Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 88-2: Ta chính là bạn nhảy của hắn (Hạ)




- Cơ Động ca ca.
Một thanh âm hưng phấn, trong treo đột nhiên vang lên, Lãnh Nguyệt đang cười tươi chạy tới. Ngay cả nàng ta, hôm nay cũng mặc một bộ lễ phục nhỏ nhắn đáng yêu, sôi nổi chạy đến bên cạnh Cơ Động.
- Lãnh Nguyệt, ngươi cũng đến đây ăn chút gì đi.
Nhìn thấy tiểu cô nương này, Cơ Động không khỏi nở nụ cười, sờ sờ đầu nang, chỉ chỉ khay Băng Tuyết Long Ngư trước mặt.
Lãnh Nguyệt lè lưỡi, nói:
- Ta không dám ăn đâu, Dạ Tâm tỷ tỷ đã nói, trước khi Phất Thụy sư huynh ăn xong, tuyệt không cho chúng ta lại đây ăn uống đâu. Ta thừa dịp bọn họ khiêu vũ, đến đây chào hỏi ca ca một tiếng.
Cơ Động ha hả cười:
- Không sao đâu, ngươi cứ ăn đi. Phất Thụy sư huynh sẽ không trách cứ ngươi đâu.
Lãnh Nguyệt cười hì hì:

- Cơ Động ca ca, ca ca thật là một người tốt. Đáng tiếc Lãnh Nguyệt còn quá nhỏ, chưa có học qua khiêu vũ, nếu không, Lãnh Nguyệt nhất định sẽ làm bạn nhảy của ca ca.
Cơ Động bật cười, nói:
- Không sao đâu, ngươi có thể lớn lên mà. Chờ đến khi ngươi đủ lớn, Cơ Động ca ca nhất định sẽ cùng ngươi khiêu vũ, được không?
- Dĩ nhiên là được.
Lãnh Nguyệt vỗ vỗ tay, len lén nhìn thoáng qua Phất Thụy và Dạ Tâm đang khiêu vũ ở giữa sân, lúc này mới đứng nép phía sau Cơ Động, cầm lấy một bộ chén đĩa, gấp vội mấy miếng cá bỏ vào đĩa:
- Cơ Động ca ca, ta sang phía bên kia ăn. Hôm nay ai là bạn nhảy của ca ca vậy?
Cơ Động lắc lắc đầu, nói:
- Ca ca không có bạn nhảy, chỉ là đến đây ăn chút gì mà thôi.
Lãnh Nguyệt mở trừng hai mắt, nói:
- Nhưng mà các sư huynh sư tỷ đã nói, mỗi người đều phải có một bạn nhảy của mình mà! Không có bạn nhảy, chẳng phải là rất đáng thương hay sao?
Nói đến đây, đột nhiên nàng hạ giọng xuống:
- Cơ Động ca ca, kỳ thật Bảo Nhi tỷ tỷ rất tốt, sao ca ca không mời tỷ ấy cùng khiêu vũ đi?
Cơ Động nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói:
- Là Bảo Nhi kêu ngươi đến nói à?
Lãnh Nguyệt lắc lắc đầu, ra vẻ thần bí nói:
- Ta chỉ là nhìn thấy tỷ tỷ cứ len lén nhìn về phía ca ca hoài. Tỷ ấy đã cự tuyệt mấy người đến mời nhảy rồi, chỉ thủy chung nhìn về phía ca ca. Ta tin rằng, chỉ cần Cơ Động ca ca đến mời tỷ ấy nhảy, nhất định tỷ ấy sẽ đồng ý.
Trong lòng Cơ Động thầm than, Bảo Nhi, chẳng lẽ ta thật sự khiến cho ngươi hiểu lầm hay sao? Việc mời nhảy này nhất định không thể xảy ra rồi, nếu không, chỉ sợ nàng ấy sẽ càng hiểu lầm nhiều hơn.

