“…Những người vừa nãy muốn mang Tiểu Tuyết đi đâu?”
“…Có lẽ về nhà, hoặc cũng có thể là một nơi khác,” Ngụy Tiếu Ngữ lắc đầu, “tình hình lần này đặc biệt, chỉ sợ cả Tiếu Khiêm cũng không có cách nào đi cùng.”
“Không có cách nào giúp cô ấy hả?” Cố Tiểu Tịch thoát khỏi vòng tay của Ngụy Tiếu Ngữ, nghiêm túc nhìn hắn.
Cố Tiểu Tịch cảm thấy rất ngạc nhiên khi thấy Ngụy Tiếu Ngữ như vậy, bởi nhìn hắn… quá đỗi bình thường. Không còn sự trầm tĩnh tao nhã mọi khi, cũng không còn ánh mắt đầy toan tính, mà giờ đây đôi mắt màu lam chỉ còn mang theo vẻ âu lo chân thành. Nhìn hắn giờ như bao người đàn ông khác, hốt hoảng lo lắng vì người nhà, tựa như chỉ một tiếng chuông điện thoại bình thường thôi cũng đủ đẩy hắn lâm vào khủng hoảng.
Cố Tiểu Tịch thử vỗ về lưng hắn nhằm xoa dịu tâm trạng cho hắn, nhưng y không thể nào dùng giọng điệu thân thiết mà an ủi mấy câu kiểu “Đừng lo, sẽ không sao đâu”, bởi chuyện này không phải nhỏ mà bảo không vấn đề gì, nó liên quan đến một mạng người – một người con gái như hoa đã dùng chính sinh mệnh của mình để khiêu chiến với quy tắc từ xưa của gia tộc.
Nhưng dù cô có nỗ lực nhiều đến vậy, thứ cuối cùng nhận được lại có thể chính là thương tổn nhiều hơn. Chuyện đó không liên quan tới những quy định của pháp luật, không liên quan tới sự ổn định của xã hội, mà nó chỉ liên quan tới giấc mộng của chính cô.
TV tối đi một chút, Cố Tiểu Tịch theo trực giác quay đầu lại, còn tưởng TV bị ngắt nguồn điện, bởi ngay cả âm thanh quảng cáo cũng biến mất.
Trên màn ảnh tối đen, một cô gái xinh đẹp xuất hiện, cô mặc một cái váy cổ trang trắng muốt, tầng tầng lớp ren từ vòng eo nhỏ nhắn thả xuống giống như chiếc rèm nhỏ, rơi trên mặt đất đen kịt. Tóc cô đen nhánh, làn da trắng hồng, đôi mắt màu lam trong suốt như của thiên sứ mới hạ phàm. Cô bước tới không gây ra tiếng động nào trên màn hình, xung quanh sương mờ dày đặc, tối tăm như cõi chết, cô giống một đứa bé lạc đường cẩn thận bước đi.
Âm nhạc vang lên nhẹ nhàng, sau đó là tiếng hát của cô.
Cố Tiểu Tịch vốn không ngờ Ngụy Hựu Tuyết lại hát được. Y từng nghe nói MV này đạt được giải MV xuất sắc nhất, còn Ngụy Hựu Tuyết được giải diễn viên có biểu cảm tốt nhất.
Cố Tiểu Tịch cũng biết tất cả chuyện này đều là nhờ vào sự cố gắng của Ngụy Hựu Tuyết, mà không phải dựa vào Ngụy gia, cho nên các giải thưởng lớn này đều thuộc về cô. Đối với cô, niềm vinh dự này cao hơn hết thảy.
Ghép tủy xong bệnh nhân thường xuất hiện thêm một loạt biến chứng, nên cần phải tiếp tục điều trị, kiểm tra định kì, để xem có hiện tượng thải ghép hay không. Nếu lời Ngụy Tiếu Ngữ nói là thật, Ngụy Đại chuẩn bị đưa tủy của Ngụy gia ghép trở lại… Có lẽ Ngụy Hựu Tuyết không thể đứng trên sân khấu nữa.
Cố Tiểu Tịch nhìn người đàn ông bên cạnh, hắn lại vừa châm một điếu thuốc khác.
Cố Tiểu Tịch nghĩ, ít nhất người này sẽ không vì mơ ước mà đến nước này, hắn luôn có thể làm tốt nhất, nhưng liệu đó có thật là những điều hắn muốn. Dường như Cố Tiểu Tịch thà tin tưởng, niềm vui thú của Ngụy Tiếu Khiêm không phải thực sự là giết người, hắn có thể là một sát thủ giỏi, một chuyên gia vũ khí, nhưng hắn không thích giết chóc. Cố Tiểu Tịch càng mong muốn được thấy dáng vẻ của hắn khi uống rượu ở quầy bar, hơn là dáng vẻ lạnh như băng. Nhưng dù cho Ngụy Tiếu Khiêm hay là Ngụy Tiếu Ngữ, bọn họ đều không thể làm được tới bước này như Ngụy Hựu Tuyết. Bọn họ rất lý trí, càng hiểu được lợi hại, bọn họ đều biết làm vậy bị tổn thương chỉ là chính mình. Ngụy gia sẽ không bởi vì thiếu đi một cô gái mà cảm thấy phương pháp làm việc của mình sai lầm ở chỗ nào.
