Tùy Ái Trầm Luân

Chương 19



Âu Dương Minh cuối cùng cũng dứt lòng rời đi, ngay lúc sắp đi cũng không hề liếc mắt nhìn Lam Dược lấy một lần nào.

Lam Dược tuyệt vọng dựa ngã hẳn vào sô pha, đau đớn đoạn trường khóc đến thê lương.

“Ha ha ha ha!” Lam Trạch đứng bên cạnh lòng vui sướng khôn nguôi khi nhìn người gặp họa, đắc ý cười hả hê thỏa mãn: “Lam Dược, bị người mình yêu dấu nhất hiểu lầm, trên đời này quả là không còn chuyện gì bi thương hơn thế nữa! Mà bất quá, đây cũng là kết quả tất yếu cho hạng người đê tiện dơ bẩn như ngươi!”

Những lời khó nghe đó vừa tuôn ra càng hằn sâu lên vết thương lòng vốn đã rất sâu trong nó, lòng nó đau như dao cắt, cổ họng đăng đắng nghẹn lại, tiếng nấc theo nước mắt kéo dài đứt quãng.

Nhưng Lam Trạch căn bản không để cho nó có thời gian bi thương hay than hận, một tay túm chặt nó từ trên sô pha lôi đứng dậy, hung tàn ném ngã sấp xuống đất.

“Hừm, gặp gỡ tình nhân xong rồi, ngươi cũng nên trở lại nơi vốn thuộc về ngươi đi!”

Trong gian hầm tối lạnh âm u, bị cởi bỏ quần áo, bị trói buộc trong xiềng xích, đó là nơi dung thân duy nhất cho hạng người như nó sao…?

“Bác sỹ Lý, tiêm thuốc kích thích cho nó trước đi.” Lam Trạch lạnh lùng phân phó: “Cái thứ yếu như sên này, chỉ sợ chốc lát là lại duy trì không nổi thôi.”

Bác sỹ Lý vội vàng lấy ra kim tiêm, nắm cánh tay Lam Dược lên, trên cánh tay mảnh khảnh khô gầy ấy che kín lỗ kim.

Chất lỏng trong suốt từng chút từng chút một tiến vào trong cơ thể Lam Dược, nó co rút cắn chặt môi dưới, nén hơi thở đau khổ cực điểm.

Bởi vì dược lực phong tỏa, đã rất nhiều ngày trôi qua nó chưa hề được chợp mắt nghỉ ngơi, hiện tại cứ bủa vây nó trong vòng trầm luân rã rời và mệt mỏi, nó rất muốn được ngủ, rất muốn nằm xuống nhắm mắt và quên hết mọi thứ. Nhưng thuốc kích thích vừa tiêm vào, đại não của nó sẽ càng ngày càng duy trì trạng thái phấn khởi, ý thức thanh tỉnh như thế làm sao có thể tan đi mà vùi sâu trong cõi mộng.

Sau khi thuốc kích thích được tiêm xong, bọn hộ vệ lại thô bạo banh mở đùi nó ra.

Bác sỹ Lý chậm rãi đeo vào một bộ bao tay cao su, từ trong hòm thuốc lấy ra một hộp cao dược kỳ lạ.

Lam Dược sợ hãi giãy dụa vùng dậy, nó biết đây là thứ xuân dược bệnh hoạn mà bọn cầm thú kia muốn thoa lên người nó. Ký ức về những đêm điên cuồng *** loạn hãy còn mới mẻ, nó làm sao có thể muốn hiện thực tái diễn, tiếp tục biến nó thành một bộ dạng vô sỉ thấp hèn, một công cụ phát tiết kinh tởm.

Nhưng thực tế lại luôn luôn tàn khốc, bị bọn hộ vệ cường tráng áp chế, nó căn bản không thể mảy may nhúc nhích. Chỉ có thể trơ mắt nhìn vị bác sỹ mang mặt nạ hung thần châm rãi đeo bao tay vào, quệt ngang một lớp cao dược rất dày từ từ di chuyển về phía hạ thân nó.

