Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 344: A Nhĩ Mạn Tư sơn bùng nổ!




Mọi chuyện tiếp theo không cần Cơ Động phải chỉ điểm, việc hai nhóm Âm - Dương cần làm bây giờ là đem Kinh Mộc Hào Trư ra làm mục tiêu luyện tập.
Chỉ chốc lát sau, Kinh Mộc Hào Trư đã bị hành hạ cho tới chết. Trong tay Trần Tư Tuyền lại nhiều hơn một khỏa tinh hạch.
- Các ngươi có biết tại sao sức chiến đấu của Kinh Mộc Hào Trư lại giảm mạnh như vậy không?
Cơ Động cũng không tiến hành đánh giá các học viên, mà là hỏi thẳng vào trọng tâm vấn đề.
Trần Tư Tuyền nói:
- Hẳn là bởi vì trước băng sau hỏa, hết nóng rồi lạnh khiến cho thân thể của nó không cách nào thừa nhận nổi. Mặc dù Thủy hệ ma lực chỉ có thể tạo nên những thương tổn nhỏ cho nó, hơn nữa còn làm ma lực của nó bị kích thích mà tạm thời tăng lên vài phần. Nhưng đột nhiên từ cực lạnh chuyển sang cực nóng sẽ khiến thân thể nó xuất hiện vấn đề.
Cơ Động gật đầu nói:
- Nói rất đúng! Nó giống như là một chén thủy tinh được nướng trên lửa, sau đó lại đem đi nhúng nước, tất nhiên sẽ phát nổ. Vì vậy, trong việc ứng dụng Ngũ hành ma lực, không chỉ có đơn thuần là tương sinh hay tương khắc. Những điều này phải do các ngươi không ngừng nhận thức trong thực chiến mới nắm bắt được. Bây giờ cho các ngươi một khắc thời gian, lập tức tổng kết lại những kinh nghiệm qua lần đối chiến vừa rồi, đồng thời khôi phục lại ma lực.
Có hai trận chiến làm nền tảng, chẳng những giúp cho các học viên tích lũy thêm được chút ít kinh nghiệm, hơn nữa còn giúp họ củng cố sự tự tin trong lòng. Các học viên sau khi chân chính trải qua thực chiến mới cảm nhận được sự thần kỳ của trận pháp Ngũ Hành tương sinh tuần hoàn. Tại thời điểm đối mặt với Kinh Mộc Hào Trư, việc phối hợp phóng thích ma lực của họ rõ ràng đã được tăng lên rất nhiều.
Một khắc thời gian thảo luận, Cơ Động cũng không tham gia vào trong đó. Hắn dần dần đã thích ứng với vai trò của một lão sư. Lúc trước, khi Liệt Diễm hướng dẫn hắn cũng không đem phương pháp tu luyện dạy cho hắn, mà chỉ đơn thuần là hướng dẫn, còn lại là do hắn tự mình lĩnh ngộ. Để học viên tự mình lĩnh ngộ luôn luôn tốt hơn việc để lão sư truyền dạy. Có như thế, những kỹ năng mới trở thành một phần “máu thịt” của mình. Từ cái rễ chính phát triển thành nhiều nhánh phụ. Cũng từ đó mới có việc trò giỏi hơn thầy.

Kế tiếp, nơi các học viên Ban một thí luyện chính là ở độ cao 1500 thước so với mực nước biển. Cơ Động thông qua lốc xoáy linh hồn đã trải rộng Linh Hồn Lực ra dò xét, xác định ma thú cường đại nhất nơi này cũng chỉ là Lục giai Hỏa Yểm Ma Hổ. Bọn chúng chỉ tạo nên áp lực vừa đủ đối với những học viên này. Bọn họ không phải là không có cách nào đối kháng lại, mà ngược lại còn vô cùng thích hợp với bọn họ.
oOo
Từng con rồi lại từng con ma thú gục chết dưới trận pháp Ngũ hành tương sinh tuần hoàn. Sự chỉ điểm của Cơ Động đối với các học viên cũng giảm dần tương ứng. Thỉnh thoảng hắn mới chỉ điểm một câu, nhưng một câu đó lại chẳng khác nào điểm mắt cho rồng, đem đến cảm giác bừng tỉnh ngộ, xóa tan hết những u mê trong lòng bọn họ.
