Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 50-2: Bốn lần Ma kỹ tổ hợp (Hạ)




Chân phải bước mạnh về phía trước, lực lượng cả người Cơ Động trong nháy mắt bộc phát, ma lực trong cơ thể phút chốc hoàn toàn chuyển hóa thành Đinh Hỏa. Ngay cả cái trên đỉnh đầu cũng biến thành Âm Miện màu đen. Hắc diễm rừng rực từ trên tay hắn bộc phát ra. Trước đây, mỗi lần hắn thi triển Ám Nguyệt Trảo, luồng hắc diễm kia hoàn toàn súc tích trong các ngón tay của Cơ Động, chỉ khi nào tiếp xúc với thân thể của đối phương mới bộc phát ra. Mà lần này, khi hắn sử dụng Đinh Hỏa bình thường, đầu ngón tay trái hắn lại bắn ra một luồng lam quang sắc nhọn dài khoảng một tấc. Toàn bộ cánh tay hắn cũng hoàn toàn hóa thành màu lam.
Phốc một tiếng, một âm thanh nổ ầm chói tay vang lên trên màn Bính Hỏa Quang Bích kia, một đạo hỏa diễm màu lam nhất thời bám dính trên màn quang bích, cùng với Bính Hỏa nguyên tố của quang bích phát ra âm thanh xé gió mãnh liệt. Nháy mắt sau khi phát ra Ám Nguyệt Trảo, Liệt Dương Phệ đã lập tức bộc phát. Ngay cả những khớp xương trên bàn tay phải của Cơ Động cũng đồng thời phát ra một tầng hồng quang mãnh liệt, mạnh mẽ đánh thẳng vào vị trí lam quang lưu lại của Ám Nguyệt Trảo.
Dưới sự tiếp sức của ý chí kiêu hãnh, tinh, khí, thần cả người Cơ Động tăng lên đến đỉnh cao. Trong lòng hắn, hoàn toàn đắm chìm trong một trạng thái gần như điên cuồng công kích. Ma kỹ liên tiếp phóng xuất so với lúc luyện tập tối hôm qua thậm chí còn nhanh hơn một chút, ma lực xoay chuyển cũng càng thêm thành thạo hơn.
Ầm –.
Tiếng nổ ầm vang liên tiếp vang lên, uy lực của Ma kỹ tổ hợp Bính Đinh Song Hỏa chợt bộc phát. Lực phản chấn mãnh liệt đột nhiên dâng lên. Ngay lúc Chúc Dung tưởng rằng công kích của Cơ Động đã hoàn toàn chấm dứt, đã thấy thân thể hắn đột nhiên hư ảo lóe lên một chút, phảng phất giống như lại bước lên một bước vậy, mạnh mẽ xuyên qua lực phản chấn sinh ra do ma kỹ tổ hợp bộc phát, lại một trảo nữa đánh ra. Lực nổ mạnh mênh mông lại một lần nữa bốc lên đến một mức độ mới. Màn Bính Hỏa Quang Bích kia nhất thời trở nên run rẩy kịch liệt.
Nhưng mà, mọi chuyện cũng còn chưa có chấm dứt, lại hư ảo bước lên một bước, cả người Cơ Động một lần nữa run nhẹ một cái, rồi đột nhiên tăng tốc, vai phải trầm xuống, dùng Ám Nguyệt Vũ phóng lên, ầm àm đánh thẳng lên vầng sáng, chính là một cái Liệt Dương Băng.

Hai cái Ám Nguyệt Trảo, hai cái Ám Nguyệt Vũ, một cái Liệt Dương Phệ, một cái Liệt Dương Băng, thi triển lên tục, giống như thi triển ba lần ma kỹ tổ hợp vậy. Ba lần hoàn thành ma kỹ tổ hợp Bính Đinh Song Hỏa đã gây ra một lực nổ mạnh. Sau khi đánh ra một cái Liệt Dương Băng cuối cùng đánh thẳng vào màn Bính Hỏa Quang Bích kia, hắn cũng không có dùng đến Ám Nguyệt Vũ để giảm bớt phản lực, cả người bị lực phản chấn bắn ngược về phía sau. Mà màn chắn Bính Hỏa Quang Bích kia đã phát ra tiếng răng rắc liên tiếp, trên đó đã xuất hiện vô số vết rách liên tiếp.