“Ư....” Lam Dược thống khổ co giật, cơ mặt nhăn lại xếp lớp trên đường mày gợn sóng chau đầu vào nhau, bất luận như thế nào cao dược vẫn cứ như vậy đều đều quét qua, rồi dần dần toàn bộ bàn tay của gã y sỹ bênh hoạn lần lượt luồn sâu vào trong hậu huyệt nó, và đương nhiên bên trong cũng sẽ vẫn tiếp tục lặp lại những động tác đáng sợ rợn người.

Trong tầng hầm ẩm ướt thấp lãnh, bọn tay sai đứng tụ lại thành từng quần lớn loang lổ những cái bóng tối đen ô hợp trải dài dưới thứ ánh sáng phức tạp được soi chiếu lờ mờ, kéo theo đó vang vọng trong tiếng cười *** ô từng đợt rộ lên, mà bác sỹ Lý dường như cũng nương theo hưởng thụ một loại cảm giác khoái lạc tràn đầy thứ dục vọng mới mẻ lan tỏa xung quanh, động tác vì thế tăng dần càng ngày càng thô bạo.

Qua một khoảng thời gian rất dài, bác sỹ Lý mới rút tay rời ra, và khi hắn vừa mới ly khai, bọn hộ vệ kia sớm kiềm chế không nổi, lập tức mượn nhịp bổ nhào về phía trước.

Một vòng tròn tình ái cuồng hoan và vô tận chính thức mở màn.

“Ân... A...” Sau khi dược hiệu phát tác, Lam Dược gần như biến thành một người hoàn toàn khác.

Hạ thân bị lực đạo mạnh mẽ xuyên qua vẫn như cũ làm cho nó đau đớn không sao chịu nổi, nhưng thứ đang dần dần xâm chiếm thần trí nó không phải là nhưng cơn đau liên hoàn bất tận mà là xuân dược kích phát bất giác sinh ra vô hạn khoái cảm.

Vì khát cầu muốn tìm kiếm một thứ tình cảm mãnh liệt trong vô tri, hai chân nó thậm chí còn chủ động bò lên thắt lưng của kẻ xâm phạm.

“Hừ, đồ đê tiện thì vẫn cứ là đồ đê tiện! Chỉ cần kích thích một chút sẽ lập tức hiện ra nguyên hình!” Lam Trạch khinh mạn giễu cợt. Lại quay sang đám tay sai đang vây quanh, hạ lệnh phân phó: “Nếu tên đê tiện này đã ham muốn như vậy, thì các ngươi hãy ban bố chút ân tình mà thỏa mãn cho nó nữa đi!”

Được chủ nhân bên cạnh cổ vũ, bọn hộ vệ được thế làm càn. Cư nhiên cả hai người đồng thời song song tiến nhập vào trong cơ thề yếu gầy của kẻ mà bọn họ cho rằng cần thỏa mãn thứ dục vọng rẻ tiền và kinh tờm.

Ba thân thể trần truồng *** mĩ dây dưa như bất tận. Lam Dược không ngừng gào thét chói tai, cái cảm giác khi kinh nhân tàn phá chạy dọc khắp cơ thể đau đớn như bị người lột da rút xương, phần linh hồn cuối cùng còn sót lại của kẻ lữ thứ đồng hành trên con đường đi đến bên bờ vực tận cùng lại bức phá vận mệnh lần nữa sinh ra một loại khoái cảm vô tri trong tê liệt......

***********************************************************

Trong căn phòng lạnh tanh tại trụ sở tạm giam, anh em Âu Dương ngồi cách bàn đối thoại.

“Tiểu Minh, việc này ngàn vạn lần cũng đừng nên cho ba mẹ biết.” Âu Dương Phi bình tĩnh nói.

