Tuý Hoa Ấm

Quyển 1 - Chương 3



Ngày kế, Lăng Liệt dựa theo những gì Luyện Vô Thương biểu diễn để luyện tập kiếm pháp, quả nhiên rất có tiến bộ. Sau đó mỗi đêm, nó đều canh giữ ở gốc cây trong rừng học trộm võ công. Nói cũng kỳ quái, mỗi lần Luyện Vô Thương luyện kiếm, đều niệm kiếm quyết, vừa khéo có thể giúp Lăng Liệt lý giải kiếm ý.

Thỉnh thoảng Lăng Liệt cũng nghĩ, chẳng lẽ y đã phát hiện? Thế nhưng ban ngày quan sát, vẻ mặt Luyện Vô Thương chưa từng khác thường, đối với nó thuỷ chung lạnh lùng thản nhiên, không tận lực xa lánh, cũng không thân cận. Lăng Liệt đành phải an ủi chính mình, nói không chừng người này có tật xấu như vậy, thích vừa đọc khẩu quyết vừa luyện kiếm, cái này gọi là “quái nhân hữu quái phích” (quái nhân có sở thích kỳ quái).

Đêm nay, Lăng Liệt theo thường lệ nhìn lén, bộ Khai dương kiếm pháp kia nó đã luyện thuần thục, mà lần này Luyện Vô Thương thi triển cũng đổi thành Tảo diệp kiếm pháp. Thấy chỗ tinh diệu, tay Lăng Liệt cũng không tự chủ được theo sát kiếm chiêu khoa chân múa tay, mu bàn tay không biết đụng phải cái gì, hơi hơi đau.

Nó hướng về phía cành cây kia nhìn lướt qua, sợ đến hồn phi phách tán, kinh hô một tiếng.

“Rắn! Rắn! Ta bị rắn cắn!”

Luống cuống tay chân nhặt lấy một viên đá, khiến con mãng xà treo trên cành cây sợ quá chạy mất, nhìn lại tay mình, đã sưng phù một cục. Nó biết rõ đây là bị trúng độc, vừa nôn nóng lại vừa sợ hãi, nước mắt cũng ứa ra.

“Đừng nhúc nhích!” Luyện Vô Thương đi vài bước tới gần, ra tay như gió, phong bế huyệt đạo nửa cánh tay nó.

Thân thể bị ôm lấy, tựa vào một lồng ngực ấm áp, bên tai có người ôn nhu nói: “Hiện tại không nên lộn xộn, ta mang ngươi đi trị thương.”

Lăng Liệt nghẹn ngào hỏi: “Ta sẽ không chết chứ?”

Một bàn tay xoa xoa đầu nó: “Hài tử ngốc, có ta ở đây.” Bàn tay kia ôn nhu như vậy, khiến Lăng Liệt nhớ tới phụ thân đã mất. Nó ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt Luyện Vô Thương đang chuyên tâm đi về phía trước, trong lòng sợ hãi.

Đúng vậy, có người này ở đây, bản thân tuyệt đối sẽ không bị bất cứ thứ gì thương tổn, cho dù là suy nghĩ có mâu thuẫn thế nào, ở sâu trong nội tâm lại sớm đã coi y như chỗ dựa, vì sao còn muốn cự nự không thừa nhận chứ?

Rạch vết thương để mủ bắn ra, sau đó thượng dược, băng bó, Luyện Vô Thương nhàn nhạt cười với nó: “Được rồi, trở về ngủ một giấc, ngày mai sẽ không sao cả.”

Lăng Liệt cũng không nhúc nhích, mở to hai mắt nhìn y, đột nhiên hói: “Ngươi sớm đã biết ta ở đây nhìn lén rồi đúng không?”

Luyện Vô Thương sửng sốt một chút.

Lăng Liệt nói tiếp: “Ngươi biết ta nhìn lén, cho nên cố tình đem kiếm quyết đọc to, cố ý luyện từ công phu nhập môn, ngươi… ngươi rõ ràng là muốn dạy ta võ công, vì sao không nói thẳng?”

Luyện Vô Thương thở dài một tiếng: “Ta nếu nói thẳng, ngươi sẽ chịu học sao?”

“Ta vì sao không chịu học?”

“Nhưng ngươi không phải chán ghét ta sao?”

“Ai nói ta chán ghét ngươi!”

Lăng Liệt buột miệng nói ra một câu, lại khiến cả hai người đều giật mình. Luyện Vô Thương đờ ra nhìn Lăng Liệt, Lăng Liệt thì đỏ mặt: “Ta trước đây đúng là rất chán ghét ngươi, hiện tại đã không còn… (đột nhiên cảm thấy nói hớ, vội vàng chữa lại) không, bây giờ còn có một chút… (lại cảm thấy nói như vậy cũng quá ôn hoà, vì vậy gân cổ lên) hừ, ta chán ghét ngươi, thì sao? Nếu không phải ngươi nửa đêm nửa hôm luyện công, ta cũng sẽ không cùng đi ra, sẽ không bị rắn cắn bị thương, cho nên ngươi nhất định phải dạy ta võ công, đây là ngươi nợ ta!”

