Lam Bảo Nhi nói:
- Nàng ta thật đáng thương, không biết đã bị đóng băng ở đây bao lâu rồi.
Cơ Động nói:
- Nếu như ngươi thích bộ áo giáp này, để ta làm tan băng ra lấy tặng ngươi.
Lam Bảo Nhi vội vàng lắc đầu, nói:
- Không cần, hắn là Tân Kim Hệ, khác thuộc tính với ta. Nếu như nàng ta đã chết, ta cũng không muốn quấy nhiễu nàng ta.
Cơ Động mỉm cười, nói:
- Tuyết lở đã làm cho nàng ta lộ ra ngoài, nếu chúng ta không là, nếu có một người khác đến đây, chỉ sợ sẽ trực tiếp đập nát tảng băng để lôi nàng ta ra. Lúc đó sẽ càng thêm thê thảm hơn. Bất luận nói thế nào đi nữa, nàng ta cũng là một ma sư thực lực không tệ. Chúng ta tuy rằng không tham lam gì, nhưng cứ giúp nàng tan ra, đợi sau khi rời khỏi Thánh Tà Chiến Trường, mới đem nàng an táng lại.
Lam Bảo Nhi gật đầu lia lịa:
- Như vậy là tốt nhất. Ta thật sự muốn nhìn xem nàng rốt cuộc đẹp như thế nào.
Cơ Động mỉm cười, nói:
- Chuyện đó dễ dàng thôi. Ngươi tránh ra một chút.
Theo như hắn nghĩ, hòa tan một tảng băng như vậy chẳng qua chỉ là nhấc tay một cái là được. Tay trái đặt trên mặt băng, chuyển hóa thành Âm Miện màu đen. Cực Hạn Âm Hỏa lặng yên ba động, một tầng hỏa diễm màu đen nháy mắt bao trùm trên lớp băng.
Nếu như hắn dùng Cực Hạn Âm Hỏa làm tan băng, rất có thể sẽ làm tổn hại đến thi thể ẩn chứa trong lớp băng này, nhưng dùng Cực Hạn Âm Hỏa để hòa tan dần dần khối băng tự nhiên sẽ không như vậy. Khi Cơ Động đem Cực Hạn Âm Hỏa bao phủ lên lớp băng kia, hắn lập tức phát hiện ra vấn đề. Lớp băng kia không ngờ lại có lực chống đỡ cực mạnh đối với Cực Hạn Âm Hỏa của hắn. Tốc độ hòa tan vô cùng chậm, chậm đến mức gần như không hề hòa tan vậy.
Phải biết rằng, cái mà hắn sử dụng chính là Cực Hạn Âm Hỏa, cũng không phải là Âm Hỏa bình thường a! Băng tuyết đối mặt với Đinh Tỵ Minh Âm Linh Hỏa nhưng cũng không có tan rã, cái này đại biểu cho cái gì? Đại biểu một điều là khối băng tuyết trước mặt này cũng không phải là băng thông thường.
Cơ Động mạnh mẽ gia tăng thêm ma lực vào. Một màn kỳ dị xuất hiện. Lớp băng dày hơn một thước bên ngoài bị ảnh hưởng của Cực Hạn Âm Hỏa rất nhanh hòa tan ra. Mà càng hòa tan vào trong, lớp băng bao bọc xung quanh thân thể nữ nhân mặc áo giáp vàng kim kia lại càng hòa tan chậm hơn nhiều. Rất nhanh, một khối băng trụ chiều cao ba thước, đường kính một thước, hình dạng không theo nguyên tắc nào đã từ từ xuất hiện trước mắt Cơ Động và Lam Bảo Nhi.
Toàn bộ khối băng trụ kia có một màu lam trong suốt, ẩn hiện quang mang, giống như là một khối ngọc bích vô cùng thuần chất vậy. Sau khi làm tan đi hết lớp băng tuyết xung quanh nó mới có thể nhìn thấy rõ bộ dáng.
- Xem ra nàng ta không phải bị băng tuyết đông chết, mà là bị người ta giết chết. Nếu ta đoán không lầm, băng trụ này chính là ma lực Cực Hạn Nhâm Thủy. Hơn nữa tuyệt đối là Cực Hạn Nhâm Thủy cường đại, thực lực của người thi triển này hơn xa ta. Nếu không, Cực Hạn Âm Hỏa của ta cũng không thể không hòa tan được. Muốn đem toàn bộ lớp băng này hòa tan ra hết, chỉ sợ sẽ mất khá nhiều thời gian. Hiện tại cũng không phải là lúc làm chuyện này, chúng ta mang theo khối băng này, trước hết đi trợ giúp Phất Thụy sư huynh đã.
Vừa nói xong, tay phải Cơ Động vung lên, một đạo quang mang màu kim đỏ từ trong Chu Tước Thủ Trạc bay ra, bao trùm lên khối băng trụ. Trong chớp mắt, khối băng trụ đã chui vào trong Chu Tước Thủ Trạc. Cơ Động có chút kinh ngạc phát hiện, khi Chu Tước Thủ Trạc tiếp xúc với khối băng trụ kỳ dị kia, không ngờ nó lại khẽ run lên một chút. Sau khi khối băng trụ kia dung nhập vào trong đó, thể tích không gian bên trong Chu Tước Thủ Trạc không ngờ trong nháy mắt đã rút nhỏ lại chỉ còn có phân nửa. Bên ngoài Chu Tước Thủ Trạc, trên cổ tay phải hắn cũng tản mát ra một tầng hàn khí nhàn nhạt.