Thân người đang bay giữa không trung, nhưng Cơ Động giống như cũng không có mất đi sự khống chế thân thể. Hai tay hắn vẽ ra hai đường vòng cung duyên dáng về hai bên thân thể. Hai luồng quang mang màu đỏ, màu lam chợt bay ra, giữa không trung hợp thành một thể, ầm ầm lao đi.
- Vỡ ra đi.
Một tiếng ầm ầm nổ vang cùng với tiếng hò hét điên cuồng của Cơ Động giống như hợp lại làm một. Trong tiếng nổ ầm vang, màn Bính Hỏa Quang Bích đa hoàn toàn bị nghiền nát, hóa thành một luồng hồng quang nhàn nhạt biến mất trong hành lang. Mà thân thể Cơ Động tại thời khắc này đã hoàn toàn ngã xuống mặt đất, phát ra một tiếng phịch nặng nề. Ngực hắn đã phập phồng kịch liệt. Tuy rằng hắn chỉ sử dụng ra Bính Đinh Song Hỏa bình thường mà thôi, tiêu hao ma lực của hắn cũng ít hơn nhiều. Nhưng mà, liên tục sử dụng ra tương đương với bảy cái ma kỹ, nhất là Bính Đinh Hỏa Cầu cuối cùng hắn đã dốc hết toàn lực mà thi triển, cũng đã tiêu hao gần như toàn bộ ma lực của Cơ Động rồi.
Tuy rằng là như vậy, nhưng lúc này trong cơ thể Cơ Động lại dâng lên một cảm giác thoải mái chưa từng có. Thanh âm vỡ vụn của màn Bính Hỏa Quang Bích cũng làm cho ý chí kiêu hãnh của hắn cùng với sự cao ngạo của hai đại quân vương hoàn toàn dung hợp làm một. Khí phách mãnh liệt không ngừng từ trong cơ thể bộc phát ra. Tất cả năng lượng trong cơ thể phảng phất cũng trở nên thông thấu hơn rất nhiều. Nhất là cảm giác cảm nhận trong đại não trở nên vô cùng rõ ràng hơn.
Nhìn một màn trước mắt này, khóe mắt Chúc Dung chợt lóe sáng lên, trong lòng hắn chỉ có một thanh âm, một người liên tục thi triển bốn cái Ma kỹ tổ hợp song thuộc tính. Sự công kích của hỏa diễm giống như là công kích của sao băng vậy. Đây là do một tiểu tử mới có mười bốn tuổi, mười bốn cấp ma lực hoàn thành hay sao?
Cho dù là hai gã Âm Dương Ma Sư cấp bậc Ba quan Đại sư phối hợp với nhau, cũng quyết không có khả năng cơ hồ trong nháy mắt có thể hoàn thành bốn làn công kích như vậy. Màn Bính Hỏa Quang Bích do Chúc Dung phóng thích ra, cường độ ma lực mặc dù cũng chỉ ở cấp bậc ba quan mà thôi, nhưng hắn dù sao cũng là một cường giả Bính Hỏa Hệ cực mạnh, tính bền chắc của màn Bính Hỏa Quang Bích này sẽ lớn hơn một gã Ma sư cấp bậc ba quan thi triển rất nhiều. Hắn có thể khẳng định, nếu như khi nãy chỉ là một gã Bính Hỏa ma sư ba quan đứng đó thi triển ra màn Bính Hỏa Quang Bích kia mà phòng ngự, như vậy bây giờ không chỉ đơn giản màn phòng ngự bị phá, mà đã là bị thương nặng rồi.
Xem ra lần này quả thật đã nhặt được bảo bối rồi. Trận chiến hôm qua, chỉ sợ cho dù không có xuất hiện ra cảnh Tam hệ Ma kỹ tổ hợp, gã đệ tử chính thức bị thương nặng kia cũng chưa chắc có thể chống đỡ được công kích cường hãn giống như núi lửa bộc phát của đứa nhỏ trước mắt này. Điều làm cho Chúc Dung hài lòng nhất chính là, ý chí cao ngạo vô song của Cơ Động, đối mặt khó khăn mà không sờn lòng. Rất rõ ràng, hắn vừa rồi rõ ràng là công kích hết sức thuần thục, thoải mái. Đối mặt với áp lực cường hãn do mình phát ra mà có thể phát huy thoải mái như vậy, có thể thấy được tiềm năng lớn đến thế nào.
