Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 254-2: Mục đích Chúc Diễm ở lại (Hạ)




- Sư thúc, cạn ly, ta kính ngài. Hôm nay chúng ta không say không về.
Bốn người đồng thời giơ chén rượu lớn trên tay lên, tiếp tục trận ăn uống sảng khoái vui vẻ vô cùng này!!!
Đúng lúc này, đột nhiên chợt có một thanh âm hơi chút chói tai chợt từ phía bên cạnh vang lên:
- Mấy tên thô lỗ các ngươi… nói nhỏ một chút đi. Nơi này là địa phương công cộng, cũng nên có chút lịch sự công cộng một chút chứ.
Thanh âm này chính là từ phía sau lưng Cơ Động truyền đến, chính là ở phương hướng đối diện với Pháo Long A Bỉnh. Thanh âm của bốn người Cơ Động quả thật cũng có chút lớn tiếng, chỉ có điều là bởi vì tướng mạo bọn hắn cũng hơi quái dị, tướng mạo Pháo Long vô cùng dữ tợn, còn thân thể Phất Thụy thì lại cao lớn vô cùng, cho nên cũng không ai dám nói gì cả. Hơn nữa vào thời điểm này thực khách trong quán cũng không quá nhiều.
Rầm một tiếng, Pháo Long A Bỉnh đã mạnh mẽ đập một phát lên mặt bàn:
- Lão tử lớn tiếng, ai mượn ngươi nhiều chuyện chứ? Nếu không muốn nghe, mau cút đi. Lão tử không cần những đồng tiền của ngươi.

Hắn vốn là tính tình nóng nảy, lúc này lại đang khoản đãi ba người Phất Thụy, Cơ Động, Chúc Diễm ngay tại quán của hắn, lại bị người ta mạnh mẽ cắt đứt khẩu hứng, tự nhiên là tâm tình vô cùng khó chịu.
Phất Thụy giơ tay nắm vai Pháo Long lại, mỉm cười nói:
- Đại ca, bỏ đi, thanh âm chúng ta cũng đúng là hơi lớn một chút, cũng không nên để ảnh hưởng đến việc buôn bán của ngươi.
Pháo Long hừ một tiếng:
- Để ta bảo người đem Nhất Khẩu Hương tạm thời đóng cửa, tránh không để ảnh hưởng đến hứng uống rượu của huynh đệ chúng ta. Kiếm tiền so với huynh đệ sao có thể quan trọng bằng được cơ chứ?
Cơ Động quay đầu lại nhìn về phía sau lưng mình, khi hắn nhìn sang cái bàn vừa mới phát ra thanh âm quát mắt bốn người bên mình, không khỏi khẽ sửng sốt một chút. Bên bàn kia cũng chỉ có hai người, một nam một nữ. Kẻ vừa lên tiếng quát mắng chính là một gã thanh niên nhìn qua độ tuổi cũng không lớn hơn mình bao nhiêu.
Gã thanh niên này nhìn quan thân hình khôi vĩ, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, một đầu mái tóc màu vàng được chải chuốt cẩn thận, không một sợi tóc rối. Luận về tướng mạo, khẳng định là Cơ Động không có khả năng so sánh bằng. Lúc này hắn đã vỗ bàn đứng bật dậy, sự phẫn nộ thể hiện rõ ràng trên mặt. Gã thanh niên này là ai thì Cơ Động không biết, thế nhưng kẻ ngồi đối diện với hắn, một cô gái đang có chút hoảng loạn, lúc này đã đứng lên ngăn cản gã thanh niên đừng nói tiếp nữa, thì Cơ Động lại nhìn qua mơ hồ có chút quen mắt.
Cô gái kia có một đầu tóc màu bạc thả dài xuống đến tận mông, cặp mắt to màu tím biếc, trong suốt như nước. Vừa mới nhìn, cảm giác đầu tiên của mọi người chính là có chút sáng ngời lên. Tuy rằng nàng ta cũng không thể nào so sánh được với sự hoàn mỹ của Liệt Diễm, thế nhưng dáng người cong vút, dung nhan tuyệt sát, tuyệt đối cũng là một mỹ nữ cấp bậc tương đương với A Kim. Chỉ là hoàn toàn bất đồng với ánh mắt lãnh lệ của A Kim, trong cặp mắt màu tím biếc của cô gái này, ánh mắt vô cùng hòa nhã. Mặc dù lúc này nàng có hơi chút hoảng loạn, thế nhưng trong cặp mắt kia lại toát ra một cỗ khí tức ôn nhu động lòng người, khiến cho người khác cũng phải tim đập nhanh.
