Cố Tiểu Tịch vẫn bắt Tư Đồ Thượng Lam thả mình ở đầu phố, không phải y sợ Ngụy Tiếu Ngữ biết gì, mà chỉ là thấy không cần thiết. Cố Tiểu Tịch nghĩ, cái đó và Ngụy Tiếu Ngữ căn bản chẳng có quan hệ gì.
Đẩy cửa bước vào, y liền ngây người một lúc. Tầng đầu tiên của toà nhà là đại sảnh, vào trong nữa mới là Dạ Ngữ, nhưng trước đó khách đến phải bước qua cổng kiểm tra an ninh, bởi nơi này thực hiện chính sách thẻ hội viên.
Điều khiến Cố Tiểu Tịch kinh ngạc chính là hôm nay chỉ có ba người trực ban… Không, là ba người cùng một con mèo. Trong đó, hai cô tiếp tân xinh đẹp đứng sau quầy, còn một người khác thì đang chơi game máy tính, thấy Cố Tiểu Tịch đến lập tức kêu lên: “Trời ơi, cậu muốn để tôi chết đói hả?”
Cố Tiểu Tịch còn chưa kịp phản ứng vì sao ông chủ lại ngồi đây thì đã nhảy ra thêm vấn đề là từ khi nào y hẹn ông chủ cùng ăn tối.
Ngụy Tiếu Ngữ ngồi trước quầy tiếp tân, trên vai là con Shirley đang nằm úp sấp. Một mèo, một người vô cùng oán giận nhìn về phía Cố Tiểu Tịch khiến y phải cẩn thận nhớ lại xem hôm nay có hẹn đi ăn với Ngụy Tiếu Ngữ không.
“Ờ…” Cố Tiểu Tịch liếc nhìn đồng hồ, đã 23 giờ.
Shirley kêu “meo” một tiếng, nghe sao mà đáng thương quá chừng, sau đó đứng dậy trên vai Ngụy Tiếu Ngữ, nhẹ nhàng nhảy một cái là sang quầy, sau đó có chút khó khăn nhìn xuống mặt đất.
Loại mèo Ba Tư quý tộc như con Shirley chỉ thích ngồi trên người hoặc đi trên thảm nhung ấm áp, chứ như nền đá cẩm thạch lạnh băng lúc này thì nó đang tính toán khoảng cách xem có thể nhảy trực tiếp vào lòng Cố Tiểu Tịch không.
Phỏng chừng không đủ, cho nên mèo ta cứ tần ngần đứng trên quầy tiếp tân tủi thân kêu lên. Cố Tiểu Tịch thở dài, tiến tới hai bước, Shirley lập tức nhảy lên, tạo thành một đường cong hoàn mỹ trên không trung. Cố Tiểu Tịch theo bản năng giơ tay ra đón, ôm lấy cô mèo xinh đẹp này, Shirley ủ mình trong lòng Cố Tiểu Tịch, lại còn thè lưỡi ra nhẹ nhàng liếm ngón tay của Cố Tiểu Tịch nữa.
Cố Tiểu Tịch vuốt ve bộ lông của Shirley, thở dài, nhìn Ngụy Tiếu Ngữ ngồi ở phía trong: “Shirley còn chưa ăn hả?”
“Tôi còn chưa được ăn nè,” Ngụy Tiếu Ngữ đứng dậy bước ra khỏi quầy, vươn tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Cố Tiểu Tịch, “…Cậu đi uống rượu?”
Nhìn dáng vẻ Ngụy Tiếu Ngữ ngửi tới ngửi lui có chút buồn cười: “Gặp lại bạn cũ nên có uống một chút.”
“Tôi chờ cậu cùng dùng bữa đấy.”
“Tôi ăn rồi, để tôi đi cho Shirley ăn…” Cố Tiểu Tịch vừa định đi vào trong. Tay Ngụy Tiếu Ngữ vốn đặt ở eo Cố Tiểu Tịch, giờ nhẹ nhàng siết lại, khiến Cố Tiểu Tịch không thoát đi được.
“Tôi đưa cậu tới ở nhà hàng của tôi, tối ở lại đó luôn.” Ngụy Tiếu Ngữ nói.
“Anh còn mở nhà hàng khác hả?” Cố Tiểu Tịch cũng không từ chối, chỉ hơi tò mò hỏi lại. Bởi y thấy phần lớn thời gian Ngụy Tiếu Ngữ đều ở Dạ Ngữ. Từ khi Cố Tiểu Tịch đến Dạ Ngữ tới nay, hình như ngoại trừ vụ họp mặt gia đình, thì Ngụy Tiếu Ngữ chưa từng đi ở sang nơi khác.
