Tửu Sắc Tham Bôi

Chương 78



“Tôi không rõ…” Cố Tiểu Tịch cảm thấy khó hiểu, “vì sao Ngụy gia lại đem gia pháp thần thánh bất khả xâm phạm này cho một người không có cùng huyết thống với mình… Ngụy Đại và Ngụy gia không cùng chung huyết thống phải không?”

“Không cùng huyết thống,” Ngụy Thất nhún vai, “chúng tôi giống nhau, từ nhỏ đã được Ngụy gia thu dưỡng, sau này lớn lên làm việc cho bọn họ.”

“Như vậy không cảm thấy khổ cực sao?” Cố Tiểu Tịch đột nhiên hỏi, “tuy tôi hiểu được chuyện này vẫn còn tồn tại ở một số gia tộc lớn, nhưng… như vậy, thật sự là tốt sao?”

Ngụy Thất nhìn Cố Tiểu Tịch, ánh mặt thật đạm, dường như chuyện kia chẳng quan hệ gì tới mình: “Đây không phải mấu chốt, mấu chốt là bọn họ không có cách nào tin người một nhà.”

“Nghe bộ như đây là một bí mật lớn.” Cố Tiểu Tịch hưng trí bừng bừng nói, “trước kia tôi thường nghe người ta nói, người của Ngụy gia rất đoàn kết, tình cảm giữa họ cũng rất tốt.” Như Ngụy Tiếu Khiêm và Ngụy Tiếu Ngữ, hai người là anh em, tuy tính cách mỗi người khác biệt, song vào thời điểm quan trọng lại có thể tựa lưng vào nhau, càng huống chi bản chất hai người còn giống nhau. Còn Ngụy Hựu Tuyết thì càng không cần nói, hai người anh trai này rất quan tâm, yêu thương em gái.

Ngụy Thất nhẹ nhàng nói: “Đúng là bởi tình cảm của họ rất tốt, cho nên người chấp pháp không thể là họ được, có cậu ‘có công thì có tư, có tư thì có bao che’, khi liên quan đến người thân hay người yêu của mình ai cũng không xuống tay được,” Ngụy Thất nhìn thoáng qua Cố Tiểu Tịch nói, “quyền uy của gia pháp là xem lúc này chảy bao nhiêu máu, nó có thể tạo ra tác dụng cảnh cáo, mà tác dụng này giúp Ngụy gia duy trì tiếp tục.”

“…Nghe thấy thật đáng sợ,” Cố Tiểu Tịch thì thào, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của Shirley, “Ngụy Đại nhất định rất giỏi nhỉ?”

Ngụy Thất cười cười: “Đương nhiên rồi, trước kia anh ta là sát thủ dưới tay cậu Tiếu Khiêm.”

Cố Tiểu Tịch lại lấy dâu đùa với Shirley: “Văn võ song toàn nhỉ.”

Ngụy Thất đứng dậy khỏi sofa: “Cho nên nói, cậu Tiếu Ngữ đợt này có thể bận một trận đây.”

Cố Tiểu Tịch có chút đăm chiêu gật đầu, vỗ vỗ lên đầu Shirley.

Ngụy Thất đưa cơm lên bàn ăn rồi rời khỏi. Căn phòng lại im lặng, Cố Tiểu Tịch mở TV, để Shirley nằm trên đùi mình, sau đó vừa coi TV vừa ăn trưa. Hiếm khi có buổi trưa nào lại yên ả như vậy, đương nhiên có Ngụy Tiếu Ngữ cũng rất tốt, chẳng qua đây là lần đầu tiên từ khi sống lại tới giờ, Cố Tiểu Tịch được một mình hưởng thụ trong phòng ăn lớn, ăn một bữa ra trò, trên đùi còn có một con mèo quý tộc mà dù làm cả đời y cũng không mua nổi.

Ăn xong thì có người đến thu dọn, cuộc sống cậu chủ nhàn hạ bắt đầu.

Cả buổi chiều đều nằm ườn ở sofa coi phim, Shirley cũng lười biếng, cứ như xương của cả người lẫn mèo đều mềm hết đi rồi. Vốn muốn đi tìm Giang Lai, nhưng ngẫm lại tối nay Giang Lai bắt đầu đi làm, giờ cậu nên được nghỉ ngơi mới phải.

Cố Tiểu Tịch vừa coi Avatar, vừa nghĩ ngợi lung tung, nếu đã sống lại, vì sao không để y được sống trong một gia đình giàu có mới nổi nhỉ.

Người thường phải phấn đấu nhiều lắm, mà những gia tộc có thế lực thì thường có quá nhiều quy củ, áp lực quá lớn – bởi vậy mà y chẳng thể tìm ra ai dù chỉ mũm mĩm một chút trong số người họ Ngụy cả. Cho nên những gia đình mới phất tốt hơn nhiều, vừa không có áp lực lại có tiền.