Phát hiện ra Cơ Động quay đầu nhìn lại, cặp mắt của cô gái kia khẽ ngưng lại một chút, theo bản năng khẽ cúi đầu xuống. Cơ Động có thể rõ ràng nhìn thấy, dưới đáy mắt của cô ta hiện lên một tia thương cảm nhàn nhạt.
Chẳng phải là Lam Bảo Nhi sao? Trong lòng Cơ Động khẽ chấn động. Có câu nói nữ nhân mười tám liền biến đổi. Bốn năm trước khi hắn mới rời đi, Lam Bảo Nhi là khoảng mười sáu tuổi, bốn năm không gặp, Lam Bảo Nhi trước mặt chẳng những là cao lớn hơn nhiều, hơn nữa thân thể đã trưởng thành hoàn toàn, càng có thêm lực hấp dẫn vô cùng. Nhất là nhìn thấy một tia bi thương nhàn nhạt ẩn chứa dưới đáy mắt của nàng ta, trong lòng Cơ Động cũng thoáng nhói đau lên mà không biết lý do.
Lam Bảo Nhi lớn lên, thay đổi cũng không nhỏ chút nào, Cơ Động sở dĩ có thể nhận ra được nàng ta, chủ yếu là bởi vì đặc điểm tóc bạc mắt tím quá mức đặc thù của nàng ta.
Gã thanh niên tóc vàng kia mặc dù đã bị Lam Bảo Nhi ngăn cản lại, thế nhưng cũng không có chút thiện ý nào cất giọng nói:
- Tên đầu trọc tàn phế kia, đây là cửa hàng của ngươi thì sao cơ chứ? Ngươi có tin không, chỉ cần ta nói một câu, cái quán ăn này của ngươi sẽ lập tức phải đóng cửa.
Phần sau của câu nói tự nhiên cũng không đáng là gì. Dù sao song phương đang bất đồng, tự nhiên ngôn ngữ cũng không thiện ý chút nào. Nhưng mà khi Phất Thụy và Cơ Động nghe được bốn chữ ‘đầu trọc tàn phế’ kia của hắn, hai người cơ hồ là ngay lập tức đồng thời đứng bật dậy.

Ngược lại thần sắc của Pháo Long A Bỉnh lại trở nên lạnh lùng yên tĩnh hơn rất nhiều. Hắn một tay giữ chặt Phất Thụy, cười lạnh một tiếng, nói:
- Tốt! Thằng nhóc con, ta muốn nhìn xem một chút, ngươi sẽ làm thế nào để cho Nhất Khẩu Hương của ta phải đóng cửa. Lão tử đang cảm thấy muốn nghỉ ngơi vài ngày đây.
- Thiên Ý, đừng nói nữa. Chúng ta đi thôi.
Lam Bảo Nhi một tay giữ chặt cánh tay của gã thanh niên kia, cố lôi hắn đi.
Gã thanh niên tóc vàng nói thế nào cũng không chịu rời đi:
- Bảo Nhi, ngươi đừng xen vào. Mấy tên gia hỏa này quá kiêu ngạo rồi. Trong này chính là Trung Nguyên Thành, thế nhưng ngươi lại không nghe cái tên trọc đầu tàn phế kia đang mắng chửi ta hay sao? Hôm nay ta không giáo huấn hắn một trận, ta cũng không mang họ Lang nữa.
- Ha, hóa ra cũng không phải là một thằng nhóc con, mà là một con sói con.
Chúc Diễm từ nãy đến giờ là kẻ duy nhất bên phía đám người Cơ Động còn chưa có đứng lên. Hắn vẫn dùng bộ dáng thô bỉ ngồi chồm hổm trên ghế mà tiếp tục ăn uống, vừa cất tiếng nói.
- Lão quỷ, ngươi nói cái gì?
Một cỗ khí thế sắc bén chợt từ trên người của Lang Thiên Ý bùng phát ra mạnh mẽ. Nếu như không phải Lam Bảo Nhi đang đứng chắn trước mặt của hắn, thì hắn đã trực tiếp phóng thẳng đến rồi.
