Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 360: Chủ nhiệm Cơ Động!




Trong lúc hoảng sợ lại cấp bách, bốn gã học viên Thổ hệ chỉ kịp tụ tập ma lực bản thân toàn lực phóng ra. Bọn họ ngay cả ma kỹ cũng không kịp sử dụng, chỉ có thể trực tiếp phát ra ma lực giống như Lý Á. Nhưng lấy ma lực bình quân chỉ có Nhị quan của bọn họ, thậm chí ngay cả khoảng cách ma lực rời khỏi thân thể cũng chỉ có thể dùng thước để tính toán, thì làm sao có thể hoàn thành việc liên thủ đối kháng kẻ địch cơ chứ?
Mắt thấy cột sáng khổng lồ màu xanh toàn lực oanh kích càng lúc càng đến gần. Ngay khi cột sáng sắp va chạm vào đối phương lại bỗng đột nhiên khuếch tán ra, biến thành một màn sáng, sau đó mới đánh tới bốn gã học viên Thổ hệ.
Không có bất kỳ chậm trễ nào, màu vàng của Mậu Thổ hệ, màu xám tro của Kỷ Thổ hệ trong nháy mắt đã bị thanh quang kia cắn nuốt. Bốn gã học viên Thổ hệ của Ban hai và Ban ba trực tiếp bị đánh bay ra ngoài. Nếu như không phải thanh quang này trong nháy mắt khuếch tán rộng ra mà dùng hình dạng cột đánh tới, chỉ sợ là bốn gã học viên này đã biến mất trên đời rồi. Mặc dù như thế, thân mình bọn họ đều bị Mộc hệ ma lực xâm nhập, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không có cách nào tiến hành chiến đấu được nữa. Đối với bọn họ mà nói, cuộc tỷ thí này đã kết thúc.
Ở chỗ xa, Cơ Động chậm rãi gật đầu, khẽ nói thầm:
- Lực khống chế đã có vài phần tiến bộ.
Lý Á khinh thường hừ lạnh:
- Biết trước là các ngươi không ngăn được! Ta chỉ mới dùng có một nửa lực lượng.
Tử Thần Tinh quát lên:
- Ít nói nhảm đi! Ngũ hành luân chuyển, Mậu Thổ phòng ngự!
Năm người phối hợp, đồng thời bước ra hai bước, Ngũ hành tương sinh ma lực lại luân chuyển một lần nữa. Lần này thanh quang chói mắt biến thành một màu vàng rực rỡ. Ma lực ngưng tụ cũng từ trên người Lý Á đã chuyển đến trên thân của Mậu Thổ hệ Từ Ly.
Ma lực màu vàng dầy nặng của Mậu Thổ hệ trong nháy mắt khuếch tán ra. Quang mang vàng rực ngưng tụ thành một tấm chắn kim võng khổng lồ, đem thân thể của năm người hoàn toàn che ở phía sau, thậm chí còn đợi thêm hai giây sau, công kích của học viên Ban hai và Ban ba mới đánh tới.
Tử Thần Tinh có chút ảo não tự nhủ:

“Quá cẩn thận rồi! Nếu biết bọn họ chậm chạm như vậy, ta đây liền trực tiếp giải quyết chiến đấu là được rồi!”
Ngũ hành tương sinh tuần hoàn pháp trận không chỉ có thể thông qua ma lực tương sinh trong nháy mắt điệp gia cùng với gia tăng ma lực của năm người ở chung. Mà đồng thời, dưới sự duy trì năm người một thể, chỉ cần ma lực của bọn hắn không hề tiêu hao hết thì căn bản không cần thời gian ngưng tụ. Điểm này mới là trọng yếu nhất. Hai giây thời gian này, đủ để cho bọn họ đánh ra hai lần công kích.
Học viên của Ban hai và Ban ba phát động công kích phân biệt là một đại hỏa cầu cùng một chùm kim sắc quang nhận. Hai thứ này là do bọn họ thông qua Thủy sinh Kim, Mộc sinh Hỏa kết hợp với lực lượng của toàn bộ mười sáu tên học viên còn lại phát động công kích.