“À, còn một cái nữa,” Cố Tiểu Tịch ôm Cố Tiểu Tịch đi ra ngoài, Cố Tiểu Tịch bị hắn ôm nên không được tự nhiên, thò tay đẩy Ngụy Tiếu Ngữ ra.
Ngụy Tiếu Ngữ liền né người, tay từ phần eo chạy lên vai Cố Tiểu Tịch, “Đừng đánh tôi, để qua đường đã.”
Trước cửa Dạ Ngữ chính là đường lớn, khu bên cạnh Dạ Ngữ được dùng làm bãi đỗ xe. Xem ra Ngụy Tiếu Ngữ cũng chẳng biết hắn đang cầm chìa khóa của cái xe nào, bình thường đều là vệ sĩ lái xe cho, còn hôm nay là hắn tự lái.
Ngụy Tiếu Ngữ ấn vào chìa khóa, quả nhiên có xe sáng đèn. Cố Tiểu Tịch đi qua, Ngụy Tiếu Ngữ mở cửa cho y và Shirley vào.
Ngụy Tiếu Ngữ mới vừa ngồi xuống vị trí tài xế, Cố Tiểu Tịch liền căng thẳng: “…Hay để tôi lái xe cho.”
Ngụy Tiếu Ngữ liếc nhìn Cố Tiểu Tịch một cái: “Cậu? Thôi, cậu mới uống rượu không lái xe được, với cậu cũng đâu có bằng lái.”
“Thế anh có sao?” Cố Tiểu Tịch sờ sờ đầu Shirley.
Shirley là con mèo ngoan lắm, lúc ngồi lên xe sẽ không lộn xộn, trái lại còn ngoan ngoãn ghé vào lòng Cố Tiểu Tịch.
Ngụy Tiếu Ngữ khởi động xe: “Không có.”
Cố Tiểu Tịch thở dài.
Xe của Dạ Ngữ hay xe của Ngụy gia đều có đặc điểm nhận diện nào đó, như vậy cho dù là cảnh sát hay dân xã hội đen đều có thể nhận ra, chắc sẽ không tới khó dễ gì. Ngụy gia đã dựng nên một mạng lưới xã hội khổng lồ, hơn nữa còn khơi thông mọi mắt xích, ngẫm lại y thấy thật đáng sợ.
“Lần trước tôi chỉ bất cẩn đụng cậu có một chút,” Ngụy Tiếu Ngữ than thở, “mà lần nào lái xe cậu cũng khẩn trương vậy.”
Cố Tiểu Tịch nghĩ, sao mà không căng thẳng cho được, tôi chính là người bị hại nha.
Xe chuyển bánh rời bãi đỗ, Shirley ghé mình vào cửa kính nhìn ra bên ngoài.
Xe chạy tới chỗ Cố Tiểu Tịch vừa xuống lúc này, con phố giờ vẫn thật náo nhiệt, nên Ngụy Tiếu Ngữ phải lái chậm lại. Cố Tiểu Tịch phát hiện ra xe của Tư Đồ Thượng Lam vẫn đậu đó, nhưng trong xe không sáng đèn.
Giờ đã là đêm khuya, tuy với Dạ Ngữ thì mới mở cửa kinh doanh, nhưng với người dân thành thị, mười một giờ đã là thời điểm lên giường đi ngủ, huống chi bữa nay cũng không phải cuối tuần.
Ngụy Tiếu Ngữ lái xe chầm chậm đi qua, Cố Tiểu Tịch thoáng thấy Tư Đồ Thượng Lam vẫn ngồi ở trong xe. Trước nay, Cố Tiểu Tịch vẫn cứ tưởng Tư Đồ Thượng Lam không hút thuốc, bởi dù sao anh cũng là bác sĩ. Nhưng bây giờ, Cố Tiểu Tịch nghĩ, mình lại thấy một mặt nữa của Tư Đồ Thượng Lam.
Cửa kính xe được hạ xuống, anh ngồi trong xe hút thuốc, tay đặt lên cửa kính, điếu thuốc kẹp trong tay, khói thuốc lượn lờ, trong bóng đêm trông có vẻ thật cô đơn.
Cố Tiểu Tịch thấy Tư Đồ Thượng Lam cũng phát hiện ra y, trong mắt anh nháy lên vẻ kinh ngạc. Đương nhiên anh cũng thấy cả Ngụy Tiếu Ngữ và con Shirley đang ghé mình vào cửa xe.
