Túy Hồng Y

Chương 44: Mộc dục hưu tức



*Tắm rửa nghỉ ngơi



Thiên Gia nhắm nghiền hai mắt, rì rầm đáp: “Không muốn tắm…”

“Tắm sạch sẽ cho thoải mái.” Đường Tử Ngạo kéo hắn tới sau bình phong đặt bồn gỗ. Làn hơi nóng dịu dàng vẩn quanh không gian khiến Thiên Gia miễn cưỡng hé mắt, khẽ ậm ừ trong họng, hai tay ôm ngang thắt lưng Đường Tử Ngạo, tì cằm trên ngực hắn, ngước đầu lên: “Cha, ngươi tắm cho ta.”

“Tự tắm.” Đường Tử Ngạo một tay đỡ hắn, tay kia lần trên eo hắn, tuột được đai lưng ra, vắt lên giá gỗ trước bình phong: “Đứng cho yên.”, lại đẩy Thiên Gia ra, cởi ngoại y cho hắn, nhìn hắn hai mắt nhắm nghiền, xiêu xiêu vẹo vẹo theo động tác của mình, thực vừa bực mình vừa buồn cười.

Cởi đến khi chỉ còn tiết y và tiết khố, bàn tay Đường Tử Ngạo bất giác khựng lại, ngây người một thoáng, rốt cuộc hắn đỡ Thiên Gia dựa vào thành bồn gỗ: “Dậy nào, tự cởi đồ rồi mau vào tắm đi.”

Thiên Gia vẫn quay lưng về phía hắn, chìa môi, hờn dỗi nói: “Cha không giúp ta tắm…”

“Đã lớn như vậy rồi, tự mình tắm, nhanh lên một chút.”

“Vậy chúng ta cùng tắm.” Còn chưa chịu thôi ý định ồn ào.

“Tắm nhanh nhanh một chút, chờ ngươi tắm xong cha vào tắm, ngươi nếu muốn cha tắm nước lạnh thì tiếp tục nhõng nhẽo.” Đường Tử Ngạo vừa đỡ thân thể mềm nhũn không chịu đứng thẳng của hắn, nhàn nhạt nói.

Giá thử hắn dùng cách khác uy hiếp, không chừng Thiên Gia còn tiếp tục dùng dằng nữa, nhưng vừa nghe để cha tắm nước lạnh, hắn không vừa lòng đến mấy cũng không được, rốt cuộc đành hậm hực đứng dậy, hừ một tiếng, tự cởi nốt tiết y trên người.

Đường Tử Ngạo liếc nhìn hắn, ngay trước khi hắn tuột tiết y xuống mới đi ra ngoài, thở ra một hơi, ngồi dựa xuống giường.

Bên kia bình phong bắt đầu có tiếng nước xối ào ào, xem ra tắm rất vội vàng, Đường Tử Ngạo vẫn dựa ở đầu giường, xây lưng về phía ấy, thầm đoán Gia Gia đại khái nghe hắn nói rồi, không muốn để hắn tắm nước lạnh nên mới cố sức như vậy, vừa mở miệng định nhắc hài tử này thong thả một chút, nhưng lời cũng không nói ra, rốt cuộc chỉ nhắm hai mắt lại dưỡng thần.

Không qua bao lâu, tiếng xối nước dừng lại, mùi hương bồ kết bắt đầu nhàn nhạt đưa tới, khinh khinh đạm đạm, phiêu tán khắp phòng.

“A…”

“Làm sao thế?” Đường Tử Ngạo vội vàng bật dậy, chạy vào xem hắn.

“Cha chà người cho ta.” Thiên Gia đâu có việc gì, vừa xong nhân lúc Đường Tử Ngạo lơ đãng ngồi bên ngoài hắn đã tắm rửa sắp xong, giờ đang đứng thẳng giữa bồn gỗ, lồ lộ ra cả nửa thân trên.