Bộ dạng nó giống như con vịt chết mạnh miệng cãi bướng thật sự rất buồn cười, Luyện Vô Thương nhịn không được khẽ nở nụ cười.

“Ngươi cười cái gì!” Mặt Lăng Liệt đỏ lên, bộ dạng này nên gọi là quê quá hoá giận.

Luyện Vô Thương khẽ lắc đầu: “Được rồi, dù sao võ công của ta cũng là từ Hạo Thiên Môn, phần ân tình của sư phụ liền trả lại trên người ngươi vậy.”

“Được!” Lăng Liệt nhảy cao ba trượng, rất nhanh ý thực được bản thân thất thố, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc hẳn, “Vậy ngươi mau mau ngủ đi, từ ngày mai bắt đầu dạy ta, cũng không cho chậm.” Nói xong, nhanh như chớp chạy về phòng mình.

Luyện Vô Thương nhìn bóng lưng nó, chợt cảm thấy, hài tử này có lẽ rất được nuông chiều, rất tuỳ hứng, rất không đáng yêu, nhưng bản tính hồn nhiên thiện lương của hài tử cũng không mất đi, chỉ là thiếu một người hảo hảo dạy dỗ mà thôi. Có lẽ, bọn họ thật có thể hảo hảo ở chung.

“Vô Thương! Ngươi tới nhìn xem!”

Luyện Vô Thương đang ở trong phòng sắp xếp dược liệu, cửa thình lình bị đá ra, Lăng Liệt như một trận gió chạy vào, không thèm phân trần, kéo y đi. Thời gian thực sự là rất thần kỳ, vài năm sớm chiều ở chung, khiến hai người vốn tồn tại tầng tầng xa cách thân thiết hơn rất nhiều, theo ý nghĩa nào đó, chính là xây dựng một loại quan hệ thân nhân.

“Ngươi xem, hoa lê ta trồng nở rồi!” Chỉ vào một cây hoa lê giống như tuyết, Lăng Liệt cười, vẻ mặt đầy đắc ý.

Thực sự là không nghĩ tới, vậy mà nở hoa rồi! Một đoá hoa lê trong gió xuân nhẹ nhàng đong đưa, giống như Lăng Ba tiên tử thân mặc cảo y (áo lụa trắng). Đẹp đến trong sáng, đẹp đến thoát tục. Một mùi hương thơm mát, quanh quẩn trong gió, từ từ thấm vào trong lòng.

Một ngày hai năm trước, Lăng Liệt ngẫu nhiên hỏi Luyện Vô Thương thích loại hoa gì, lúc đó Luyện Vô Thương thuận miệng nói là “hoa lê”, cũng không để ý, vậy mà Lăng Liệt lại để tâm, không biết từ chỗ nào tìm được rất nhiều cây lê non, đem trước phòng sau phòng đều trồng một lượt. Đáng tiếc thuỷ thổ (túm lại là đất, nước, khí hậu) không hợp, chỉ có một gốc cây còn sống. Luyện Vô Thương nói trên núi không thích hợp cho hoa mộc (hoa và cây cảnh) sinh trưởng, hay là thôi đi. Lăng Liệt cũng không chịu vứt bỏ, vẫn cẩn thận chăm sóc, suốt hai năm, cuối cùng hoa lê cũng nở đầy.

Vốn tưởng rằng là một kiều thiếu gia, không ngờ lại rất có chí, suy cho cùng cũng là nhi tử của Tây Môn Vô Song.

Nghĩ tới đây, Luyện Vô Thương đem ánh mắt từ hoa chuyển qua người bên cạnh. Ít đi ốm đau giày vò, Lăng Liệt so với thiếu niên cùng tuổi trổ mã càng thêm cao lớn cường tráng. Nhớ lại lúc hắn mới tới, đầu chỉ tới ngực mình, năm năm ngắn ngủi, bản thân lại phải ngưỡng mộ hắn. Còn có tay hắn, vừa nãy bị hắn kéo, mới phát hiện tay hắn lớn như vậy, gần như có thể bao lấy bàn tay mình. Nếu như không phải khuôn mặt kia còn tính trẻ con, thật không nhìn ra hắn chỉ có mười bảy tuổi.

Dung mạo hắn lại càng giống mẫu thân, chỉ là thêm chút dương cương khí, tuấn mỹ vô trù, phong tư như ngọc, không biết muốn làm bao nhiêu thiếu nữ tim đập thình thịch đây. Chỉ có mi gian lưu lại một chút bóng dáng phụ thân hắn, ngẫu nhiên ngoái đầu lại, vẫn sẽ khiến Luyện Vô Thương trong chốc lát ngẩn ngơ.