Đột nhiên điện thoại Ngụy Tiếu Ngữ đặt trên bàn rung lên, sau đó là âm thanh du dương truyền đến. Cố Tiểu Tịch hơi ngỡ ngàng, một lát sau mới nhận ra đó là một ca khúc cũ quen thuộc.
Ngụy Tiếu Ngữ rõ ràng cũng bị hoảng sợ, hắn dường như đang nghĩ gì đó. Cố Tiểu Tịch tin rằng, hắn sợ điện thoại.
Ngụy Tiếu Ngữ là người nhanh nhẹn, hắn vươn tay cầm lấy điện thoại lên nghe.
Hắn im lặng nghe đầu dây bên kia nói, âm thanh của TV đã bị Cố Tiểu Tịch vặn nhỏ lại, trên hình ảnh sắc nét, cô bé mơ màng, bày ra vẻ đẹp hoàn hảo của mình. Cô trẻ trung, xinh đẹp như vậy, nghiêm túc đến cố chấp, cô thậm chí còn làm những việc ngay cả hai người anh trai của mình cũng không dám.
Cố Tiểu Tịch nhớ tới lời của Ngụy Thất, đúng vậy, vì người dũng cảm.
Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ nhàng ấn tắt cuộc gọi, rồi đặt nó lên mặt bàn.
Cố Tiểu Tịch vừa định hỏi thì Ngụy Tiếu Ngữ lại đột nhiên mở miệng trước.
“Tôi thật không hiểu đầu óc Tiểu Tuyết nó nghĩ cái gì nữa, mộng làm ngôi sao! Mấy thứ đó đối với chúng tôi chẳng có ý nghĩa gì hết, vốn là thứ vĩnh viễn không có khả năng thực hiện. Nó dựa vào cái gì mà cho rằng thế giới này sẽ thay đổi vì nó chứ, cần gì phải bỏ sức vì nó chứ! Chẳng lẽ nó chết rồi, mọi chuyện thay đổi được sao!” Giọng của Ngụy Tiếu Ngữ càng lúc càng cao, cho tới giờ Cố Tiểu Tịch chưa từng thấy Ngụy Tiếu Ngữ lại kích động như vậy – hoặc nên nói, y chưa từng thấy người này thẳng thắn như lúc này.
Đột nhiên, Ngụy Tiếu Ngữ đứng dậy, nhấc chân đạp mạnh vào cái bàn thủy tinh trước mặt, bàn thủy tinh tinh xảo vang lên tiếng loảng xoảng thật lớn, rồi liền biến thành những mảnh thủy tinh văng ra khắp nơi, rơi xuống thảm nhung thì không nảy lên nữa, cả phòng trở nên tĩnh lặng.
Cố Tiểu Tịch sợ tới mức rụt người lại, rất lâu về trước, y đã quen với những trường hợp như vậy, nhưng y không ngờ động tác để giải tỏa tâm trạng này lại xuất hiện trên người Ngụy Tiếu Ngữ. Người này luôn ăn nói nhẹ nhàng, chuyện gì cũng được sắp đặt một cách rõ ràng, bây giờ lại tùy tiện bày ra cảm xúc của mình…
Ngụy Tiếu Ngữ trầm mặc thật lâu, nhìn cái bàn thê thảm, sau đó nhìn sang Cố Tiểu Tịch: “Xin lỗi.” sau đó xoay người muốn trở lại phòng ngủ.
“Đợi đã, anh không định làm gì hết à?” Cố Tiểu Tịch hỏi với theo Ngụy Tiếu Ngữ.
Người này lại làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục đi vào phòng.
“Này, Ngụy Tiếu Ngữ!” Cố Tiểu Tịch kêu lên, “Em gái anh sắp chết đấy, chẳng lẽ anh và Tiếu Khiêm lại không làm gì hết sao?”
Ngụy Tiếu Ngữ vẫn không trả lời, bước tới phòng ngủ, mở cửa ra rồi đi vào, đóng cửa lại, trong phòng yên tĩnh trở lại.
Cố Tiểu Tịch không biết vì sao trong lòng lại như có thứ gì đó chặn lại, tức giận mà không thể xả ra, ở góc độ nào đó, y và Ngụy Tiếu Ngữ là người giống nhau.
Nhưng…
Y bước tới gõ cửa phòng Ngụy Tiếu Ngữ, trong phòng không có tiếng đáp lại.