Ban đêm tự nhiên rất lạnh, hơn nữa còn ướt nước trên người, thân thể Thiên Gia thoáng cái đã gợn gợn một tầng gai ốc, tóc gáy cũng muốn dựng lên, mà hai điểm trước ngực lại càng hiển hiện rõ ràng.

Đường Tử Ngạo lập tức quay lưng bỏ ra ngoài, cước bộ trầm ổn: “Tự làm.”

Thiên Gia đỏ bừng mặt, vừa xong thân trên lộ liễu để cha thấy hết, chính hắn cũng vạn phần ngượng ngùng, vậy mà cha dĩ nhiên một chút phản ứng cũng không có, khiến hắn tức tối vô cùng, hầm hầm bước ra khỏi bồn tắm, chà lau qua loa mấy lượt rồi vùng vằng tròng tiết y vào người.

“Cha, ta tắm xong rồi.” Thiên Gia giẫm chân trên giày lê vào, trên người chỉ có tiết y và tiết khố, thân thể ướt sũng xem ra cũng không mấy sạch sẽ, tiết y nhiều chỗ vì thấm nước mà dính sát trên da, Đường Tử Ngạo mở mắt, vội vã xốc chăn lên: “Mau vào đi.”

Thiên Gia đá rớt giày xuống, ngồi phịch vào chăn, khuôn mặt nhỏ bé ửng hồng, luôn miệng thúc Đường Tử Ngạo: “Nhanh đi tắm, nhanh nhanh đi a, để nguội nước a.”

Đến khi Đường Tử Ngạo bước vào bồn, nước vẫn còn rất nóng, hơi nước nồng đậm bốc lên phảng phất còn mang theo mùi hương bồ kết thoang thoảng.

Trong lòng hắn hốt nhiên dấy lên một luồng cảm xúc kỳ lạ, hầu như khiến hắn nghẹn thở. Nguyên bản định ngâm mình một hồi, tẩy trừ đi một thân mệt mỏi, rốt cuộc cũng không buồn nấn ná nữa, chỉ quờ tay lấy ít bồ kết trong hộp gỗ nhỏ bên cạnh, nhanh chóng tắm sạch rồi lau người cho khô, mặc tiết y vào, quay lại giường.

Khẽ xốc một góc chăn, nằm vào rồi, Đường Tử Ngạo búng tay bạt tắt nến. Căn phòng thoáng chốc chìm trong bóng tối, chậm rãi một lát, hai mắt thích ứng rồi, lại một lần nữa thấy rõ mọi vật, ngoài cửa sổ ánh trăng trắng bạc mờ ảo hắt vào, vắt qua song gỗ, họa thành những ô hắc bạch đan xen trên mặt đất.

Đường Tử Ngạo lẳng lặng nhìn một hồi lâu mới quay đi, cuộn cả người vào ổ chăn, vừa kéo chăn lại, một hơi thở dài còn chưa kịp thoát ra, cả người thoáng chốc đã cứng đờ, hô hấp nghẹn ứ nơi cổ họng, không sao lên tiếng được.

“Cha.” Thiên Gia cất tiếng nhu nhuyễn gọi.

“Ngươi, còn ra thể thống gì nữa, mau mặc y phục vào!” Đường Tử Ngạo quát lớn, chỉ tiếc khí lực tản mác, nghe lọt tai không những không thấy chút nào uy hiếp, trái lại còn có phần hoảng hốt.

“Không đâu, thế này thoải mái.” Thiên Gia tay chân cùng lúc sử dụng, bắt đầu bám víu trên người Đường Tử Ngạo.

Đường Tử Ngạo bất giác vung tay lên, mà đẩy ra không được, không đẩy cũng không xong.

Thân thể xích lõa mềm mại chỉ còn ngăn cách bởi một tầng vải vóc mỏng manh, lại không chịu yên liên tục cọ quệt vào người hắn, Đường Tử Ngạo quả thật giận đến nghẹn lời, nghiến răng thô bạo nắm hai vai hắn đẩy ra.