Đúng lúc này, một thanh âm mang theo vài phần khinh miệt vang lên:
- Nguyệt Nguyệt, mau cùng ta trở về đi. Người ta là sư đệ của Lôi Đế, cũng không phải người mà chúng ta có thể làm quen. Hắn còn nhỏ tuổi như vậy, làm gì mà có bạn nhảy chứ, biết cái gì mà tình cảm đâu.
Cơ Động quét mắt nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử mặc giáo phục màu tím nhạt đang đi tới, nắm lấy tay của Lãnh Nguyệt. Rất hiển nhiên, nàng ta cũng là đệ tử của Quý Thủy Hệ. Trong ấn tượng của Cơ Động, nàng ta hình như rất hay đi chung với Dạ Tâm. Hiển nhiên người này bực mình chuyện sư huynh Phất Thụy của mình dùng cường thế áp bách sư tỷ nàng, lúc này mới giận chó mắng mèo gây sự với mình.
Lãnh Nguyệt vội nói:
- Thủy tỷ tỷ, không phải vậy đâu, Cơ Động ca ca tốt lắm. Tỷ tỷ đừng nói với hắn như vậy. Cơ Động ca ca, ta giới thiệu với ca ca, vị này là Thủy Linh tỷ tỷ, là học tỷ Quý Thủy Hệ của chúng ta, xếp vị trí ba mươi chín đặc biệt trong Âm Dương Học Đường.
Thủy Linh kéo bàn tay nhỏ bé của Lãnh Nguyệt:
- Nguyệt Nguyệt, ngươi giới thiệu ta với hắn làm gì. Ta không có hứng thú với mấy tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch.
Cơ Động lạnh lùng cười:
- Ta cũng không có hứng thú với mấy nữ nhân mà bộ ngực y như tấm ván.
- Ngươi nói cái gì?
Thủy Linh giận dữ. Nàng ta là bạn thân của Dạ Tâm, vừa rồi Phất Thụy không chút nể tình, đả kích Dạ Tâm, làm cho trong nàng ta nổi giận trong lòng. Ở trong mắt nàng, Cơ Động chẳng qua chỉ là một tiểu hài tử vừa mới tiến vào trong Âm Dương Học Đường mà thôi, thế nhưng lại cũng bắt chước Phất Thụy, kiêu ngạo như vậy, nhất thời giận đến tím mặt.
Bình tĩnh mà nói, dáng người Thủy Linh cũng không tệ lắm, tướng mạo cũng thuộc hàng cao cấp, chẳng qua là những nơi nên đội lên lại bẹp một chút. Đây là chuyện đau lòng nhất của nàng ta. Chẳng ngờ ngay câu đầu tiên lại bị Cơ Động nói thẳng ra chỗ yếu, nàng ta làm sao chịu nổi cơ chứ?
- Những trường hợp cao quý thì cần nói những ngôn ngữ cao quý. Ngươi nên nói nhỏ một chút đi.
Cơ Động vẫn như trước vẻ mặt lạnh nhạt, đơn giản xoay người, tiếp tục ăn Băng Tuyết Long Ngư, căn bản là không để ý đến Thủy Linh nữa.
Thủy Linh thật sự là đang muốn phác tác, đem tên tiểu tử trước mắt này giáo huấn một trận. Chỉ là nàng ta nghĩ đến gã này là sư đệ của Lôi Đế Phất Thụy, trong lòng nàng ta thủy chung cũng không dám. Đối mặt với Lôi Đế, ngay cả bài danh thứ hai Cơ Dật Phong và bài danh thứ ba Dạ Tâm liên thủ cũng phải lùi bước, huống chi là nàng, chỉ là đệ tử xếp hạng gần bốn mươi.
- Miệng của ngươi cũng thối tha y như gã sư huynh của ngươi, khó trách ngươi không có bạn nhảy. Không đời nào có nữ nhân nào thích hạng người như các ngươi.