“Ca...” Âu Dương Minh lo lắng nhìn huynh trưởng gần như càng ngày càng hốc hác và tiều tụy, trong lòng khó hắn chịu đến mức không biết nên nói sao cho phải.

“Không cần phải lo.” Âu Dương Phi thoải mái nói: “Ta đã mời Vương Triết bạn đồng sự cùng ta làm luật sư bên biện rồi, hơn nữa bản thân ta cũng là một luật sư, phiên tòa này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì vượt tầm kiểm soát đâu.”

“Nga, có Vương ca hỗ trợ thật tốt quá.” Âu Dương Minh nhìn xuống mấy món điểm tâm trên bàn. Do dự một chút, rồi lại mở miệng, thấp giọng nói: “Ca, ta đã đi tìm Lam Dược.”

“Ngươi đi tìm nó làm gì?” Âu Dương Phi giật mình hỏi lại.

“Ta chỉ muốn hỏi rõ nó, vì cái gì mà muốn hãm hại ngươi.” Âu Dương Minh buồn bực đáp.

“Vậy ngươi có gặp được nó không?” Âu Dương Phi trầm xuống, hỏi tiếp.

“Gặp được.” Âu Dương Minh bất đắc dĩ đáp lời. Tiếp theo là kể lại đầu đuôi toàn bộ những chuyện xảy ra ở Yến Nam trang cho ca ca nghe.

“Lam Trạch, thằng khốn!” Sau khi nghe xong, Âu Dương Phi đập bàn tức giận mắng: “Hắn ra chiêu này thật đúng là quá mức độc ác!”

“Hơn nữa, không nghĩ rằng Lam Dược lại tuyệt tình như vậy.” Âu Dương Minh cũng nhịn không được, cảm thán nói: “Ca ca đối xử tốt với nó như thế, vậy mà nó lại còn... Aiz, thực đúng là hạng dân lấy oán báo ân.”

Âu Dương Phi nghiêng người liếc nhìn cậu em trai vẫn luôn ngu ngơ chẳng hay biết gì, trong lòng không khỏi liên tục cười lạnh: Ngu ngốc! Ngươi thực sự cho rằng ta và Lam Dược thật lòng yêu nhau ư!?

************************************************************

Sau một lúc khi Âu Dương Minh về trường, thì Ngô Chấn Quốc người bạn cùng phòng với hắn liền vội vả chạy vào báo tin: “Âu Dương, ngươi biết không, tên Lam Dược kiện anh trai ngươi đang đến trường mình để giám định thương thế, thầy bảo bọn mình mau đi đến hỗ trợ cho ông.”

“Cái gì?” Âu Dương Minh bất ngờ trước một tin tức chấn động khó tin, cảm thấy được đây đúng là một dịp may hiếm có.

Chuyện anh trai hắn, chỉ có mấy người bạn cùng phòng mới biết, thầy hướng dẫn hẳn là cũng không biết rành, xem ra trong lúc vô ý mới phân công việc này cho hắn.

Tưởng tượng đến khi nhìn thấy Lam Dược, mà lại phải gặp mặt trong một tình huống vô cùng đặc biệt tại nơi đây, tư vị ngổn ngang phức tạp trong lòng hắn không gì có thể giải thích nổi.

Rất nhanh Âu Dương Minh đã nghe thấy mấy lời bàn tán bên ngoài, bởi vì Lam Dược tố cáo bản thân bị ngược đãi, mà luật quy định trước hết là phải có chứng cứ giám định thương tích từ pháp y, để xác thực việc thân thể người khống kiện có từng bị xâm hại hay không.

Ngay từ đầu, Lam gia đã mãnh liệt phản đối việc giám định thương tổn, nhưng sau khi pháp viện hạ cưỡng chế, mới buộc lòng nhượng bộ miễn cưỡng đồng ý.

Rồi ngày giám định đó cũng đã tới, Âu Dương Minh không tiện đối mặt với bọn người của Lam gia, nên nép mình trong phòng giám định chờ đợi.