Ý niệm tán thưởng như tia chớp xẹt qua trong đầu Chúc Dung, nhưng biểu hiện bên ngoài của hắn lại vẫn là băng lãnh như trước. Chân phải dẫm mạnh xuống đất một chút, Cơ Động chỉ cảm thấy có một luồng lực cực mạnh truyền đến chỗ sóng lưng mình tiếp xúc với mặt đất, cả người đã bị hất mạnh lên, một lần nữa đã đứng lên trên mặt đất.
- Đối mặt với địch nhân, công kích xong ngươi có thể nằm xoài ra trên mặt đất như thế hay sao? Ngươi có thể khẳng định địch nhân của ngươi chỉ có một người hay sao? Ngươi dám khẳng định ngươi đã hoàn toàn đánh bại được hắn rồi hay sao?
Thanh âm lạnh lùng của Chúc Dung nhất thời làm cho sự hưng phấn trong lòng Cơ Động bay đi hết không còn lại chút gì. Chỉ một cái giơ tay nhấc chân thôi, vị lão nhân trước mắt này đã làm cho hắn cảm nhận được khí thế cường hãn trước giờ chưa từng có.

- Ta chỉ hi vọng là địch nhân của ta sẽ giữ lời đã nói.
Cơ Động cũng dùng ánh mắt lạnh lùng trả lời một câu.
Chúc Dung khinh thường hừ một tiếng:
- Lời nói vừa rồi, ta thu hồi lại, Về phần giải thích thì càng đơn giản hơn, Tiểu tử Dương Bỉnh Thiên là đệ tử ký danh của ta.
Nói xong câu đó, hắn xoay người, tiếp tục đi sâu vào trong Âm Dương Học Đường.
Thần sắc trên mặt Cơ Động đã cứng lại, Dương viện trưởng là đệ tử của hắn? Còn là đệ tử ký danh nữa (đệ tử trên danh nghĩa mà thôi, chỉ dạy sơ vài cái cơ bản)? Như vậy xét trên bối phận mà nói, vị lão nhân Chúc Dung này, mình còn phải gọi hắn một tiếng sư tổ hay sao? Chuyện này…
Sự tức giận lúc trước hiện tại đã không còn sót lại chút gì, làm sư phụ, muốn nói đệ tử như thế nào cũng không có gì quá đáng cả. Mang theo cảm giác xấu hổ, Cơ Động nhanh chóng đuổi theo.
Chúc Dung cũng không nói gì thêm, hai tay chắp sau lưng, tiếp tục đi tới, mãi đến tầng ba của Âm Dương Học Đường, mới dắt Cơ Động vào trong một căn phòng lớn. Vừa mới đi vào phòng, Cơ Động đã sớm ngây ngẩn cả người. Bởi vì hắn nhìn thấy, người mà khi nãy mình mới bất bình mà phản kháng dùm cho hắn, chính là Dương Bỉnh Thiên viện trưởng, lúc này đang đứng trong phòng.
Vừa nhìn thấy Chúc Dung và Cơ Động bước vào, Dương Bỉnh Thiên vội vã tiến lên vài bước, khom lưng chín mươi độ, cực kỳ cung kính hành lễ với Chúc Dung:
- Sư phụ.

Chúc Dung phất phất tay:
- Được rồi, ngươi cũng biết, ta không thích mấy loại lễ nghi vớ vẩn này.
Cơ Động kinh ngạc nói:
- Dương viện trưởng, ngài sao lại cũng ở chỗ này?
Dương Bỉnh Thiên cười hắc hắc nói:
- Ta nói là không nỡ xa ngươi, ngươi tin không? Bây giờ ta đã là một gã lão sư bình thường trong Thiên Can Học Viện rồi.
Cơ Động im lặng không nói nên lời, trong lòng khẽ rung, ngươi không nỡ xa ta? Nói chính xác hơn là không nỡ xa rượu mà ta điều chế đi! Nhưng mà, bất luận nói như thế nào, ở đây nhìn thấy được Dương Bỉnh Thiên, nhìn thấy được nụ cười quen thuộc của hắn, trong lòng Cơ Động không khỏi dâng lên một cỗ tình cảm ấm áp.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.