Ngụy Tiếu Ngữ phát hiện ra bản thân khá là khó khăn để hiểu được lời Ngụy Tiếu Khiêm nói, vì vậy hắn mặc kệ nguy hiểm mà hỏi lại lần hai: “Thứ gì vậy?”
Ngụy Tiếu Khiêm nhún vai, không giải thích cho hắn nghe. Chẳng lẽ nói cho Ngụy Tiếu Ngữ “vài thứ kia” chính là vong hồn à? Ngụy Tiếu Ngữ sẽ không tin, tuy rằng em trai hắn chuyên buôn lậu súng ống đạn được, thế nhưng lại rất ít khi giết người.
“Sau đó Ngụy Thất luôn ở bên anh, rất quan tâm tới anh,” Ngụy Tiếu Khiêm nhàn nhạt đem trọng tâm câu chuyện về lại nguyên bản, “Khi đó cậu ấy không biết anh là Ngụy Tiếu Khiêm, nói chung, sự tình cứ thế mà tiếp tục phát triển. Cho đến một ngày, khi hai anh phải chấp hành nhiệm vụ, cậu ấy suýt chút nữa thì chết, anh bỗng phát hiện mình bận rộn như vậy để làm gì, là để cậu ấy đi chịu chết sao.”
“Cho nên giờ anh mới không để anh ta tham dự vào công tác của mình à?”
“Vì vậy, anh mới để anh ta qua chỗ em à?”
Ngụy Tiếu Khiêm lắc đầu, sau đó trầm mặc thật lâu, cuối cùng mới giải thích: “Anh nghĩ, mình có thể mất đi bất cứ thứ gì, nhưng tuyệt đối không phải cậu ấy, cũng chính vào thời gian đó, anh phát hiện ra tinh thần của mình có chút không ổn định, tuy rằng anh cho rằng đó là cách nói giảm nói tránh của bác sĩ tâm lý.”
“Khi đó anh rất sợ, cái cảm giác này…” Ngụy Tiếu Khiêm hơi nghiêng đầu, đắn đo dùng từ, cuối cùng từ bỏ, “Anh không thể ngủ, khi đó Ngụy Thất nằm trên giường bệnh, anh thì an vị bên cạnh trông cậu ấy, hình như cứ như thể anh chỉ chợp mắt chút thôi cậu ấy sẽ biến mất. Cuối cùng Ngụy Thất tỉnh lại, anh thật rất vui.”
“Anh ta hôn mê mấy ngày?” Ngụy Tiếu Ngữ hỏi.
“Bốn ngày.”
“Anh đã tự nhủ, chỉ cần mình còn sống, cậu ấy sẽ không phải chết.”
“Đó là một kết thúc có hậu, ” Ngụy Tiếu Ngữ kết luận.
“Thế nhưng từ lúc đó anh trở nên rất cố chấp, anh đem cậu ấy như là… anh không hy vọng cậu ấy gặp phải bất cứ nguy hiểm nào, ngay cả căn biệt thự đó, anh chỉ muốn cùng cậu ấy ở bên nhau. Em biết không, khi đó xuất hiện tin ngày tận thế, anh đã nghĩ, anh muốn mình và Ngụy Thất cùng chết với nhau.”
“Thật lãng mạn.”
“Thế nhưng quá trình với kết quả lại không phải như vậy,” Ngụy Tiếu Khiêm căng thẳng nhìn em trai mình, “Hai người tụi anh đều rất mệt mỏi, cậu ấy muốn tự do, luôn ao ước tự do, nhưng anh không cho được. Anh có thể cho Ngụy Thất bất cứ cái gì, có thể để cuộc sống của cậu ấy như một vị hoàng đế, thế nhưng tự do là cái duy nhất… anh không thể cho được. Sau đó, mỗi ngày tụi anh đều cãi nhau, rồi thành chiến tranh lạnh, Ngụy Thất bắt đầu có chút bệnh cuồng loạn, rồi lạm dụng rượu. Cậu ấy vốn rất thích rượu, thế nên trong biệt thự của anh có một hầm rượu rất lớn. Sau một thời gian sinh sống ở đó, nếu anh không ở trong phòng trông, cậu ấy nhất định sẽ qua đấy…” Ngụy Tiếu Khiêm trầm mặc một hồi rồi nói tiếp, “vừa là để tìm niềm vui vừa là để tự sát.”
“Vậy… sau đó thì sao?” Ngụy Tiếu Ngữ nghe xong liền thấy hơi kinh hãi, hắn trước kia cứ tưởng đó phải là một chuyện tình lãng mạn, không ngờ lại đầy máu như thế.
