Cũng không biết là trong lòng quá nóng vội hay là đối thủ không tín nhiệm người dưới trướng, ban đêm tứ hoàng tử cư nhiên tự mình dẫn người xông vào một tòa trạch viện ở ngoại ô kinh thành của Hoa Cẩn Niên.
Trong trạch viện đều là ảnh vệ được huấn luyện bài bản, tứ hoàng tử và tùy tùng của hắn chưa bao giờ chiếm được tiện nghi, còn bị một ảnh vệ làm bị thương cánh tay.
Hoa Cẩn Niên vốn sau chuyện ở Thương Mạn Sơn, đã đem trạch viện ngự ban này làm nơi nghỉ ngơi của ảnh vệ, tứ hoàng tử đêm tối đến thăm dò, ngược lại làm cho hắn tỉnh ngộ, tòa trạch viện này, có lẽ còn có đồ vật khác.
Ngày thái hậu mang theo Nhã Vinh từ hoàng tự trở về hành cung, đã tổ chức cung yến.
Hắn vốn sẽ đi cùng phụ hoàng mẫu hậu và thái hậu lão nhân gia, nghĩ rằng đợi mặt trời lặn rồi đến đại điện, nhưng Dao Y lại vội vàng chạy tới cầu kiến.
Dao Y là ảnh vệ mà hắn đặt ở bên cạnh A Vũ.
Mặc dù trên mặt hắn bất động thanh sắc, nhưng nghe Dao Y nói nhỏ bên tai, hắn liền nhíu mày.
A Vũ của hắn, sao có thể để cho người khác khi dễ?
Hắn cầm lấy chén trà, giả vờ không cẩn thận vẩy nước lên y phục, chắp tay: “Phụ hoàng, nhi thần làm bẩn y phục rồi, sợ là cần phải trở về thay.”
Phụ hoàng còn chưa lên tiếng, thái hậu đã cười nói: “Trở về thay đi, thay xong thì trực tiếp đến đại điện đi, ai gia có phụ hoàng mẫu hậu con đi cùng là được rồi.”
Hắn gật đầu lui xuống, lúc thay y phục, hắn suy nghĩ một chút rồi tháo ngọc bội ra, nhét vào trong tay áo.
Bước vào đại điện, hắn đương nhiên biết, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi trên người hắn.
Hắn nhìn chùm nho Tây Vực tiến cống trước mắt, nhớ tới nàng không thích ăn vỏ nho.
Vì vậy, hắn cầm lấy một quả nho, tao nhã bóc vỏ, đút cho A Vũ đang trợn mắt há hốc mồm trước trăm mắt dõi theo của mọi người.
Nghe thấy những người xung quanh hít hơi lạnh, A Vũ nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn.
Hắn ngừng bóc quả nho trong tay, quay đầu hỏi nàng: “Hôm nay lúc rời giường có nhìn thấy ngọc bội của ta không?” Dừng lại một chút, giống như là đang lẩm bẩm, “Có phải tối hôm qua bị rơi trên giường rồi không…”
Cả đại điện lặng ngắt như tờ, hắn rất hài lòng, đút cho A Vũ quả nho sáng bóng thứ hai.
Cung yến kết thúc, hắn đi ra muộn một chút, từ xa liền nhìn thấy người mà A Vũ đang nói chuyện cùng, chính là lục hoàng tử.
Lòng hắn chùng xuống, bước nhanh về phía trước, kéo A Vũ về phía mình.
Tứ hoàng tử và lục hoàng tử, chẳng qua là một con hồ ly và một con sói.
Chạng vạng, hắn nắm tay A Vũ tản bộ ở hành cung, A Vũ lẩm bẩm với hắn một câu, nói cảm giác nhìn lục hoàng tử hình như sắc mặt không tốt.
Nhưng lúc đó hắn quả thật không để trong lòng, chỉ vì lục hoàng tử bên kia đã có người hắn xếp vào, nhất cử nhất động đều có người báo cáo với hắn. Lục hoàng tử thích tì nữ kia, cũng là chuyện mà ai nấy trong phủ lục hoàng tử đều biết.
Đầu tháng chín, hồi cung, hắn vẫn như trước trực tiếp chuyển đồ đạc đến chỗ A Vũ.
Chuyện ngoài dự liệu là, tứ ca hắn lại có thể mời hắn so kiếm.
Trong lòng hắn biết, Hoa Ôn Huyền chẳng qua chỉ muốn thăm dò, người đả thương hắn (Hoa Ôn Huyền) ngày đó có phải là hắn (Hoa Cẩn Niên) hay không.
Vì vậy, hắn cố ý rơi xuống thế hạ phong, mà Hoa Ôn Huyền hạ thủ cũng không chừa đường sống, kiếm quẹt qua cánh tay phải của hắn, vạch ra một vết máu.
Hắn cười cười: “Kiếm pháp của tứ ca thật tốt.”
Sau khi bảo Lâm Chinh giúp hắn bôi thuốc, hắn liền đi đến Phượng Hi Cung.
Thỉnh an xong, mẫu hậu hắn từ tốn nói: “Bản cung luôn cảm thấy nha đầu Nhược Vũ kia không tệ, nghe nói phu thê hai người các ngươi hiện tại loan phượng hòa minh, cũng rất tốt.”
Hắn biết có ý gì đó trong lời nói của mẫu hậu: “Nhi thần...”
Nhưng mẫu hậu hắn lại cắt ngang: “Nàng đã cứu con, bản cung cũng rất cảm kích, nhưng Niên nhi, con phải biết rằng, dù sao nàng cũng là nữ nhi của thừa tướng, đạo lí nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, con không phải không hiểu.”
Mẫu hậu ra hiệu một cái, một cô cô tiến lên, hai tay cầm một gói thuốc.
Hắn lạnh lùng nói: “Mẫu hậu, đây là ý gì?”
Thanh âm mẫu hậu hắn không có bất kì gợn sóng nào: “Con sủng nàng, bản cung mặc kệ, nhưng nàng không thể có hài tử của con.”
Dứt lời, người bước về phía trước: “Niên nhi, mẫu hậu là vì tốt cho con.”
Hắn nở nụ cười: “Đúng là như vậy, có điều dùng thuốc thì khó tránh khỏi việc để lại dấu vết.”
Mẫu hậu hắn dường như có chút kinh ngạc, hắn tiếp tục nói: “Nhi thần nghe nói, trung cung luôn có bí thuật, đem thuốc và hương hoa niêm phong vào vòng tay, người đeo vòng sẽ không dễ có thai, hơn nữa cho dù là y giả, cũng rất khó nhìn ra.”
Mẫu hậu hắn trầm ngâm một lúc lâu, phái người lấy một cái tráp, từ trong tráp lấy ra một cái vòng tay sáng bóng: “Ngược lại vẫn là con suy nghĩ chu toàn.”
Hắn nhận lấy vòng tay, bàn tay dưới ống tay áo lại hơi run rẩy, hắn làm sao có thể không muốn hài tử của hắn và nàng, chỉ là hiện tại thì không được.
Không nói đến tình cảnh của hắn có nguy hiểm hay không, nếu A Vũ mang thai, e rằng ngoại trừ hắn, người người đều muốn lấy mạng của nàng và hài tử.
Bao gồm cả mẫu hậu của hắn, huynh đệ của hắn.
Bản thân hắn không còn sự lựa chọn nào khác, nhưng hắn không muốn đặt người mình yêu vào tình huống nguy hiểm dù là nhỏ nhất.
Tháng mười, Thẩm tướng quân hồi kinh.
