Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 238: Chỉ cần hai người là đủ (Thượng)




Thắng Quang Miện Hạ Âm Triêu Dương đột nhiên đưa ra đề nghị Chí Tôn Cường Giả song phương đều không tham gia tỷ thí, mà là do những ma sư không phải cấp bậc Chí Tôn Cường Giả khác tiến hành quyết đấu ba trận thắng hai. Không hề nghi ngờ, đây là một cái cơ hội thật lớn dành cho Ma Sư Công Hội. Thanh danh của Âm Triêu Dương ai cũng biết, những lời hắn đã nói ra, là tuyệt đối không bao giờ thay đổi.
Lãnh Phong Vân và Thủy Minh Nguyệt liếc nhìn nhau. Bọn họ cũng đều biết, đây là cơ hội cuối cùng của mình, nếu như không đáp ứng, bốn đại Chí Tôn Cường Giả người ta liên thủ tấn công, bọn họ căn bản không có khả năng chống lại.
Thủy Minh Nguyệt cất cao giọng, nói:
- Được, chúng ta đồng ý. Vậy thì ba cuộc thắng hai vậy.
Âm Triêu Dương nhìn về phía Cơ Trường Tín, không đợi Cơ Trường Tín mở miệng, thanh âm của Thượng Quan Ngâm Không đã truyền đến:
- Thắng Quan Miện Hạ, ta tin tưởng ngươi.
Cơ Trường Tín mặc dù có chút không đồng ý, nhưng quay lại nhìn thoáng qua Thượng Quan Ngâm Không một cái, rốt cuộc cũng vẫn gật gật đầu. Dù sao Hội trưởng của Ma Sư Công Hội vẫn là Thượng Quan Ngâm Không. Hơn nữa, chỉ cần thê tử vui vẻ, cho dù là mất đi Công Hội cũng có làm sao đâu?
Âm Triêu Dương gật gật đầu, nói:

- Nếu như hai bên đều đã đáp ứng, như vậy hiện tại mỗi bên cũng nên lựa chọn người đại diện mà xuất chiến đi.
Thủy Minh Nguyệt nói:
- Chúng ta muốn thương lượng một chút.
Âm Triêu Dương nói:
- Đương nhiên có thể.
Mặc dù hiện tại những gì hắn làm có chút ý tứ khách lấn áp chủ, đoạt quyền quyết định của Ma Sư Công Hội, nhưng với địa vị của hắn ở Ma Sư Giới, cũng không ai có bất cứ dị nghị gì. Cơ Trường Tín và Thượng Quan Ngâm Không tin tưởng hắn, tin rằng hắn cũng sẽ không làm chuyện không có kết quả, khẳng định dưới tình huống có gì nắm chắc mới dám đưa ra đề nghị như vậy.
Mà Thủy Minh Nguyệt cùng với Lãnh Phong Vân tuy rằng cũng lường trước được rằng Âm Triêu Dương nhất định rất có lòng tin, nhưng cho dù có lòng tin đến thế nào đi nữa, người xuất chiến nhiều nhất cũng chỉ là Bát Quan Ma Sư, đấu nhau ba trận, thắng thua thật đúng là khó mà nói trước được. Đó cũng là cơ hội cuối cùng của bọn họ.
o0o
Trong lúc Chí Tôn Cường Giả song phương đang đàm phán, bên cạnh Cơ Động đã có thêm hai người, Lôi Đế Phất Thụy cùng với Pháo Long A Bỉnh.
- Giỏi cho Tiểu sư đệ nhà ngươi, ngươi đi lần này chính là bốn năm, một cái tin tức đều không có! Ngươi muốn mọi người lo lắng đến chết có phải không?
Phất Thụy vô cùng tức giận nắm lấy bả vai của Cơ Động, hỏi lớn.
Bốn năm không gặp, tướng mạo Phất Thụy cũng không có nhiều biến hóa cho lắm, chỉ là nhìn qua khí chất càng thêm trầm ngưng mà thôi. Trong mơ hồ khiến cho người ta có một cảm giác áp lực thiên địa lôi đình. Dù cho hắn không có phóng thích ma lực, nhưng cũng đồng dạng khiến cho người khác cảm thấy áp bách.