“Sau đó?” Ngụy Tiếu Khiêm suy nghĩ một hồi: “Ông vài lần muốn đón Ngụy Thất đi, thế nhưng đều bị anh đẩy ra ngoài. Em có chú ý tới chân của ông hơi bị thọt không, có một lần anh đã dùng súng bắn vào chân ông, còn có một lần anh đã giết chết hai tay vệ sĩ bên ông. Anh phải cho ông biết, không được mang Ngụy Thất khỏi anh, nếu không chẳng ai sẽ được sống dễ chịu.”
Ngụy Tiếu Ngữ lúc này không lên tiếng nữa.
“Anh biết nếu cứ tiếp tục như vậy hai người đều sẽ xong đời,” Ngụy Tiếu Khiêm ra dấu một chút rồi nói tiếp, “hai người yêu nhau không cách nào có thể biến thành một người, đời người lại chính là một cá thể đơn độc, thượng đế đã giao cho mỗi người một thân thể cùng tư tưởng riêng rẽ, bọn họ đã định trước không thể nào hợp thành nhất thể. Anh đã từng học qua tâm lý học, anh biết những chuyện này, con người không phải món đồ, không thể nào bị anh giấu vào trong túi được.”
Hắn chuyển mắt sang nhìn Ngụy Tiếu Ngữ: “Thế nhưng anh không khống chế được, loại cố chấp này không phải thứ anh có thể khống chế, anh không chịu được cảnh cậu ấy không còn nằm trong tầm mắt của mình, cho dù đó là đang thương tổn cậu ấy. Anh không biết ‘yêu’ và ‘chiếm giữ’ khác nhau gì, nên anh chỉ ‘giữ lấy’, đó là kết quả của sự giáo dục của chúng ta.”
“Cuối cùng ông đã mang Ngụy Thất đi, bởi ông đã nói, ông không thể nhìn hai anh đều chết, rồi nói anh lúc này muốn giết cậu ấy…” Ngụy Tiếu Khiêm kể lại, “Chủ yếu là, khi đó Ngụy Thất đã có khuynh hướng tự sát, anh rất chật vật, anh thà rằng cậu ấy tổn thương anh cũng không muốn làm hại đến cậu ấy… Chẳng qua Ngụy Thất rất thông minh, có lẽ là cậu ấy biết làm sao có thể khiến anh khó chịu… giống như ban nãy anh có kể, khi hai người bên nhau sẽ liền cãi nhau rồi xảy ra chiến tranh lạnh. Nhưng cho dù là như thế, anh vẫn yêu Ngụy Thất.”
“Thật khó tưởng tượng,” Ngụy Tiếu Ngữ khó khăn thốt ra lời. Hai năm trước, khi hắn thấy Ngụy Thất, mặc dù thấy hơi kỳ lạ, nhưng khẳng định là không ngờ hoàn cảnh lại tồi tệ đến vậy.
Ngụy Tiếu Khiêm gật đầu: “Đúng là rất khó tưởng tượng, khi đó anh nghĩ, thả cậu ấy còn khó hơn cả việc giết chết anh, chính là ông đã quyết tâm liều chết đi tới. Anh đã rất sợ lời của ông ấy trở thành sự thật.”
“Em nhớ sau khi Ngụy Thất tới hai ba tháng, anh có qua đây, ” Ngụy Tiếu Ngữ nhớ lại, “Vậy cũng hẳn là cách lâu rồi nhỉ?”
“Khoảng nửa năm, khi Ngụy Thất vừa rời đi mấy ngày, anh liền thấy mình cực kỳ ngu xuẩn vì đã thả cậu ấy đi,”
“Anh biết Ngụy Thất ở chỗ này, nhưng anh lại bị bắt ở nơi rất xa đây. Anh nằm trên giường và vạch kế hoạch làm sao có thể mang Ngụy Thất rời khỏi Ngụy gia, rồi tính xem anh nên chuẩn bị những gì… Anh nghĩ dù phải cược tính mạng này cũng muốn dẫn cậu ấy đi. Anh không thể chịu được cảnh không có Ngụy Thất bên cạnh!”
“Thế nhưng anh không hành động… rõ ràng anh đã lên kế hoạch hết rồi, thậm chí ngọc nát đá tan cũng chẳng sao cả,” Ngụy Tiếu Khiêm rút ra điếu thuốc cuối cùng, “Thế nhưng cuối cùng anh không làm được, mà phải nghe theo phân công của bọn họ, qua Pháp làm nhiệm vụ.”
“Vì sao?”
“Anh cũng không biết… câu nói của ông luôn xoay quanh trong đầu anh,” Ngụy Tiếu Khiêm nhẹ giọng nói, “Anh nghĩ câu nói đó cực kỳ ngớ ngẩn, thế nhưng anh lại sợ nó trở thành sự thật, anh không cam lòng, rồi lại không thể tránh được.”
“Trước đây… dáng vẻ Ngụy Thất như thế nào?” Trải qua loại chuyện này, ai cũng sẽ thay đổi đôi phần, Ngụy Tiếu Ngữ cảm thấy rất tò mò.