Cường độ công kích đó cũng tương đương với một kích của Tứ quan ma sư. Chẳng qua, luận về tốc độ ngưng tụ ma lực hay là trình độ phối hợp ăn ý với nhau đã có học viên Ban một biểu diễn trước đó, còn có ai vì bọn họ mà hoan hô chứ?
Kim sắc cự thuẫn giống như một dãy núi cao nguy nga, dễ dàng cắn nuốt hai đạo công kích. Tử Thần Tinh lại hét lớn:
- Ngũ hành luân chuyển, Bính Hỏa xuất kích!
Cuối cùng cũng tới lúc hắn phát uy. Là người có thực lực mạnh nhất trong năm học viên, việc khống chế ma lực của hắn cũng hoàn hảo hơn so với những người khác. Chỉ đơn giản tiến thêm một bước, Tử Thần Tinh liền chuyển thành chủ công. Hắn giơ cao cánh tay phải, liên tiếp đánh ra hai quyền, xuất ra hai đạo hỏa quang nồng đậm biến thao trường thành một vùng biển lửa. Sóng lửa liên miên vỗ mạnh, đánh thẳng về phía các học viên của Ban hai và Ban ba. Mà lúc này, mười sáu tên học viên kia mới vừa vặn hoàn thành một lần công kích, căn bản không có cách nào nhanh chóng ngưng tụ lại ma lực.
Biển lửa dừng trước mặt học viên Ban hai và Ban ba chừng một thước. Tử Thần Tinh ngạo nghễ quát lớn:
- Có cần tiếp tục nữa hay không?
Thanh âm của hắn vang dội và tràn đầy kiêu hãnh. Giờ phút này, không có một ai, không người nào có thể lên tiếng phản đối hắn, cho dù là Chúc Dung cũng không thể.
Nếu như Cơ Động đánh bại Hiên Viên Hâm và Đường Y Luyến chẳng qua chỉ là thực lực của cá nhân hắn mà thôi, học viên và các lão sư khác đối với hắn chỉ có sợ hãi. Nhưng lúc này, tất cả những gì năm nam học viên Ban một đã làm không thể dùng thực lực để hình dung được nữa. Âm Dương Miện trên đỉnh đầu mỗi người bọn họ cùng hiển thị cường độ ma lực riêng của mỗi người. Chỉ có năm học viên hai, ba quan như vậy thế nhưng lại phát ra lực lượng cường đại mà ngay cả các vị lão sư ở đây cũng không nắm chắc có thể ngăn cản được.
Hiên Viên Hâm cùng Đường Y Luyến đã hoàn toàn ngây ngốc. Danh sách khen ngợi mà bọn họ làm ra căn bản chỉ là để người khác chê cười mà thôi. Với thực lực mà các học viên Ban một biểu hiện ra, những ban khác làm sao có thể so sánh được với thành tích của bọn họ trong thí luyện ở A Nhĩ Mạn Tư Sơn?
Ánh lửa dần dần rút đi, lộ ra khuôn mặt trắng bệch của các học viên Ban hai và Ban ba. Tử Thần Tinh cất cao giọng nói:
- Quá trình thí luyện ở núi A Nhĩ Mạn Tư, sở dĩ chúng ta là nhóm cuối cùng rời khỏi là bởi vì địa điểm thí luyện của chúng ta không phải ở độ cao nghìn thước trở xuống như Hiên Viên lão sư chỉ định. Nơi chúng ta thí luyện lại càng không giống như các ban khác chỉ ở độ cao khoảng năm trăm mét. Địa cao mà chúng ta thí luyện là gần một nghìn năm trăm mét. Chúng ta đối mặt với ma thú cũng là ở cấp Ngũ quan hoặc Lục quan. Sau khi núi lửa bộc phát, một lượng lớn ma thú cường đại từ trên núi lao xuống. Cơ Động lão sư vì bảo vệ chúng ta, nên ra lệnh cho chúng ta lùi lại trước. Người lấy lực lượng của một người chặn lại tất cả truy binh cho chúng ta. Đây mới là nguyên nhân vì sao chúng ta rút khỏi núi A Nhĩ Mạn Tư cuối cùng.