“Đau, đau quá, cha.” Thiên Gia bị đau kêu toáng lên, Đường Tử Ngạo đã hầu như đông cứng thân thể, xuống tay đâu còn biết nặng nhẹ, lực đạo siết hai vai Thiên Gia mạnh bạo đến mức khiến hắn phải nhăn mày.

Đường Tử Ngạo vừa thoáng buông tay, Thiên Gia lập tức sấn lại, tứ chi như bạch tuộc một lần nữa bám riết lấy hắn, nhất quyết không thả ra.

“Cha.” Hắn thì thào gọi.

“Buông ra, Gia Gia!” Đường Tử Ngạo quả thực không biết phải làm sao cho được, luồng khí khô nóng trong cơ thể một lần nữa thoát cương dâng lên, mà hài tử này vẫn ngoan cố dán sát lấy hắn, còn không ngừng nhích động tới lui. Đành rằng còn cách một lớp tiết y… thế nhưng thân thể trơn mềm, làn da tinh tế mượt mà… còn cả hương bồ kết vừa tắm gội vương lại… quả thực khiến hắn vô pháp kiềm lòng.

“Không buông, không buông, cha, ta cái gì cũng không làm mà, ngươi yên tâm. Ta chỉ muốn ôm ngươi ngủ, có được không?” Thiên Gia không chịu ngẩng đầu, chỉ sợ khẽ động sẽ bị đẩy ra, từ đầu tới cuối hắn cứ vùi mặt vào lòng Đường Tử Ngạo mà nói.

Hắn kề sát trên ngực Đường Tử Ngạo, từng hơi thở đều trực tiếp len lỏi thấm qua lần vải áo, phần da thịt áp dưới má cũng bị phả hơi nóng rực, nhiệt độ không ngừng tăng lên. Đường Tử Ngạo cả người trân cứng, nửa không dám động nửa không ngừng gắng gượng nhúc nhích lùi ra xa, hô hấp đã muốn hỗn loạn: “Gia Gia, ngươi không nghe lời hả? Lui ra mau, ngươi nghe không?!”

“Cha, ngủ thế này rất thoải mái a, trong chăn bông ấm lắm, trực tiếp áp lên da mới thích a, cha cũng cởi thử xem, thực sự rất thoải mái~” Đường Thiên Gia không những tự thoát trống trơn, còn lớn mật xúi Đường Tử Ngạo làm theo hắn.

Trên trán Đường Tử Ngạo đã muốn hằn gân xanh ngang dọc, hai nắm tay hết siết lại buông: “Ngươi thực không buông ra?”

“Không buông.” Miệng nói nhưng Thiên Gia vẫn chưa thôi sợ Đường Tử Ngạo đẩy hắn lăn ra, hai cánh tay nhỏ bé ra sức vói ra sau lưng Đường Tử Ngạo, tới khi vòng trọn một vòng, mười ngón tay đan riết vào nhau, hai chân cũng lần mò quấn được một đầu gối Đường Tử Ngạo, bám dính lấy hắn, sau rồi mới dạt dào đắc ý nghênh cằm lên, tuyền một bộ dạng thách ngươi làm gì được ta na~

“Không buông thì ngủ đi, đừng lộn xộn.” Đường Tử Ngạo rốt cuộc hạ giọng, bất quá ngữ điệu so với ban nãy dường như ấm ách hơn nhiều.

“Hảo.” Có chút ngạc nhiên, còn tưởng phải dùng dằng miết cha mới chịu đồng ý, đâu dè mới chút xíu vậy đã dễ dàng thành công rồi, Thiên Gia mãn ý gật đầu.

“Đừng nhúc nhích.” Đường Tử Ngạo ấn cái đầu còn đang ngóng trên ngóng dưới của hắn lại.

“Cha, sao ngươi không ôm ta ngủ a?” An tĩnh được một hồi, Thiên Gia đột nhiên lại cất tiếng.

Đường Tử Ngạo xưa nay lúc ngủ luôn quàng một tay trên vai hay ngang hông Thiên Gia, nhẹ nhàng kéo hắn nhích lại gần, vậy mà hôm nay, hai bàn tay hắn không biết đã chạy biến đâu mất, quờ đâu cũng không thấy.