Khi hắn còn nhỏ, Thẩm tướng quân ở trong kinh từng đưa hắn đi luyện võ, cũng xem như là ân sư mà hắn thụ nghiệp võ học.
Hoa Cẩn Niên vốn rất có thiên tư về kiếm thuật, lúc đó trong số mấy hoàng tử, Thẩm tướng quân luôn tán thưởng hắn nhiều nhất.
Đáng tiếc là, Thẩm tướng quân nửa đời chinh chiến, cùng phu nhân sinh ra bốn nam một nữ, bốn nhi tử lại không có ai kế thừa thiên phú võ học của phụ thân.
Giống Thẩm tướng quân nhất, cư nhiên là tiểu nữ nhi Thẩm Anh Văn.
Nghe nói, Thẩm tướng quân đóng quân ở Bắc Cương một năm nay, Thẩm Anh Văn lén lút chạy từ nhà đến quân doanh, nữ giả nam trang ở bên cạnh phụ thân, còn bị một số tướng sĩ biết chuyện trêu chọc là tiểu Thẩm tướng quân.
Võ tướng ở bên ngoài có bao nhiêu vất vả, chỉ có bản thân biết được. Thẩm tướng quân nhớ Thẩm Anh Văn là một nữ tử, không muốn nữ nhi ở lại biên cương chịu khổ, lần này khải hoàn hồi triều, liền sớm trình thư cho hoàng thượng, hi vọng có thể tìm được một hôn sự tốt cho Thẩm Anh Văn ở trong kinh.
Phụ hoàng đương nhiên nghĩ đến hắn đầu tiên.
Hắn chỉ nói: “Thẩm tướng quân hiện giờ uy h.i.ế.p được Bắc Lương, lập được công lao hiển hách, chỉ có một nữ nhi này, nếu lập làm trắc phi cho nhi thần thì không thỏa đáng.”
Phụ hoàng hắn cười: “Hôm nay con ngược lại rất khiêm tốn, trẫm lại cảm thấy, nữ nhi của Thẩm thị hắn làm trắc phi của thái tử Đại Tề ta, cũng xem như có vinh quang.”
Biết được hắn cự tuyệt cửa hôn sự này ở chỗ bệ hạ, mẫu hậu hắn rất tức giận, sáng sớm hôm sau, chân trước hắn vừa bước ra khỏi Đông cung, chân sau liền nhìn thấy Như Ý cô cô đứng ở cửa cung chờ hắn.
Hắn đi đến Phượng Hi Cung, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt không vui của mẫu hậu hắn, chỉ cười nói: “Tin tức của mẫu hậu đúng là linh thông.”
Mẫu hậu nhíu mày: “Con rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Hiện giờ Thẩm tướng quân nổi bật, tay cầm trọng binh, phụ hoàng con nhất định sẽ không để nữ nhi của Thẩm tướng quân gả cho người ngoài hoàng thất, con không cưới nàng, con muốn để ai cưới nàng đây?”
Hắn lười biếng ngồi lên ghế hoa văn: “Đương nhiên sẽ có người khác nguyện ý cưới nàng ta.”
Mẫu hậu tức giận đứng lên: “Niên nhi, hôm nay ta cũng không biết con đang nghĩ cái gì, con nói thật với mẫu hậu, có phải là bởi vì thái tử phi hay không?”
Hắn trầm giọng đáp: “Mẫu hậu, không liên quan đến A Vũ, là nhi thần thật sự không muốn cưới.”
Mẫu hậu thở dài: “Nói đến nàng thì con lập tức thay đổi ngữ khí, con còn nói không phải bởi vì nàng sao?”
Mẫu hậu đến gần, lời nói thành khẩn: “Đúng là nàng đã cứu con, mẫu hậu cũng cảm kích nàng... Nhưng con đừng quên, lúc trước vì sao con cưới nàng, đừng để nàng ngược lại trở thành kiếp nạn của con.”
Hắn ngẩng đầu cười cười: “Mẫu hậu yên tâm, nhi thần tự nhiên không quên.”
Chính là bởi vì không quên, mới càng cảm thấy hổ thẹn với nàng.
Trong cung tổ chức thi đấu cưỡi ngựa bắn cung vì nghênh đón Thẩm tướng quân khải hoàn hồi triều, Thẩm Anh Văn một thân cưỡi ngựa ra trận, quả thật cũng chiếm được hết nổi bật.
Ánh mắt mẫu hậu hắn nhìn Thẩm Anh Văn, càng lúc càng tràn ngập tán thưởng.
Giữa trận đấu, đột nhiên lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Ngựa của Thẩm Anh Văn đột nhiên bị kinh hãi, hắn và tứ hoàng tử cách nàng ta gần nhất, cứu nàng ta, chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay.
Mẫu hậu hắn lại thừa dịp chuyện này, thuận lí thành chương để cho Thẩm Anh Văn ở trong Phượng Hi Cung tĩnh dưỡng.
Vài ngày sau, buổi tối hắn và Nhược Vũ đọc sách dưới ánh nến như thường lệ, hắn nhạy bén cảm giác được người bên cạnh không yên lòng.
Nàng không đọc y thư, lại đọc thoại bản, chỉ là cuốn sách kia lật tới lật lui, chỉ luôn dừng lại ở một hai trang kia, hiển nhiên là đọc không vào.
Trước khi vào cửa, Dao Y đã báo với hắn, hôm nay A Vũ đã đi đến chỗ mẫu hậu.
Mẫu hậu có thể nói cái gì với nàng, hắn đương nhiên không thể rõ ràng hơn.
Hắn thở dài trong lòng, mặc dù đã đoán được nguyên nhân, nhưng đột nhiên rất muốn biết suy nghĩ của nàng.
Ai ngờ nàng mở miệng liền nói hắn cưới Thẩm Anh Văn.
Hiện giờ mẫu hậu bảo hắn cưới Thẩm Anh Văn, nàng cũng nói “Được”.
Chẳng lẽ chỉ cần hắn gật đầu, nàng có thể giúp hắn cưới một đám trắc phi về, chính mình gánh vác danh hào hiền lương thục đức, nhìn hắn cùng người khác ân ái?
Chẳng lẽ nàng sẽ không ghen vì hắn sao?
Rốt cuộc trong lòng nàng có hắn hay không?
Hắn đột nhiên có chút tức giận, ngữ khí cũng trở nên lạnh như băng: “Nàng hi vọng ta cưới nàng ta sao?”
Vành mắt người trước mặt bỗng chốc đỏ lên, thủy triều nơi khóe mắt cũng như ẩn như hiện, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng đáp một tiếng “Phải”.
Hắn nhìn nàng, chợt cảm thấy ít khó chịu hơn hẳn.
Hắn kéo nàng đang muốn đứng dậy lại, ôm vào trong ngực, thở dài: “A Vũ, ta sẽ không cưới nàng ta.”
Trong mắt nàng lóe lên lệ quang, còn sững sờ hỏi hắn tại sao.
Hắn nghĩ, có thể tại sao cái gì được chứ, đương nhiên là vì diễn xuất của nàng quá vụng về, khiến hắn muốn diễn cũng không diễn nổi nữa.
Hắn vui mừng vì A Vũ không biết diễn kịch, nhưng cũng lo lắng, ở trong thâm cung này, không biết diễn kịch, không biết được xem là tốt hay không tốt.
Ngày hôm sau, hắn đi đến Phượng Hi Cung một chuyến.
Mẫu hậu lấy cớ nói phượng thể không thoải mái nên không gặp hắn, nhưng lại cố ý để Thẩm Anh Văn đi ra tiễn hắn.