“Vô Thương, ngươi làm sao vậy?” Lăng Liệt quay đầu lại, ngoài ý muốn phát hiện Luyện Vô Thương đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt kia mang theo sương mù, khiến nới nào đó trong lòng hắn khẽ run lên.

“Không, không sao.” Ý thức được bản thân thất thần, Luyện Vô Thương khẽ quay đầu.

Cái cách gọi “Vô Thương” này, là Lăng Liệt một mực gọi theo ý mình.

Lăng Liệt nói, ngươi đã dạy ta võ công, chung quy không thể lại kêu loạn “ê”, “này” nữa? Luyện Vô Thương cười cười nói như vậy cũng không sai. Bởi vì một số nguyên nhân, y không thích Lăng Liệt gọi y “sư phụ” hoặc là “sư thúc”. Về sau Lăng Liệt phát hiện cách gọi “Vô Thương” này rất hay, rất trôi chảy, Luyện Vô Thương cũng không phản đối, vì vậy liền quyết định gọi như thế.

“Cho ngươi.”

Một bàn tay chìa ra trước mặt, trong lòng bàn tay nâng một ngọc tiêu tinh oánh bích lục.

“Ở đâu ra vậy?” Luyện Vô Thương ngẩn ra, chuyện cũ phủ bụi bỗng hiện ra.

“Lấy tiền bán dược mua.” Lăng Liệt cười nói, “Cái này vẫn không được tốt lắm, sau này chờ ta có tiền, sẽ đền ngươi một cái khác tốt hơn.”

Luyện Vô Thương đột nhiên nhớ tới, bắt đầu từ hai năm trước, Lăng Liệt cùng mình lên núi hái thuốc, vốn tưởng rằng là ham chơi, hoá ra hắn đã sớm có tâm tư này. Xem ra hắn thực sự đã trưởng thành, hiểu chuyện.

“Đây là cái gì?” Quan sát thân tiêu, chợt phát hiện, ở cùng một chỗ, cũng có khắc một chữ. Một chữ “Liệt”.

Lăng Liệt chớp chớp mắt: “Không nhận ra? Kia là tên ta nha. Tiêu này nếu đã là ta tặng cho ngươi, đương nhiên phải khắc tên ta.”

Mới nói hắn trưởng thành, tính tình bướng bỉnh lại một chút cũng không thay đổi. Luyện Vô Thương đành phải lắc đầu.

“Ta thổi không hay, ngươi tới thử xem.”

Thấy vẻ mặt hắn đầy chờ mong, Luyện Vô Thương cũng không nỡ từ chối, cầm lấy ống tiêu, khúc ca động nhân từ môi y tuôn ra.

Đây là lần đầu tiên Lăng Liệt được nghe Luyện Vô Thương thổi tiêu, hoá ra tiếng tiêu có thể thanh nhã như vậy, êm tai như vậy! Tiếng tiêu du dương thanh nhã kia giống như hoà cùng mùi hoa lê nhàn nhạt thành một thể, tự nhiên hài hoà tràn ngập bầu không khí, khiến người toàn thân thư sướng, tinh thần phấn chấn!

Lăng Liệt đột nhiên nhảy dựng lên, bẻ một cành hoa mai, liền dưới tán cây hoa, trong tiếng tiêu, tận tình huy vũ (đơn giản là múa kiếm đi)!

Tiếng tiêu như sóng, kiếm pháp của Lăng Liệt lại như nước sông chảy dài vô tận, cùng tiếng tiêu phối hợp nhịp nhàng. Dần dần, hắn phát hiện kiếm chiêu của bản thân dường như cũng bị tiếng tiêu dẫn dắt, bình thường khi vận kiếm có nhiều chỗ không ưng ý, lúc này lại có thể chuyển động thoải mái. Một bộ kiếm pháp múa xong, thần thanh khí sảng. Hắn hít một hơi thật sâu, mang theo mùi hoa lê u hàn thấm thẳng vào tâm.

Hưng phấn nhìn về phía Luyện Vô Thương, cảnh tượng trước mặt lại khiến hắn thật lâu thật lâu nói không ra lời —

Cánh hoa trắng toát mỏng manh không chịu nổi kiếm khí xao động, chỉ có thể nhẹ nhàng bay lượn trong gió, giống như một đàn bướm trắng, ở đầu kia, trăm hoa chồng chất như tuyết. Tuyết rơi, một bạch y nhân lặng yên đứng, tóc dài tung bay, thấp mi cúi đầu, ngọc tiêu xanh trong đặt ngang môi, càng tôn lên vẻ ôn nhuận vô cùng.