Đến chập tối, liền có chuông điện thoại vừa vặn đánh vỡ cái gọi là “sự yên lặng của tâm hồn” của Cố Tiểu Tịch.

Cố Tiểu Tịch lục lọi cả nửa ngày mới phát hiện ra nó ở trong túi áo khoác mặc ngày hôm qua, là do cái điện thoại không phải của y vang lên. Y ngẩn người, lấy di động ra, sau đó ngồi lên sofa, Shirley lại nhảy vào lòng y.

Cố Tiểu Tịch ấn phím trả lời, giọng nói của người đàn ông kia liền từ di động truyền ra.

“Là tôi,” Giọng của Lâm Du Nhiên trong điện thoại trầm thấp mà mềm mại, lại có chút gợi cảm, “Bữa nay vui chứ?”

“Cũng được,” Cố Tiểu Tịch cười khẽ nói, “trưa coi chút phim thôi.”

“Vậy tối nay có thể cho tôi vinh hạnh được dùng bữa chung không?” Tuy Lâm Du Nhiên đang hỏi, nhưng lại là loại khẳng định bắt buộc.

“Tôi không ở chung thành phố với anh,” Cố Tiểu Tịch nói, “chỉ sợ tối không thể dùng bữa chung với anh rồi.”

“À, giờ tôi đang ở chỗ cậu đây… không ngờ cậu lại đang làm việc ở Dạ Ngữ.” Lâm Du Nhiên dịu dàng nói, “cậu làm gì ở đấy thế?”

“Bartender thôi,” Cố Tiểu Tịch nhíu mày, nhưng giọng điệu không lộ ra vẻ không vui nào, y đứng dậy, đi đến cửa sổ nhìn xuống – đáng tiếc nơi này quá cao, chỉ có thể nhìn thấy người bên dưới như những chú kiến đang tới lui, từ bầy kiến mà tìm ra Lâm Du Nhiên cũng quá khó khăn đi, “anh đang đứng ở cửa của Dạ Ngữ à?”

“Đang đứng gần cạnh cửa bãi đỗ xe này, tôi ở đây chờ cậu.” Lâm Du Nhiên nói xong liền cúp điện thoại.

Cố Tiểu Tịch ném cái điện thoại trong tay xuống sofa: “Hừ, một cậu ấm tự đại.”

Con của kẻ có tiền đều tự coi mình là trung tâm như vậy sao, Cố Tiểu Tịch bất mãn nghĩ. Shirley nhìn thấy di động Cố Tiểu Tịch ném trên sofa, tò mò nghịch với, cho đến khi Cố Tiểu Tịch cầm nó đi mất.

Cố Tiểu Tịch nhìn đồng hồ, đúng là cũng đến giờ ăn tối rồi.

Y vô thang máy xuống tầng hai của Dạ Ngữ.

Dạ Ngữ còn chưa mở cửa, chín giờ mới bắt bắt đầu kinh doanh. Ngụy Thất đang ở quầy bar sửa sang lại các mục trong sổ sách, thấy Cố Tiểu Tịch xuống liền ra khỏi quầy bar.

“Muốn ra ngoài ăn tối hả?”

Cố Tiểu Tịch gật đầu.

“Trên đường cẩn thận,” Ngụy Thất dặn dò.

“Ừm… Còn Giang Lai…”

“Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu ta,” Ngụy Thất lúc nào cũng hiểu ý người khác vậy đấy.

Thật không hiểu nổi Ngụy Tiếu Khiêm còn có gì không hài lòng nữa, Cố Tiểu Tịch nghĩ, hắn ta chẳng lẽ có gì bất mãn với Ngụy Thất sao, nói thật, y thấy bọn họ là một đôi hoàn hảo – chà, lần sau đợi Ngụy Tiếu Ngữ trở lại, nhất định phải hỏi han một bận mới được.

“Vậy tôi đi đây.” Cố Tiểu Tịch xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.

Phương thức Ngụy Tiếu Khiêm và Ngụy Thất ở chung thật đúng là kỳ quái, bọn họ cũng không ghét nhau, Cố Tiểu Tịch thậm chí còn thấy hai người vẫn thích nhau. Bọn họ sẽ cùng nhau hành động, cũng sẽ cùng nhau uống rượu, tuy động tác không mấy thân mật, nhưng ăn ý khác thường, thấu hiểu lẫn nhau – một đôi như vậy vì sao lại chia tay. Nói thật thì, nếu có người yêu như Ngụy Thất còn không vừa lòng gì nữa.