Thẩm Anh Văn trang điểm tinh xảo, một khuôn mặt tươi cười dịu dàng cùng hắn đi ra khỏi Phượng Hi Cung, đi được vài bước thì nàng ta đột nhiên kêu “Ái da” một tiếng.
Hắn quay đầu lại, Thẩm Anh Văn ngượng ngùng cười cười: “Điện hạ thứ lỗi, sợ là Anh Văn đã bị trẹo chân rồi.”
Hắn chỉ đứng yên, không hề di chuyển.
Thẩm Anh Văn đợi một lúc, sau đó tự mình cố gắng đi về phía trước vài bước, nũng nịu nói: “Điện hạ có thể đưa Anh Văn xuống hay không...”
Hoa Cẩn Niên cười đáp: “Nghe nói lúc Thẩm tướng quân đóng quân ở Bắc Cương, Thẩm tiểu thư vẫn luôn đi theo bên cạnh, cũng từng bị thương mấy lần.” Hắn dừng một chút, dường như vô ý nói: “Thẩm tiểu thư là một nữ tử, đã có thể dũng mãnh thiện chiến trên chiến trường, ra trận g.i.ế.t địch, e rằng chút trẹo chân này, cũng không có gì đáng ngại.”
Miệng của hắn, đối với người hắn không thích, luôn luôn không giữ mặt nể tình.
Huống gì, đêm qua A Vũ còn bởi vì người trước mắt mà khóc lớn một trận.
Thẩm Anh Văn chỉ ngơ ngác nhìn hắn, giống như đã hạ quyết tâm, đỏ mặt ngẩng đầu nói: “Anh Văn, Anh Văn tất nhiên vừa ý điện hạ, nhưng ngày đó gặp Nhược Vũ tỷ tỷ, tỷ tỷ nói mình bận rộn, không cho Anh Văn đi đến Đông cung...” Dứt lời, nàng ta lại cúi đầu lấy tay xoắn chặt khăn tay, ra vẻ bị làm khó: “Nghe cung nhân nói, Nhược Vũ tỷ tỷ đố kỵ, sợ sẽ không cho Anh Văn bước vào cửa Đông cung...”
Hắn cười khẩy trong lòng, A Vũ đố kỵ?
Nếu thật sự đố kỵ thì đã rất tốt rồi.
Hắn nói: “Nếu nàng ấy muốn đố kỵ, bản cung cũng không cho nàng ấy cơ hội này.”
Thẩm Anh Văn ngẩng đầu: “Hả?”
Hắn cười nói: “Nàng ấy quả thật bận rộn. Cho dù có đố kỵ thì bản cung cũng vui vẻ sủng nàng ấy, không có ý định cưới trắc phi.”
Sắc mặt Thẩm Anh Văn trở nên trắng bệch.
Hắn gọi Như Ý cô cô đến: “Thẩm tiểu thư mới đến kinh thành, mẫu hậu cứ luôn giữ người ở trong cung, thật có ý tứ, Thẩm tướng quân ở trong kinh cũng không phải không có phủ đệ, không bằng sớm để Thẩm tiểu thư hồi phủ, đi chơi khắp kinh thành mới phải.”
Nói xong, hắn liền xoay người rời đi.
Nghe nói đêm đó, Thẩm Anh Văn rời cung.
Mẫu hậu hắn cũng hiểu rõ hắn, biết hắn đã nhất quyết không cưới, nếu lại giữ Thẩm Anh Văn ở trong cung, sợ sẽ biến khéo thành vụng, ngược lại đắc tội Thẩm tướng quân.
Nửa tháng sau, Thẩm tướng quân liền cầu bệ hạ tứ hôn Thẩm Anh Văn cho tứ hoàng tử.
Cũng giống như Ninh Tuyết Tĩnh lúc trước, nghe nói Thẩm Anh Văn cũng là không phải tứ hoàng tử thì không gả.
A Vũ lo lắng hỏi hắn có hối hận hay không.
Hắn chỉ cảm thấy có chút hoảng hốt, nếu là hắn trước kia, có lẽ sẽ thật sự cưới Thẩm Anh Văn vào cửa, không chừng còn có thể nghĩ cách tranh đoạt một phen với tứ hoàng tử.
Hiện giờ, hắn lại chỉ muốn coi giữ A Vũ.
Có lẽ mẫu hậu nói đúng, nàng có thể thật sự là kiếp nạn của hắn, là tình kiếp mà cả đời này hắn cũng không vượt qua được.
Nàng khiến hắn đ*ng tình ở trong bức tường cung lạnh như băng này, đây là chuyện mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới.
Tháng tư năm sau, Nhã Vân xuất giá đi Bắc Lương hòa thân, phụ hoàng phái hắn và Thẩm tướng quân đi đưa tiễn.
Hắn nghĩ, nếu hắn là tứ ca, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt lần này.
Quả nhiên, đi được nửa đường, một đêm nọ, đã có thích khách tiến vào chỗ ở của hắn.
Cũng may hắn đã sớm có chuẩn bị, một phen kết thúc, thích khách cũng không chiếm được tiện nghi, chỉ là đã kinh động đến Thẩm tướng quân.
Thẩm tướng quân nhìn dấu vết đ.á.n.h nhau lưu lại trong phòng, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc là người nào muốn hại điện hạ?”
Hắn chống thanh kiếm, chỉ cười nhẹ: “Nếu tướng quân không buồn ngủ, có thể nói chuyện một chút không?”
Đêm đó, hai người ngồi gần nhau nói thật lâu, nói chuyện cả một đêm dài.
Khi đã thấy ánh nắng ban mai mờ nhạt, Thẩm tướng quân nói: “Điện hạ, thần chinh chiến nửa đời, kỳ thật cũng không có dã tâm gì khác. Dưới gối ngoại trừ bốn nhi tử, cũng chỉ có một nữ nhi là Anh Văn. Anh Văn từ nhỏ đã bị ta chiều hư, hành sự lỗ mãng tùy hứng, cùng ở trong kinh, thỉnh thái tử điện hạ và thái tử phi chiếu cố nhiều hơn.”
“Thần hôm nay chỉ mong Anh Văn cả đời này có thể bình an vui vẻ, đó đã là rất tốt rồi.”
Đội ngũ đưa tiễn hòa thân một đường đi tới Bắc Cương, lại gặp phải tuyết rơi.
Ngay cả Hoa Cẩn Niên, cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng tuyết rơi tháng tư, càng đừng nói đến Nhã Vân công chúa từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong thâm cung.
Thẩm tướng quân nhìn ánh mắt kinh ngạc của Hoa Cẩn Niên và Nhã Vân, cười nói: “Nơi này chính là như vậy, nếu đi về phía Bắc Lương, thì càng là đông dài hạ ngắn, tuyết rơi tháng tư thật sự cũng không tính là chuyện hiếm lạ gì.”
Nhã Vân cười nói với hắn: “Ngũ tẩu từng nói với ta, nghe nói mùa đông Bắc Cương khắp nơi đều tuyết phủ trắng xóa như tiên cảnh nhân gian, thế này xem ra, mùa đông ngược lại quả thật đáng mong đợi.”
Hắn cười, muội muội này của hắn, từ nhỏ thân thể đã yếu nhược, nhưng lại cực kỳ thông minh hiểu chuyện, cho dù hôm nay phải một mình gả đến nơi lạnh lẽo này, cũng chỉ thản nhiên đón nhận mà không oán trời trách đất.
A Vũ thường nói, tính tình Nhã Vân như vậy, mới càng khiến người ta đau lòng.