Nhất thụ lên hoa nhất trích tiên! (một cây hoa lê một vị tiên giáng trần)

Luyện Vô Thương ngừng thổi tiêu, lãnh đạm mỉm cười: “Bộ kiếm pháp này của ngươi có thể nói đã được ba phần trong đó.”

Lăng Liệt không nói gì, si ngốc nhìn Luyện Vô Thương. Trên thực tế hắn căn bản không nghe được Luyện Vô Thương đang nói cái gì, hoàn toàn bị mỹ cảnh vừa rồi mê hoặc tâm thần.

Làm sao lại có cảnh tượng đẹp như vậy, rung động trong nháy mắt kia, toàn bộ không giống ở nhân gian!

“Lăng Liệt?” Luyện Vô Thương lúc này mới ý thức có chỗ không đúng, ánh mắt Lăng Liệt rất kỳ quái.

Đột nhiên bị gọi hoàn hồn lại, khuôn mặt Lăng Liệt nhanh chóng đỏ lên, lúng ta lúng túng nói: “Không… không có gì, ta đi luyện công đi.” Lúng ta lúng túng vội vội vàng vàng ly khai, lưu lại Luyện Vô Thương vẻ mặt đầy mê muội! Không giống! Bản thân Lăng Liệt có thể cảm giác được, cảm giác của hắn đối với Luyện Vô Thương không như nhau!

Thường sẽ bất giác đi theo thân ảnh y, thường sẽ bởi vì một động tác lơ đãng của y mà thất thần, cũng thường sẽ bởi vì thân thể hai người ngẫu nhiên tiếp xúc mà suy nghĩ vẩn vơ…

Tựa như sáng hôm nay…

“Chiêu này của ngươi thế tay quá thấp.” Được Luyện Vô Thương chuyên tâm hướng dẫn, võ công của Lăng Liệt tiến triển thần tốc, đã luyện đến võ học tối cao của Hạo Thiên Môn — Quy nguyên kiếm pháp. Bất quá kiếm pháp càng cao minh càng khó luyện tập, cộng thêm nội công tu vi của Lăng Liệt còn thiếu chú hoả hậu (hiểu đơn gian là nội công chưa đủ đi), lúc thi triển dù sao vẫn cảm thấy khó nói hết nhân ý.

“Như thế này?” Lăng Liệt nâng tay một chút.

“Lại cao.” Hướng dẫn bất lực, Luyện Vô Thương đành phải tự mình đến, y rất tự nhiên cầm tay Lăng Liệt, khẽ ép xuống đến khi hài lòng, sau đó mỉm cười: “Phải như vậy!”

Lăng Liệt cảm thấy bàn tay cầm tay mình kia nóng giống như lửa than, da thịt đều bị thiêu, rõ ràng rất khó chịu, rồi lại cảm thấy rất thoải mái, một trận run rẩy từ bàn tay truyền đến người, đáy lòng khẽ run run.

Loại tiếp xúc này trong quá trình Lăng Liệt tập võ là thường xuyên, thế như cảm thụ lần này lại rõ ràng bất đồng. Bàn tay thon dài kia, bởi vì thường xuyên leo núi mà sinh ra vết chai, cũng không hề trơn nhẵn, giống như thường ngày cọ xát mu bàn tay mình, thế nhưng lại không có biện pháp giống mọi ngày điềm nhiên như không có việc gì…

Có cái gì đó đang lặng lẽ biến đổi, bắt đầu từ ngày hoa lê nở.

Lăng Liệt không biết bản thân bị làm sao, bản năng lại không muốn đem tâm tình biến hoá này nói cho Luyện Vô Thương. Thế nhưng theo thời tiết càng ngày càng nóng, tâm tình của hắn cũng càng ngày càng phiền táo (phiền muộn nóng nảy), loại phiền táo này thể hiện trong kiếm chiêu, ngay cả Luyện Vô Thương không giỏi quan sát người khác cũng phát hiện ra.

“Hôm nay luyện đến đây thôi.” Một chiêu kiếm pháp luyện mấy canh giờ cũng chưa luyện thành, Lăng Liệt gấp đến độ mồ hôi đầy người. Thu kiếm, Luyện Vô Thương nói như vậy.

“Vì sao? Sắc trời còn sớm mà.”

Thản nhiên quay đầu lại: “Tình hình ngươi bây giờ, thấp thỏm nóng nảy, sao có thể luyện tốt? Luyện cũng như không.”

“Ta…” Lăng Liệt nhất thời nói không ra lời. Nhìn thân ảnh Luyện Vô Thương đi xa, hắn đột nhiên rất chán ghét bản thân, nhịn không được cầm cành cây trong tay hung hăng vứt trên mặt đất, giống như để trút giận một cước một cước giẫm lên, nghiền nát, mãi cho đến khi cành cây chìm vào trong bùn.

