Túy Hồng Y

Chương 35: Cha thỏa hiệp



Một ngày một đêm không ăn không uống, Đường Thiên Gia nằm trên giường, thấy cả người vô lực, đến cả khí lực để tiếp tục ngủ cũng không có, thế nhưng bên ngoài vẫn không có bất luận động tĩnh gì… Hắn thực rất sợ, hắn sợ Đường Tử Ngạo căn bản sẽ không vì hắn tự tổn hại thân thể mà thương tiếc, sợ hắn vô pháp tiếp thu tình cảm của mình, sợ từ giờ giữa hai người sẽ thêm khoảng cách, càng sợ hắn sẽ hờ hững, xa lánh mình.

Nghĩ đến bao nhiêu khả năng ấy, lòng Thiên Gia đã như bị một lưỡi dao tinh tế chầm chậm nhay cứa, máu huyết theo vết thương ào ạt trào ra, đau đớn đến tê tái.

Hắn quay mặt vào tường, bấu chặt lớp chăn, hai mắt vô thần, nỗi hoang mang đã tới đỉnh điểm, vạn nhất… hắn bỗng nhiên chán ghét mình, vạn nhất hắn căn bản không để tâm mình ở đây tự dằn vặt ra sao, vạn nhất hắn đã cứng rắn hạ quyết tâm muốn ép mình từ bỏ ý niệm kia… vô số vạn nhất, khiến Thiên Gia cảm giác như luồng khí lạnh quanh thân đã len lỏi thấm sâu tận cốt tủy hắn, đau đớn châm chích khiến miệng hắn cứng đờ không sao mấp máy nổi, hắn cố sức cuộn mình lại gắt gao hơn, toàn thân run lẩy bẩy.

Thời khắc hắn sắp thực sự tuyệt vọng, đột nhiên tiếng đẩy cửa cọt kẹt vang lên, tiếp đến là tiếng bước chân quen thuộc đến ghi khắc trong lòng, một thoáng sau tiếng thở dài thật khẽ của người nọ cùng khí tức chỉ thuộc về một mình hắn đã bao bọc lấy Đường Thiên Gia, hắn chợt nghĩ nhẫn nhịn lâu như vậy… rốt cuộc cũng có chút kết quả rồi. Đường Thiên Gia nhắm nghiền mắt, cắn răng bặm môi, không hé một lời.

Đường Tử Ngạo đặt bát thuốc mới sắc xuống bàn, bước tới bên giường, xốc chăn lên, ôm thân thể Đường Thiên Gia đang nằm quay lưng về phía hắn dậy, để hắn vẫn cuộn tròn dựa vào người mình: “Sao không uống thuốc?”

Thiên Gia nhắm mắt, thái độ nhu thuận tùy ý hắn xoay xở, mặc kệ hắn nói gì cũng không đáp, mắt cũng không hé một chút, phảng phất như tất cả đối với mình đều không can hệ.

“Nào, uống thuốc đi.” Đường Tử Ngạo vòng tay qua thắt lưng hắn, kéo hắn lên ngang mặt mình, đoạn bưng bát thuốc lại, kề tới bên miệng hắn.

Thiên Gia bặm chặt môi, hàng mi khẽ run run, tỏ rõ thái độ quyết không phối hợp.

“Được rồi, coi như cha sai rồi, từ giờ không được giận lẫy như vậy nữa, cũng không được nói lung tung, cha xem như hôm qua là ngươi nói đùa cợt mà thôi.”

Thiên Gia đột nhiên mở bừng mắt, đôi mắt vốn trong vắt giờ nhàn nhạt hiện tơ máu, thoạt trông đã biết nghỉ ngơi bất hảo, một tầng sương phủ mờ con ngươi, ánh mắt nguyên bản ảm đạm giờ vì mấy câu nói vừa xong mà lóe sáng, vừa phẫn hận vừa không cam lòng.

Hắn cúi đầu ho khan mấy tiếng, mặt đỏ ửng, đẩy bát thuốc trên tay Đường Tử Ngạo ra: “Không uống, không uống, rõ ràng không phải nói đùa vui, là thật.”