Hắn để lại hai ảnh vệ cho Nhã Vân, nói với muội muội: “Đại Tề đã thắng Bắc Lương, muội gả qua, bọn họ nhất định sẽ không dám bạc đãi muội, nhưng thế sự khó lường, chớ để bản thân không còn lựa chọn nào khác.”
Nhã Vân nghe xong, chỉ cười khổ: “Ngũ ca, ta đã gả đi rồi, còn có thể có lựa chọn khác sao?”
Hắn cười cười: “Đương nhiên là có.”
Nhã Vân vươn hai tay ra, đón lấy tuyết bay đầy trời: “Mặc dù chỉ là hi vọng xa vời, nhưng nếu có thể ở chung được với phu quân tương lai giống như ngũ ca ngũ tẩu, ta liền không có gì nuối tiếc.”
Trên đường hồi kinh, hắn nhận được mật thư của Dao Y.
Lục hoàng tử đã hoăng, bị tra ra là trúng phải độc tương khắc.
Trong thư còn nhắc tới, sau khi lục hoàng tử xảy ra chuyện, thái tử phi mỗi đêm đều ngủ không ngon giấc.
Vừa nghĩ đến nàng một mình ở nơi đó, hắn liền cảm thấy không yên lòng.
Mẫu hậu từng kể cho hắn nghe qua chuyện cũ của Đồng phi và Hòa phi, hắn cũng từng nghĩ tới, trong lòng Hoa Ôn Huyền, đối với dưỡng mẫu Hòa phi có phải thật sự giống như mẫu từ tử hiếu như trên mặt hay không.
Nhưng hắn không ngờ rằng, ngay cả lục hoàng tử, Hoa Ôn Huyền cũng không chịu buông tha.
Đêm đó hắn gặp ác mộng, trong mộng A Vũ bị một mũi tên xuyên thủng tim, lúc hắn giật mình tỉnh giấc, y phục toàn thân đều đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Ngày hôm sau, hắn liền mang theo Lâm Chinh, một nắng hai sương không ngủ không nghỉ chạy đi, thật sự trở về kinh thành sớm được mấy ngày.
Mãi cho đến khi rốt cuộc cũng nhìn thấy người mà hắn ngày đêm nhớ mong, tâm tư của hắn mới bình tĩnh lại.
Cũng may, A Vũ của hắn không sao.
Sáng sớm hôm sau, A Vũ ôm hắn nói, đêm qua nàng ngủ rất yên ổn.
Hắn cười cười, đêm qua hắn cũng đã có một giấc ngủ yên ổn nhất trong mấy ngày gần đây.
Hắn đi gặp phụ hoàng, phụ hoàng hắn lại già đi rất nhiều so với lúc trước khi hắn xuất phát đi Bắc Cương.
Hắn tự thỉnh để chính mình điều tra vụ án lục hoàng tử.
Lúc lục hoàng tử xảy ra chuyện, hắn cũng không ở trong kinh, cho nên lần này hắn tham gia điều tra vụ án, cũng không vi phạm pháp luật kỷ cương của Đại Tề.
Phụ hoàng hắn đỡ trán nói: “Con làm việc luôn luôn ổn thỏa, con và Hình bộ cùng nhau điều tra xem, là ai, rốt cuộc là ai đã hạ độc g.i.ế.t c.h.ế.t lão lục? Trong vòng năm ngày phải có được đáp án cho trẫm.”
Thủ hạ của hắn là Ngô Hạnh, làm việc ở Hình bộ, giỏi thẩm vấn người khác.
Lúc Ngô Hạnh đem lời thú tội của Tư Yên giao cho hắn, phản ứng đầu tiên của hắn chính là buồn cười.
Nữ nhi của Lâm Thần Tại? Lão tứ cũng thật khéo, có thể bài trí được ván cờ này.
Giống như lần đó ở Thương Mạn Sơn, lại là một kế sách tốt, một mũi tên trúng hai đích.
Chỉ là lần này, hắn (Hoa Cẩn Niên) đã trở lại, nhất định sẽ không thể để cho hắn (Hoa Ôn Huyền) đạt được ý nguyện.
Hắn nghĩ, A Vũ, có lẽ thật sự là ông trời phái xuống cứu hắn. Nếu như lúc bình thường xảy ra chuyện này, hoặc là lần này hắn không sớm hồi kinh, vụ án này, cũng sẽ không rơi vào tay hắn.
Sợ rằng đợi mấy ngày sau hắn mới trở về, thì có trăm miệng cũng không thể biện minh.
Mẫu hậu nói A Vũ cuối cùng sẽ hại hắn, lại không biết nàng đã cứu hắn bao nhiêu lần.
Ngô Hạnh bắt được bà lão mà Tư Yên nói, hỏi hắn: “Điện hạ, đây là một ván cờ tốt, điện hạ chuẩn bị đi phá như thế nào?”
Hắn cười cười: “Ai ở giữa bàn cờ, thì để cho người đó đi phá.”
Ngô Hạnh nói cho Tư Yên biết chân tướng, Tư Yên đương nhiên không tin.
Hắn gặp Tư Yên, nữ tử trước mắt vẻ mặt đề phòng, hắn đưa cho nàng ta một bức hoạ cuộn tròn: “Ngươi có thể lựa chọn rốt cuộc nên tin tưởng ai, bà lão kia, ta cho ngươi một cơ hội, tự mình đi hỏi bà ta chân tướng.”
Tư Yên đáp: “Ta làm sao biết được đây không phải là mưu kế mà các ngươi đã tính tốt?”
Hắn lắc đầu: “Ngươi không có lựa chọn, ngươi thông minh như vậy, muốn biết chân tướng thì tự mình đi tìm.”
Hắn nghĩ, trong kế hoạch của Hoa Ôn Huyền, hẳn là trước tiên Tư Yên sẽ bị phụ hoàng nhận ra nàng ta cũng không phải là nữ nhi của Lâm Thần Tại, lại có bà lão kia lên sàn diễn chỉ ra hết thảy đều do thái tử sai khiến, như vậy, cuối cùng tất cả mọi người tự nhiên đều sẽ cho rằng, hết thảy mọi chuyện đều là do Hoa Cẩn Niên hắn gây ra.
Mà bây giờ, hắn nhúng tay vào có thể khiến cho Tư Yên trực tiếp giằng co với bà lão kia trước mặt thánh thượng, đây chính là chỗ sơ hở của vở kịch này.
Mắt xích này, rất quan trọng.
Hắn thong thả uống một ngụm trà: “Về phần ngươi muốn bản cung phối hợp với ngươi như thế nào, bản cung tất nhiên vui vẻ cống hiến sức lực.”
Bà lão kia bị nhốt trong một cái nhà cũ hoang phế.
Bọn họ phối hợp với Tư Yên, diễn một vở kịch.
Tư Yên chạy trốn khỏi ngục thất, “cứu” bà lão ra, trên chiếc xe ngựa chạy trốn, than thở khóc lóc hỏi bà ta rốt cuộc chân tướng như thế nào.
Bà lão kia một mực khẳng định, hết thảy những sai khiến phía sau màn, là thái tử.
Bà ta khóc nói: “Thái tử mới là kẻ thù của ngươi, Tư Yên, thái tử mới là kẻ thù của ngươi, thái tử bắt trói tôn nhi của ta, là thái tử bảo ta làm như vậy.”
Tư Yên chảy nước mắt: “Nhưng ngươi làm sao biết nhất định là do thái tử làm? Bà bà, ngươi lại chưa từng gặp hắn...”