Phất Thụy quay sang nhìn về phía Pháo Long, trầm giọng nói:
- Đại ca, chuyện này ngươi cứ để cho ta xử lý đi. Ta muốn nhìn xem, ở trong Trung Nguyên Thành này, ai dám đi hủy Nhất Khẩu Hương của ngươi.
Vừa nói xong lời này, hắn liền nghiêng người, thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt vai mình của Pháo Long, sải bước tiêu sai đi tới. Cơ Động không có hé răng, nhưng hắn lại cùng với Phất Thụy bước tới, đi đến ngay trước mặt của gã thanh niên tóc vàng kia.
Khi nhìn thấy Phất Thụy cất bước về phía hắn, trong lòng Lang Thiên Ý mới khẽ ngưng trọng lại một chút. Bởi vì hắn phát hiện ra, khí thế mà mình vừa mới tản mát ra chỉ vừa mới đụng lên trên người gã nam nhân nhìn qua khôi vĩ kia, lập tức bị bắn ngược trở về, cũng không tạo thành bất cứ tác dụng nào cả. Hơn nữa, đối phương tuy rằng cũng không có tản mát ra bất cứ ma lực ba động nào cả, thế nhưng cỗ uy thế kia lại vừa vặn khiến cho trong lòng hắn cảm thấy có chút run sợ. Nhưng lúc này bên cạnh hắn có mỹ nữ làm bạn, hắn nói thế nào cũng không thể lùi bước được. Khẽ ưỡn ngực lên, cặp mắt phát ra quang mang nhọn hoắt trừng mắt nhìn Phất Thụy.

Cơ Động có thể nhận ra được, Phất Thụy tự nhiên cũng nhận ra được Lam Bảo Nhi:
- Bảo Nhi, đây là bằng hữu của ngươi à?
Lam Bảo Nhi sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn Cơ Động một cái, lúc này nàng mới khẽ gật gật đầu:
- Hai nhà chúng ta vốn là thế giao. Phất Thụy sư huynh, thật xin lỗi, là do chúng ta có lỗi, chúng ta sẽ đi ngay. Đều là lỗi của ta, ta chưa nói cho hắn biết rõ ràng tình huống ở nơi này.
Sắc mặt của Phất Thụy thoáng dịu xuống vài phần. Chuyện giữa Lam Bảo Nhi và Cơ Động lúc trước hắn cũng là người biết rõ ràng nhất, thế nhưng hiện tại Cơ Động cũng đã có một nữ nhân mà ngay bản thân hắn cũng có chút không dám nhìn thẳng rồi, chuyện của hai người hắn cũng không tiện can thiệp vào. Nhưng bất luận nói thế nào, Lam Bảo Nhi cũng đã từng trong lúc Cơ Động bị thương nặng mà chăm sóc chiếu cố cho hắn, phần ân tình đó hắn vẫn nên nể mặt một chút.
- Bảo Nhi, ta nể mặt ngươi một lần, bảo tên tiểu tử này đến trước mặt đại ca của ta quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, chuyện hôm nay ta có thể làm chủ, thôi thì… bỏ qua vậy.
- Sư huynh!
Lam Bảo Nhi kêu Phất Thụy một tiếng, lại vừa lúc nhìn thấy một tia thần sắc lạnh như băng trong đáy mắt của Phất Thụy, nàng biết rõ, Phất Thụy cũng đã động chân hỏa rồi. Nàng vội vàng quay đầu lại nhìn Lang Thiên Ý, thế nhưng nàng cũng không biết làm thế nào để mở miệng nói được.
- Đầu óc ngươi có vấn đề hay không? Bảo ta phải dập đầu nhận sai? Bốn người các ngươi dập đầu nhận sai thì còn coi được một chút. Ngay lập tức, dập đầu nhận sai, ta tạm tha cho các ngươi. Nếu không, một lát nữa ta quay lại liền dẹp tan cái quán ăn này. Cái gì mà Nhất Khẩu Hương chó má chứ? Không phải là kẻ tàn phế thì cũng là kẻ điên. Bảo Nhi, ngươi như thế nào lại mang ta đến một nơi tồi tàn thế này cơ chứ?
Lang Thiên Ý vẫn như trước không ngừng kêu gào. Cái kẻ điên mà hắn vừa nói tự nhiên chính là chỉ Chúc Diễm, kẻ đang ngồi xổm trên ghế ăn uống…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.