Đối với Cố Tiểu Tịch, ác mộng thật sự không phải việc bị Ngụy Tiếu Ngữ tha vào Đoàn gia đầy nguy hiểm, mà là khoảnh khắc Ngụy Tiếu Khiêm quyết định làm vệ sĩ miễn phí cho y.
Hồi còn là Diệp Thu Sinh, cái tên Ngụy Tiếu Khiêm rất được ít người nhắc tới, không phải vì anh ta thần bí gì, mà là vì mọi người sợ hãi. Khi đó, Diệp Thu Sinh cảm thấy mấy chuyện đó chẳng liên quan gì tới mình, bởi thế giới kia quá xa vời…
Cố Tiểu Tịch buồn rầu nhìn người đàn ông ngồi trên sofa coi TV, sau đó rót cho hắn một ly Absolute Vanilia, đặt lên khay, bưng tới trước mặt hắn: “Mời dùng.”
“Cám ơn.” Người đàn ông kia nhẹ giọng nói, sau đó cầm ly lên nhấp một ngụm.
Đối với việc Ngụy Tiếu Khiêm thích Absolut Vanilia, kỳ thật Cố Tiểu Tịch vẫn cảm thấy có chút khó tin. Giống như con người của Ngụy Tiếu Khiêm vậy, có lẽ càng thích hợp với Spirytus Rektyfikowany 96% hơn, một người đàn ông như nước của Bắc Băng Dương, mãnh liệt mà thuần khiết. Chẳng qua anh ta lại thích hương thảo.
Bởi Absolut vanilia là do các loại thảo vật trong thiên nhiên chế thành. Để đạt được hương vị phong phú, người ta đã chọn các loại hương thảo hoàn chỉnh. Bởi vậy mà Absolut Vanilia có vị độc đáo, đậm đà do được tổng hợp từ kem bơ cùng vị socola đen.
Đương nhiên, người này luôn khiến người khác cảm thấy không tưởng ở nhiều việc. Cố Tiểu Tịch liếc nhìn TV. Giống như bây giờ, anh ta đang ngồi coi chương trình thế giới động vật…
Không khí trong phòng nặng nề vô cùng, hoặc có lẽ chỉ mình Cố Tiểu Tịch nghĩ như vậy mà thôi.
“Vậy… tôi có thể ra ngoài đi dạo được chứ?” Cố Tiểu Tịch nhỏ giọng nói với Ngụy Tiếu Khiêm. Thực tế thì, Cố Tiểu Tịch nghĩ không bằng lúc ấy bị Đoàn Thù bắt đi còn hơn, dù sao ở cạnh Đoàn Thù còn an toàn hơn ở gần ông này, hơn nữa cứ mãi như giờ sẽ khiến trái tim không chịu nổi áp lực mất.
“Ra ngoài làm gì?”
“Nhìn xem khi nào thế giới bị hủy diệt…” Cố Tiểu Tịch buột miệng theo bản năng, sau đó lập tức đổi giọng, “ra kia hít thở không khí một chút, anh thấy giờ cũng là buổi chiều rồi, khoa học nghiên cứu chứng minh lúc này không khí tốt hơn buổi sáng nhiều.”
Cố Tiểu Tịch dùng sức gật đầu, tuy đó là y bịa ra, nhưng chắc giờ Ngụy Tiếu Khiêm cũng không đi tra tài liệu nhỉ.
“Được rồi,” Ngụy Tiếu Khiêm đứng dậy, đem áo khoác mặc vào, “vậy chúng ta đi thôi, thỉnh thoảng đi bộ tí cũng tốt.”
Tôi muốn đi một mình thôi!
Cố Tiểu Tịch cố nén không để lời đó bật ra, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Ngụy Tiếu Khiêm không để ý tới y, ra tới cửa rồi mới phát hiện Cố Tiểu Tịch như bị hóa đá còn đứng trong phòng: “Hay cậu muốn ở trong phòng hơn?”
“Tôi nghĩ… ở vườn sẽ thoải mái hơn chút.” Cố Tiểu Tịch cứng ngắc trả lời, sau đó khoác thêm áo rồi đi ra ngoài.
Tuy giờ còn là mùa đông, nhưng thời tiết chiều nay rất tốt, nhiệt độ thậm chí còn lên được cả 18 độ, nắng trải rộng, nếu bên người không có vị sát thủ này thì sẽ thật hoàn mỹ.
Cố Tiểu Tịch bước trên nền cỏ, kẻ lắm tiền chính là vậy đấy, thà bỏ ra cả đống của cải tạo đất thành bãi cỏ rộng thênh thang, chứ nhất định không cho người cần đến nó.
“Nền cỏ nhà họ to thật đấy.” Cố Tiểu Tịch xuýt xoa.
“Ờ, chắc bọn họ thường giết người ở đây.” Cái tên ở bên cạnh thật biết sát phong cảnh, phát biểu.
Cố Tiểu Tịch quay đầu sang kháng nghị, người kia liền nhún vai: “Sao thế?”