Bà lão lắp bắp nói: “Ta, ta đương nhiên đã gặp hắn, chính hắn bảo ta lừa gạt ngươi, Tư Yên...”
Tư Yên run rẩy mở một bức họa cuộn tròn ra, chỉ vào nói: “Người ngươi nói, có phải là hắn không?”
Chỉ là trên bức họa lại có đến ba người.
Bà lão kia sửng sốt một chút, lau nước mắt: “Trên bức họa thật sự nhìn không rõ lắm, kỳ thật, kỳ thật mỗi lần hắn đều ở rất xa, ngươi nghĩ xem, hắn tâm ngoan thủ lạt như vậy, mỗi lần nhất định đều sẽ giấu kín chính mình...”
Con người, một khi đã nói ra những lời nói dối mà họ không nghĩ đến trước, thì sẽ có đến trăm ngàn sơ hở.
Bà lão kia không phát hiện, trong lúc bà ta không ngừng giải thích, ánh mắt Tư Yên nhìn bà ta, đã càng lúc càng lạnh như băng.
Đợi một lúc sau, Tư Yên kêu dừng xe ngựa, đi xuống xe.
Bà lão kia vừa định hét lên thì đã bị người lên xe nhanh chóng hạ thuốc mê.
Hoa Cẩn Niên nhìn thấy Ngô Hạnh mang Tư Yên trở về, cười nói: “Nhanh như vậy sao?”
Tư Yên đáp: “... Đã đủ rồi, không cần nữa.”
Hoa Cẩn Niên ra hiệu cho Ngô Hạnh, Ngô Hạnh lấy ra một khối ngọc đưa cho nàng ta: “Trong nhà bà lão kia, đồ vật có quan hệ với ngươi phỏng chừng đã sớm bị tiêu hủy sạch sẽ, hiện giờ chỉ tìm được khối ngọc này, e rằng bà lão kia không nỡ vứt bỏ nên đã vụng trộm giấu đi... Điện hạ đã phái người tra hình dáng hoa văn được chạm khắc trên khối ngọc này, là của Tẩy Tâm Phái trên giang hồ. Chỉ là Tẩy Tâm Phái này vẫn bị người ta gọi là tà phái, nghe nói có thể giúp người khác thay đổi dung mạo và xóa bỏ ký ức, không biết có liên quan gì đến quá khứ của ngươi hay không?”
Nàng ta cười thảm một tiếng: “Ta sắp c.h.ế.t rồi, còn cần tìm những thứ này làm cái gì nữa?”
Hoa Cẩn Niên nói: “Ta có thể giữ lại mạng của ngươi.”
Nàng ta kinh ngạc mở to hai mắt: “Giữ lại mạng của ta, rồi lại làm quân cờ cho các ngươi sao? Ngươi đừng hòng.”
Hoa Cẩn Niên đứng dậy: “Ta cho ngươi một đêm để suy nghĩ, ngày mai ngươi sẽ phải gặp mặt thánh thượng, muốn giữ lại mạng, đi tìm quá khứ của ngươi, báo thù cho lão lục, hay là trực tiếp bị xử tử, ngươi tự mình chọn đi.”
Tư Yên cười thảm thiết: “Sống, rốt cuộc có ích lợi gì?”
Hoa Cẩn Niên nhìn thẳng hai mắt nàng ta: “Sống có lẽ vô dụng, nhưng c.h.ế.t rồi thì cái gì cũng không làm được.”
Ngày hôm sau, Tư Yên đã đến tìm hắn.
“Giữ lại mạng của ta, ngươi muốn cái gì?”
Hoa Cẩn Niên cười nói: “Chẳng qua chỉ làm chuyện ngươi am hiểu, diễn kịch mà thôi.”
Nàng ta đã diễn hai vở kịch ở chỗ bệ hạ.
Đầu tiên là diễn mình là nữ nhi của Lâm Thần Tại, bệ hạ tự nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra là giả, sau khi chịu cực hình, nàng ta mới run rẩy nói, chuyện mình làm đều là vì người trong lòng, nhưng lại không muốn nói ra người trong lòng là ai.
Hình bộ cầm các loại vật chứng mà Hoa Cẩn Niên đã bài trí sẵn trước đó đi thẩm vấn nàng ta, nàng ta mới “sụp đổ” khai ra tứ hoàng tử.
Tất cả diễn xuất đều như mây trôi nước chảy, làm cho người ta không chút nghi ngờ.
Ngay cả Hoa Cẩn Niên nghe xong, đều cảm khái với Ngô Hạnh: “Diễn xuất của nàng ta thật sự tốt, nếu là ở hậu cung, e rằng có thể thành đại sự.”
Sau khi hành hình, Ngô Hạnh đến gặp hắn, hắn hỏi: “Người đi rồi?”
Ngô Hạnh đáp: "Đi rồi, nhưng để lại một cái khăn tay." Nói xong liền trình lên một cái khăn tay cho hắn.
Hắn nhận lấy khăn tay, chỉ thấy một góc của khăn tay có thêu một chữ “Tư”.
Ngô Hạnh nói: “Nàng ta nói, nếu như có thể, muốn để cho cái khăn tay này, cùng tuẫn táng ở hoàng lăng.”
Hắn nhìn khăn tay, chỉ thở dài ở trong lòng.
Trong khoảng thời gian tứ hoàng tử bị cấm túc, hắn lại đi đến trạch viện ở ngoại ô kinh mấy lần, nhưng cũng tìm không thấy vật gì khác thường.
Hôm nay hắn lại mang theo Vân Hạc cùng đi trạch viện, Vân Hạc mới đầu chẳng qua chỉ cầm quạt tùy ý gõ vài cái, đột nhiên dừng lại ở trước một bức tường: “Cẩn Niên, cái này, phía sau bức tường này...”
Hắn và Vân Hạc tìm tới tìm lui, rốt cuộc cũng tìm được cơ quan phía sau một bức họa.
Mở ra, bên trong lại là một quyển sách, hắn và Vân Hạc cùng nhau lật xem, đều cảm thấy sống lưng phát lạnh, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Bảy mươi bốn năm trước, Đại Tề đã từng xảy ra một cuộc nổi dậy công thành của quân khởi nghĩa.
Đến nay sử sách ghi lại, đơn giản là hoàng đế Thiện Tông lúc bấy giờ anh minh thần võ, từng bước đ.á.n.h tan quân khởi nghĩa.
Nhưng những gì quyển sách này ghi lại, lại là lúc đó quân khởi nghĩa đã nhanh tiến vào hoàng cung, kinh thành toàn tiếng kêu than dậy trời đất, hoàng đế Thiện Tông không còn cách nào khác, đành phải cho cấm vệ quân dùng một loại thần dược đến từ Man Cảnh.
Cấm vệ quân dùng xong thần dược này, khí lực tăng lên gấp hai mươi lần, một người có thể đ.á.n.h lại trăm người.
Có thần dược tương trợ, tình thế nghịch chuyển, quân khởi nghĩa cuối cùng cũng bị đ.á.n.h tan.
Những người đã dùng qua thần dược, không lâu sau thân thể liền khô kiệt mà c.h.ế.t.
Dù sao ban đầu cũng là lừa gạt những cấm vệ quân này uống thần dược, hoàng đế Thiện Tông sợ oan hồn của bọn họ đến đòi mạng, liền đốt phương thuốc thần dược, g.i.ế.t vu y của Man Cảnh, xây dựng từ đường cho những người đã c.h.ế.t, cũng lập lời thề con cháu hậu nhân sau này của Hoa thị, sẽ không bao giờ dùng phương pháp này lần nữa.