“Muốn ta ôm thì dậy mặc y phục vào.”

“Keo kiệt~”

“Ngủ đi, đừng náo loạn nữa. Trời sáng tới nơi rồi.”

“Cha, chỗ đó đụng vào ta.” Thêm một lát nữa, Thiên Gia lại mở miệng.

“Cái gì?”

“Chỗ đó mà!” Thiên Gia như có chút xấu hổ, nhát gừng đáp.

“…” Đường Tử Ngạo thoáng hoảng hốt, tay phải vội vã lần xuống dưới, toàn thân hắn đã căng thẳng tột độ, chỉ muốn tận lực đè nén luồng nhiệt khí đang mãnh liệt trào cuộn trong cơ thể, căn bản đâu thể nhận biết Thiên Gia nói thật hay giả, hắn sớm đã không còn cảm giác được gì nữa rồi.

“Ha… bắt được~” Hắn vừa đưa tay xuống, Thiên Gia đã ha một tiếng tóm được cổ tay hắn rồi ra sức kéo vắt qua eo lưng mình, sau đó lại nhích nhích hông, để cánh tay Đường Tử Ngạo vừa vặn ôm trọn một vòng, lòng bàn tay thả xuống nệm giường sau lưng hắn.

Đường Tử Ngạo thực bất đắc dĩ, bàn tay đành để yên một chỗ, đợi hồi lâu sau, phát hiện hài tử này rốt cuộc chịu an tĩnh thật, cũng không có cử động gì mờ ám nữa, hắn mới buông một hơi thở dài.

Hài tử này thường ngày lúc ngủ tuy thích dán lấy hắn, nhưng kỳ thực ban đêm cũng rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ lộn xộn làm bừa, chỉ một mực an tĩnh ngủ. Cũng bởi vậy Đường Tử Ngạo mới dung túng để hắn bên mình tới giờ, thế nhưng gần đây, tâm trí Đường Tử Ngạo dần dần gợn lên một tia phiền táo, không phải chán ghét sự thân cận của hài tử này… mà chính là trong lòng hắn từ đâu bắt đầu xuất hiện thứ cảm giác kỳ dị khiến hắn không sao bình tâm được… nhất thì nhất khắc đều cồn cào khuấy đảo, vướng bận không yên.

Mà đêm nay, thứ cảm giác này sao càng cường liệt…

Đường Tử Ngạo thầm nghĩ, này… đâu còn là một tiểu oa nhi một, hai tuổi, khả dĩ hồn nhiên để mông trần nằm ngủ bên cạnh mình nữa, hài tử đã lớn như vậy, mà cả tình cảm của hắn đối với mình…

Nghĩ mãi rồi lại tự an ủi chính mình, cơ thể đang ôm trong lòng đây, là nhi tử của hắn, nhi tử thân sinh của hắn mà.

Đường Tử Ngạo âm thầm nhắc đi nhắc lại một câu ấy trong đầu, tựa hồ đang muốn tự thôi miên chính mình, cho đến khi thần kinh căng thẳng dần thả lỏng, hắn mới khẽ nhúc nhích điều chỉnh tư thế, để cho cái cổ đã muốn cứng đờ được thoải mái một chút rồi cũng từ từ chìm vào mộng mị.

Một đêm ngủ cũng không an lành, Đường Tử Ngạo mấy lần giật mình tỉnh giấc, mỗi lần như vậy đều theo thói quen cúi xuống xem bên kia Thiên Gia có đắp chăn ngay ngắn hay không, mà bàn tay cũng tự nhiên trượt xuống chạm phải làn da trần trơn mịn ấm áp… rốt cuộc lại một trận bối rối. Cứ như vậy trọn một đêm, lật qua lật lại, Đường Tử Ngạo trằn trọc tới tờ mờ sáng, bên ngoài vọng vào tiếng gà gáy sớm đầu tiên mới thực sự dỗ được giấc ngủ mơ hồ.

*


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.