Mặc dù ta không biết về sau đã xảy ra chuyện gì mà làm Cơ Động lão sư đến hôm nay mới quay về, nhưng ta hoàn toàn có thể tưởng tượng được trong tình huống phải đối mặt với một số lượng lớn ma thú như vậy, lão sư đã gặp phải nguy hiểm to lớn như thế nào. Trong quá trình rút lui, chúng ta không gặp phải bất kỳ đầu ma thú cao cấp nào, bình an lui lại. Mạng của chúng ta là do Cơ Động lão sư cứu. Ta dám nói, Cơ Động lão sư tuyệt đối không thua kém gì bất kỳ vị lão sư nào trong học viện. Tất cả tinh hạch mà chúng ta thu hoạch được sau khi săn giết ma thú ở núi A Nhĩ Mạn Tư đều ở trong tay Trần Tư Tuyền. Bởi vì nàng chủ động lưu lại trợ giúp Cơ Động lão sư chống lại ma thú, nên mới không kịp cầm về. Tất cả là do Hiên Viên lão sư căn bản không thèm nghe lời giải thích của chúng ta. Ban một chúng ta mới là mạnh nhất.
Những lời này được Tử Thần Tinh nói với giọng điệu vang dội, đôi mắt hắn bởi vì kích động mà có chút đỏ lên. Sau khi đi tới Sí Hỏa học viện, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được thế nào mới là thiên tài. Dưới cái nhìn của mọi người, chứng minh được mình đã hoàn thành thí luyện vốn không thể nào hoàn thành. Lúc này, trong lòng hắn chỉ có một cảm giác duy nhất, đó chính là tự hào.
Sắc mặt Cơ Động vẫn bình tĩnh như cũ, cũng không bởi vì lời của Tử Thần Tinh mà sinh ra bất kỳ biến hóa gì. Nhưng lúc này, ánh mắt các học viên nhìn hắn đã không còn là sợ hãi, mà là tràn đầy lửa nóng. Trận tỷ thí mới vừa rồi hoàn toàn là vì Cơ Động làm lão sư mà thắng lợi! Có ai dám nói năng lực dạy học viên của mình mạnh hơn Cơ Động? Coi như là Chúc Dung cũng không thể? Có học viên nào mà không hy vọng mình có thực lực cường đại cơ chứ?
Chúc Dung phục hồi lại tinh thần, trầm giọng nói:
- Học viên của Ban một năm nhất đã dùng thực lực của bọn họ nói cho chúng ta biết kết quả thí luyện lần này ở núi A Nhĩ Mạn Tư. Tất cả những khen ngợi, đánh giá trước đó bị phế bỏ, bản thân ta một lần nữa sẽ tiến hành đánh giá lại việc khen thưởng các ban của năm nhất. Bắt đầu từ hôm nay, Chủ nhiệm Cơ Động của Ban một được thăng chức làm tổng chủ nhiệm cả năm nhất, quản lý an bài công tác dạy học các học viên năm nhất.
Bởi vì có sai sót lớn trong công việc, đặc biệt miễn đi chức chủ nhiệm Canh Kim hệ của Hiên Viên Hâm lão sư, chức chủ nhiệm Ất Mộc hệ của Đường Y Luyến lão sư. Tuy nhiên hai người vẫn là lão sư của Ban hai và Ban ba.
Chúc Dung vẫn làm việc với tác phong nhanh gọn và mạnh mẽ như vậy. Chỉ trong mấy câu nói liền giải quyết xong tất cả các vấn đề. Cơ Động lên chức sẽ không có bất kỳ kẻ nào có ý kiến gì khác. Hiên Viên Hâm và Đường Y Luyến xuống chức chẳng những không làm bọn họ oán hận mà ngược lại còn phải mang lòng cảm kích. Chúc Dung là lão sư của Cơ Động, những lời hắn vừa nói cũng tương đương với việc thay Cơ Động thực hiện đổ ước. Phải biết rằng, lúc trước Hiên Viên Hâm và Đường Y Luyến đánh cuộc với Cơ Động là mặc cho xử lý. Có thể dùng việc xuống chức để giải quyết không nghi ngờ là không còn gì tốt hơn. Hơn nữa, Chúc Dung quyết định như vậy cũng khiến hai người rất khó nhắc lại việc rời khỏi học viện.
Đương nhiên, lúc này Hiên Viêm Hâm và Đường Y Luyến còn đang trong trạng thái ngây ngốc, cũng không nghĩ đến những thứ này.