Vô Thương có phải giận rồi không? Tính tình Vô Thương trầm tĩnh, tâm tình rất ít khi thay đổi như sóng bập bềnh lên xuống, cho dù trong lòng buồn bực, phần lớn thời gian cũng là thản nhiên bất động thanh sắc. Trên thực tế, y tức giận cũng là bắt đầu từ mấy năm Lăng Liệt xuất hiện.

Ở chung lâu, Lăng Liệt đối với tâm tình Luyện Vô Thương cơ hồ rõ như lòng bàn tay. Lúc này hắn có thể cảm thấy Luyện Vô Thương thực sự tức giận. Có lẽ là vì hắn không chịu chuyên tâm luyện võ đi, Vô Thương rõ ràng có lòng dạy dỗ như vậy.

Nếu là trước đây, Luyện Vô Thương càng tức giận Lăng Liệt càng vui vẻ. Thế nhưng bây giờ, hắn lại càng ngày càng sợ Luyện Vô Thương tức giận. Bởi vì hắn biết, Luyện Vô Thương tính tình đạm mạc, sẽ không vì bản thân tức giận không quan tâm hắn mà cảm thấy không dễ chịu, trái lại, bản thân hắn cũng tuyệt đối không chịu được sự lạnh nhạt của Vô Thương.

Lăng Liệt dần dần có thể cảm nhận được, Luyện Vô Thương mặc dù không nói, trong lòng cũng coi hắn như thân nhân mà bảo vệ. Hắn thậm chí kỳ quái, bản thân trước kia sao lại đối với Vô Thương như vậy? Cái chết của mẫu thân rõ ràng không thể trách y nha!

Kỳ thực Lăng Liệt không biết, năm đó lý do khiến hắn và Luyện Vô Thương liều mạng đối kháng, nói là chán ghét, không bằng nói là một loại thăm dò. Chú chim nhỏ mất đi che chở, một lòng khát khao tìm được một đôi cánh khác để tránh gió. Chính là nó lại yếu đuối đa nghi như vậy, cẩn cẩn dực dực như vậy, mãi đến khi xác định đáng để tin cậy, mới có thể cam tâm tình nguyện tựa vào.

— ngày mai nhất định phải tập trung, không thể lại nghĩ ngợi lung tung.

Nằm ở trên giường, Lăng Liệt thầm hạ quyết tâm.

— ta còn phải đi tìm Vô Thương, cam đoan với y, miễn cho y phiền muộn.

Suy nghĩ này đồng thời xuất hiện, Lăng Liệt làm sao cũng nằm không được, trở mình ngồi dậy, đi tới trước của phòng Luyện Vô Thương.

“Vô Thương?” Khẽ gõ cửa, nhưng không có trả lời. “Ta vào nhé.”

Trong phòng thắp đèn, nhưng Luyện Vô Thương lại không ở trong. Chăn vẫn chỉnh chỉnh tề tề xếp ở đó, xem ra y chưa định ngủ.

Y đi đâu vậy?

Dò xét khắp nơi, ánh mắt đảo qua đầu giường. Dừng lại.

Trên đầu giường, ngọc tiêu phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt.

Từ lúc đem ngọc tiêu tặng cho Luyện Vô Thương, Lăng Liệt liền cả ngày quấn lấy y đòi thổi tiêu cho mình nghe. Thích nghe tiếng tiêu thanh nhã kia, thích nhìn Vô Thương ngồi trên tảng đá thổi tiêu, chỉ cần nghĩ đến, đó là của mình tặng cho Vô Thương, mặt trên có tên của mình, trong lòng sẽ ngọt lịm như mật.

Đương nhiên, thỉnh thoảng không khỏi nghĩ đến, tiêu trước kia của Vô Thương là ai tặng cho y? Mặt trên khắc tên ai? Vô Thương quý nó như vậy, có nguyên do gì đặc biệt? Vừa nghĩ như vậy, tâm tình trong lòng lại chùng xuống.

Thuận tay cầm lấy tiêu, ánh mắt chuyển tới tiêu khẩu (cái chỗ đặt môi vào để thổi ý), khuôn mặt tuấn tú chợt đỏ lên.

— lúc Vô Thương thổi tiêu, miệng sẽ đặt tại đây.

Bờ môi y rất đẹp. Có lẽ là do ở lâu trong núi, màu sắc nhàn nhạt, nhưng cũng không phải là tái nhợt. Hình dạng giống củ ấu, khoé miệng hơi nhếch lên. Mỗi lần y thổi xong một khúc, sẽ quay đầu cười với mình một cái, lúc cười, khoé môi hơi cong lên, thanh tao vô cùng.

… Tiêu Vô Thương từng thổi qua.

Mặt trên vẫn còn lưu hơi ấm của môi y.

Miệng có chút khô khốc, bất giác, tay chậm rãi nâng lên, nâng lên, môi và tiêu khẩu chậm rãi đến gần…

“Lăng Liệt?”

