Cảm giác khẩn trương khiến cơ thể Hồng Y vô thức căng cứng, huyết khẩu cũng co rút lại, sít sao ngăn cản ngoại vật tiến nhập. Không phải phản kháng, cũng không phải cố ý bất tuân, thuần túy chỉ là phản xạ thuộc về bản năng của thân thể khi cảm nhận được bản thân sắp bị thứ gì bên ngoài thương tổn.
Tô Giới thoáng ngừng lại, bàn tay dính đầy mỡ trơn vỗ vỗ trên mông Hồng Y, ý đồ trấn an hắn, liền sau đó ngọc cụ lại tiếp tục bị nhấn vào cơ thể…
Không chút lưu tình, mạnh tay đẩy sâu xuống bên trong.
Bài xích, co thắt thế nào cũng không thể ngăn cản ngọc cụ tiến nhập, sức lực Hồng Y chẳng được bao nhiêu, huyệt khẩu lại bị thoa mỡ trơn trượt… thực sự đã vô pháp chống cự.
Khi ngọc cụ chạm tới điểm sâu kín nhất thì gần như cả cây đã chôn trong huyệt động, những nếp gấp xung quanh huyệt khẩu theo phản xạ co rút lại, từ từ hút tiến toàn bộ ngọc cụ vào trong.
Bỏng rát nhức nhối.
Lần đầu tiên, bất kể lúc đầu đa tâm chuẩn bị đến mấy, tỉ mỉ đến mấy, động tác có ôn nhu đến mấy… thì cảm giác bị dị vật xâm lấn sâu trong cơ thể vẫn vạn lần bất biến: nóng rát, đau đớn, sự dằn vặt khắc sâu đến không bao giờ quên được.
Đến khi thoáng cảm thấy ngón tay của Tô Giới đã rời đi, nắm tay nhỏ bé vẫn siết chặt của Hồng Y mới từ từ buông lỏng, lúc này hắn mới phát hiện xung quanh trở nên mờ mịt, tròng mắt hắn từ lúc nào đã bị phủ dày một tầng nước mắt, đỏ ửng một mảnh.
“Đừng nhúc nhích, cứ nằm sấp thế, đợi một chút nữa hẵng dùng lực sáp tiến một chút, kẹp lấy nó.” Tô Giới cầm khăn sát qua tấm lưng đẫm mồ hôi của Hồng Y, dịu giọng chỉ bảo.
Hồng Y nhúc nhích gật đầu, hắn đã nói không nên lời, chỉ ủy khuất cố vùi mặt xuống đệm.
Vừa xong vì quá khẩn trương, toàn thân căng thẳng, hắn đã sớm tiêu hết toàn lực, giờ trí não bắt đầu trấn tĩnh lại, hắn mới thấy cả người bủn rủn, mặt nóng bừng lên, tựa như vừa trải qua một trận vùi dập kịch liệt, thân thể trống trơn không còn chút lực đạo, thậm chí mở miệng nói cũng không đủ sức.
“Hảo hài tử.” Thốt lên một tiếng khen ngợi, Tô Giới đứng dậy tiến lại phía chậu rửa mặt, dùng bồ kết kì cọ bàn tay.
Hồng Y nằm ngoảnh mặt vào tường, một nửa khuôn mặt vùi sấp trong chăn, nước mắt không ngừng trào ra. Hắn vẫn biết sẽ có một đêm thế này, thế nhưng khi nó thực sự tới… hắn đột nhiên không thể kìm nén được cảm giác… sợ hãi. Không phải hắn muốn phản kháng, cũng không phải hắn đoái hoài tới cái gì tự tôn mà hòng đấu tranh, hắn chỉ chợt thấy có thứ gì đó đã thay đổi… Đêm hôm nay, có thứ gì đó… tan vỡ.
Hắn sợ hãi, bất an, nhưng đến tột cùng vẫn không tự tìm được nguyên nhân đích thực. Trong khi toàn thân đã hư nhuyễn vô lực, hắn chỉ còn biết mượn lệ rơi để phát tiết phần nào. Bên tai hắn, đột nhiên u uẩn vang lên tiếng khóc nghẹn ngào, thê lương của Ngưng Phách ngày đó… Hồng Y gắng gượng chớp chớp mắt, miệng vô thức gọi: “Cha… Nương… Cha… Nương… Cha…”
Thanh âm thoát ra kỳ thực rất nhỏ, nhỏ tới mức đến Tô Giới ở ngay trong phòng cũng không nghe được, thậm chí hắn hầu như không hề kêu thành tiếng, chỉ là mấp máy môi để luồng khí yếu ớt từ trong cuống họng thoát ra… rồi vô thanh tản mát.
Cũng có nghĩa gì đâu.