Nhưng quốc sư lúc đó đã bí mật ghi chép lại phương thuốc thần dược và những chuyện này, cũng đem quyển sách này giấu trong trạch viện ở ngoại ô kinh thành của mình.
Sử sách ghi lại, năm thứ hai sau khi quân khởi nghĩa bị đ.á.n.h tan, quốc sư vì phạm tội mà cả nhà bị xử trảm.
Tòa trạch viện này cuối cùng đã thuộc về hoàng gia, sau nhiều lần lưu chuyển, bây giờ lại đến tay Hoa Cẩn Niên.
Lật quyển sách đến trang cuối cùng, là phương pháp bào chế thần dược.
Vân Hạc nói: “Ngươi nói xem, lão tứ đến thăm dò trạch viện này của ngươi, chẳng lẽ hắn đã sớm biết chân tướng bảy mươi bốn năm trước kia? Cho nên hắn đến, là muốn thần dược này?”
Hoa Cẩn Niên trầm mặc thật lâu, ra ngoài lấy một chậu than.
Vân Hạc trợn to hai mắt: “Chúng ta vừa mới tìm được bảo bối, ngươi không phải là muốn đốt đi đó chứ?”
Hoa Cẩn Niên ném sách vào trong lửa: “Loại tà pháp này, càng sớm đốt đi càng tốt. Huống hồ, lão tứ đã biết quyển sách này tồn tại, sợ là đã động tâm tư, nếu giữ quyển sách này lại thì hậu hoạn vô cùng.”
Vân Hạc đáp: “Nói cũng đúng, có điều hôm nay lần này, xem như làm giàu kiến thức.”
Đoạn thời gian đó, trôi qua cũng xem như yên ổn, hắn thật hi vọng cuộc sống như vậy có thể kéo dài, nhưng cũng không thể không phòng ngừa chu đáo.
Hắn mua một sơn trang ở giao giới Tề - Nhạc, trong sơn trang đều được bố trí theo sở thích của A Vũ.
Vạn nhất hắn thua, ít nhất hắn cũng phải bảo vệ nàng bình an.
Chỉ là loại ngày tháng êm đềm ở mặt ngoài này cũng không được bao lâu.
Đầu tiên là Thẩm Anh Văn bị sẩy thai ở hành cung, Ninh Tuyết Tĩnh muốn hãm hại A Vũ chưa thành, sau lại có Ninh thừa tướng ở trên triều đường công khai phản đối thái tử giám quốc.
Hắn biết, Hoa Ôn Huyền, đã không nhịn được mà muốn xuất thủ rồi.
Nhưng ngay cả A Vũ, hắn cũng không bảo vệ tốt nàng.
Hắn chỉ đi Bái huyện một chuyến, A Vũ đã bị người ta hạ độc.
Hắn biết được tin tức liền vội vàng hồi cung, A Vũ đã nhắm nghiền hai mắt nằm trên giường, có gọi thế nào cũng không tỉnh.
Trịnh y nữ nói A Vũ bị trúng độc hoa yểm, trúng loại độc này, mặc dù không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sẽ bị vây khốn trong ác mộng không tỉnh.
Hắn xông vào Phượng Hi Cung, nói với mẫu hậu hắn đang ngắt hoa: “Mẫu hậu, có phải là người không?”
Mẫu hậu nhìn hắn, thở dài: “Chẳng qua chỉ là một cái hoa yểm, con đã thiếu kiên nhẫn đến thế rồi sao? Nếu địch thủ của con bắt nàng, có phải ngay cả giang sơn này con cũng muốn chắp tay nhường đi không?”
Mẫu hậu xoay người, lạnh nhạt nói: “Ta chẳng qua chỉ nhắc nhở con một chút, ta sẽ không g.i.ế.t nàng, nhưng có người sẽ g.i.ế.t nàng.”
Hắn thất hồn lạc phách trở lại Đông cung, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của A Vũ, mới hiểu được, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, chỉ cần A Vũ còn ở lại trong cung, mặc kệ hắn có phái nhiều ảnh vệ đi theo nàng, chung quy vẫn luôn nguy hiểm.
Vào đêm thứ hai hắn không ngủ không nghỉ chăm sóc A Vũ, Trịnh y nữ tiến đến nhẹ giọng nói: “Điện hạ vẫn nên đi nghỉ ngơi đi, loại khổ cực như vậy, thân thể sắt thép cũng không chịu nổi.”
Hắn lắc đầu, nhẹ nhàng xoa trán A Vũ: “Độc hoa yểm mài lòng, nàng lại nhát gan, nếu ta không nắm tay nàng, nàng nhất định sẽ sợ hãi trong mộng.”
Hắn hạ quyết tâm, ngẩng đầu nói: “Trịnh y nữ, ngày mai mời đến thư phòng của bản cung nói chuyện một chút.”
Hắn muốn Trịnh y nữ và Lạc Trạm hỗ trợ, lừa gạt A Vũ xuất cung.
A Vũ đã tỉnh lại, hắn vốn nên xông vào phòng ôm lấy nàng, an ủi nàng, nói nàng đừng sợ hãi.
Nhưng hắn đành phải đè nén mọi cảm xúc trong lòng xuống, ở thư phòng Đông cung, viết ra ba chữ “Thư hòa ly”.
Hắn đã tính toán xong hết thảy, an bài tốt tất cả mọi người phối hợp với hắn, rốt cuộc cũng lừa gạt được nàng.
Vào đêm A Vũ theo Trịnh y nữ rời cung, hắn dùng một ngọn lửa thiêu rụi tẩm điện của nàng.
Bên cạnh hắn, chỉ để lại Lâm Chinh và hai ảnh vệ, những ảnh vệ còn lại, đều một đường hộ tống A Vũ đến sơn trang.
Trước khi A Vũ rời đi, Ninh thừa tướng đột nhiên cáo lão hồi hương, sau đó lại sinh bệnh nặng, hôn mê bất tỉnh.
Phụ hoàng lần này bệnh nặng, sợ cũng rất khó chống đỡ.
Sự vụ lớn nhỏ trong triều đều rơi vào trên người hắn, không còn ai phản đối hắn giám quốc nữa.
Hắn hành sự quả quyết, người trong triều càng thêm tán thưởng năng lực của hắn, tứ hoàng tử cũng dần dần rơi vào thế hạ phong trong trận chiến này ở triều đình.
Vân Hạc xách rượu đến tìm hắn, nói với hắn: “Ngươi làm như vậy cũng đúng, chờ tất cả mọi chuyện đều kết thúc, đón nàng về lại là được.”
Hắn cười cười: “Ngươi đối với ta có lòng tin như vậy?”
Vân Hạc ngửa đầu uống cạn một chén rượu: “Đúng vậy, thiên hạ này còn có ai xứng đáng với vị trí đó hơn ngươi.”
Chỉ là bọn họ cũng không dự liệu được, mặc dù hắn và Vân Hạc đã đốt quyển sách bí thuật thần dược, Hoa Ôn Huyền vẫn tìm được một vu y Man Cảnh.
Vào đêm thứ hai sau khi phụ hoàng băng hà, Hoa Ôn Huyền liền dẫn người xông vào Trường Nhạc Cung.
Kỳ quái chính là, cấm vệ quân được huấn luyện bài bản, lại hoàn toàn không địch lại được người mà Hoa Ôn Huyền mang đến.
Những người này giống như là tử sĩ không hề có suy nghĩ cảm xúc, đi đến đâu máu tươi chảy ròng ròng đến đó, không riêng gì hộ vệ hoàng cung, ngay cả cung nữ tay không tấc sắt cũng không buông tha.