Nhìn thấy Phất Thụy chụp lấy bả vai của Cơ Động, A Kim đứng bên cạnh thoáng tiến lên một bước, xem ra là đang muốn động thủ, lại bị Liệt Diễm nắm kéo lại, lắc lắc đầu với nàng mấy cái.
Phất Thụy nhìn thoáng qua phía Liệt Diễm cùng với A Kim, hừ một tiếng:
- Ngươi đúng là vui đến mức quên cả trời đất mà. Ngươi có biết Sư tổ, Sư mẫu, Sư phụ còn có ta nữa đều rất lo lắng cho ngươi không? Cho dù ngươi không trở về, gửi một cái tin tức cũng được mà!
Cơ Động vẻ mặt đau khổ cười nói:

- Sư huynh, là ta không tốt. Nhưng mà, chuyện này cũng không thể toàn bộ trách ta được. Ta cũng gặp chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Tình huống cơ duyên xảo hợp, ta tiến vào trạng thái bế quan tu luyện. Một lần bế quan này chính là kéo dài suốt bốn năm. Bốn năm qua đối với ta mà nói, chỉ tựa như một đêm mà thôi. Đến khi ta tỉnh lại, đã là chuyện của một tháng trước rồi.
Phất Thụy sửng sốt một chút:
- Một lần bế quan đến bốn năm? Thôi, chúng ta không nói chuyện này. Lần trước khi ngươi trở về Trung Nguyên Thành, giúp Pháo Long đại ca tiến hành chữa trị, tại sao lại không đến Thiên Can Học Viện tìm ta. Ta ở Thiên Can Học Viện ngươi cũng biết rõ mà. Nếu không phải Pháo Long đại ca tìm ngươi không gặp, chạy đến Học Viện hỏi ta, ta cũng không biết ngươi đã quay về rồi.
- Cái này, lúc đó ta còn có chút chuyện cần phải xử lý, cho nên mới không đến Thiên Can Học Viện tìm ngươi. Sư huynh, ngươi cùng với Sư tổ, Sư mẫu vì sao đều chạy đến đây?
Pháo Long A Bỉnh nói:
- Tiểu sư đệ a! Vốn là ngươi chữa trị cho ta, có thể nói là đại ân nhân của ta. Bất quá ngươi đúng là một tên tiểu tử thúi, chữa trị xong nhân lúc ta chưa tỉnh lại, đã lặng yên không một tiếng động chuồn mất, cái này là ngươi không đúng rồi. Ngươi khiến ta tìm mỏi cả mắt suốt cả tháng nay! Tiểu tử Phất Thụy vì muốn tìm ngươi, cơ hồ lật tung toàn bộ Trung Nguyên Thành lên. Đến cuối cùng từ chỗ Ma Sư Công Hội mới bắt được tin tức, biết rõ một tháng sau ngươi sẽ tới tham gia trận chiến giữa hai đại Công Hội, vì thế hắn mới lập tức đi tìm hai vị Chí Tôn Miện Hạ. Ngươi tưởng rằng lần này chúng ta tới đây là vì chuyện của hai đại Công Hội sao? Hoàn toàn đều là vì một mình ngươi thôi.
- Ta...
Cơ Động đã hoàn toàn nói không ra lời. Cổ họng hắn giống như có cái gì đó chèn lại, nhìn Phất Thụy, đáy mắt không khỏi hiện lên một tầng hơi nước. Phất Thụy lúc này vẫn như trước, khuôn mặt đầy phong trần, có thể thấy được hơn một tháng này hắn đã lo lắng đến mức nào. Khoảng cách đến lần Thánh Tà Chi Chiến sắp tới cũng không còn bao lâu nữa, thân là người lãnh đạo người của Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục trong Thánh Tà Chi Chiến, hắn hẳn phải là đang khắc khổ tu luyện mới đúng. Vậy mà chỉ vì mình, hắn lại lãng phí thời gian một tháng này, lại còn kinh động cả Sư tổ, Sư mẫu đích thân chạy đến đây vì mình nữa. Phần cảm tình này, khiến cho Cơ Động lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp của tình thân.