Hung hăng bỏ lại một câu, Thủy Linh xoay người bỏ đi. Nhưng ngay lúc này, nàng ta đột nhiên phát hiện, ánh mắt của tất cả mọi người dường như trúng tà, toàn bộ tập trung lại chỗ cửa vào của quảng trường lộ thiên này. Cũng đúng lúc này, một thanh âm hoàn mỹ tự nhiên đã vang lên.

- Ai nói hắn không có bạn nhảy, ta chính là bạn nhảy của hắn.
Âm nhạc đột nhiên ngừng lại, vũ hội vốn có chút ồn ào, lúc này đã trở thành một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy, thậm chí ngay cả các tinh tú trên trời lúc này cũng trở nên ảm đạm vài phần. Ánh mắt tất cả mọi người trong lễ đường đều tập trung cả về phía cửa vào. Ngay cả Lôi Đế Phất Thụy, ánh mắt hắn cũng mở to hết mức, buông rơi Dạ Tâm lúc này đang trong ngực mình ra.
Choeng… Một thanh âm vỡ tan thanh thúy đột nhiên vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng lúc này. Cái đĩa trong tay Cơ Động đã rơi xuống, vỡ tan thành nhiều mảnh. Cả người hắn lúc này cũng hoàn toàn ngây dại ra, thì thào:
- Mắt ta có nhìn nhầm không? Chuyện này, chuyện này sao có thể được…
Tất cả mọi chuyện trước mắt này, hoàn toàn đều vì một người đang đứng ở cửa vào của lễ đường. Một thiếu nữ tuyệt sắc tựa như tinh linh hỏa diễm đang đứng đó, nàng ta mặc một bộ váy dày chấm đất, bao phủ toàn bộ thân thể nàng, chỉ trừ có hai bàn tay và gương mặt hoàn mỹ. Bộ váy nhìn qua có chút bảo thủ, thế nhưng mặc trên người nàng lại hoàn hảo vô cùng.
Hai tay chồng lên nhau, đặt ở trước người, mười ngón tay thon dài mượt mà non mịn, trắng hơn cả bạch ngọc, nhìn qua khiến tâm hồn người khác phải run động. Bộ tóc cuộn sóng màu đỏ rực được thả dài ở phía sau lưng. Dung nhan tinh xảo hoàn mỹ không một tỳ vết được màu đỏ của mái tóc cùng với bộ váy tôn lên, khiến cho người ta có một cảm giác mê mẩn tâm thần. Cặp mắt đen láy, trong vắt cùng với cặp lông mi thon dài, cong vút, thấp thoáng mang theo vài phần ý tươi cười. Dáng người tỷ lệ hoàng kim tuyệt hảo, mà bất cứ nhà điêu khắc nào dù nghiêm khắc đến đâu cũng không thể tìm thấy nửa phần khuyết điểm trong đó.
Đúng vậy, người vừa đến, chính là người trong lòng của Cơ Động, nữ thần hoàn mỹ, người thống trị toàn bộ thế giới địa tâm, Địa Hỏa Hồng Liên hóa thân, Liệt Diễm nữ hoàng.
Ngoại trừ nàng ta, còn ai có thể có được giọng nói như chim trời? Ngoại trừ nàng ta, còn có ai có thể vừa mới xuất hiện đã trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người, thậm chí ngay cả các nhạc sĩ cũng quên cả việc tấu nhạc.
Miệng Cơ Động lúc này giống như có cái gì nghẹn lại, một câu cũng không nói nên lời. Nhìn thấy Liệt Diễm, hắn chỉ cảm thấy trái tim mình muốn nhảy cả ra ngoài vậy. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, từng bước từng bước đi đến trước mặt Liệt Diễm:
- Liệt Diễm, ngươi…, làm sao ngươi có thể đến đây?
Liệt Diễm nhẹ nhàng cười, nhất thời làm toàn bộ lễ đường trên Thổ Hệ Giáo Học Lâu sáng lên:
- Ta sợ ngươi bị người khác cướp đi mất! Tối nay, bạn nhảy của ngươi chỉ có thể là ta.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.