Nhìn xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt, tâm tình Âu Dương Minh cực kì phức tạp khi nhìn thấy chiếc xe đen tuyền bóng bẫy của Lam thị đang chậm rãi tiến vào khoảng sân trước viện.

Cửa xe mở ra, Lam Trạch bước xuống xe trước, theo sau đó là hai gã hộ vệ dìu đỡ Lam Dược đi ra.

Mới chỉ vài ngày không gặp, hắn phát hiện Lam Dược càng ngày càng hư nhược, được hai gã bên cạnh nâng lên chậm chạp di động bước từng bước về phía trước, tựa hồ ngay cả tự đi cũng không đi nổi.

Ngay tại cổng lớn, Ngô Chấn Quốc nghênh đón hai gã hộ vệ tiếp nhận Lam Dược trong tay, Lam Trạch cũng muốn theo vào, nhưng lại bị Ngô Chấn Quốc tỏ ý ngăn cản.

Nhìn thấy bộ dáng khó chịu cứng nhắc của tên bại hoại Lam Trạch, mấy ngày buồn bực vừa qua của Âu Dương Minh nhờ vậy cũng được phần nào dịu đi mà cảm thấy đôi phần thoải mái.

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng đẩy ra, Lam Dược bị Ngô Chấn Quốc kéo đi xô mạnh vào bên trong.

Âu Dương Minh xoay người lại, không chuyển mắt mà nhìn thẳng vào người thiếu niên tuyệt tình trước mặt, ánh mắt sắc bén ánh lên sự oán hận khó hiểu như muốn xuyên thủng trái tim bé nhỏ của kẻ vô lương.

Lam Dược cũng đồng thời nhìn thấy Âu Dương Minh, tức thì kinh ngạc đến cả người chết trân.

Nhưng lập tức nó nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, co rúm lại tránh nhìn vào ánh mắt sâu thẳm u oán kia của Âu Dương Minh.

” Cởi quần áo trước đi.” Ngô Chấn Quốc không khách khí hướng Lam Dược mở miệng.

Thoáng chần chờ trong giây lát, thân người tựa hờ vào cạnh bàn miễn cưỡng đứng thẳng, Lam Dược chậm rãi cởi bỏ quần áo, thân hình nhỏ gầy trải rộng những vết thương ghê người từng chút từng chút một phơi bày trước những ánh mắt không khỏi kinh ngạc của Âu Dương Minh và Ngô Chấn Quốc.

“Lam Dược, anh trai ngươi ngược đãi ngươi như vậy, vì sao ngươi vẫn còn muốn thông đồng với hắn làm điều xằng bậy!?” Nhìn thấy rõ ràng là những vết thương mới nguyên chưa kịp khép miệng, Âu Dương Minh nhịn không được lên tiếng chất vấn.

Lam Dược kịch liệt run rẩy, lại vẫn lẳng lặng buông đầu xuống không có phản ứng nào khác.

“Hừ, còn không phải là vì ham muốn làm chức nhị thiếu gia của Lam thị hay sao!?” Ngô Chấn Quốc đứng một bên nhếch miệng mỉa mai: “Hừ, cứ tiếp tục như vậy nữa đi, nhị thiếu gia đâu không thấy, chỉ thấy một đống xương tàn nằm bên cạnh thứ hư danh hão huyền mà thôi, rõ là bần tiện!”

Nghe mấy xong lời này, đầu Lam Dược càng cúi thấp hơn nữa, gương mặt tối sầm dần co giật run rẩy.

Trong lòng Âu Dương Minh không khỏi vừa đau vừa hận: Lam Dược ơi Lam Dược, Lam Trạch chắc chắn sẽ hành hạ ngươi đến chết mới thôi, thế mà ngươi vì cái gì còn mù quáng đi theo hắn, tại sao ngươi có thể hồ đồ như thế chứ!