Giống như kẻ trộm bị bắt gặp, Lăng Liệt thất kinh, tay run lên, ngọc tiêu rơi xuống. May mà hắn luyện vài năm võ công, thân thủ nhanh nhẹn, một chiêu Hải để lao nguyệt chộp lấy.

“Ngươi sao vậy? Hoảng hoảng hốt hốt?” Luyện Vô Thương biết Lăng Liệt, bất kể làm chuyện đúng cũng thế, làm chuyện sai cũng thế, lúc nào cũng một bộ dạng lẽ thẳng khí hùng, chưa từng thấy hắn chột dã như vậy, xấu hổ đến mức muốn xuất huyết.

“Không… Không sao cả. Vô Thương, ta có lời phải nói với ngươi. Hôm nay, ta… ta hôm nay…” Bình sinh sẽ không nhận sai, nhất thời, không biết nên làm sao mở miệng.

Luyện Vô Thương cắt ngang lời hắn, “Ngươi gần đây thấp thỏm nóng nảy, chính là ở trên núi nên buồn?”

“Ta…”

Thở dài: “Cũng khó cho ngươi, tuổi này là lúc thích chơi đùa, sao chịu được tịch mịch trên núi? Như vậy đi, mai cho ngươi nghỉ một ngày, xuống núi đi chơi đi.” Luyện Vô Thương vừa nói vừa mở rương quần áo, lấy ra vài bộ y phục sạch sẽ, ôm ra ngoài.

“Ngươi đi đâu vậy?” Lăng Liệt khẩn trương, hắn còn chưa nói hết mà!

“Ta đun một thùng nước, chuẩn bị tắm.” Luyện Vô Thương quay đầu cười, “Đúng rồi, ngươi hôm nay luyện kiếm đến người đầy mồ hôi, có muốn cùng tắm không?”

Lăng Liệt bị doạ nhảy dựng, hai tay liên tục xua xua: “Ta? Không, không!”

“Vậy ta đi.” Luyện Vô Thương chỉ thấy hắn thiếu niên mặt nộn (mặt mỏng, dễ xấu hổ), nói xong một câu, tự ý rời đi.

Vô Thương y muốn đi tắm!

Rất lâu rất lâu, trong đầu Lăng Liệt chỉ vang vọng một câu: y muốn đi tắm, đi tắm…

Nguy rồi! Mũi nóng lên, chất lỏng dinh dính chảy xuống. Lăng Liệt thầm kêu không ổn, bưng kín mặt, cuống quýt trốn về phòng mình. Cư nhiên chảy máu mũi, thực là mất mặt, may mà không bị Vô Thương nhìn thấy!

Thu thập xong xuôi, Lăng Liệt quay về giường nằm, khẽ thở ra.

Bản thân quả nhiên có chút kỳ quái, xuống núi giải sầu cũng tốt. Nói không chừng chính là vì ở trên núi lâu, mới có suy nghĩ kỳ quái như vậy.

Thế nhưng vì sao bản thân nghe Vô Thương muốn đi tắm, lại có phản ứng mạnh như vậy? Còn chảy máu mũi? Lúc đó chỉ cảm thấy có một cỗ nhiệt lưu từ tiểu phúc (bụng dưới) xông thẳng lên, vọt tới đỉnh đầu, trong đầu trống rỗng, máu liền chảy ra.

— ngươi có muốn cùng tắm không?

Một câu nói lơ đãng trước khi đi của Luyện Vô Thương nhảy vào trong đầu, nhất thời câu ra mơ mộng vô hạn. Lăng Liệt giống như có thể thấy trong sài phòng mịt mù hơi nước, khuôn mặt Luyện Vô Thương bị hơi nóng làm đỏ bừng, thêm vài phần quyến rũ bình thường không có. Theo ngón tay thon dài khẽ gạt, vạt áo tự nhiên trượt xuống dưới chân, lộ ra mảng lớn da thịt trước ngực và sau lưng…

Lăng Liệt “bùm” một tiếng xoay người ngồi dậy, xông ra ngoài!

Giữa sườn núi có một con sông nhỏ, hắn không chút nghĩ ngợi nhảy vào giữa sông!

Nước sông lạnh buốt thấm đến thắt lưng, cái nóng trong cơ thể bị xua tan đi, nhưng làm sao cũng không xua tan được lo sợ bất an trong lòng!

Trời ơi, hắn đang làm gì? Đối phương là trưởng bối của hắn, so với hắn lớn hơn mười mấy tuổi, lại là… nam nhân!

Hắn cư nhiên lại đối với một nam nhân mơ tưởng hão huyền, lại tưởng tượng dáng vẻ y tắm rửa, tưởng tượng thân thể y, thậm chí vuốt ve, hôn môi…

Hắn điên rồi, nhất định là điên rồi!

“A!”