Dần dần, ngũ giai ma thú đã không còn tạo ra uy hiếp nào đối với tiểu đội mười người này nữa. Bọn họ mặc dù còn gặp chút khó khăn khi phải đối phó với Lục giai ma thú, nhưng chỉ cần cho bọn họ đủ thời gian là mọi chuyện lại thuận buồm xuôi gió.
Vì để cho các học viên cảm nhận được nguyên vẹn áp lực. Cơ Động không tiếp tục lưu lại bên bọn họ nữa, mà chỉ đơn giản báo cho hai người nhóm trưởng một tiếng, sau đó một mình một bầu rượu tiến sâu vào rừng núi. Các học viên không biết hắn đi đâu, làm gì, nhưng trong suốt những ngày thí luyện sau đó, bọn họ chẳng bao giờ đồng thời gặp phải hai đầu Lục gia ma thú trở lên.
Dưới sự chỉ dạy của Cơ Động, các học viên Ban một đã hình thành được một thói quen tốt đẹp. Đó là sau mỗi lần giết được một đầu ma thú, tất cả mọi người liền tụ tập lại chung một chỗ, một mặt hồi phục ma lực, một mặt thảo luận về trận đánh lúc trước. Việc ứng dụng Ngũ hành tương sinh tuần hoàn cũng lặng lẽ đề thăng, lực ngưng tụ càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Trong quá trình thí luyện đó cũng không phải là không phát sinh những tình huống nguy hiểm. Nếu như ngay cả một chút nguy hiểm cũng không có thì sao còn gọi là thí luyện? Khi hai tổ trưởng là Tử Thần Tinh và Thư Viêm cũng như các học viên gặp phải loại ma thú am hiểu kỹ năng công kích từ xa hay loại ma thú có tốc độ cực nhanh, lập tức bọn học sẽ gặp phải vài vấn đề trong phối hợp. Do đó việc bị thương là không thể tránh khỏi. Hoàn hảo là trong nhóm bọn họ có Trần Tư Tuyền, một cường giả Lục quan ma sư Ất Mộc hệ. Năng lực trị liệu của nàng đã giúp các học viên Ban một giữ vững được lực lượng.
Nguy hiểm tồn tại cũng khiến cho lần thí luyện này có ý nghĩa hơn rất nhiều. Vì tính mạng của mình, mỗi học viên lại càng phải thêm cẩn thận từng li từng tí. Tiềm lực trong cơ thể bọn họ vô hình chung được kích thích trên phạm vi lớn. Những thứ khác không nói, chỉ nội trong vài ngày ngắn ngủi đó, trong mười người đã có ba người tăng thêm một cấp ma lực. Từ đó việc khống chế ma lực lại càng trở nên dễ dàng.
Cơ Động dĩ nhiên không thật sự rời đi, hắn thủy chung vẫn quanh quẩn cách đó không xa quan sát những học viên của mình. Hắn không hi vọng các học viên sẽ sinh ra tính ỷ lại vào mình nên mới lựa chọn việc rời đi. Bằng không, những học viên Ban một này làm sao có thể gặp vận tốt như thế, cho tới tận bây giờ cũng chưa bao giờ gặp phải hai đầu ma thú trở lên cùng lúc?
Thấm thoát đã qua tám ngày thời gian, thời gian kết thúc đợt thí luyện chỉ còn hai ngày. Các học viên Ban một đối với Ngũ Hành tương sinh tuần hoàn trận pháp đã dần dần giống như xe nhẹ đường quen. Cho dù gặp phải ma thú hung ác hơn nữa cũng không làm bất cứ ai trong số họ bật ra tiếng kinh hô. Mặc dù hai tổ trưởng là Tử Thần Tinh và Thư Viêm không thể nào chỉ huy một cách gọn gàng như Cơ Động, nhưng tất cả đều đã đi vào quy củ. Bao gồm cả Trần Tư Tuyền, mỗi một học viên trong tám ngày này đều có thu hoạch rất lớn. Không ngừng thông qua thực chiến mà cảm nhận được tốc độ đề thăng của bản thân đang tăng lên như phi mã. Bọn họ đối với Cơ Động lão sư đã không còn nửa phần chất vấn mà chỉ còn lại sự phục tùng tuyệt đối.