Không thể để giọng điệu trưởng bối cợt nhả này phủ nhận hắn, hắn rõ ràng không hề nói giỡn, không thể cứ thế này cho qua tất thảy, nếu đã mở miệng nói ra, tuyệt đối không rút lại, ấy là lừa dối người, lừa dối cả chính mình.

Đường Tử Ngạo suýt chút nữa buông rơi bát thuốc, hắn cầm chặt cái bát, gân xanh trên mu bàn tay hiển hiện, ngưng trọng một hồi lâu rồi lại đặt bát xuống bàn, cúi đầu nhìn hài tử kia. Hắn gương mặt ửng đỏ, đôi môi cũng có chút khô nứt, bất quá mới một ngày đêm, thoạt nhìn đã tiều tụy rất nhiều, mà cánh tay vẫn không ngừng quờ tới, tựa hồ vẫn muốn gạt đổ bát thuốc, thần trí đã có chút mụ mị, miệng không ngừng nói: “Không phải nói đùa, không uống, không thừa nhận thì không uống.”

Đường Tử Ngạo dựa đầu vào thành giường, nắm cánh tay hắn lại, kéo thân thể hắn vào lòng, quàng tay ôm lấy, bất đắc dĩ mở miệng: “Hảo, không phải nói đùa, cha thừa nhận.”

“Không uống, không thừa nhận không uống!” Thiên Gia vẫn không ngơi lảm nhảm vô thức, hai con mắt nhắm nghiền, mà khóe mi đã thấp thoáng ánh lệ.

“Được rồi, cha thừa nhận rồi.” Đường Tử Ngạo siết chặt vòng tay, giữ cho hắn không giãy loạn nữa, đoạn cúi xuống, hôn hôn lên đỉnh đầu hắn, ôn nhu trấn an.

“Không uống…” Thiên Gia đã sớm hồ đồ, miệng vẫn không thôi lầm bầm, đầu óc hỗn loạn rối rắm, căn bản không nghe được người đang ôm mình vừa nói gì, hắn chỉ biết không thể đồng ý uống thuốc, bằng không coi như đã tự nhận mình sai rồi, như vậy cha vĩnh viễn sẽ chỉ là cha mà thôi.

“Được rồi, là cha sai, cha thừa nhận Gia Gia rồi, nào, uống thuốc đi.” Đường Tử Ngạo tiếp tục hạ thấp giọng, nhẹ nhàng dỗ dành.

Thiên Gia còn tiếp tục làm ầm ĩ một hồi nữa, cho đến khi nhiệt độ ấm áp cùng vị đạo quen thuộc bao bọc lấy hắn, cả những lời trấn an nhẹ nhàng bên tai khiến hắn dần tỉnh trí lại, cơn uất ức ứ nghẹn trong ngực chậm rãi tản đi, ý thức bắt đầu rõ ràng, hắn mới nhận rõ nhãn thần lo lắng cùng giọng nói khẩn thiết của Đường Tử Ngạo, hắn ngẩn người một hồi lâu rồi chậm chạp hỏi: “Ngươi thừa nhận ta thích ngươi rồi?”

“Ừm, nào, uống thuốc.” Đường Tử Ngạo gật đầu, lần thứ hai bưng bát thuốc kề đến miệng hắn.

Thiên Gia nhìn hắn thật kĩ, đã thấy dưới cằm hắn lấm chấm một tầng xanh nhạt, cả đôi lông mày nhíu chặt, đầu tóc thoáng lộn xộn, tán loạn, xem ra một đêm hôm qua, hắn cũng không dễ chịu gì. Thiên Gia vô thức nhận lấy bát thuốc, lại xùm xụp uống như mọi lần, rồi nhón một viên mứt táo bỏ vào miệng.

Đường Tử Ngạo có lẽ đã trầm tĩnh lại, đến khi thấy hắn bỏ cái bát không xuống mới khẽ thở ra một hơi.

Thiên Gia giương mắt nhìn hắn, thu gọn trong mắt tất cả những phản ứng của hắn, lại nhéo vạt áo trước mặt, vùi đầu vào ngực hắn.