Lăng Liệt đột nhiên cao giọng kêu to, hai tay liên tục vung vẩy, không ngừng đạp nước. Tầng tầng bọt nước bắn ướt mặt, vạt áo hắn, mà hắn, vẫn không chịu dừng lại.

Cá bơi trong nước, chim đậu trên cây, đều bị biến cố bất thình lình này làm kinh hãi, bơi ra bơi ra, bay đi bay đi.

Nguyệt quang như ngân, từng mảnh từng mảnh rơi trên mặt nước.

Mà trong nước, thanh niên như con thú bị vây hãm đang bất lực giãy giụa. Ban đêm, một thiếu niên đi vào thị trấn dưới chân núi, hắn không mục đích tiêu sái đi trên phố, vẻ mặt mê man, y phục dính sát vào người, hình như bị nước thấp ướt, còn chưa khô.

Thiếu niên này chính là Lăng Liệt, hắn ở trong sông ngâm nước lạnh hồi lâu, vẫn không cách nào đuổi đi phiền táo trong lòng, nghĩ thầm ta không thể cứ như vậy trở về, bằng không không biết sẽ đối với Vô Thương làm ra cái gì. Có thể khẳng định chính là bất kể làm ra cái gì, đều nhất định sẽ bị Vô Thương chán ghét!

Vô Thương từ trước đến nay vô dục vô cầu, ở trong lòng hắn giống như tiên nhân không thể nhúng chàm, cư nhiên sẽ có suy nghĩ như vậy, ngay cả bản thân Lăng Liệt cũng nhịn không được chán ghét chính mình.

Không dám trở về núi, đành phải xuống chân núi. Mặc dù đây là con phố sầm uất nhất trong thị trấn, nhưng vào ban đên, người cũng ít đi rất nhiều. Trên đường trống trải còn có thể đụng vào người, ngoại trừ cố ý tìm phiền phức, cũng chỉ có Lăng Liệt thần tư bất chúc. Đầy đầu hắn, chỉ có Vô Thương của hắn.

“Tiểu tử, đi thế nào cũng không nhìn, ngươi đụng vào đạo gia.”

— Vô Thương, ngươi biết không? Ta bây giờ rất khổ, ta cả ngày nghĩ tới đều là ngươi, nghĩ tới khuôn mặt ngươi, nghĩ tới dáng cười của ngươi, nghĩ tới dáng vẻ ngươi lúc múa kiếm, phong thái lúc thổi tiểu. Ban ngày nghĩ, ban đêm nghĩ, lúc luyện kiếm nghĩ, đang ngủ cũng nghĩ!

“Thế nào? Đụng vào người, rắm cũng không đánh, đã muốn đi?”

— ta muốn nắm tay ngươi, muốn ôm ngươi, muốn… hôn mặt ngươi, muốn… đối với ngươi lại không dám nghĩ, ta biết đây là không đúng, ngươi nhất định sẽ chán ghét ta, sẽ không tam tâm ta. Ngay cả bản thân ta cũng chán ghét chính mình! Ta làm sao có thế đối với ngươi nghĩ chuyện như vậy chứ? Thế nhưng ta lại kiềm chế không được…

“Này, đạo gia nói với ngươi đấy, đừng ở đây giả ngu!”

— Vô Thương, ta nghĩ đến ngươi tâm cũng đau đớn.

“Ta xem ngươi là tìm phiền phức!” Một quyền đánh qua, Lăng Liệt nhẹ nhàng tránh đi.

— Vô Thương, Vô Thương… ta nên làm gì bây giờ? Ngươi chỉ cho ta đi!

“A nha, tiểu tử, thân thủ không tồi, xem ra có luyện qua hai ngày công phu, vậy đừng trách đạo gia hạ thủ vô tình!”

“Leng keng” một tiếng trường kiếm rút ra khỏi vỏ, ánh sáng kia phút chốc chợt hiên lên trước mặt Lăng Liệt, cuối cùng kéo thần trí hắn trở về. Tập trung nhìn, đứng trước mặt là một đạo nhân thấp bé đang nổi giận đùng đùng, không khỏi mờ mịt hỏi: “Ta đắc tội ngươi sao?”

Đạo nhân lùn kia vừa cùng một tên đạo sĩ khác đi ra từ tửu lâu bên cạnh, rượu uống không ít, tính tình cũng nóng nảy theo. Gã không biết Lăng Liệt là thật sự hồ đồ, chỉ nghĩ hắn cố tình khiêu khích, giận đến cả người run lên: “Hảo tiểu tử, định gây khó dễ cho đạo gia, đúng không?”

“Ta không có…”

Lời còn chưa dứt, trước mắt bạch quang loé lên, một cơn gió lạnh chợt kéo tới, Lăng Liệt lấy làm kinh hãi, vội vàng nhảy lên né. May mà hắn phản ứng cực nhanh, trước ngực vẫn bị dính một lỗ, y sam bị rách, nhưng không bị thương.