“Ngụy Tiếu Ngữ!” Cố Tiểu Tịch gõ mạnh lên cửa, “Ngụy Hựu Tuyết là em gái anh! Anh thật sẽ mặc kệ sao, cô ấy sẽ bị ép chết đấy! Chẳng lẽ anh thật mặc kệ sống chết của em gái mình sao…”
Cửa đột nhiên mở ra, Cố Tiểu Tịch dám cam đoan trước khi cửa được mở, y không hề nghe thấy tiếng bước chân nào.
Ngụy Tiếu Ngữ đứng ở cửa: “Tôi không giúp nó được gì hết. Ngay từ đầu tôi đã bảo nó rồi, tôi và Tiếu Khiêm đều không giúp được nó.”
“Vì sao, hai người là anh của cô ấy đấy.”
“Nó biết chúng tôi không giúp được, nên nó làm gì cũng chẳng báo trước với chúng tôi,” Ngụy Tiếu Ngữ chậm rãi giải thích, “vậy… em nghĩ chúng tôi có năng lực giúp được nó sao?”
“Ít nhất… Ít nhất có thể cứu được mạng của cổ…” Cố Tiểu Tịch cắn cắn môi.
Ngụy Tiếu Ngữ bỗng nhiên mỉm cười, Cố Tiểu Tịch nhận ra, nụ cười này đầy châm biếm.
“Cứu được mạng nó rồi sao, chẳng lẽ cả đời còn lại phải luôn lẩn trốn?” Ngụy Tiếu Ngữ lạnh lùng nói, “Thế thì giấc mơ của nó sẽ càng xa hơn thôi.”
“…Vậy chẳng lẽ cứ nhìn cô ấy đau đớn như vậy, vì sự dũng cảm của mình mà mất cả tính mạng sao?” Cố Tiểu Tịch kêu lên.
“Dũng cảm?” Ngụy Tiếu Ngữ cười lạnh một tiếng, “Em thích gọi loại hình vi này là ‘dũng cảm’ sao?”
Cố Tiểu Tịch không đáp lại mà chỉ nhìn Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ chậm rãi nâng tay lên, đầu ngón tay vuốt nhẹ hai má Cố Tiểu Tịch, đôi mắt đen kia tĩnh mịch như đêm đen vậy. Hắn nhìn thẳng vào mắt Cố Tiểu Tịch.
Tối như vậy, tĩnh mịch như vậy, dường như trong đó chẳng có gì. Không toan tính, không hứng thú, như thể ngay cả suy nghĩ cũng lắng xuống.
“…Đương nhiên, tôi là anh trai Tiểu Tuyết,” Ngụy Tiếu Ngữ thở dài, “Khi em gái mình bận bịu dũng cảm đấu tranh, cũng phải có người làm việc chứ.”
Ngữ khí nói chuyện của hắn lúc này đã giống như như mọi khi, nhỏ nhẹ song khó nắm bắt, cả phẫn nộ, sầu lo cũng không còn thấy trên gương mặt hắn nữa. Hắn đã che dấu mọi thứ thật hoàn hảo, hoặc nói, hắn đã khôi phục lại như cũ.
Hắn xoay người đi vào phòng, ý tứ kêu Cố Tiểu Tịch theo vào.
Cố Tiểu Tịch không biết có phải ban nãyNgụy Tiếu Ngữ đã có chủ ý gì không, nhưng phải khẳng định rằng thà hành động vẫn tốt hơn nhiều ngồi yên chờ chết. Đây là kết luận kiếp trước của y, thật may mắn, đời này y không phải nghiệm chứng lại lần nào nữa.
Ngụy Tiếu Ngữ đóng cửa phòng lại— tuy mọi khi các cuộc thảo luận của họ thường được tiến hành trong phòng khách, song lần này có lẽ bởi có chút e ngại mấy mảnh thủy tinh, nên mới chuyển địa điểm sang phòng ngủ.
“Vừa rồi là điện thoại của Tiếu Khiêm,” Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ nhàng kể, “Nói thật thì, tôi cũng đã đoán được phần nào, bọn họ chuyển viện cho Tiểu Tuyết.”
“…Chuyển viện?”
“Đại khái tôi có thể biết được họ đi nơi nào, cho nên nghỉ ngơi đêm này rồi sẽ đến đó.”
Cố Tiểu Tịch gật đầu: “…Anh đi một mình hả?”
“Tôi đi cùng với Ngụy Thất.” Ngụy Tiếu Ngữ nói, “Lúc không có tôi…”
Hắn nói tới đây thì ngừng lại, nhìn Cố Tiểu Tịch, giống như quan sát sắc mặt của y: “Lúc không có tôi, em đừng đi…”
Hắn nói tới đây rồi im lặng, có vẻ do dự nên nói tiếp hay không.
“Đi đâu?” Cố Tiểu Tịch hỏi lại.
Ngụy Tiếu Ngữ bỗng vươn tay kéo y lại, hôn lên môi y: “Không có gì.”
Đương nhiên, Cố Tiểu Tịch có thể nhìn ra Ngụy Tiếu Ngữ muốn nói gì, phỏng chừng là không đi dụ dỗ linh tinh gì đó.