Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 460: Cơ Động tự cung.




Trong quá trình này, ánh mắt của nàng thủy chung không rời khỏi Cơ Động.
Hắn ngủ thật ngon, nếu là ngày thường, chỉ cần mình tạo ra một động tĩnh nho nhỏ cũng sẽ đánh thức hắn. Tối hôm qua mặc dù rất đau, nhưng hiện giờ đã đỡ hơn nhiều. Cuối cùng cũng trở thành nữ nhân của hắn, lúc này hắn sẽ không thể nào bỏ rơi mình được.
Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên sắc mặt Trần Tư Tuyền trở nên tái nhợt, vì nàng nhớ ra, đêm qua hình như đã nói thân phận thật sự của mình với Cơ Động.
Mồ hôi lạnh trong chớp mắt đã vã ra trên trán nàng, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Thần Tà Ác đã nói, nếu như mình nói cho Cơ Động biết thân phận thực sự, hắn sẽ bị hình thần câu diệt! Không, không thể.
Trần Tư Tuyền suýt nữa hét ra tiếng, thở gấp vài hơi, hạnh phúc trong lòng cũng biến mất. Sau khi tỉnh táo lại, cảm giác sợ hãi mới tràn ngập trong tâm trí nàng, Cuối cùng cũng trở thành nữ nhân của Cơ Động, nhưng lại làm hắn hình thần câu diệt, mình nên làm gì bây giờ?
Loại cảm xúc khủng hoảng này kéo dài một lúc lâu, Trần Tư Tuyền mới lấy lại được bình tĩnh. Đầu tiên nàng nghĩ tới, đêm qua Cơ Động uống rất nhiều rượu, khi quan hệ với mình, thần trí hắn cũng không thanh tỉnh. Có lẽ hắn không nghe thấy? Hoặc coi những lời kia của mình chỉ là ảo giác? Ít nhất, hiện tại hắn còn không bị hình thần câu diệt, điều này chứng minh trừng phạt của thần Tà Ác còn chưa buông xuống. Dung mạo của mình dù sao cũng thuộc về Trần Tư Tuyền, cho dù hắn tỉnh lại có ép hỏi, mình chỉ cần không thừa nhận là được.
Nghĩ đến đây, cảm xúc của Trần Tư Tuyền mới bình tĩnh lại, nhờ năng lực trị liệu cường đại của Ất Mộc ma lực, vết thương trên người nàng đã tốt hơn nhiều, cẩn thận xuống giường, đầu tiên thanh tẩy thân thể mình một chút, rồi dùng khăn mặt lau chùi cho Cơ Động. Sau đó mới đem ánh mắt chuyển đến căn phòng bị phá hủy không nhẹ này.
Bất đắc dĩ lắc đầu, tối qua hắn thật sự quá bạo lực, cái tên vô lại này. Trần Tư Tuyền quay đầu nhìn Cơ Động, rồi lại nhìn vết máu đỏ tươi trên giường. Đây chính là chứng minh cho việc mình đã trở thành nữ nhân của hắn! Chờ hắn tỉnh, nhất định phải cất kỹ tấm khăn trải giường này mới được.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt Trần Tư Tuyền không khỏi đỏ lên, lòng thầm nghĩ, Miểu Miểu nói gạo nấu thành cơm là hữu hiệu nhất. Dù hắn tỉnh dậy vẫn không chịu chấp nhận mình, thì chỉ cần bức bách hắn nói ra ba chữ kia là được. Đến lúc đó, mình có thể chân chính thừa nhận thân phận, vĩnh viễn ở bên cạnh hắn. Nghĩ vậy, trong lòng Trần Tư Tuyền không khỏi dâng lên cảm giác ngọt ngào.
Sau khi thu dọn sạch sẽ căn phòng, nàng thay một bộ nội y sạch sẽ, lúc này mới trở lại bên người Cơ Động. Nhẹ nhàng nằm bên cạnh hắn, nếu đã dậy mà vẫn không mảnh vải che thân trước mặt hắn, nàng vẫn có chút ngượng ngùng.
Dựa vào bờ vai vững chắc, sau đó tiếp tục kéo cánh tay hắn ôm lên người mình, trong lòng Trần Tư Tuyền cảm thấy thỏa mãn. Nếu mỗi sáng sớm tỉnh dậy đều có thể ở bên cạnh hắn như bây giờ thì tốt biết mấy. Thật sự chờ mong cuộc sống như vậy mau đến.