Trong cung máu chảy thành sông, hắn biết, Hoa Ôn Huyền đã hạ quyết tâm muốn đế vị này.
Hai người bọn họ bằng tuổi nhau, Hoa Ôn Huyền từ nhỏ đến lớn, kỳ thật đều không cam lòng ở dưới hắn.
Ngô Hạnh lúc đó cũng ở Trường Nhạc Cung với hắn, đột nhiên hồi tưởng lại: “Trước đây Hình bộ từng bắt được một vu y điên điên khùng khùng từ Man Cảnh tới, theo chính hắn nói, hắn biết làm một loại thuốc, sau khi uống xong người sẽ có khí lực lớn vô cùng, hơn nữa bị thương cũng sẽ không cảm thấy đau đớn. Người này đã mất tích hơn ba tháng, Hình bộ cho rằng hắn sớm đã chạy trốn khỏi Đại Tề, như vậy xem ra, người của tứ hoàng tử, giống như đã uống thuốc của vu y này.”
Hắn nghĩ, hẳn đây chính là báo ứng mà hoàng đế Thiện Tông sợ.
Năm đó ông ta dùng thần dược Man Cảnh g.i.ế.t quân khởi nghĩa, hiện giờ con cháu của ông ta lại dùng cách đó để tiến công vào hoàng cung.
Lâm Chinh khuyên nhủ: “Điện hạ, nếu thật sự như lời Ngô đại nhân nói, cấm vệ quân căn bản không địch lại những tử sĩ kia, chuyện tứ hoàng tử xông vào, chỉ là vấn đề thời gian, điện hạ xem có nên sớm tính toán hay không...”
Trầm mặc một lúc sau, hắn nói: “Rút tất cả các cấm vệ quân.”
Lúc Hoa Ôn Huyền g.i.ế.t đến Trường Nhạc Cung, bên trong đại điện, chỉ có một mình Hoa Cẩn Niên đang đứng.
Hắn chắp tay mà đứng, đưa lưng về phía Hoa Ôn Huyền.
Người của Hoa Ôn Huyền, cũng thương vong không ít.
Đám tử sĩ chỉ còn lại mấy người còn sống, hơn nữa trên người cũng đã thấy máu tươi chảy ròng ròng, mặc dù bọn họ không cảm thấy đau, nhưng theo lời trong quyển sách kia, sợ là cũng không sống được bao lâu nữa.
Hoa Cẩn Niên xoay người nói: “Trước khi phụ hoàng đi, từng nói không muốn trên tay Hoa gia dính máu tươi của người vô tội, ân oán của hai người chúng ta, thì để cho huynh đệ chúng ta tự mình giải quyết đi.”
Hoa Ôn Huyền cười trào phúng: “Bên cạnh ta còn có người, bên cạnh ngươi còn có ai? Chẳng lẽ đều chạy hết rồi sao? Ngươi sợ là không thể thắng được ta, đúng không?”
Hoa Cẩn Niên mỉm cười: “Tứ ca, ngươi chưa từng chân chính thắng ta trên kiếm thuật phải không? Ngươi có phải sợ thua hay không?”
Hắn rút kiếm ra: “Nếu có thể đường đường chính chính thắng ta, vị trí này chính là của ngươi.”
Bốn chữ “đường đường chính chính”, hắn gằn giọng rất nặng.
Hắn biết, Hoa Ôn Huyền, vẫn luôn muốn thắng hắn.
Hoa Ôn Huyền sửng sốt một chút, lập tức cười: “Được.” Sau đó phất tay để cho những tử sĩ kia lui xuống, cũng rút kiếm ra: “Hôm nay ta liền đường đường chính chính thắng ngươi.”
Trong đao quang kiếm ảnh, hắn dần dần chiếm thế thượng phong.
Nhưng ở cửa lại đột nhiên hiện lên một thân ảnh mặc y phục màu vàng nhạt.
A Vũ?
Hắn biết chiếc váy này, năm đó thái hậu ban cho nữ quyến các cung lụa Giang Nam tiến cống, lúc A Vũ nhàn rỗi đã tự mình vẽ hoa văn kiểu mẫu, váy này, là hắn bảo Thượng Y Cục làm.
A Vũ không phải đang ở sơn trang sao?
Làm sao lại ở đây?
Một khắc thất thần này, trên chiến trường là điểm chí mạng.
Hoa Ôn Huyền nhìn thấy cơ hội, đ.á.n.h rơi kiếm trong tay hắn, chĩa thẳng thanh kiếm vào cổ họng hắn.
Giờ phút này, hắn mới nhìn rõ, bóng người màu vàng nhạt đứng ở cửa, cũng không phải A Vũ, mà là trưởng tỷ của nàng, tứ hoàng tử phi Ninh Tuyết Tĩnh.
Hắn cười, nhìn về phía Hoa Ôn Huyền: “Đây chính là đường đường chính chính mà ngươi nói sao?”
Hoa Ôn Huyền sửng sốt một chút, theo ánh mắt của hắn quay đầu nhìn lại, trong mắt cũng tràn đầy kinh ngạc: “Tuyết Tĩnh?”
Ninh Tuyết Tĩnh bước vào, thở hổn hển nói: “Thái tử điện hạ, thắng làm vua thua làm giặc, ai nói lúc quyết đấu sẽ đường đường chính chính cái gì chứ?”
Ánh mắt Hoa Ôn Huyền hơi tối lại, im lặng một lúc lâu, mũi kiếm hơi dùng sức trượt xuống, lập tức hình thành một vết máu trên cổ hắn.
Hắn nhắm mắt lại.
Ninh Tuyết Tĩnh nói đúng, thắng làm vua thua làm giặc, hắn quả thật đã thua rồi.
Chỉ là cuối cùng bọn họ lại không g.i.ế.t hắn.
Bởi vì không tìm thấy ngọc tỷ.
Ninh Tuyết Tĩnh vì muốn hắn nói ra tung tích ngọc tỷ, đã hạ độc hắn.
Hoa Cẩn Niên nhớ lại nữ tử hoạt bát đáng yêu ngày trước ở bên cạnh Nhã Vinh, không khỏi bật cười: “Tuyết Tĩnh, ngươi muốn làm hoàng hậu đến như vậy sao?”
“Không tiếc đóng giả làm A Vũ, để cho ta phân tâm, ngươi muốn làm hoàng hậu đến như vậy sao?”
Nàng ta cắn môi: “Ai cũng làm vì bản thân mình, thái tử điện hạ không phải cũng giống như thế sao?”
Hoa Cẩn Niên lắc đầu: “Ngươi đi đi, các ngươi quả thật đã thắng rồi, cũng có thể g.i.ế.t ta, nhưng ta sẽ không giao ngọc tỷ cho Hoa Ôn Huyền.”
Dùng loại phương pháp này để leo lên đế vị, hắn nghĩ phụ hoàng cũng sẽ không đồng ý để hắn giao ngọc tỷ ra.
Lúc Ninh Tuyết Tĩnh rời đi, quay đầu lại lạnh nhạt nói: “Thái tử ca ca, kỳ thật chúng ta có rất nhiều thời gian, mặc dù ngươi đã đưa hoàng hậu đến hoàng tự, nhưng lúc này người của bà ta cũng đã ở trong tay chúng ta. Ngươi vẫn nên suy nghĩ thật kỹ, nếu ngươi không giao ngọc tỷ ra, độc này sẽ phát tác mỗi ngày, đau đớn xương cốt, cũng không phải người bình thường có thể chịu đựng được.”
Nơi hắn bị giam cầm, là địa lao trong cung.