Cố Tiểu Tịch thường không có hứng thú với chuyện của người khác, song lại vô cùng tò mò chuyện của đôi này. Bởi Ngụy Thất rất hoàn mỹ, hơn nữa có cố bới móc cũng chẳng ra được tật xấu nào.

Cố Tiểu Tịch cứ nghĩ mãi chuyện này, sau đó đi tới cửa bãi đỗ xe.

Gần cửa đậu một chiếc xe thể thao màu xám bạc, mui xe đã được dựng lên, Lâm Du Nhiên ngồi ở vị trí tài xế, giơ tay lên chào Cố Tiểu Tịch.

Cố Tiểu Tịch mỉm cười, đi tới ngồi ghế cạnh Lâm Du Nhiên.

“Tôi đoán cậu đói rồi.” Lâm Du Nhiên nhìn Cố Tiểu Tịch nói.

Cố Tiểu Tịch thoải mái tựa mình lên lưng ghế, lấy điện thoại trong túi áo ra ném trả cho Lâm Du Nhiên: “Cũng gần đói rồi.”

Lâm Du Nhiên cười cười cầm lấy di động: “Trả lại tôi làm chi.”

“Tôi không thích bên trong có gắn hệ thống định vị toàn cầu,” Cố Tiểu Tịch uể oải nói.

Lâm Du Nhiên lại chẳng xấu hổ chút nào: “Tôi cứ tưởng cậu sẽ kinh ngạc nói, sao anh biết tôi ở đây, rất thần kỳ, quả nhiên theo đuổi phụ nữ với theo đuổi đàn ông là khác nhau.”

Cố Tiểu Tịch nhướn mày, ám chỉ rõ ràng như vậy làm y có chút bất ngờ: “Bình thường anh hay bắt đầu tán tỉnh bằng cách này sao?”

“Không, cậu là người đầu tiên.” Lâm Du Nhiên cười lớn, sau đó nổ máy.

“Anh quá coi trọng tôi rồi.” Cố Tiểu Tịch nhíu mày, lúc xe chạy qua Dạ Ngữ, y phát hiện ra Ngụy Thất đang đứng ở cửa nhìn bọn họ.

Lâm Du Nhiên một chút cũng không chú ý, tiếp tục nói: “Không biết vì sao, tôi cảm thấy nếu cứ quanh co với cậu thì sẽ không có tác dụng gì.”

Cố Tiểu Tịch quay mặt sang nói: “Anh nói như vậy làm tôi có thể hiểu thành anh thấy tôi rất ngốc đấy.”

“Xin đừng nghĩ vậy,” Lâm Du Nhiên lập tức đính chính, “tôi chỉ thấy nói dối trước mặt cậu sẽ không có tác dụng gì thôi.”

Cố Tiểu Tịch tựa người vào ghế, gió xuân thổi vào không lạnh chút nào, thậm chí còn mang theo hơi ấm: “Ừm, thật ra thì tôi thường xuyên bị lừa.” Cố Tiểu Tịch nhớ tới Ngụy Tiếu Ngữ kia, y luôn cảm thấy không hiểu được hắn đang nghĩ gì, hay là đang có kế hoạch gì, y nhìn không thấu hắn. Tuy loại hành vi này không gọi là lừa gạt được, chỉ có thể nói Ngụy Tiếu Ngữ thần bí, y cũng không biết phải diễn đạt nó thế nào nữa, hoặc là nói mắt nhìn của Cố Tiểu Tịch kém cỏi.

“Vậy thật đúng là ngạc nhiên đấy,” Lâm Du Nhiên ồn ào, sau đó lái xe vào cao tốc, “tôi nghĩ cậu rất khiêm tốn.”

Nắng chiều trải rộng trên quốc lộ, những dãy núi xa xa cũng nhuộm một màu cam ấm cúng. Bầu trời có vẻ rất cao, cũng mang theo sắc màu ấm áp.

Gió ấm thổi tới, Cố Tiểu Tịch cảm thấy thật thoải mái, trên con đường rộng lớn, cảnh sắc hai bên không còn bị tấm thủy tinh ngăn cách nữa. Ngày xuân đã đến, khiến chúng có vẻ sống động, nhiệt tình.

Vòng theo khúc cua, một khung biển rộng hiện ra trước mặt Cố Tiểu Tịch.

Mặt biển cũng mang theo nhan sắc trời chiếu, mặt trời như rơi xuống mặt biển. Mặc dù vậy, nó vẫn rực rỡ, đem cảnh vật xung quanh mang sắc màu của nó. Gió từ biển xa thổi đến, mang theo vị mằn mặn.

Cố Tiểu Tịch thấy cảnh sắc thật mê người, nhưng khi đến gần rồi, y mới phát hiện, hóa ra nơi Lâm Du Nhiên muốn dẫn y đến lại là Lam Sắc Lệ Thủy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.