Cố Tiểu Tịch yên lặng cùng Tư Đồ Thượng Lam nhìn nhau, sau đó Ngụy Tiếu Ngữ lái xe đi qua. Gương chiếu hậu còn nhìn thấy xe của anh.
Cố Tiểu Tịch nhìn vẻ mặt chính mình trong gương, có chút kỳ lạ. Y xoay người sang nhìn Ngụy Tiếu Ngữ, hỏi: “Anh nhìn coi vẻ mặt tôi lúc này thế nào?”
Ngụy Tiếu Ngữ đang lái xe, quay đầu sang nhìn một cái rồi phán: “Oán phụ.”
“Không thể nào?” Cố Tiểu Tịch soi gương lại lần nữa.
Cố Tiểu Tịch không biết cảm giác vừa rồi là gì. Y không nói cho Tư Đồ Thượng Lam biết mối quan hệ mập mờ giữa y và Ngụy Tiếu Ngữ, Tư Đồ Thượng Lam cũng chưa bao giờ hỏi về vấn đề này. Cố Tiểu Tịch tự hỏi, nếu Tư Đồ Thượng Lam hỏi thì y có định nói cho anh biết không, nhưng vấn đề là anh lại chưa bao giờ hỏi.
Mà vẻ mặt vừa rồi, là giật mình, hay là cậu ta còn chưa kịp bày ra vẻ mặt khác thì xe đã đi mất rồi.
Cố Tiểu Tịch thở dài, tựa lên ghế rồi chậm rãi nhắm mắt lại, Shirley cũng nhanh chóng hết hứng thú với cảnh sắc bên ngoài.
Không biết qua bao lâu, Cố Tiểu Tịch bị Ngụy Tiếu Ngữ đánh thức. Y dụi dụi mắt, phát hiện Shirley đã nằm ngủ trên đùi y từ bao giờ. Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên phát hiện y đang ở bãi đậu xe, không biết vì sao y thấy chỗ này trông quen quen.
“Xuống xe đi,” Ngụy Tiếu Ngữ ra ngoài trước, mở cửa cho Cố Tiểu Tịch, sau đó ôm Shirley lên. Shirley nằm trong lòng Ngụy Tiếu Ngữ, cục cựa mấy cái rồi ngủ tiếp.
Tuy nói mèo là loài hoạt động về đêm, nhưng con Shirley này lại không giống vậy, nó đã hình thành thói quen của con người mất rồi.
“Anh không đói hả?” Cố Tiểu Tịch ra khỏi xe.
“Tôi chờ cậu, ai biết cậu không đến bệnh viện…” Ngụy Tiếu Ngữ nói tới đây thì dừng lại.
Cố Tiểu Tịch nhăn mày, quả nhiên Ngụy Tiếu Ngữ đã đến bệnh viện tìm y.
Ngụy Tiếu Ngữ ôm Shirley đi phía trước: “Tôi cũng không biết hôm nay cậu có việc.”
“Sao anh không gọi điện cho tôi?” Cố Tiểu Tịch theo hắn đi ra ngoài, lúc sờ tới di động mới phát hiện nó đã hết pin từ lâu.
Bãi đỗ xe thực im lặng, Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên nghe thấy tiếng ầm ào. Y dừng lại, âm thanh này tuyệt đối không thể nghe được ở trong nội thành. Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên chạy nhanh ra bên ngoài, cửa vào của bãi đỗ chỉ cách y có vài bước chân nữa. Y bước từng bước ra ngoài, kinh ngạc nhìn cảnh vật trước mặt.
Hèn chi y thấy bãi đỗ xe quen thuộc, hóa ra y đã đến chỗ này mấy tiếng trước.
Trong gió mang theo vị mằn mặn của nước biển, âm thanh y nghe lúc nãy chính là tiếng sóng biển. Xung quanh hiện rất tĩnh lặng, nên tiếng sóng biển càng trở nên rõ ràng.
Cố Tiểu Tịch kinh ngạc đứng ở lối vào, ở phía trước cách y không xa, chính là Lam Sắc Lệ Thủy.
Ngụy Tiếu Ngữ lướt qua vai y đi lên phía trước, tiến vài bước thì phát hiện Cố Tiểu Tịch không theo kịp: “Đi nào.”
Cố Tiểu Tịch nhìn Lam Sắc Lệ Thủy, bỗng nhiên quay sang Ngụy Tiếu Ngữ nói: “Nơi này rất mắc.”
“Ừ.” Ngụy Tiếu Ngữ lên tiếng.