Mặc kệ.

Vì coi mình như nhi tử mà không muốn mình phải chịu khổ sở cũng tốt, hay vì nghĩ mình niên linh ít ỏi, không hiểu chuyện cũng tốt… chỉ cần hắn đã hiểu được tâm tình của mình, không tránh né mình, cứ thế này về sau, còn ngàn vạn thời gian như vậy, Thiên Gia tin tưởng, đến một ngày nào đó mình sẽ được hắn chân chính thừa nhận.

Tuy rằng thân phận phụ tử hiện giờ là ải khó qua nhất, nhưng nghĩ cách khác mà nói, cũng bởi vì là phụ tử, hắn mới có thể được Đường Tử Ngạo thương yêu che chở đến vậy, mới được ở bên cạnh hắn, không hề cố kỵ mè nheo làm nũng, mới có thể khiến hắn dù không muốn thừa nhận mình, vẫn phải một mực quan tâm mà theo sát bên mình, bảo hộ mình.

Tình thế hiện giờ, nói cho cùng, thực quá tốt rồi.

Thiên Gia vùi đầu trong ***g ngực Đường Tử Ngạo, dụi qua dụi lại, bụng thầm tính toán chi li.

Khóc rồi nháo rồi, bao tử lại bắt đầu kêu réo, Đường Tử Ngạo phân phó người làm ít đồ ăn nhẹ bưng lên. Thiên Gia đã đói đến phát run, cả khí lực cầm đôi đũa cho ngay ngắn cũng chẳng còn, Đường Tử Ngạo ôm lấy hắn, đặt hắn ngồi trên đùi mình, gắp đồ ăn đưa đến miệng hắn, bộ dạng quả thực không khác chi đối đãi với một tiểu oa nhi ba tuổi. Thiên Gia căn bản đã không còn quan tâm hắn đang coi mình như tiểu hài tử, chỉ chăm chăm nhai nuốt cho đến khi bụng no căng, khẽ ợ một tiếng mới thôi.

Thỏa mãn rồi tức khắc đầu óc sinh bừa bãi. Thiên Gia ăn uống no nê xong, khối vướng mắc trong lòng cũng tạm buông xuống, lại bắt đầu mất trật tự, hắn trước kia cũng có lúc nhằm sáng sớm len lén hôn lên mặt Đường Tử Ngạo, hay mượn cớ ngái ngủ để vờ vô ý cọ cọ qua lại, nào dám công khai làm gì, nhưng hôm nay đã khác rồi, một khi đã nói ra, nếu hắn còn tiếp tục e ngại không tiến tới, chẳng phải ngày sau càng thêm vô vọng hay sao?

Súc miệng một lượt, Thiên Gia uống thêm mấy ngụm nước trà, hít vào thở ra đã cảm thấy trong miệng không còn vị thức ăn nữa, chỉ có hương trà thơm mát, hắn mới hăm hở nhỏm dậy, thoáng cái đã đẩy ép Đường Tử Ngạo dựa vào thành giường, hai bàn tay cố sức giữ chặt hai bên má hắn, chu môi ra, mắt nhắm tịt, tuyền một bộ dạng liều mạng nhào tới.

Na~ sao không phải cảm giác mềm mềm ấm ấm?! Thiên Gia mở tròn mắt, lè lưỡi phì phì mấy sợi tóc dính trên miệng, hắn bất mãn trừng mắt nhìn Đường Tử Ngạo, cả giọng chất vấn: “Ngươi đã thừa nhận ta thích ngươi còn gì?”

Đường Tử Ngạo gật đầu, thấy hài tử này bộ dạng như ủy khuất vô cùng trợn mắt nhìn hắn, hắn chậm rãi đáp: “Ta thừa nhận, nhưng ta chưa nói cho ngươi hôn.”

Thiên Gia vừa nghe đã nóng mặt, hai tay nhéo vạt áo hắn: “Ta đây muốn hôn ngươi lúc nào, muốn ôm ngươi lúc nào, ngươi không được né.”