- Tư Tuyền, ngươi nói cho ta nghe một chút, tại sao ngươi lại nhìn trúng Cơ Động lão sư chứ? Khi chúng ta lần đầu nhìn thấy Cơ Động lão sư, đều cho rằng đó là một tửu quỷ không hơn không kém. Có phải ngươi có bí quyết gì đặc biệt không? Nhanh nhanh truyền thụ cho chúng ta, biết đâu sau này chúng ta cũng đào được một mỏ vàng như thế!
Kim Toa ngồi bên cạnh, thấp giọng nói với Trần Tư Tuyền, vừa nói vừa cười.
Sau khi giết chết một con Lục giai ma thú, bọn họ ở nguyên vị trí đó mà nghỉ ngơi. Giữa nhóm nam học viên và nữ học viên có một khoảng cách nhất định, vì vậy cũng chỉ có nhóm nữ học viên nghe được những gì Kim Toa nói.
Sở dĩ bọn họ kéo giãn khoảng cách ra như vậy là do đã có kinh nghiệm từ những lần thực chiến lúc trước.
Làm như vậy, bất luận là ma thú có xuất hiện từ phương hướng nào đi nữa thì những đồng bạn phía bên kia cũng có thể kịp thời cứu viện. Không đến nỗi tất cả đều bị công kích cho trở tay không kịp. Dù sao lực lượng thân thể của bọn họ cũng rất yếu ớt, trong khi ở nơi này toàn là ngũ gia, lục giai ma thú vô cùng nguy hiểm.
Trần Tư Tuyền đỏ bừng hai má, thầm nghĩ trong lòng:
“Ta nào có nhãn lực gì chứ. Ta chính là nữ nhân của hắn a!”
- Các ngươi chớ có trêu chọc ta. Ta cũng không biết tại sao nữa, có lẽ là vừa thấy đã yêu!
Lúc nói ra những câu này, Trần Tư Tuyền không khỏi hồi tưởng lại bộ dạng trước kia của Cơ Động khi hắn lần đầu tiên gặp nàng. Không phải lúc đấy hắn cũng như vậy sao? Vừa gặp đã yêu!

- Ồ!
Kim Toa nở nụ cười ranh mãnh:
- Nguyên lai là nhất kiến chung tình! Cơ Động lão sư thật là tốt phúc khí, ta mặc dù chỉ là nữ hài tử cũng phải hâm mộ hắn không thôi. Tư Tuyền của chúng ta thật đẹp a! Lại đây cho tỷ tỷ thơm một cái nào!
- Đừng chộn rộn!
Trần Tư Tuyền chịu không nổi, vội vàng chạy trốn sang một bên. Nhất thời, một tràng tiếng cười vui tươi vang lên khắp đám nữ hài tử. Mặc dù xét về khí chất và dung mạo, những nữ học viên khác tuy không thể sánh cùng Trần Tư Tuyền nhưng dù sao các nàng vẫn là những thiếu nữ mới lớn, tràn đầy sức sống. Người cao tuổi nhất trong nhóm cũng chưa quá hai mươi a!
Nhìn cảnh tượng đó, các nam học viên không tránh khỏi mơ màng ảo mộng. Tuy nhiên lúc này bọn họ đã không còn tơ tưởng gì tới Trần Tư Tuyền nữa. Có được mỹ nhân bên cạnh dĩ nhiên là tốt nhưng thực lực lại càng quan trọng hơn. Một khi có thực lực, lo gì không kiếm được mỹ nhân? Bọn họ đã xem Trần Tư Tuyền như là nữ nhân của Cơ Động lão sư, mà lão sư lại là người quyết định họ có trở thành cường giả hay không. Vì vậy, kể cả Tử Thần Tinh cũng phải thu liễm ánh mắt đi rất nhiều, lại càng không chủ động đi tìm Trần Tư Tuyền nói chuyện.
Đúng lúc này, bất chợt mỗi người đều cảm giác thấy đầu óc mình trở nên choáng váng, mơ hồ. Ngay sau đó, thân thể bọn họ cũng theo bản năng mà nghiêng ngả loạn động.
- Chuyện gì xảy ra?
Tử Thần Tinh là người đầu tiên hét lên.
Ngay sau đó, mọi người phát hiện hết thảy mọi thứ chung quanh họ, thậm chí ngay cả đá núi dưới chân cũng bắt đầu đung đưa. Đung đưa từ rất nhỏ dần dần chuyển sang chấn động mạnh khiến bọ họ ổn định thân hình một cách vô cùng khó khăn.