“Có thể anh nói đúng, nhưng bây giờ tốt nhất đừng nói như vậy.” Cố Tiểu Tịch nhỏ giọng nói, “bởi chủ nhân nơi này đang tới đó.”
“Chào hai cậu.” Đoàn U từ phía sau bước tới.
Cố Tiểu Tịch nhìn sang, nói thật thì so với lần gặp trước thì ông ta hình như béo lên một chút, chẳng qua đối với người đàn ông này thì điều quan trọng nhất cũng không phải ngoại hình.
Đi sau Đoàn U chính là Đoàn Thù, chuyện xảy ra ở cái vườn cây kia chắc hẳn Đoàn U đã biết, dù sao cũng chết một người còn gì. Đoàn U vẫn giữ dáng vẻ trưởng bối thân thiết, nhưng Đoàn Thù thì lại hơi ủ rũ, chắc là đã bị Đoàn U dạy dỗ lại rồi.
Về phần Ngụy Tiếu Khiêm, có lẽ mang huyết thống diễn xuất của một người thuộc gia tộc lớn, nên nhìn thế nào cũng không ra được dáng vẻ máu lạnh, thậm chí còn thân mật đến vỗ vỗ vai Đoàn Thù.
Đương nhiên sắc mặt Đoàn Thù sẽ chẳng thể nào tốt được, cũng không phải là đang tức giận, nếu Cố Tiểu Tịch không lầm thì hẳn là sợ hãi— xem ra cậu ta cũng không quá ngốc, rốt cuộc biết được Ngụy Tiếu Khiêm đáng sợ như thế nào rồi.
Bọn họ đứng tại chỗ trò chuyện cùng nhau. Cố Tiểu Tịch nhìn Đoàn U. Suốt một năm trước khi Diệp Thu Sinh qua đời, y đã không gặp ông ta lần nào. Khi đó, Đoàn U luôn rất bận rộn.
Đoàn U đối với Diệp Thu Sinh trước kia phải nói là người rất tốt, không chỉ bởi vì cho y tiền tài, quyền thế, mà có lẽ vì vẻ ngoài ông ta trông thật bình thường, hoặc là đề nghị của ông ta đưa ra luôn khiến người khác cảm thấy rất tốt.
***
“Xem ra cậu cũng không thích cuộc sống này.” Đoàn U từng nói vậy.
Diệp Thu Sinh tỏ vẻ không có chút hứng thú, nói: “Tránh ra, đừng làm phiền tôi.”
Đoàn U không những không tránh ra, mà còn ngồi xuống cạnh y, trong tay cầm ly rượu của mình. Cố Tiểu Tịch không nhớ ngày đó là ở chỗ nào, có lẽ là quán bar, hay là một bữa tiệc nào đó, tóm lại, chuyện đấy cũng chẳng quan trọng.
Khi đó, tâm trạng của Diệp Thu Sinh rất tệ, y liếc nhìn Đoàn U, người đàn ông như vậy đầy rẫy khắp nơi. Y hỏi: “Ông là bác sĩ tâm lý sao?”
Đoàn U không đáp mà chỉ nhìn y.
Diệp Thu Sinh cười lớn: “Vậy, ông có thể nói cho tôi biết, giải quyết như thế nào mới tốt?”
“Tiếp tục, hoặc là chết.” Đoàn U nâng ly với y.
“…Áp dụng ở nơi nào cũng được sao.” Diệp Thu Sinh hừ một tiếng, nhưng vẫn cụng ly với ông ta, “Rất vui được gặp ông.”
Đoàn U cười cười: “Đoàn U.”
“Tìm tôi có việc gì không?” Diệp Thu Sinh thu tầm mắt lại, đem ly đặt sang một bên.
“Cậu cũng thẳng thật đấy.”
“Tôi còn chưa muốn chết đâu, xem ra cuộc sống chỉ có thể tiếp tục thôi.”
Đây là lần đầu tiên Cố Tiểu Tịch và Đoàn U gặp mặt, bây giờ nhớ lại, Cố Tiểu Tịch cảm thấy thật như mới đây. Hai người trò chuyện với nhau dường như rất hợp ý, Cố Tiểu Tịch chầm chậm đi ra ngoài, y bắt đầu nhơ nhớ cuộc sống nhàn hạ ở Dạ Ngữ rồi, ờ thì, cả con Shirley nữa.
Trước cửa nhà chính chỉ có một vài vệ sĩ, còn lại bên trong phần lớn đều là người hầu. Bây giờ y là khách của Đoàn gia, nên có thể dễ dàng bước vào nhà chính.
Cố Tiểu Tịch cũng không rõ vì sao lại tới nhà chính nữa, y chỉ cảm thấy cảm giác này thật khó chịu. Một người bạn già đang làm sai một chuyện, mà sai lầm này thật dễ dàng khiến ông ta toi mạng, nhưng bản thân ngay cả một lời cảnh báo cũng không thể làm được.