Lời vừa nói ra, Đường Tử Ngạo không đáp, Thiên Gia cũng biết hơi quá, bàn tay vẫn nắm vạt áo hắn, ngồi ngây một chỗ, hồi lâu sau, hắn mới ỉu xìu nói: “Võ công ngươi giỏi hơn ta, niên linh cũng lớn hơn ta, ngươi như thế này gọi là ỷ thế ăn hiếp người, không đúng quy củ, chúng ta phải thỏa thuận ba quy ước.”

Đường Tử Ngạo lẳng lặng nhìn hắn, trong mắt hỗn độn tiếu ý lẫn một tia bất đắc dĩ: “Ba quy ước?”

“Để ta nghĩ đã, ừm, đệ nhất, không cho ngươi tránh né ta… Ưm ừm, trước tiên một cái đó đã, sau này ta sẽ thêm nữa. Ngươi đáp ứng không?”

“Hảo, không tránh né.”

“Ta muốn hôn ngươi lúc nào, ngươi không những không được né, còn phải sớm phát hiện ra ta đang định hôn ngươi, rồi chủ động hôn ta na~”

“…”

Nhất thời, trong phòng im ắng, chỉ còn tiếng hô hấp của hai người, Đường Tử Ngạo tuyệt không nói lời nào.

“Na, ngươi nói đi, ngươi sẽ chấp nhận ta chứ? Phải bao lâu nữa mới chấp nhận a?” Thiên Gia thấy tình thế đã thực tốt rồi, cũng không bức bách thêm nữa, hắn ngồi phịch xuống, nghiêng người dựa vào ngực Đường Tử Ngạo, thấp giọng thì thào hỏi, hỏi hắn, mà cũng như hỏi chính mình.

Đường Tử Ngạo nâng tay đặt trên lưng hắn, chậm rãi vỗ vỗ.

Chiều đến, cũng vì biết Tiết Uyển Nghi vô cùng lo lắng cho hắn, thực hiếm thấy Thiên Gia nhu thuận ngồi cùng nàng nghe niệm kinh Phật trọn một buổi, ngoan ngoãn ở Thanh viên đến khi trời xẩm tối, Đường Tử Ngạo mới đến đón hắn về.

Tối hôm đó, vừa qua một trận căng thẳng, Đường Tử Ngạo biết Gia Gia sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, nhưng hắn vẫn sai thị nữ đến báo mấy câu, rồi một mình qua gian phòng bên chuẩn bị nghỉ ngơi. Mấy năm qua, không biết đã qua bao lần đề nghị ngủ riêng, kết cục lần nào cũng là hắn chịu nhân nhượng, nhưng giờ, Đường Tử Ngạo thực sự không còn cách nào tiếp tục quay về gian phòng kia, coi như không có chuyện gì rồi nằm ngủ bên cạnh hắn.

Sự tình lại không như hắn tính, Thiên Gia nghe nha hoàn báo tin rồi, chỉ đi vào khoác thêm áo ngoài, không khóc không nháo, lẳng lặng đến trước cửa gian phòng hắn định nghỉ đêm, đứng chờ bên ngoài… Đêm tối, phòng thắp nến, thân ảnh hắn hắt thành một vệt bóng dài, rõ mồn một trên cửa sổ, nhắm mắt cũng không lờ đi nổi. Đường Tử Ngạo bất quá kiên trì được qua vài chén trà rồi nóng nảy đứng dậy ra mở cửa, nhìn hài tử đứng nép trong bóng tối trên người chỉ khoác một lớp ngoại sam mỏng manh, lạnh đến run lập cập; lửa giận cùng xót xa hỗn độn bùng lên trong lòng hắn, một chưởng lực đạo hầu như có thể bạt chết người vung lên, đến khi hạ xuống bờ vai hài tử kia, lại nhẹ bẫng như phiến lông vũ. Hắn nâng hông Thiên Gia, bế hắn trở về phòng; dưới ánh nhìn lấp lánh tràn đầy mong mỏi, Đường Tử Ngạo không đợi hắn nói thêm câu gì, lẳng lặng cởi y phục, xốc chăn lên, nằm vào bên cạnh hắn, lại tình nguyện trở thành noãn lô không cần nhen lửa đêm đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.