- Không ổn, là địa chấn.
Mậu Thổ hệ Từ Ly kinh hãi hét lên. Ma sư dù có lực lượng cường đại như thế nào cũng không thể chống lại sức mạnh của thiên nhiên. Thiên uy khó dò mà!
- Không phải là địa chấn! A Nhĩ Mạn Tư sơn vốn là một núi lửa vẫn còn hoạt động. E rằng đây chính là lúc núi lửa bộ phát!
Trần Tư Tuyền thanh âm vẫn giữ được sự bình tĩnh, nàng mặc dù biết núi A Nhĩ Mạn Tư là một địa phương hết sức nguy hiểm, nhưng không nghĩ mọi chuyện lại trùng hợp đến thế. Thí luyện chỉ diễn ra trong mười ngày ngắn ngủi, vậy mà lại rơi đúng vào giai đoạn núi lửa bộc phát!
Dường như là muốn chứng minh lời của nàng là đúng. Một tiếng nổ to không gì sánh kịp chợt vang lên khắp cả vùng núi, kèm theo một cơn rung động dữ dội của đất đá. Chấn động mạnh đến nỗi tất cả mọi người đều ngã nhào trên đất, ngay cả một cường giả Lục quan như Trần Tư Tuyền cũng không có ngoại lệ.
Mọi người cơ hồ đều theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi. Chỉ thấy một cột khói bụi dày đặc xen lẫn vô số đất đá đang phun mạnh vào không trung. Mùi lưu huỳnh nồng đậm, cay sè trong nháy mắt tràn ngập và lan tràn ra khắp nơi.
Ngay sau đó, liên tiếp từng đạo quang mang đỏ rực từ phía dưới chân núi bắn thẳng lên không trung. Đó chính là tín hiệu phát sáng của Sí Hỏa học viện. Chắc hẳn những lão sư và các tiểu tổ học viên khác cũng đã nhận ra biến hóa trên đỉnh núi. Tất cả bọn họ đều phát ra tính hiệu nhằm mục đích cảnh báo cho mọi người mau chóng rút lui. Thử hỏi có ai dám dùng sức mình chống lại thiên uy chứ?
Từ những tín hiệu phát sáng được phóng lên, có thể nhận biết được vị trí của từng Ban. Ngoại trừ Ban một, chín ban còn lại đều chưa vượt quá độ cao ngàn thước trên núi A Nhĩ Mạn Tư. Chỉ có duy nhất một tổ trong các Ban là đã vượt qua độ cao năm trăm thước. Nhờ vậy, dù cho núi lửa có phun trào đi chăng nữa, thì bọn họ cũng sẽ kịp thời rút lui an toàn.
Ngược lại, Ban một của Cơ Động không có được may mắn đó. Vì muốn đối kháng với Lục giai ma thú, vị trí của bọn họ lúc này đã ở độ cao chừng 1500 thước. Muốn an toàn rút lui khỏi núi A Nhĩ Mạn Tư cần phải mất khá nhiều thời gian. Ngũ hành tương sinh tuần hoàn pháp trận mặc dù có thể tăng cường sức chiến đấu của bọn họ, nhưng bản thân mỗi người trong nhóm học viên đều chỉ mới đạt tới nhị quan hoặc tam quan mà thôi. Tốc độ rút chạy của bọn họ tuyệt đối không thể nhanh được.

Lúc này, tiến nổ ù ù đã trở nên càng lúc càng gần, ngoại trừ Trần Tư Tuyền còn giữ được đôi chút bình tĩnh, những học viên còn lại ai nấy đều xám ngoét mặt mũi. Sự vui sướng trong lúc thí luyện giờ chẳng còn sót lại chút gì. Điều duy nhất khiến bọn họ bận tâm trong thời điểm hiện tại là làm sao mới có thể sống sót rời khỏi nơi này.
Đang lúc rối ren ấy, một thân ảnh màu trắng nhanh như tia chớp xuất hiện trước mắt họ. Giọng nói lạnh lùng thường ngày của Cơ Động giờ đây cũng có chút gấp gáp:
- Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì. Lập tức giữ vững đội hình, tập trung lại một chỗ, rút lui hết tốc lực. Nhanh lên, những cao giai ma thú sắp sửa tràn xuống nơi này rồi.