“Ồ, chắc đi lầm đường rồi…” Cố Tiểu Tịch nhăn mày, nhìn Ngụy Tiếu Ngữ và Đoàn Nhã đang đứng trên cầu thang… Ờ, tin rằng lúc này cho dù ai nhìn thấy cũng đều nghĩ họ đang nói chuyện, tán tỉnh nhau.
Đoàn Nhã vốn khá mảnh khảnh, giờ lại đứng trên một bậc so với Ngụy Tiếu Ngữ, thành ra lại cao ngang với Ngụy Tiếu Ngữ. Ngón tay thon thả của cô nàng đang nghịch trên cổ áo sơmi của Ngụy Tiếu Ngữ, đôi khi lại như vô ý xẹt qua cổ hắn. Mà Ngụy Tiếu Ngữ một tay cầm ly rượu, một tay kia thì ái muội đặt lên eo Đoàn Nhã.
Cả người Đoàn Nhã như tựa cả lên người Ngụy Tiếu Ngữ, môi thì gần như dán bên tai Ngụy Tiếu Ngữ.
Không thể phủ nhận, Ngụy Tiếu Ngữ khi cười lên trông rất hấp dẫn, đôi mắt hẹp dài nguy hiểm kia lúc nheo lại sẽ luôn tỏa ra sự tao nhã, những điểm này đối với phái nữ có thể nói là vô cùng hiệu quả.
Đương nhiên, hai vị trên cầu thang cũng thấy được Cố Tiểu Tịch.
Cố Tiểu Tịch phát hiện ra, trong ba người, người duy nhất thay đổi sắc mặt lại là Đoàn Nhã. Đúng là một phản ứng thú vị.
Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ chuyển tầm mắt đi, kiểu rất lịch sự nhưng cũng xa cách, tựa như hắn chẳng có tí hứng thú nào với y, quay đầu tiếp tục nói chuyện với Đoàn Nhã, còn ánh mắt của Đoàn Nhã lại luôn đặt trên Cố Tiểu Tịch.
Trong nháy mắt, Cố Tiểu Tịch không thể tìm lại được hô hấp của mình. Y biết Ngụy Tiếu Ngữ muốn làm gì, nhưng cảm giác mất mát này tựa như nước biển ngấm ngầm lan tràn trong bóng đêm, thấm vào mỗi một tế bào, làm bên trong tràn ngập sự chua xót không thể bỏ qua. Y không ngờ, có một ngày, Ngụy Tiếu Ngữ lại bỗng nhiên dùng ánh mắt đó để nhìn mình.
Giống như ngày đó, Ngụy Tiếu Ngữ đã mang ánh mắt đó, đầy xa cách, đến xóm nghèo đón y.
Trong mắt Đoàn Nhã lộ vẻ thương hại, đương nhiên, Cố Tiểu Tịch còn có thể thấy sự đắc ý trong đó.
Đây là một biểu hiện thật bình thường, bởi từng mất đi, nên khi tìm lại được đương nhiên sẽ cảm thấy thật kiêu ngạo, tự mãn.
Cố Tiểu Tịch không biết mình có nên đơn giản cứ rời đi hay là nên phối hợp với Ngụy Tiếu Ngữ, ra vẻ bản thân đau lòng bao nhiêu, hay là chạy lên, để Ngụy Tiếu Ngữ đẩy mình ra…
Có lẽ… Y cũng không nên đi vào đây.
Diệp Thu Sinh trước kia tiếp xúc quá nhiều loại người rồi, trong việc xử lý mối quan hệ với người khác, y luôn rất giỏi trong việc kiềm chế bản thân. Lúc này, y muốn tỏ ra điềm nhiên như không bước ra khỏi nơi này, hoặc phối hợp với Ngụy Tiếu Ngữ diễn một vở tuồng… Nhưng y phát hiện, bản thân lại chẳng thể nhúc nhích, ngay cả cơ thể cũng đã cứng đờ.
Y trầm mặc đứng tại chỗ, tựa như đang đợi gì đó, lại tựa như cự tuyệt gì đó, nhưng chỉ là không động đậy được, giống như tất cả mọi thứ trong thế giới kia chẳng liên quan gì tới y, chỉ còn lại, một đôi mắt.
Đột nhiên, y có một suy nghĩ kì lạ, có lẽ tất cả vốn đã chẳng thuộc về y.
Y biết phản bội thật sự đáng sợ như thế nào, cái người luôn đứng nơi mềm mại nhất, đột nhiên tổn thương người khác, có lẽ chỉ là một câu nói, hoặc cũng thể bằng một hành động.
Ngụy Tiếu Ngữ không có phản bội, Cố Tiểu Tịch tự nói với lòng, khi cả hai ở bên nhau vốn cũng chẳng hứa hẹn chính thức điều gì.
Nhưng.. Nếu như thế này…
Cố Tiểu Tịch nhìn hai người trò chuyện vui vẻ như trước, Đoàn Nhã bày ra dáng vẻ như đang khoe ra, cô ta đã chiến thắng.