Đang lúc đôi bên chìm đắm trong bầu không khí giằng co khó xử, thì pháp y phụ trách giám định thương thế đã dẫn trợ thủ đi vào. Âu Dương Minh và Ngô Chấn Quốc lập tức lùi sang một bên, bắt đầu chuẩn bị công tác.

Dưới sự chỉ huy của pháp y, gã trợ thủ kia đỡ Lam Dược nâng lên trên bàn giải phẫu ngay chính giữa căn phòng, áp nằm thẳng xuống.

“Dạng chân lớn ra.” Theo tính nghiệp vụ, pháp y cọc cằn hướng Lam Dược phân phó.

Những cử động này làm nó hết sức khó chịu, nhưng Lam Dược vẫn như trước thuận theo mở rộng hai chân, trực tiếp lộ ra hạ thân vô cùng thê thảm.

Âu Dương Minh vừa nhìn thấy, trong lòng một trận phát run, không đành lòng nhìn nữa bèn quay đầu né qua một bên.

Nhưng pháp y lại quay sang phân công nhiệm vụ cho hắn: “Âu Dương, nơi này của nó bẩn quá, trước hết nên khử trùng cho nó đã.”

“Nga.” Âu Dương Minh chỉ phải bất đắc dĩ đáp ứng, miễn cưỡng trấn định tinh thần, dùng cây nhíp kẹp lấy miếng bông trắng tinh tẩm nhẹ vào cồn sát trùng.

Khi hắn vừa chạm vào khối huyết nhục mơ hồ dưới hạ thân, Lam Dược lập tức đau đớn đến mức thất thanh kêu lớn, thuận theo bản năng nhanh chóng khép chặt hai chân lại.

“Kêu la cái gì.” Pháp y không hờn giận trách mắng: “Bước đầu tiên chữa thương hay chữa bệnh đều phải làm như vậy cả, cũng đâu phải chỉ có một mình ngươi là biết đau thôi, cố nhịn chút đi!”

Nghe xong mấy lời ấy Lam Dược chẳng những không dám lộn xộn, còn ngoan ngoãn tách hai chân ra lần nữa.

Âu Dương Minh phức tạp liếc nhìn nó một lần rồi lại tiếp tục công tác khử trùng như trước.

Lam Dược cũng cố gắng không giãy dụa nữa, chỉ là đôi tay nắm chặt hai bên cạnh giường giải phẫu, ghì sức to lớn đến nỗi ngay cả các đầu ngón tay đều trắng bệch đến run rẩy.

Sau khi sát trùng xong, pháp y lại bảo Âu Dương Minh khếch trương giang môn, Âu Dương Minh buộc phài tiến tới khai thông hạ thân Lam Dược.

Nhìn thấy Ngô Chấn Quốc cùng tên trợ thủ kia gắt gao ngăn chặn Lam Dược tựa như một con dê non trước bàn mổ đáng thương và bất lực, Âu Dương Minh bấy giờ phút chốc cảm thấy bản thân gần như biến thành một gã đồ tể to lớn tay sai của quỷ dữ hung tàn và độc ác.

Đương khi công cụ kim loại lạnh băng thong thả thống nhập vào hạ thân rách mướp của Lam Dược, thân mình nhỏ gầy của thiếu niên không thể ức chế chợt nảy người run lên.

Tim Âu Dương Minh bất giác cũng run theo, nhưng hắn không thể dừng tay, chỉ có thể kiên trì bắt đầu thao tác.

Miệng vết thương còn chưa lành bị một kích động xâm nhập lần nữa rách toét, máu tươi lập tức trào ra nhiễm đỏ au cà một góc bàn giải phẫu.

Từ từ khuếch trương đến một mức độ nhất định, Âu Dương Minh thật sự đã không thể làm nổi nữa.

Nhìn biểu tình thống khổ gắng gượng của Lam Dược trong lòng hắn như trăm nghìn toan đao cắt nát cõi lòng, nhịn không được buộc hắn dừng thủ, rướn người nhìn về phía pháp y, cố hỏi: “Được chưa, thầy?”