“Không khác giờ lắm.”
“Ngụy Thất lúc nào cũng vậy, hình như cái gì cũng giấu ở trong lòng, lúc nhìn thấy anh ở chỗ em, ngay cả lông mi cũng không thèm nhấc, mà anh thì thiếu chút nữa là bổ nhào lên rồi.”
“Thế nhưng khi đó anh rất bình tĩnh,” Ngụy Tiếu Ngữ cười lên.
Ngụy Tiếu Khiêm nhún vai: “Đành chịu thôi, anh đã đáp ứng với ông, phải bình tĩnh đối xử với Ngụy Thất, phải biết tự chủ. Anh phát hiện ra giờ mình đã rất biết tự kiềm chế rồi.”
“Giờ anh định làm gì?” Ngụy Tiếu Ngữ hỏi, “Giờ anh ta đã trở về bên anh, ý của ông có phải đã cho phép hai người không?”
“Hai năm rưỡi, ông đã đồng ý với anh,” Ngụy Tiếu Khiêm búng đầu lọc thuốc lá ra sân, “Khi ông nói có nhìn anh.”
“Anh định làm thế nào?”
“Anh không biết,” Ngụy Tiếu Khiêm nghiêng nghiêng đầu, “Anh không thể để cậu ấy bị vây trong nguy hiểm, đây là điều duy nhất anh có thể làm được. Đương nhiên, trước kia hình như anh chỉ toàn uy hiếp Ngụy Thất… nhưng phần lớn là anh không nỡ làm vậy với cậu ấy.”
“Nếu anh ta nhất định muốn ly khai thì sao?” Ngụy Tiếu Ngữ do dự một lát rồi hỏi.
Đôi mắt lam đậm của Ngụy Tiếu Khiêm chậm rãi nhìn về phía em trai: “Như vậy… người chết đi, quá nửa là anh.”
“Ừ, có lẽ là anh sẽ chết trước vì trúng độc nicotin,” Ngụy Tiếu Ngữ tỏ ra đầy thoải mái.
Bờ môi lạnh của Ngụy Tiếu Khiêm khẽ cong lên.
Ngụy Thất mờ mịt đứng ở cửa.
Tiếng mưa hình như lại to lên rồi.
***
Ngày thứ hai trời vẫn mưa.
Ngụy Thất mơ mơ màng màng thức dậy, đầu vẫn hơi nhưng nhức. Ngụy Tiếu Khiêm đang ngồi trên sofa đọc sách. Hắn đang đeo đôi kính gọng bạc, trông có vẻ càng thêm nhã nhặn, ôn hòa.
“Buổi sáng tốt lành,” Ngụy Thất dụi dụi mắt.
Ngụy Tiếu Khiêm ngẩng đầu lên, tháo kính xuống: “Đã là chiều rồi.”
Ngụy Thất ngáp một cái: “Hèn chi tôi lại thấy đói thế này.”
“Uống sữa không?” Ngụy Tiếu Khiêm kêu người làm mang một ly sữa nóng vào, “Sau đó đi ăn chút gì đi.”
“Hôm nay vẫn ở đây à?” Ngụy Thất hỏi, nắm lấy cái áo len dệt kim hở cổ bên cạnh lên, mặc kệ có phải áo của anh hay không, giờ anh không thể cứ mặc mỗi cái áo sơmi đầy mùi rượu chạy lung tung được.
Ngụy Tiếu Khiêm ra cửa nhận lấy ly sữa rồi đưa cho Ngụy Thất: “Tùy em thôi, nếu thấy trời mưa không muốn đi, cũng có thể ở lại đây thêm mấy ngày, hay em muốn tụ họp với bạn bè trước đây tôi thấy cũng được.”
“Cậu Tiếu Ngữ đâu?” Ngụy Thất uống ly sữa, mùi sữa ngào ngạt bay lên, dường như khiến cho thần kinh cũng thả lỏng đi nhiều.
Ngụy Tiếu Khiêm đi đến ngồi lại xuống sofa, cầm cuốn sách lên nói: “Sáng sớm nay về rồi, hình như đang bận lắm.”
Ngụy Thất gật đầu, anh cũng có thể đoán được vì sao Ngụy Tiếu Ngữ lại bề bộn nhiều việc như vậy, Ngụy gia là một gia tộc lớn, lịch sử lâu dài càng khiến nó trở nên phức tạp hơn, mà lợi ích thì lại luôn đi đôi cùng nguy hiểm.
“Tiểu Tịch dù sao vẫn là bị cậu Tiếu Ngữ liên lụy,” Ngụy Thất uống xong ly sữa thì đặt nó sang bên cạnh, “Trước đây là như thế, sau này chỉ sợ vẫn là vậy.”
“Cái này còn phải xem Tiếu Ngữ làm tới mức độ nào.” Ngụy Tiếu Khiêm nhẹ giọng nói.