Mặt trời lại bắt đầu lặn về phía tây, Cơ Động cảm thấy cả người sảng khoái đến mức muốn rên rỉ vài tiếng. Hết thảy buồn bực trong lòng dường như đã hóa thành hư ảo. Đầu óc lúc này vẫn còn mơ màng, lẫn với cơn đau đầu vì say rượu. Nhưng nếu so sánh chúng với sự sảng khoái lúc này, thì có thể nói là hoàn toàn không đáng kể.
Hả? Chỉ mới động đậy thân thể một chút, hắn đột nhiên cảm giác được có gì đó đang dán chặt vào mình. Cảm giác mềm mại mà co dãn, ấm áp mà tràn ngập hương thơm. Nhất thời thân thể hắn cứng ngắc lại, đột nhiên mở bừng hai mắt.
Thứ hắn nhìn thấy, là khuôn mặt hoàn mỹ của Trần Tư Tuyền, lúc này nàng đang ngủ say trong lòng hắn. Lại cúi đầu nhìn, Cơ Động phát hiện trên người mình không mặc chút gì. Nhất thời cả người hắn đều lâm vào một cảm giác khủng hoảng. Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì? Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Hắn nỗ lực nhớ lại những gì phát sinh tối qua, dường như mình uống quá nhiều, sau đó, Liệt Diễm quay lại, mình ôm lấy nàng, chiếm hữu nàng, đạt đến đỉnh cao của khoái lạc. Chẳng lẽ…
Cơ Động đột nhiên bật dậy, Trần Tư Tuyền ôm chặt lấy hắn cũng bị kéo lên, nàng ư hử một tiếng rồi tỉnh dậy từ giấc ngủ say. Đập vào mắt nàng lúc này chính là vẻ ngốc trệ của Cơ Động, làm cho ánh mắt nàng có chút mơ hồ nhất thời trở nên tỉnh táo lại.
“Cơ Động…” Trần Tư Tuyền lúc này vẫn còn ngồi trong lòng Cơ Động, ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào vệt máu đỏ thẫm trên giường kia. Khuôn mặt nàng nhất thời đỏ bừng, “Tên ngốc, nhìn gì vậy?”
Cơ Động ngơ ngác nói: “Đêm qua ta và ngươi… Chúng ta…”
“Ừm.” Trần Tư Tuyền nhẹ giọng ngâm nga, xem như cho hắn một câu trả lời thuyết phục.
“Không ——" Cơ Động quát to một tiếng, nhảy mạnh từ trên giường xuống mặt đất. Nhìn Trần Tư Tuyền, trong mắt hắn tràn ngập vẻ khó tin, thở ra hồng hộc.
Rượu là chất dẫn của sắc, đêm qua mình uống quá nhiều lại coi Trần Tư Tuyền là Liệt Diễm. Sự thật giống như phán đoán của Trần Tư Tuyền, quả thật Cơ Động không nhớ rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì. Lúc đó hắn vì muốn mê hoặc bản thân nên uống rất nhiều, lại không dùng ma lực để chống cơn say.
“Ta, ta đã cùng ngươi… Không. Không. Không, ta phản bội Liệt Diễm, ta đã phản bội Liệt Diễm của ta."
Trần Tư Tuyền cũng ngây người, nàng biết Cơ Động sẽ có phản ứng, nhưng không ngờ sẽ kịch liệt đến mức này, nhìn thấy vẻ bi phẫn, đau lòng muốn chết trên mặt hắn, không khỏi cảm thấy chán nản, “Ta không bằng Liệt Diễm của ngươi sao? Ngươi chiếm cơ thể ta, chẳng lẽ người khuất nhục lại là ngươi?”
Cơ Động có chút điên cuồng lắc đầu : “Không, không, Liệt Diễm, ta không cố ý. Ta thật sự không cố ý. Ta tưởng nàng là ngươi. Ta rất nhớ ngươi, mới sinh ra ảo giác như vậy. Không, sao ta có thể như vậy. Sao có thể phát sinh quan hệ với nữ nhân khác.”

Bỗng nhiên, ánh mắt Cơ Động đỏ lên. Hắn nâng mạnh tay phải của mình, một đạo hồng quang chói mắt xuất hiện, hóa thành ba thước thanh phong, chính là Hỏa Thần Kiếm.
Lúc này hắn vẫn không mặc gì, cúi đầu, ánh mắt rơi xuống phía dưới, nhìn thấy căn nguyên của sự phiền não này : “Là mày, mày phản bội Liệt Diễm. Tao trong sạch, chỉ có trừ bỏ mày, tao mới trong sạch.” Vừa nói, hắn không chút do dự, tay phải vung Hỏa Thần Kiếm, chém xuống hạ thể.
