ngại cho Liễu gia như vậy?”

Hắn nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, “Hạ Ly, muội là một người hiểu chuyện, chẳng lẽ thật sự muốn huynh nói thẳng ra ư?” Hắn nhìn nhìn hai bên, xác định bốn bề vắng lặng, lúc này mới thấp giọng nói: “Trừ bỏ Ôn gia, còn người nào có tài lực, có lý do, để gây khó dễ cho nhà huynh như thế?”

Nàng lại mỉm cười: “Sẽ không phải chứ, chẳng lẽ Liễu gia nhà huynh từng đắc tội với Ôn gia trên phương diện làm ăn ư?”

Liễu Thư Đồng nặng nề thở mấy hơi khí thô, “Liễu gia nhà huynh trước giờ luôn làm việc cẩn thận chặt chẽ, nào dám đắc tội bá chủ trên biển Ôn gia chứ, cho dù là trên làm ăn có chút qua lại, cũng tuyệt đối không đến tình cảnh đắc tội đối phương.”

“Vậy muội không hiểu, nếu không đắc tội Ôn gia, tại sao lại nhận định là Ôn gia làm?”

Liễu Thư Đồng vội muốn chết, “Hạ Ly! Trước nay muội luôn là một người thẳng thắn, sao hôm nay lại quanh co lòng vòng như vậy, nếu muội đã bức huynh nói trắng ra… được, huynh nói, người duy nhất mà Liễu gia nhà huynh đắc tội chính là muội, thiếu phu nhân tương lai của Ôn gia!”

Giang Hạ Ly biết tất nhiên hắn sẽ nói như vậy, thế nhưng khi hắn nói ra miệng thì nàng lại không nhịn được cười, “Đồng ca, huynh thật sự cho rằng muội là cái loại người lòng dạ hẹp hòi như vậy à? Chỉ bởi vì huynh từ hôn, muội phải hận thù huynh cả đời? Cho dù bây giờ muội muốn gả cho người khác, còn phải buộc vị hôn phu của muội trút giận cho muội? Nếu muội thật sự đưa ra yêu cầu như thế, Ôn Đình Dận sẽ nghĩ thế nào, nói không chừng sẽ hiểu lầm muội chưa dứt tình cảm với huynh.”

Liễu Thư Đồng bị nàng hỏi ngược lại, ngơ ngác một chút mới lại mở miệng, “Hạ Ly, mặc kệ thế nào, huynh hi vọng muội có thể nhớ đến tình cũ của hai nhà chúng ta, giúp Liễu gia một lần, cho dù là vì huynh, nói chuyện với Ôn gia, xin bọn họ thả cho Liễu gia một con ngựa, huynh ở chỗ này đền tội với muội.” Nói xong hắn đứng dạy vái một cái thật dài, gần như khom người đến đất.

Thấy hắn ăn nói khép nép như thế, nhớ đến khí phách phong độ ngày thường của hắn, nàng không khỏi cảm thấy chua xót, không muốn tiếp tục cự tuyệt nữa, chỉ có thể đáp ứng đi hỏi Ôn Đình Dận giúp hắn.

Sau khi hắn lại khẩn cầu van lạy nhiều lần, mới vẻ mặt lo lắng mà rời khỏi.

Đợi hắn đi rồi, Giang Hạ Ly rời tiểu viện hỏi thăm nô tỳ ở cửa: “Thiếu gia đã về chưa?”

Tỳ nữ mỉm cười trả lời: “Thiếu gia đã trở về rồi, nói nếu Giang cô nương tiếp khách xong rồi, đến Vạn Hải các gặp thiếu gia, nô tỳ sẽ dẫn đường cho ngài.”

Giang Hạ Ly hừ một tiếng. Thì ra hết thảy đều nằm trong dự liệu của hắn rồi!

Vạn Hải các là nơi ở của Ôn Đình Dận, lầu các ba tầng, ngói lưu ly màu xanh đen, vừa đi đến nơi, người ta không tự giác trang nghiêm hẳn lên, cảm giác ngay cả hô hấp cũng trở nên cẩn trọng hơn.

Giang Hạ Ly vừa đi lên thang lầu, nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng nói chuyện của Ôn Đình Dận và người nào đó—

“Nếu ăn không đủ, ta gọi bọn họ làm tiếp một đĩa nữa, ngươi không cần ăn như hổ đói, chẳng lẽ một đường lên kinh, người ta cũng không chiếu cố ăn uống của ngươi ư?”

Ngay sau đó lại nghe được một giọng nói nam tử vang lên—

“Lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ ta lại cố ý để đói nó sao? Ngươi đừng thấy nha đầu này thoạt nhìn nhỏ gầy, kỳ thực lượng cơm rất lớn đấy, ngươi cũng chưa hẳn đã ăn được như nó đâu.”

Trong lòng nàng khó hiểu, lại cảm thấy giọng nói của nam tử này có chút khó hiểu, liền bước nhanh lên lầu, đẩy cửa lớn chính phòng lầu ba ra, ánh sáng bên trong lập tức chiếu vào mắt nàng, đồng thời lại nghe được tiếng cười của nam tử kia.

“Ha! Nha đầu này còn đi theo ngươi à!”

Đợi Giang Hạ Ly thích ứng với ánh sáng, lập tức khiếp sợ mà trừng mắt nhìn tên nam tử kia, mãi cho đến khi tiếng cười của Ôn Đình Dận vang lên, “Bộ dạng biểu tình này của nàng là muốn nói nàng không nhớ rõ hắn là ai, hay là muốn nói nàng không thể tin được hắn sẽ xuất hiện ở chỗ này?”

“Là không thể tin được.” Nàng nuốt ngụm nước miếng, “Lá gan của các người thật sự là quá lớn rồi.”

Thật sự là không thể tin được, người đứng đầu đám hải tặc Khổng Phong lại dám nghênh ngang xuất hiện ở trong đại trạch của Ôn gia, nếu bị quan phủ biết được, sẽ gây nên bao nhiêu phong ba đây?

“Ta quả thực cũng không muốn trêu chọc vào hắn cái loại phiền phức này, nhưng chuyện này nhất định phải để hắn làm, ta mới yên tâm.” Ôn Đình Dận nhìn nàng cười, kế tiếp đem ánh mắt nhìn lướt qua bên cạnh.

Lúc này Giang Hạ Ly mới nhìn đến tiểu cô nương đang ngồi bên cạnh, cúi đầu vội vã ăn từng ngụm lớn, nàng yên lặng nhìn nữ hài một lúc lâu, mới do dự hô: “Hạnh Nhi?”

Nữ hài kia vừa nghe thấy, quay mặt sang, dùng tay áo lau đi một miệng đầy dầu mỡ, oa một tiếng liền khóc lên, đứng dậy xông tới trước mặt nàng, ngã nhào bên chân nàng, vừa lau nước mắt vừa nói, “Gia chủ, cuối cùng cũng gặp được ngài rồi! Từ lúc ngài bị quan phủ mang đi, liền không ai biết tung tích của ngài, ta cùng Tứ ca ca đến trước cửa quan phủ thăm dò nhiều lần, đều không nghe ngóng được tung tích của ngài, mãi đến khi Khổng đại thúc đến đón ta, nói dẫn ta lên kinh gặp ngài, ta liền lập tức đến đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.