Nhìn bộ dáng nghẹn ngào kia của Cơ Động, thanh âm Phất Thụy lúc này mới dịu đi vài phần, vỗ vỗ mạnh bờ vai của hắn:
- Được rồi, được rồi, nam tử hán đại trượng phu, đổ máu chứ không rơi lệ. Mau lau khô nước mắt của ngươi đi, để cho người khác nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa.
- Sư huynh, ta xin lỗi.
Cơ Động cúi đầu lặng lẽ.
Phất Thụy ôm bả vai Cơ Động:
- Cũng đâu ai biết được ngươi một lần bế quan là suốt bốn năm trời cơ chứ, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách ngươi được. Dù sao, trong ý thức của ngươi, chúng ta chỉ là chia tay mấy tháng thôi, chứ không phải là mấy năm. Được rồi, đợi khi trở về rồi nói tiếp. Sư tổ và Sư mẫu cũng sẽ không thật sự trách ngươi đâu.
o0o

Đúng lúc này, sáu vị Chí Tôn Miện hạ bên kia cũng đã đàm phán xong.
Thủy Minh Nguyệt cùng với Lãnh Phong Vân quay trở lại phía Ma Kỹ Công Hội để lựa chọn ma sư đại diện xuất chiến. Mà Cơ Trường Tín, Thượng Quan Ngâm Không, Âm Triêu Dương, Âm Chiêu Dung cũng đã quay trở lại.
Cơ Trường Tín có chút nghi hoặc quay sang Âm Triêu Dương, nói:
- Triêu Dương huynh, chúng ta rõ ràng là đã chiếm ưu thế tuyệt đối, ngươi tại sao lại làm vậy chứ? Vị Thiên Cơ kia mặc dù có được năng lực đoán trước tương lại, nhưng mà cũng không thể tin tưởng hoàn toàn. Thủy Minh Nguyệt và Lãnh Phong Vân hai tên gia hỏa kia đều một mực âm thầm đối địch với các ngươi, ngươi cần gì phải giúp bọn hắn cơ chứ?
Âm Triêu Dương nói:
- Những gì Thiên Cơ đã nói, tuyệt đối không phải chuyện đùa. Lúc hắn tìm đến chỗ ta, sinh mệnh của hắn đã gần như cạn kiệt. Bất luận nói thế nào, bên kia Thánh Tà Đảo cũng có cộng đồng địch nhân với toàn bộ đại lục chúng ta, Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục. Chúng ta thà rằng tin là có, không thể tin là không được. Huống chi, nếu Ma Sư Công Hội có thể gồm thâu được Ma Kỹ Công Hội, có thể thu nạp thêm được hai vị Cửu Quan Ma Sư, chẳng phải là càng có thể gia tăng thêm thực lực của Ma Sư Công Hội rất lớn hay sao? Toàn bộ lực lượng của chúng ta hợp nhất với nhau, cho dù thật sự xảy ra vấn đề gì đi nữa, chúng ta cũng có thể dễ dàng ứng phó hơn.
Cơ Trường Tín yên lặng gật gật đầu:
- Cũng là ngươi mưu tính sâu xa. Bất quá, trong phương diện Bát Quan Ma Sư, bên phía Ma Kỹ Công Hội có mấy gã thực lực không tệ, bên phía chúng ta, ngoại trừ Hi Lạc ra, những gã Bát Quan Ma Sư khác thực lực còn kém một chút. Ba trận thắng hai này của ngươi rốt cuộc là có nắm chắc hay không?
Âm Triêu Dương mỉm cười, nói:
- Ta nếu như đã đưa ra phương pháp tỷ thí này, tự nhiên cũng đã suy nghĩ giúp các ngươi cách giải quyết vấn đề, nếu không ta cũng sẽ không phải tới đây giúp đỡ, mà là phá hoại. Phất Thụy, Cơ Động, hai người các ngươi lại đây.
- Vâng, Sư tổ.
Cơ Động cùng với Phất Thụy bước nhanh đến, tiến tới trước mặt bốn vị Chí Tôn Miện Hạ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.