“Ngươi làm gì?” Trần Tư Tuyền vội vàng ôm lấy cánh tay Cơ Động ngăn cản Hỏa Thần Kiếm chém xuống. Nàng đã sợ tới mức khuôn mặt tái nhợt, sao lại như vậy ? Vì phát sinh quan hệ với mình, hắn thậm chí kích động đến mức vung kiếm tự cung.
“Buông ta ra.” Cơ Động gầm gừ, “Nó phản bội Liệt Diễm, ta phải trừ bỏ nó. Nếu không, sau này ta sao có thể đi tìm Liệt Diễm? Ta muốn thanh thanh bạch bạch đi tìm người ta yêu!”
Vừa nói, Cơ Động thúc giục ma lực trong cơ thể toàn lực giãy dụa, Trần Tư Tuyền cuối cùng vẫn còn chênh lệch một khoảng với hắn, mắt thấy đã giữ không nổi được nữa.
"Chờ đã, nghe ta nói. Đây đều là giả." Trần Tư Tuyền kinh hãi, quát to một tiếng.
“Giả?” Ánh mắt điên cuồng của Cơ Động hơi đọng lại, quay đầu nhìn về phía Trần Tư Tuyền.
Trần Tư Tuyền thầm hít vài hơi, bộ ngực phong mãn không ngừng phập phồng lên xuống, nhìn Cơ Động, ánh mắt trở nên cực kỳ phức tạp. Thật lâu sau, nàng mới khó khăn mở miệng nói: “Đúng, tất cả đều là giả, là ta sắp xếp. Ta muốn ngươi nghĩ chúng ta đã xảy ra quan hệ, để được ở bên ngươi.”
Nghe lời nàng nói, ánh mắt Cơ Động đã khôi phục vài phần tỉnh táo, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi mau nói rõ mọi chuyện.”
Trần Tư Tuyền nhìn hắn, lúc này, nàng rất hận không thể lao đến hung hăng đập cho tên này một trận, rõ ràng thứ quý giá nhất của mình đều đã cho hắn, rồi lại không thể thừa nhận, còn phải…
“Đêm qua, ngươi uống rất nhiều rượu, lúc đó đột nhiên gọi ta là Liệt Diễm rồi bổ nhào đến, không ngừng gọi tên nàng. Một lát sau liền mê man đi.”
Cơ Động cẩn thận nhớ lại, lúc đó mình như nhìn thấy Liệt Diễm, rồi lao vọt lên. Mọi chuyện phía sau đều nhớ không rõ. Nhưng lúc đó dường như đã trải qua một quá trình rất hạnh phúc.
Trần Tư Tuyền cắn răng, tiếp tục nói: “Sau đó, ta nghĩ đến việc này. Nghe người trong cung nói, lần đầu tiên của phụ nữ sẽ chảy máu, nên tìm một ít máu động vật bôi trên giường, rồi giúp ngươi cởi quần áo, ôm ngươi ngủ. Tất cả chỉ là để ngươi hiểu lầm, ta nghĩ nếu gạo nấu thành cơm như vậy, ngươi sẽ không cự tuyệt ta nữa.” Nói đến đây, giọng của nàng cũng trở nên lưu loát rất nhiều. Sắc mặt Cơ Động rốt cuộc cũng dịu đi vài phần. Nhìn Trần Tư Tuyền tức giận nói: “Sao ngươi có thể làm vậy? Ngươi, ngươi…”
Trần Tư Tuyền cúi đầu, nếu ánh mắt có thể giết người thì Cơ Động sớm đã bị xé thành hai nửa. Đương nhiên, nàng sẽ không để Cơ Động nhìn thấy ánh mắt như vậy, chỉ có thể ủy khuất nói: “Ngươi ta cũng chỉ vì quá thích ngươi thôi. Đừng tức giận được không? Ta biết sai rồi.”
Cơ Động tức giận hừ một tiếng, xoay người bước ra khỏi cửa. Hắn cần thời gian để bình tĩnh lại, vừa rồi, tâm tình của hắn dao động quá lớn, dù linh hồn lực cường đại nhưng hắn vẫn cảm thấy một chút quá sức chịu đựng. Hơn nữa, hắn luôn mơ hồ cảm giác được sự việc không hề đơn giản như Trương Tư Tuyền nói.
Ra khỏi phòng, Cơ Động thẫn thờ đi trên đường, nỗ lực nhớ lại những việc phát sinh đêm qua. Trong ký ức của hắn, chỉ có sự tồn tại của Liệt Diễm. Sao có thể nhớ nổi mình và Trần Tư Tuyền đã xảy ra chuyện gì.