Cho dù bị Cơ Động một chiêu đánh thắng thì đả kích đối với Hiên Viên Hâm cũng không lớn bằng việc trước mắt. Thứ hắn tự tin nhất là năng lực dạy học, nhưng lại bị năm học viên Ban một vô tình dày xéo.
Căn bản là không hề có chút cơ hội nào! Đây là một trận toàn thắng, trong tình huống ma lực gần ngang nhau, năm đánh với hai mươi mà toàn thắng! Đáng tiếc, sẽ không có người nào đồng tình với kẻ thất bại. Các lão sư của các niên cấp khác cùng những học viên nhìn được cuộc tỷ thí này đều đứng lại, không muốn rời đi. Trong đầu bọn họ đều đang nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra lúc trước.

Trong tiếng hoan hô, năm nam học viên Ban một lao về phía Cơ Động, cũng không sợ Cơ Động tức giận, cầm lấy tay chân hắn, tung lên không trung.
- Cơ Động lão sư vạn tuế!
Trần Tư Tuyền lặng yên đứng ở một bên. Lúc này, nàng đột nhiên phát hiện trên khuôn mặt Cơ Động thoáng hiện lên một tia vui mừng đã lâu không thấy. Trong nháy mắt, đôi mắt Trần Tư Tuyền như mờ hơi nước, đôi môi mím thật chặt.
Cuối cùng hắn cũng cười rồi. Mặc dù không phải bởi vì ta, nhưng cuối cùng hắn cũng đã cười. Cơ Động, chàng có biết ta hy vọng được thấy lại nụ cười phát ra từ nội tâm của chàng đến thế nào hay không?
Chúc Dung phất phất tay, nói:
- Được rồi! Tất cả mọi người giản tán đi. Cơ Động, ngươi tới phòng làm việc của ta một lúc.
Lúc nói đến câu nói cuối cùng, giọng điệu của Chúc Dung thậm chí có chút vội vàng.
Cơ Động được các học viên hạ xuống đất, nhưng hắn cũng không lập tức đi cùng với Chúc Dung.
- Lão sư, chỉ e phải muộn một chút ta mới có thể đi tìm ngài. Ta đáp ứng đám học trò của ta là mời bọn họ đi ăn uống chúc mừng.
Chúc Dung sửng sốt một chút, trong mắt dần dần hiện lên sự vui mừng khôn tả. Lão mỉm cười gật đầu nói:
- Cho dù về muộn thế nào thì cũng đến tìm ta.
- Vâng!
Cơ Động khom lưng hành lễ, đưa mắt nhìn Chúc Dung rời đi. Mà đám học viên Ban một lại một lần nữa phát ra tiếng hoan hô.
Quý Thủy hệ Kim Toa cao hứng hỏi:
- Cơ Động lão sư, ngài mời chúng ta ăn gì đây?
Cơ Động sửng sốt một chút:
- Cái này… Các ngươi tự chọn đi.
Mặc dù hắn tới Sí Hỏa thành cũng không phải trong thời gian ngắn, nhưng căn bản là hắn không biết chút gì về tòa thành thị này.
Tử Thần Tinh cười hắc hắc nói:
- Chúng ta biểu hiện tốt như vậy, hôm nay Cơ Động lão sư nhất định phải chi nhiều mới được. Để ta tính xem…! Chúng ta đi Sỏa Hữu Tiễn đi!
- Sỏa Hữu Tiễn? Đấy là cái gì?
Cơ Động có chút nghi ngờ hỏi. Cái tên tục khí như vậy không lẽ lại là quán ăn sang trọng hay sao?
Nghe Cơ Động nói mấy lời này, tiếng léo nhéo của những học viên trong nháy mắt liền im lặng. Ngoại trừ Trần Tư Tuyền đang lặng lẽ lau nước mắt ra, chín học viên khác đều trợn to mắt nhìn Cơ Động, giống như đang nhìn thấy một tên dã nhân!
- Sao thế? Tại sao các ngươi lại nhìn ta như vậy?

Cơ Động kỳ quái hỏi.
Tân Vũ chớp chớp mắt:
- Cơ Động lão sư, ngài, ngài không thể nào… ngay cả Sỏa Hữu Tiễn cũng không biết đấy chứ?
Cơ Động lắc đầu nói:
- Không biết! Cái tên tục khí như vậy là cái gì?