Lăng Liệt vừa sợ vừa giận, bản thân rõ ràng cùng tên lùn này không thù không oán, gã lại động sát thủ, đúng là kẻ man rợ không thể nói lý. Hắn vốn không phải người ẩn nhẫn, có người tận lực gây phiền hà, nếu như không trả đủ, quả thực có lỗi với một thân võ công này. Chỉ là đạo sĩ lùn kia một chiêu chiếm lợi thế, liền không hề ngừng tay, chiêu thức vừa độc lại vừa cay, khắp nơi không rời chỗ yếu hại của Lăng Liệt. Lăng Liệt trong tay không kiếm, không dánh đánh bừa, đành phải lấy khinh công né tránh.

Trong tửu lâu có không ít người, nghe được bên ngoài có người đánh nhau, liền kéo ra cửa xem náo nhiệt, ai cũng không dám đi ra ngoài, chỉ có đồng bạn của đạo sĩ lùn kia, ở ngoài vòng chiến nhập trận.

Hắn thấy đạo sĩ lùn đánh lâu không xong, cũng đem kiếm thêm vào vòng chiến, hình thành thế hợp công. So với đạo sĩ lùn, kiếm thuật của hắn hình như kém hơn một chút.

Lăng Liệt chờ gã tới, hai tay khẽ gạt, cũng không biết thế nào, hai trường kiếm liền đánh vào nhau.

Đạo sĩ lùn cả giận nói: “Ngươi không phải giúp ta sao? Sao lại cản kiếm của ta?”

Vẻ mặt đạo sĩ kia mê muội: “Không phải, ta rõ ràng là muốn đâm hắn. Ai u!” Trên tay trống trơn, chính là Lăng Liệt thừa dịp gã phân tâm liền đoạt bảo kiếm.

Có kiếm nơi tay, tinh thần Lăng Liệt phấn chấn, đem kiếm chiêu học được từng chiêu thi triển, uy phong từng trận, sát khí rét người, nhất thời khiế hai người luống cuống tay chân. Một xảo chiêu đâm trúng cổ tay đạo sĩ lùn, gã cả kinh kêu một tiếng, trường kiếm rơi xuống đất.

Giành được thắng lợi, Lăng Liệt cũng không ngừng tay, trường kiếm trong tay bay lên bay xuống. Mọi người đứng ngoài xem chỉ thấy ngân quang từng điểm từng điểm, sáng lên giống như bạch hồng (cầu vồng trắng), nhanh như điện, nhất thời hoa cả mắt. Đột nhiên, bạch quang tán hết, kiếm khí toàn bộ tiêu tan, trường kiếm của Lăng Liệt chống xuống đất, khí định thần nhàn đứng đó. Lại nhìn hai gã đạo sĩ, liền xôn xao cười to.

Chỉ thấy hai người kia toàn thân y phục đều bị vết kiếm cắt rách, thành từng mảnh nhỏ dính trên người, lộ ra từng mảng da thịt. Đạo sĩ lùn kia đáng thương nhất, chỗ đùi bị hai vết, ngay cả tiết khố cũng bị cắt, lộ ra phân nửa cái mông.

“Không được nhìn, không được cười!” Đạo sĩ lùn mặt đỏ tía tai, hai tay che mông, nhảy về phía mọi người đang vây xem kêu loạn.

Mọi người nào có để ý gã, cười càng ác liệt.

“Cười nữa, cười nữa diệt cả nhà các ngươi! Biết đạo gia là ai không? Chúng ta là Lao Sơn phái!”

Vừa nghe đến “Lao Sơn phái”, tất cả mọi người thay đổi sắc mặt, lập tức giải tán.

Lăng Liệt mặc dù sinh ra ở võ lâm thế gia, nhưng lúc rời nhà tuổi còn nhỏ, với các môn các phái biết rất ít, Lao Sơn phái càng chưa nghe nói qua. Chỉ là thấy phản ứng của mọi người, nghĩ thầm “Lao Sơn phái” này có lẽ là bá chủ nơi đây. Thầm kêu hỏng bét, Vô Thương ghét nhất là hắn đi khắp nơi rước hoạ, việc này nếu như để Vô Thương biết, tai hoạ không nhỏ.

Chỉ nghe đạo sĩ lùn kia hỏi: “Xú tiểu tử, ngươi rốt cuộc là môn phái gì? Ngay cả Lao Sơn phái chúng ta cũng dám chọc! Mau mau xưng tên!”

Lăng Liệt đâu chịu nói ra tên thật, cười hì hì: “Ta là Thái Thượng lão quân môn hạ phái Tiêu Dao, có bản lĩnh tìm sư phụ ta báo thù a. Tiếp này!” Thuận tay ném trường kiếm trở về, thi triển khinh công, đi nhanh như chớp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.