Cơ Động đi, Trần Tư Tuyền cũng ngây dại, nàng ngàn tính vạn toán cũng không nghĩ đến kết quả sẽ như vậy. Nếu nói để nàng trách Cơ Động, Cơ Động vì tình yêu với Liệt Diễm nên mới muốn tự cung. Nhưng không thể bảo nàng hoàn toàn không có phản ứng gì sau việc này, đây là điều không thể! Ngay cả thứ quý giá nhất cũng đã cho hắn lại phải nói rằng chưa có chuyện gì phát sinh, hết thảy đều là kế hoạch của nàng. Giờ đây Trần Tư Tuyền thật sự hận đến ngứa răng, nhưng lại không biết nên hận ai. Dù gì đi nữa, nàng cũng không thể để Cơ Động cắt đi cái thứ làm nàng đau đớn và sung sướng kia.
Trần Tư Tuyền ngồi ở trong phòng thầm than, xem ra mình chỉ có thể nhịn. Giờ đành trông mong Cơ Động sẽ không vì việc này mà ảnh hưởng đến chuyến đi giải quyết vấn đề hôn ước này.
Vừa nghĩ xong, Trần Tư Tuyền đập mạnh một cái gối, hiển nhiên là coi nó trở thành vật thế thân cho cái tên kia. Nhưng rất nhanh nàng đã không còn khí lực, dù có cực hạn Ất Mộc ma lực điều tiết thân thể. Nhưng bị tên cường tráng như gấu kia chà đạp một đêm, muốn khôi phục lại không phải chỉ cần vận chuyển ma lực là được.
Ngay khi Trần Tư Tuyền nằm trên giường lim dim ngủ thì cánh cửa bất chợ mở ra, Cơ Động từ ngoài bước vào. Hắn vừa đi vào Trần Tư Tuyền đã lập tức tỉnh táo lại, ngồi dậy nhìn về phía hắn.
Điều làm Trần Tư Tuyền bất ngờ là vẻ mặt Cơ Động đã khôi phục bình thường, giống như chưa hề có chuyện gì phát sinh, cả người nhìn rất bình thường, ngay cả ánh mắt cũng không có gì lạ.
“Cơ Động, ngươi…” Trần Tư Tuyền muốn nói gì đó, nhưng nàng lại không biết nên nói điều gì với hắn.
Cơ Động thản nhiên cười, đáp: “Ngươi nghỉ ngơi đi. Ta tu luyện một chút, ngày mai sẽ theo ngươi về hoàng cung.”
Nghe hắn nói vậy, Trần Tư Tuyền thầm thở phào một hơi, cũng không dám trêu chọc hắn, “Ừ” một tiếng rồi ngoan ngoãn chui vào trong chăn.
Cơ Động ngồi xuống góc phòng. Từ lúc ra ngoài cho đến khi trở về, cũng chỉ khoảng nửa canh giờ, trong thời gian ngắn ngủi này, trong đầu hắn đã hiểu ra rất nhiều việc. Vẻ mặt hắn sở dĩ có thể khôi phục bình tĩnh, là vì hắn nghĩ ra một cách có thể chống lại mị lực của Trần Tư Tuyền. Còn việc kia, có hoàn toàn tin tưởng lời giải thích của Trần Tư Tuyền hay không chỉ có chính hắn mới biết.
Cơ Động khoanh chân ngồi xuống, nhắm hai mắt lại vận chuyển ma lực trong cơ thể, hai màu vàng đen như ẩn như hiện, lấy tu vi của hắn, muốn khống chế ma lực không tiết ra ngoài rất dễ dàng. Nhưng quang mang trên người hắn phát ra đã thu hút sự chú ý của Trần Tư Tuyền.
Nếu có người nào hiểu rõ thực lực Cơ Động nhất, thì câu trả lời tuyệt đối sẽ là Trần Tư Tuyền, nàng chính là người chỉ đạo hắn ngay từ lúc bắt đầu tu luyện. Mỗi lần hắn có tiến bộ vượt bậc, đều có bóng dáng của nàng. Lúc này nhìn thấy hào quang trên người Cơ Động biến hóa, Trần Tư Tuyền không khỏi kỳ quái, không biết hắn đang làm gì.
Hai màu vàng, đen luân phiên lóe sáng, rồi dần dần bị một màu trắng ngà thay thế. Ngay sau đó, một lớp hồng quang xuất hiện trên làn da của Cơ Động, trong nháy mắt đã bao trùm toàn thân, đây là Thần Hỏa Thánh Vương Khải của hắn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.