Lúc này phía sau cửa chính của Lam Sắc Lệ Thủy có mấy người chạy ra, đầu tiên Cố Tiểu Tịch còn chưa nhận ra, nhưng đèn ở đây rất sáng, chẳng mấy chốc y liền biết được đó là vệ sĩ của Ngụy Tiếu Ngữ.
Một người đàn ông trong số đó bước tới ôm lấy Shirley, một người khác thì tiếp nhận chìa khóa trong tay Ngụy Tiếu Ngữ. Gió biển buổi tối hơi lớn, giờ lại là mùa đông nên nhiệt độ thấp hơn ở thành phố nhiều, lập tức có người khoác thêm áo ấm cho Ngụy Tiếu Ngữ.
“Đi thôi.” Ngụy Tiếu Ngữ đi tới kéo Cố Tiểu Tịch, tay vẫn là không an phận đặt lên eo y.
Lần này, Cố Tiểu Tịch không đẩy hắn ra, mấy vệ sĩ cũng không đi sau hai người. Bước qua cửa chính Lam Sắc Lệ Thủy, y liền phát hiện ở đại sảnh trừ mấy người mặc đồ đen ra thì không còn ai khác, ngay cả nhân viên phục vụ cũng không có.
Ở đây, tất cả nhân viên phục vụ đều được đổi sang các cô gái mặc đồng phục màu đen, họ sẽ làm thay nhiệm vụ phục vụ.
Nhìn thấy Ngụy Tiếu Ngữ bước vào, ai nấy đều cúi người xuống. Đều là những cô gái tuổi đôi mươi, xinh đẹp lại đáng yêu. Cố Tiểu Tịch kinh ngạc nhìn cảnh này, còn Ngụy Tiếu Ngữ thì coi như không có mấy cô gái đó, ôm y lên lầu.
Cố Tiểu Tịch thấy bọn họ đợi Ngụy Tiếu Ngữ đi rồi mới ngẩng đầu lên tiếp tục công việc.
“…Rốt cuộc anh có ý gì hả?” Cố Tiểu Tịch lúng túng hỏi Ngụy Tiếu Ngữ.
“À, mai là ngày cả nhà đoàn tụ, lần này thì trốn không thoát,” Ngụy Tiếu Ngữ cười cười, đôi mắt xanh thẳm ánh lên rất đẹp, “nhưng có tôi ở đây rồi, không có việc gì đâu.”
So với chuyện họp mặt của Ngụy gia thì Cố Tiểu Tịch càng quan tâm đến Lam Sắc Lệ Thủy hơn.
“Cái gì làm sao?” Ngụy Tiếu Ngữ dẫn y lên lầu hai.
Lầu hai vẫn không có ai ngoài những cô gái trẻ trong lễ phục màu đen.
“Lam Sắc Lệ Thủy…” Cố Tiểu Tịch không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào, thật giống như mọi cảm giác trước kia về Lam Sắc Lệ Thủy đều bị phá vỡ.
“Ờ,” Ngụy Tiếu Ngữ bỗng nhiên ngừng lại, hắn thấy phản ứng của Cố Tiểu Tịch hơi quá mức, “Lam Sắc Lệ Thủy làm sao? Cậu không thích hả, trong này có nhiều cá lắm.”
“…Tôi biết, nhưng là, đây không phải nhà hàng sao, vì sao không có khách…?” cho dù giờ đã khuya, nhưng Lam Sắc Lệ Thủy kinh doanh suốt 24 giờ, nhất định là phải có khách với cả nhân viên phục vụ.
“…Cứ vào ngày 7 mỗi tháng là Lam Sắc Lệ Thủy lại nghỉ kinh doanh.” Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ nhàng giải đáp thắc mắc của y.
“Tôi biết…” Cố Tiểu Tịch ngẩn người, hiện tại chắc đã qua mười hai giờ, đã là rạng sáng ngày 7.
“Ngày 7, là thời gian cả gia tộc Ngụy gia tụ họp,” Ngụy Tiếu Ngữ nói, tiếp tục ôm Cố Tiểu Tịch đi lên lầu.
“Lam Sắc Lệ Thủy… Là của Ngụy gia?” Cố Tiểu Tịch biết Ngụy gia có tiền, nhưng không hề nghĩ lại giàu có đến như vậy.
“Không, Lam Sắc Lệ Thủy không phải của Ngụy gia,” Ngụy Tiếu Ngữ mỉm cười với Cố Tiểu Tịch, đôi mắt của hắn thật sâu, “Lam Sắc Lệ Thủy là tài sản của tôi.”