- Trời ạ! Ngài thật sự ngay cả Sỏa Hữu Tiễn cũng không biết?
Tử Thần Tinh không thể tin được kêu lên.
Cơ Động lạnh lùng hừ mũi:
- Ta nhất định cần phải biết hay sao?
Tử Thần Tinh cười khổ nói:
- Được rồi! Ta phục ngài rồi! Sỏa Hữu Tiễn nói chung mà nói, hẳn là được coi là một thương hội, thương hội lớn nhất trên đại lục. Nghe nói, tài sản của Sỏa Hữu Tiễn có thể tương đương với toàn bộ thu nhập quốc khố của năm đế quốc lớn trên đại lục trong vòng mười năm. Thương hội này đã tồn tại bốn năm trăm năm thời gian. Họ xưng bá trong lĩnh vực tửu điếm, vận chuyển, tài nguyên, rèn đúc, xây dựng,… rất nhiều ngành nghề. Cơ hồ chỉ cần là chuyện có thể kiếm tiền thì bọn họ đều làm. Mà có sắc thái truyền kỳ nhất chính là từ trước đến giờ, các đời ông chủ của Sỏa Hữu Tiễn đều là Cửu quan Chí tôn cường giả. Họ ở trong thương giới chính là độc nhất vô nhị, đó cũng là nguyên nhân quan trọng để Sỏa Hữu Tiễn có thể đứng vững qua mấy trăm năm.
Nghe Tử Thần Tinh giải thích như thế, Cơ Động liền vỡ lẽ ra đôi chút mà gật gật đầu. Lại có một thương hội như thế sao? Sỏa Hữu Tiễn, nghe cái tên thì rất tục khí nhưng lại có thể đứng vững trên đại lục mấy trăm năm qua, tài phú có được là con số trên trời, hơn nữa còn có người đứng đầu là cường giả cấp bậc Chí tôn. Những thứ này đứng chung một chỗ liền mang đến cho cái Thương hội này rất nhiều sắc thái thần kỳ.
- Vậy thì đi Sỏa Hữu Tiễn này đi. Các ngươi nói hẳn là tửu điếm hả?
Tử Thần Tinh nói:
- Là tửu điếm! Chính là tửu điếm lớn nhất Sí Hỏa thành của chúng ta. Tổng bộ của Sỏa Hữu Tiễn thương hội ở Nam Hỏa đế quốc chính là ở trong Sí Hỏa thành. Nghe nói, Sí Hỏa học viện của chúng ta cũng có sự tài trợ của Sỏa Hữu Tiễn thương hội.
Ra khỏi Sí Hỏa học viện, giống như quần tinh ủng nguyệt, Cơ Động được mười học viên vây quanh đi về phía trung tâm Sí Hỏa thành.
Cơ Động còn chưa từng cẩn thận nhìn ngắm tòa thành thị này. Đi trên đường phố, nhìn kiến trúc màu đỏ và màu lam san sát, hắn không khỏi cảm khái trong lòng. Địa phương đầu tiên mà hắn đặt chân khi tới thế giới này là Ly Hỏa thành, ở phía Tây Nam của Nam Hỏa đế quốc. Mặc dù kích thước của thành thị đó còn kém xa một trời một vực với Sí Hỏa thành trước mắt này, nhưng cũng là một quốc gia, phong cách cũng gần giống nhau. Thời gian thấm thoắt trôi qua, hắn tới thế giới này đã hơn mười năm. Mọi chuyện từng trải qua của đời trước đã sớm từ từ quên mất, trong khi đó một đời này tất cả đều khắc thật sâu trong linh hồn hắn. Nhất là nữ tử khiến hắn ngày đêm tưởng nhớ, thậm chí vượt qua cả rượu ngon mà hắn yêu tha thiết. Chưa từng có một tình yêu oanh oanh liệt liệt thì chắc không thể hiểu được những ngọt bùi cay đắng trong đó. Cơ Động không hề có tư tưởng muốn trở về thế giới ban đầu của mình. Cái hắn muốn chỉ là có thể ở cùng một chỗ với nàng, bất luận là trên trời hay dưới đất, nhân gian hay Quỷ vực.
- Cơ Động lão sư, ngài nhìn xem, đó chính là Sỏa Hữu Tiễn!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.