Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 37: Đến cửa khiêu chiến (Thượng)




- Tuổi còn nhỏ, mà khẩu khí lại lớn như vậy. Điều Tửu Sư là một nghề nghiệp cao quí, đâu phải ai muốn thi đều có thể đậu được. Chỉ bằng vào hắn mà muốn tiến vào Điều Tửu Sư Công Hội của chúng ta sao?
Đúng lúc này, cách ba chỗ ba người không xa, một âm thanh khinh thường vang lên.
Ba người Cơ Động nhìn về phía thanh âm kia, chỉ thất một gã thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc quần áo chỉnh tề, trường bào hoa lệ đang đi ngang qua phía bọn họ. Vừa đi hắn vừa khinh miệt đánh giá Cơ Động, lại còn không ngừng phe phẩy đầu.
Tất Tô cả giận nói:
- Kỳ thi nhận tư cách Điều Tửu Sư đó có gì đặc biệt hơn người chứ, Lão Đại của ta chính là Điều Tửu Sư giỏi nhất.
Gã thanh niên kia vốn đã sớm vượt qua ba người hắn, đột nhiên nghe được mấy chữ Điều Tửu Sư giỏi nhất, nhất thời ngừng bước lại:
- Thật sự là dõng dạc. Cho dù là Tửu Thần Đỗ Tư Khang đại nhân đi nữa, cũng không dám nói mình là người giỏi nhất. Các ngươi nghĩ sao vậy, lông tóc còn chưa mọc đủ, đã ở chỗ này không biết trời cao đất rộng. Mau cút đi xa một chút đi, đừng đứng ở đây làm chướng mắt bọn ta.

Đối với những lời châm chọc của thanh niên này mà nói, Cơ Động vốn cũng không để ý lắm, kiếp trước hắn vốn là độc nhân độc hành, căn bản không để ý đến người khác đánh giá hắn như thế nào. Nhưng tên thanh niên kiêu ngạo này, chẳng những đã mắng hắn, mà cũng mắng luôn hai tên huynh đệ của hắn nữa. Tại thế giới Ma sư, hiện tại hắn cũng không là gì cả, nhưng mà, trong giới Điều Tửu Sư, sỉ nhục hắn như vậy, hắn không thể nhẫn nhịn được.
Hai tay giơ ra giữ lại Tất Tô và Tạp Nhĩ đang phẫn nộ muốn xông lên, Cơ Động chậm rãi nói:
- Được, ta sẽ cho ngươi biết ta là cái gì. Tất Tô, Tạp Nhĩ, chúng ta đi thôi.
Nói xong, hắn mạnh mẽ lôi hai gã huynh đệ đang đùng đùng nổi giận kia quay đầu bước đi.
Gã thanh niên kia khinh thường xì lên một tiếng khinh miệt, ngạo mạn bước vào trong Điều Tửu Sư Công Hội.
- Lão Đại, tên khốn kia sỉ nhục chúng ta như vậy, ngươi vì sao lại giữ chúng ta lại? Cái này cũng không giống phong cách thường ngày của ngươi a!
Tất Tô nói một cách bất mãn.
Cơ Động vỗ vỗ bả vai Tất Tô:
- Hắn sẽ phải trả giá cho những gì mà hắn đã nói. Tất Tô, Tạp Nhĩ, các ngươi giúp ta một tay. Tạp Nhĩ, ngươi đi mua cho ta một cái bàn, hình chữ nhật, cao khoảng một thước rưỡi, rộng khoảng một thước, dài hai thước. Tất Tô, ngươi mua cho ta một khối vải trằn, một cây gật trúc có thể treo tấm vải đó lên, thêm một cây bút nữa.
Tất Tô và Tạp Nhĩ liếc nhìn nhau, hai người cơ hồ là cùng nói:
- Lão Đại, ngươi…
Cơ Động lạnh lùng cười:
- Chưa nghe đến hạ bảng hiệu sao? Đấu võ mồn thì có ích lợi gì? Cho dù hai ngươi đánh hắn một trận, hắn sẽ phục sao? Cứ dùng sự thật mà nói chuyện đi.
Ánh mắt của Tất Tô và Tạp Nhĩ nhất thời sáng lên, bọn họ đều là người còn trẻ, chính gọi là nghé con mới sinh thì không sợ hổ. Bọn họ đều không phải người sợ sinh chuyện, nhìn ánh mắt cao ngạo mà kiên định của Cơ Động, nhất thời hưng phấn hẳn lên, không chút do dự quay đầu bước đi.