“Không được, rộng thêm một chút đi, khếch ra to nữa.” Pháp y vô tình đáp lại hắn.

Hắn nén lòng run rẩy tiếp tục thao tác.

Cứ thế pháp y lại lần nữa hạ xuống yêu cầu, huyệt khẩu tàn phá càng khếch càng lớn, thẳng đến khi đạt tới một độ rộng không thể tưởng nổi.

Lúc này, pháp y mới vừa lòng nói hai tiếng “được rồi”, và chính thức bắt đầu kiểm tra.

Âu Dương Minh thở dài một hơi, mỏi mệt lùi sang một bên, chỉ cảm thấy cả người chảy đầy mồ hôi, ngay cả quần áo cũng bị nhiễm ướt đẫm.

Quay đầu nhìn lại Lam Dược, đã thấy thiếu niên kia khép hờ suy nghĩ, suy yếu thở dốc đứt quãng, giống như giờ phút này chỉ còn sót lại một nửa cái mạng.

“Aiz.” Trong lòng Âu Dương Minh dậy lên từng đợt khổ sở, dù sao đây cũng là người hắn từng yêu thương say đắm, nhưng ngày hôm nay lại biến thành cừu hận sâu thẳm, mọi thứ xảy ra nhanh đến mức khiến hắn không làm sao bắt kịp để thích ứng ngay nổi.

Công tác kiểm tra duy trì gần một giờ mới chấm dứt, vẫn cứ tùy ý giằng vặt dày vò qua lại, nhưng Lam Dược từ đầu chí cuối cũng không hề kêu ra bất cứ thanh âm nào, chỉ là lặng lẽ liều mình cố nén.

“Đứng lên đi, còn ăn vạ ở đó làm gì!?” Thấy Lam Dược nằm yên bất động, Ngô Chấn Quốc bực mình lên tiếng thúc giục.

Lam Dược cố sức nâng cánh tay gầy yếu, run rẩy chống vào cạnh bàn, nghĩ muốn khởi động nửa thân trên, lại bởi vì cơn đau đớn vô biên từ dưới thân truyền lên đã lấy đi mọi sức lực cuối cùng của nó.

Pháp y thấy thế tức thì quay sang Ngô Chấn Quốc, khàn giọng nói: “Mau gọi người nhà nó vào giúp nó đi, nhìn nó như vậy chỉ sợ là đến cả ngồi còn không được chứ đừng nói là đứng dậy.”

“Hừ, mấy tên thiếu gia công từ con nhà giàu có người nào ngưới nấy cũng yếu ớt như sên!” Ngô Chấn Quốc bĩu môi, bất mãn đi ra ngoài cửa.

Chỉ chốc lát sau, bọn tay sai của Lam thị hùng dũng tiến nhanh vào trong. Mau chóng nâng Lam Dược dậy, bọn họ qua loa mặc bừa quần áo cho nó, rồi nâng hai tay nó chuẩn bị lôi thẳng ra ngoài.

Âu Dương Minh đứng một góc hờ hững lặng lẽ nhìn, hắn nhìn thấy Lam Dược gắt gao cau mày, hiển nhiên là đau đớn tột cùng. Nhưng thực tế vẫn tùy ý để mặc bọn người làm sắp xếp thao túng, thô bạo kèm chặt hai bên nó bước những bước chân dài rộng thoăn thoắt đi về phía cánh cửa.

Trong nháy mắt đó, Âu Dương Minh bỗng nhiên sinh ra một tia xao động đuổi muốn lập túc đuổi theo con người trước mặt, nhưng hắn rất nhanh đã kịp khắc chế bản thân.

Lam Dược là kẻ thù hãm hại huynh trưởng, hắn làm sao lại có thể rũ lòng thương hại cho một kẻ vong ân bội tín như nó đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.