Lúc Vân Hạc tìm được hắn, hắn đã bị độc tố giày vò đến c.h.ế.t đi sống lại.
Mặc dù Vân Hạc đã đ.á.n.h ngất thị vệ canh gác, nhưng Hoa Cẩn Niên vẫn không đứng dậy nổi, làm sao để mang hắn chạy ra khỏi cửa cung, cũng là một vấn đề.
Vân Hạc cắn răng, hai mắt đỏ tươi, nói với Lâm Chinh đi cùng: “Nếu không thì g.i.ế.t trở ra đi.”
Hoa Cẩn Niên lắc đầu: “Hôm nay cả người ta vô lực, hai người các ngươi vừa muốn bảo vệ ta vừa muốn khống chế địch. Cho dù kiếm thuật của ngươi tốt, lấy một địch mười thì còn có thể, nhưng lấy một địch một trăm thì khả thi không?”
Hắn nhắm mắt lại: “Nếu muốn cứu ta, ngày mai đợi hắn đăng cơ, ngươi ở phía trước an bài thích sát, sau đó đón ta ra ngoài từ phía sau, ta biết trong cung còn có một mật đạo. Nhớ kĩ, đừng dùng người của vương phủ ngươi.”
Khóe miệng Vân Hạc nhếch lên một nụ cười: “Ta đương nhiên biết.”
Ngày Hoa Ôn Huyền đăng cơ, Vân Hạc mang theo ảnh vệ của hắn, cùng người thích sát phía trước nội ứng ngoại hợp, thừa dịp hỗn loạn cứu hắn ra.
Vân Hạc đặt hắn vào một trạch viện bí ẩn, hắn hỏi: “Mẫu hậu đâu?”
Vân Hạc đáp: “Yên tâm, lúc chúng ta cứu ngươi đã cùng hành động, vừa rồi nhận được tin tức, đã cứu được từ trong hoàng tự ra.”
Khuôn mặt trắng bệch của hắn kéo ra một nụ cười: “Lần trước quên nói, nhanh như vậy đã có thể tìm được địa lao, không hổ là ngươi.”
Vân Hạc nhịn không được mà chửi ầm lên: “Nhanh cái rắm! Lão tứ nói với bên ngoài là ngươi đã c.h.ế.t, ta và ảnh vệ tìm cả hai tháng mới tìm được địa lao kia. Ta mỗi ngày giả bộ làm tôn tử ngoan ngoãn trước mặt lão tứ, còn giao ra binh quyền của vương phủ, lúc này mới có được sự tín nhiệm của hắn.”
Vân Hạc nói tiếp: “Ngươi đừng nói ta không có cốt khí, nếu ta không giao nộp binh quyền, phỏng chừng cô cô và dượng của ngươi, còn có ta, đều sẽ ngồi xổm trong lao. Mọi người đều vào trong lao ngồi rồi thì ai sẽ đi cứu ngươi? Mấy người Ngô Hạnh bọn họ bởi vì không muốn quy thuận, hiện tại cũng đều đã ở trong lao, những mưu sĩ này của ngươi, tuy nói tâm tư kín đáo mưu lược, nhưng chính là khí tiết quá cao, quá cứng nhắc...”
Hắn chịu đựng cơn đau khắp người, nói: “Ngươi truyền tin tức cho bọn Ngô Hạnh, nói với bọn họ, đều phải đầu hàng.”
Vân Hạc ngẩn người, nhìn thấy hắc quang hiện lên trong mắt hắn, lập tức cười nói: “Cũng đúng, giữ lại núi xanh ở đây, không sợ không có củi đốt.”
“Trước kia bọn họ cho rằng ngươi đã c.h.ế.t, mới không muốn quy thuận, hiện giờ nếu biết ngươi còn sống, nhất định sẽ nằm gai nếm mật, chờ ngươi trở về.”
Hắn nhắm mắt lại, đột nhiên ý thức được có cái gì không đúng, hắn nói: “Ảnh vệ của ta, sao lại đều ở kinh thành? Không phải là, không phải là…”
Vân Hạc đưa thuốc cho hắn, nói: “Ừm, ngươi phải biết chuyện này, Nhược Vũ, nàng... biết rồi.”
Hắn mở to hai mắt: “Cái gì?”
Vân Hạc liếc nhìn hắn một cái: “Ngươi cho rằng chỉ cần lừa gạt nàng, cái gì nàng cũng không biết sao? Ta nghe ảnh vệ của ngươi nói, nàng nghe được tin ngươi c.h.ế.t, thiếu chút nữa đã nhảy từ trên vách núi xuống, cũng may Trịnh y nữ và các ảnh vệ khác chạy tới, nói ngươi còn có đường sống, nàng mới chặt đứt tâm tư đi theo ngươi.”
Hắn chỉ cảm thấy tim mình sắp ngừng đập, loại cảm giác này so với độc phát còn khó chịu hơn: “Ngươi nói, A Vũ, nàng như thế nào rồi?”
Vân Hạc thở dài, đưa ra một cái hà bao, Hoa Cẩn Niên run rẩy mở ra, bên trong chỉ có một thẻ trúc, mặt trên viết bốn chữ.
“Chờ quân trở về.”
Loại độc ăn mòn xương cốt hơn hai tháng, đều không địch lại được một mảnh thẻ trúc mỏng manh này.
Nhưng hắn lại không trực tiếp trở về sơn trang.
Một là vì hắn còn có một số chuyện cần phải an bài thỏa đáng, hai là vì độc này khó giải, phải liên tục uống thuốc mỗi ngày, đến mấy tháng mới có thể hoàn toàn đào thải được độc tố.
Một khi độc phát tác, đau đớn khó nhịn, hắn sợ A Vũ nhìn thấy sẽ quá thương tâm.
Hắn đưa mẫu hậu đến một trấn nhỏ hẻo lánh ở Giang Nam, chính mình cũng ở ẩn tại nơi đó, vừa giải độc, vừa dưỡng thương.
Mẫu hậu hắn nhìn hắn, chỉ nói: “Hiện giờ ta cũng không biết, nàng rốt cuộc là kiếp nạn của con, là may mắn của con, hay là số mệnh chú định của con.”
Hắn cười cười: “Có lẽ chính là số mệnh chú định.”
Mẫu hậu hắn thở dài: “Nếu đã là số mệnh, thì đi gặp nàng sớm một chút đi.”
Hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời, Trung Thu, sắp đến rồi.
Mẫu hậu hắn vậy mà không muốn rời khỏi trấn nhỏ này, người nói cảnh sắc Giang Nam rất tốt, người muốn quãng đời còn lại đều sẽ ở đây, ngắm hoa nở hoa tàn, mặt trời mọc mặt trời lặn.
Nhìn ánh mắt lãnh đạm của mẫu hậu, hắn biết, những thứ trước kia người chấp nhất, cuối cùng cũng đã nhìn ra mà buông xuống.
Hắn vội vã lên đường trong mấy ngày, chịu đựng nỗi đau của dư độc ngẫu nhiên phát tác giữa đường, rốt cuộc vào đêm Trung Thu kia, hắn cũng đã nhìn thấy được người mà hắn ngày đêm nhớ mong.
Nàng đang ngồi trên bậc thềm y quán, trong tay cầm một bình rượu, mang theo bộ dáng hơi say mà hắn quen thuộc, hai mắt mê ly nhìn bầu trời.
Mưa phùn lất phất, hắn cầm chiếc ô giấy dầu, đi về phía nàng.
“Tại hạ đi ngang qua, có thể thưởng rượu cùng cô nương hay không?”