Cơ Động đứng ở bên đường, lẳng lặng nhìn về phía tòa nhà cao lớn của Điều Tửu Sư Công Hội. Hô hấp của hắn cũng cực kỳ có tiết tấu. Pha chế rượu là một môn nghệ thuật, tâm tình không giống nhau, hương vị Kê Vỹ Tửu pha chế ra cũng hoàn toàn không giống nhau. Hiện tại Cơ Động cần chính là bình tĩnh, chỉ có dưới trạng thái như thế, hắn mới có thể chấp nhận được bất cứ sự khiêu chiến nào.
Một lát sau, Tạp Nhĩ và Tất Tô cũng đã quay lại. Trung Nguyên Thành lớn như vậy, muốn chuẩn bị mấy thứ đơn giản như vậy là chuyện hết sức dễ dàng. Cơ Động tiếp nhận cái bàn từ trên tay của Tạp Nhĩ, lúc này, ánh mắt của hắn đã trở nên cực kỳ bình tĩnh, giống như là mặt hồ tĩnh lặng không có gió thổi vậy, không hề có một tia cảm xúc nào cả.
Đi đến trước cửa của Điều Tửu Sư Công Hội, Cơ Động đem cái bàn đặt ở đó, sau đó tiếp nhận mảnh vải trắng trong tay Tất Tô, cầm bút lên, thoăn thoắt viết lên trên đó mấy chữ to.
Trước cửa Điều Tửu Sư Công Hội có hai tên thủ vệ canh cửa. Nhìn thấy ba người đến trước cửa Điều Tửu Sư Công Hội làm gì đó, lập tức bước tới. Nhưng hai người bọn họ dù sao cũng là người bình thường, Tạp Nhĩ và Tất Tô cũng không để bọn họ quấy rầy Cơ Động làm việc, phân ra mỗi người ngăn cản một người.
Cơ Động dùng cây gậy trúc treo tấm vải trắng lên, quay sang nói với hai gã thủ vệ kia:
- Nói với những người trong Điều Tửu Sư Công Hội, ta ở chỗ này đợi bọn họ một canh giờ, nếu trong vòng một canh giờ không ai dám đến đây ứng chiến, ta sẽ hủy đi tấm bảng hiệu trên cánh cửa kia.
Cây gậy trúc vung lên, soạt một tiếng, mảnh vải trắng kia đã đón gió căng lên. Trên đó có chín chữ to, viết là: ‘Điều Tửu Sư Công Hội dám ứng chiến không?’
Hai gã thủ vệ liếc mắt nhìn nhau, tình huống như vậy, bọn họ hiển nhiên vẫn là lần đầu tiên gặp phải. Một người ở lại gác cửa, người còn lại nhanh chóng chạy nhanh vào Điều Tửu Sư Công Hội.
Tạp Nhĩ ha ha cười, nói:
- Lão Đại, người viết mấy câu này rất hả giận đó. Bất quá, cái này tuy là phân hội Điều Tửu Sư Công Hội tại Trung Nguyên Thành, địa vị không kém Tổng hội của Điều Tửu Sư Công Hội trong giới Điều Tửu Sư, Lão Đại, ngươi…
Cơ Động phất tay áo:
- Không cần lo, các ngươi chỉ cần đứng xem là được rồi.
Nhìn sự cao ngạo, thong dong, bình tĩnh của Cơ Động, Tạp Nhĩ và Tất Tô có cảm giác nhiệt huyết dâng trào. Đến tận cửa nhà người ta đặt bàn treo cờ trực tiếp khiêu chiến, chẳng khác nào trực tiếp tát một tát lên mặt người ta vậy. Cơ Động còn không đến mười lăm tuổi, nhưng phần dũng khí như thế này đã khiến cho hai tên huynh đệ kia khâm phục từ đáy lòng. Huống chi, Cơ Động rõ ràng là không chỉ có dũng khí đơn giản suông như vậy. Lúc này dưới ánh mặt trời chiếu rọi, đầu tóc đen của hắn lại phát ra ánh tím nhàn nhạt. Ánh mắt bình tĩnh của hắn tràn ngập một loại khí phách không chút nào chùng bước. Nhìn chăm chú vào phía Điều Tửu Sư Công Hội, ánh mắt mang theo khí thế không khuất phục một ai.

Cơ Động lấy từ trong cái thủ trạc của mình ra liên tiếp chín cái Bình pha chế rượu bằng thủy tinh, bày thành một hàng thẳng trên cái bàn hình chữ nhật trước mặt. Hắn khoanh tay đứng đó, nhìn về phía Điều Tửu Sư Công Hội, lẳng lặng đứng đợi.
Một lúc sau, từ trong Điều Tửu Sư Công Hội có ba người bước ra, ngoài tên lính gác khi nãy đi truyền tin, còn có thêm hai người nữa, một già một trẻ. Người trẻ tuổi chính là gã thanh niên khi nãy đã sỉ nhục ba người Cơ Động. Người lớn tuổi nhìn qua chỉ hơn năm mươi tuổi, mặc một bộ trường bào màu vàng sạch sẽ, trên ngực trái có dấu hiệu bốn ngôi sao.
Cơ Động từng nghe Dương Bỉnh Thiên nói qua, trên Ngũ Hành Đại Lục, Điều Tửu Sư có cấp bậc rõ ràng, phân biệt từ một sao đến chín sao. Cấp bậc cơ bản nhất là một sao, có một sao là có thể chứng nhận được chức nghiệp Điều Tửu Sư. Bốn sao là tượng trưng cho cấp bậc Đại sư. Cao nhất chín sao, trên toàn đại lục này cũng chỉ có một người, chính là Hội trưởng của Điều Tửu Sư Công Hội, Tửu Thần Đỗ Tư Khang.
- Hóa ra là đám tiểu tử không biết trời cao đất rộng bọn ngươi, dám đến trước cửa Điều Tửu Sư Công Hội bọn ta gây chuyện. Muốn chết phải không?
Gã thanh niên kia vừa nhìn thấy ba người Cơ Động, đã lập tức nổi giận đùng đùng chạy tới.
- Đủ rồi, Dạ Thương, không được vô lễ.
Vị trưởng lão bốn sao kia bước lên, ngắt lời gã thanh niên. Hắn nhìn thoáng qua chín bình pha chế rượu trên bàn trước mặt Cơ Động, sau đó mới nhìn lại Cơ Động, vẻ mặt ôn hòa nói:
- Tiểu huynh đệ, không biết Công Hội chúng ta đã có gì đắc tội với các ngươi, các ngươi là ai?
Cơ Động nhàn nhạt nói:
- Vừa rồi người này hỏi ta là cái gì, hiện tại ta chính là đến đây nói cho hắn biết. Lúc ấy hắn tự xưng mình là một thành viên của Điều Tửu Sư Công Hội, một khi đã như vậy, ta cũng thuận tiện nói cho Điều Tửu Sư Công Hội các ngươi biết, ta là cái gì.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.