Không biết là tại sao, khi nghe thấy thanh âm của Cơ Động, sự hoảng loạn trong lòng các học viên bỗng nhiên tan biến. Trần Tư Tuyền nở một nụ cười thản nhiên trên gương mặt hoàn mỹ, nàng đã sớm biết Cơ Động tuyệt nhiên sẽ không để bọn họ bị thương tổn. Có hắn ở nơi đây, dù là núi lửa bộc phát thì đã làm sao chứ?
Một thân bạch y của Cơ Động chợt trầm tĩnh như nước, trong phút chốc, mỗi một học viên đều cảm nhận được trong đầu óc mình phảng phất như được soi sáng. Hết thảy mọi thứ xung quanh bỗng trở nên vô cùng rõ ràng, từng gốc cây ngọn cỏ trong phụ cận đều hiện lên rõ ràng trong đầu họ.
Không chút chậm trễ, mọi người vội dùng hết tốc lực phóng như điên xuống chân núi. Trần Tư Tuyền cố ý chạy chậm lại phía sau đoàn người, riêng Cơ Động thì chịu trách nhiệm đoạn hậu ở phía sau.
Núi A Nhĩ Mạn Tư xuất hiện biến hóa trong nháy mắt. Cơ Động dĩ nhiên phát hiện điều đó sớm hơn các học viên. Hắn lập tức quay ngược trở lại. Một khi núi lửa bộc phát, bọn họ không chỉ phải đối mặt với thiên uy mà còn phải đối mặt với vô tận ma thú.
Tuyệt đại đa số ma thú đều không có cách nào sống sót một khi núi lửa phun trào. Cho nên dưới cơn giận dữ của thiên nhiên, những ma thú không thể phi hành chỉ có một con đường duy nhất là chạy trốn. Thanh âm ù ù đang vang vọng đất trời kia, đa phần là do đám ma thú từ khắp nơi đang cắm đầu chạy như điên tạo nên.
Với tốc độ của mình, dĩ nhiên Cơ Động không hề lo lắng đến đám ma thú ấy, nhưng đám tân học viên của hắn thì lại không có bản lãnh như vậy. Tu vi quyết định tốc độ, mặc dù bọn họ đang bỏ chạy như điên nhưng vẫn quá chậm so với đám ma thú. Kể cả khi Cơ Động dùng Tinh Thần Lực chỉ dẫn cho họ, thì tốc độ chạy trốn của họ vẫn còn xa mới đủ.
“Ầm ầm!”
Lại một loạt tiếng nổ lớn vang lên. Đang chạy như điên xuống chân núi, các học viên đều bị chấn động đến lảo đảo thân mình, suýt nữa là ngã nhào toàn bộ. Cũng may lần chấn động này không quá mãnh liệt.
Lúc này, trên không trung đã có một lượng lớn tro bụi che kín bầu trời, tóc tai mọi người cũng đã bị phủ một lớp tro màu xám xịt. Không khí nồng nặc mùi lưu huỳnh khiến hô hấp gần như tắc nghẽn. Nhìn về phía đỉnh núi, đã có thể mơ hồ thấy ánh lửa phun ra từ miệng núi lửa. Nguyên bản trên sườn núi vốn có rất nhiều mây thì giờ đây đã bị hơi nóng xua tan hoàn toàn, thậm chí nhiều nơi còn tạo thành toan vũ (mưa axit).
Đám ma thú rốt cuộc cũng đuổi gần kịp nhóm người Cơ Động. Mấy chục con Kinh Mộc Hào Trư hoảng loạn phóng như điên về hướng các học viên. Đám Kinh Mộc Hào Trư này có hình thể khổng lồ, cấp bậc đã vượt quá phạm trù Ngũ giai. Bọn chúng vừa chạy thục mạng vừa điên cuồng nộ hống khiến cho các học viên ai nấy đều kinh hoảng trong lòng.
- Không được nhìn về phía sau. Cứ tiếp tục chạy đi! Ta sẽ ngăn trở bọn chúng.
Thanh âm trầm ổn của Cơ Động vang lên trong linh hồn mỗi học viên. Nhưng dù hắn có nghiêm lệnh như thế nào cũng không thể cản được tính tò mò cũng như lòng bất nhẫn trong tâm mỗi người. Tử Thần Tinh nhịn không được bèn quay đầu nhìn về phía sau, vừa lúc nhìn thấy mấy chục con Kinh Mộc Hào Trư đang lao tới với thế lôi đình vạn quân. .



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.