Ma lực Cực Hạn Nhâm Thủy cực mạnh a! Trong lòng Cơ Động giật mình, phải biết rằng, Chu Tước Thủ Trạc này do chính Thiên Can Bính Hỏa Thần Thú Chu Tước rèn riêng cho hắn. Cái này bất quá chỉ là một cái băng trụ, hơn nữa lại đã kết đông không biết bao nhiêu năm rồi, chỉ riêng một ít ma lực còn sót lại thôi không ngờ đã có thể khiến cho Chu Tước Thủ Trạc có phản ứng lớn đến như vậy. Điều này có thể thấy được người trước đây đã ra tay đóng băng nữ nhân này có thực lực vượt xa khả năng tưởng tượng của Cơ Động. Chẳng lẽ đó là Thiên Can Thánh Đồ đời trước hay sao?
Cũng không có thời gian đi suy nghĩ vấn đề này, Cơ Động đem một đạo Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa rót vào trong Chu Tước Thủ Trạc. Nói ra cũng kỳ quái, ngay khi luồng hàn khí kia vừa cảm nhận được khí tức của Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa, lập tức yên lặng lại. Không gian lưu trữ bên trong Chu Tước Thủ Trạc cũng trở lại như trạng thái ban đầu. Ngay cả bản thân Cơ Động cũng không phát hiện ra, trong nháy mắt đó, ngọn Hỗn Độn Chi Hỏa cao ba tấc trước ngực hắn chợt ba động khẽ một chút.
Mặc dù Cơ Động cũng không thể phóng thích Hỗn Độn Chi Hỏa ra ngoài, hắn cũng không hề nắm giữ được ngọn hỏa diễm cường đại này. Nhưng mà, ma lực trong cơ thể hắn lại thấm đẫm khí tức của Hỗn Độn Chi Hỏa. Ngay cả hắn cũng không biết rằng, chính vì nguyên nhân đó, nên tầng hàn khí trên khối băng trụ kia mới có thể tạm thời bị áp chế xuống.
- Cơ Động, chúng ta, chúng ta làm sao đi tới đó?
Gương mặt Lam Bảo Nhi khẽ ửng đỏ lên, hạ giọng hỏi.
Cơ Động thoáng ngẩn ra một chút. Hắn vốn định là sẽ trực tiếp bay qua, như vậy là nhanh nhất. Lúc trước bởi vì hắn nôn nóng nên cũng không để ý đến vấn đề này. Nếu như nói tránh tuyết lở là chuyện bất đắc dĩ, như vậy, hiện tại nếu trực tiếp bay qua, không hề nghi ngờ, mình sẽ lại phải ôm Lam Bảo Nhi một lần nữa.
Từ sau khi cảm nhận được Lam Bảo Nhi có cảm tình với mình, Cơ Động đều rất chú ý trong hành động, không làm gì để Lam Bảo Nhi hiểu lầm. Ở trong lòng hắn, cũng không có chỗ trống nào dành cho người khác. Thế nhưng không hiểu do trời cao cố tình sắp đặt hay không, lại để cho hắn gặp lại Lam Bảo Nhi một lần nữa. Trong lòng thầm than một tiếng, Liệt Diễm, nếu như ngươi nhìn thấy cảnh này, ngươi cũng đừng có giận ta a!
- Bảo Nhi, chúng ta là bằng hữu, hiện tại lại có chiến sự, ngộ biến phải tòng quyền, đắc tội rồi.
Cơ Động trước giờ cũng không phải là người chần chừ không quyết đoán. Trong lòng thoáng nghĩ một chút, đã có quyết định. Tiến lên một bước, mặc kệ tiếng kinh hô nhỏ của Lam Bảo Nhi, hắn đã ôm ngang người nàng. Thân hình chợt lóe lên một chút, đem Dương Hỏa Phi Hành Pháp Trận thi triển đến cực hạn, từ trên đỉnh núi phóng thẳng lên trời, tựa như một khỏa lưu tinh màu xích kim bay đi, hướng về phía phát ra tiếng sấm lúc trước.
Lúc trước khi tuyết lở, Lam Bảo Nhi còn có chút kinh hãi quá mức, lúc này tâm tình nàng đã khôi phục lại khá nhiều. Một lần nữa được Cơ Động ôm chặt, nàng theo bản năng dang tay ra định ôm lấy cổ Cơ Động. Nhưng nàng phát hiện vòng gai nhọn trên mặt nạ Quân Ma Âm Dương Khải của Cơ Động sẽ khiến mình bị thương. Nhưng nàng cũng không có thu hồi tay lại, ngược lại ôm chặt lấy hông Cơ Động, đem cơ thể mình áp sát vào phần ngực áo giáp đang tản mát ra khí tức nóng rực trước ngực hắn. Mặc dù ma lực Hỏa thuộc tính khiến cho một ma sư Thủy thuộc tính như nàng cũng không cảm thấy thoải mái, nhưng giờ khắc này đây, trong lòng nàng lại tràn ngập một loại cảm giác vô cùng ấm áp.
Trong nháy mắt đã vượt qua ba tòa núi cao. Khiến cho Cơ Động thở phào nhẹ nhõm chính là, trong quá trình di chuyển này hắn cũng không hề gặp phải ma thú nào công kích cả. Phải biết rằng lúc này cả người hắn đang thiêu đốt Cực Hạn Dương Hỏa, mục tiêu cũng hết sức rõ ràng.
Khi hắn vừa bay qua khỏi ngọn núi thứ ba, trước mắt chợt sáng lòa lên. Hiện ra trước mắt hắn là một cái thung lũng lớn. Lôi quang lóe lên, lại thêm một thanh âm nổ vang kịch liệt. Lần này, là trực tiếp nổ tung trước mắt Cơ Động.