Hắn không giống những hài tử khác, bảy tuổi, tám tuổi, ba tuổi, năm tuổi… bị mua về hoặc bị sung làm quan, kỹ*. Hồng Y từ ngày biết nhận thức đã thấy mình ở đây, tất cả nhìn thấy trong mắt chỉ có độc nhất một khoảnh trời đất này. Hồi ức ấu thơ của hắn luôn luôn là giàn nho leo vấn vít mùa hè, khoảng không lạnh lẽo dày tuyết mùa đông, đến bầu trời trên đầu cũng có bốn cạnh theo bức tường tiểu viện. Ngoài một vài lần hắn được lên tiền viện, toàn bộ những ngày còn lại đều nối nhau lặp lại ở đây. Hắn chỉ biết Tô Giới kia bọn hắn gọi là cha, Lý Nhị ca giúp bọn hắn nấu nước, làm cơm, còn Lưu Ly là người bạn thân thiết nhất; ngoài ra tất cả những người khác đối với hắn đều hoàn toàn vô quan. Thậm chí hai chữ “Cha, Nương” bất quá với hắn cũng chỉ là một thứ tên gọi kỳ lạ, xa vời.
Cũng không hiểu vì sao, ngay lúc này, hắn tự nhiên vô thức thốt ra “Cha, Nương”; phảng phất như hai chữ ấy có thể tiếp thêm cho hắn vô tận sức lực, vô tận yên ủi, khiến hắn không còn đau, không còn sợ hãi, không còn khó chịu… Miệng gọi được một lần rồi sẽ không cách nào ngừng lại được, cứ mãi như thế lẩm nhẩm, hết lần này tới lần khác… cho đến khi thoát lực ngất đi.
Ngày hôm sau, giờ tập khiêu vũ thường lệ buổi sáng, Hồng Y phát sốt hầm hập, không có mặt; Tô Giới cho phép hắn được nghỉ ngơi một ngày.
Đến trưa Lưu Ly tập vũ đạo xong, miếng nước cũng chưa kịp uống, vội vội vàng vàng chạy về xem Hồng Y, nắm bàn tay nhỏ bé của hắn mà sụt sùi khóc.
Hồng Y vốn cũng ủy khuất, nhưng thấy hắn khóc lại cố sức hít một hơi, nhịn nước mắt của chính mình lại, le lưỡi pha trò: “Coi nà, ta có sao đâu nà~ Hôm nay tự nhiên lại được nghỉ cả ngày nha.”
“Ta… ngươi.. cha…”
Hồng Y phì cười, khuôn mặt nhỏ nhắn vì cơn sốt mà hồng rực, hắn vẹo đầu vẹo cổ, giả bộ thắc mắc: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì a?”
Lưu Ly mắc cỡ cười theo, cảm giác căng thẳng vừa xong cũng giảm đi không ít, nhưng hắn vẫn nôn nóng hỏi: “Ngươi bị thương sao? Có chảy máu không? Cha có làm đau ngươi không?”
Hồng Y hồn nhiên vỗ vỗ bên giường, kéo Lưu Ly ngồi xuống bên cạnh: “Không sao đâu, không bị thương gì hết. Cha rất cẩn thận, cũng không bị chảy máu tí nào. Lần sau tới lượt ngươi, đừng sợ quá na, một chút thôi là xong rồi.”
“Nhưng ngươi bị ốm rồi.” Lưu Ly cúi đầu, khổ sở nói.
“Có khi vì hôm qua ra nhiều mồ hôi quá, lúc sau không lau ngay, lại quên đắp chăn thôi. Không sao mà, đến mai là ta cùng luyện vũ với ngươi được rồi.” Hồng Y chững chạc an ủi Lưu Ly, lại làm bộ người lớn xoa xoa đầu hắn.
“Ừa.”
“Hôm nay ngươi khiêu vũ không có bị phạt chứ?”
“Không có, hôm nay Lưu sư phó còn khen ta nữa.”
Hai hài tử cứ thế ngồi trên giường trò chuyện, mãi đến khi Lý Nhị ca đẩy cửa phòng bưng cơm vào, chúng mới nhận ra cái bụng đã biểu tình ầm ĩ, nhất là Hồng Y từ sáng còn chưa ăn tí gì.
Mở nắp thực hạp, bên trong có hai bát cháo, bốn món rau, một đĩa nhỏ cao điểm*, hai quả táo, một chùm nho. Ngày nào cũng vậy, cơm luôn phải nấu nhão thành cháo loãng mới cho bọn chúng ăn; thức ăn, ngoại trừ mỗi tháng một bữa ngoại lệ, còn lại rất ít có món mặn; nói chung đám hài tử thường xuyên ăn nhất là rau xanh và trái cây. Như hài tử bình thường, đến tuổi này là đương thì phát triển, hai ba bát cơm đầy có khi ăn còn chưa no; ngược lại ở đây bọn chúng đã quá quen với khẩu phần thế này, cơm dẻo, màn thầu hay các loại thịt cũng vĩnh viễn không còn thích ứng được nữa.
Ăn trưa xong, Hồng Y uống thuốc, thiu thiu muốn ngủ, hắn dùng dằng đòi Lưu Ly ở lại nên rốt cuộc hai hài tử lại cùng nằm trên giường, ôm cổ nhau, mặt đối mặt say sưa ngủ.
***
Xuân đi thu về, mùa theo mùa tuần hoàn trôi qua.
Giàn nho leo trong viện đã bị dỡ hạ, Thất Nhã lâu mua thêm một mảnh đất phía sau, mở rộng phía Bắc hậu viện. Tô Giới sai người đào một hồ sen trên phần đất ấy, quanh hồ trồng đôi rặng liễu, lại chuyển đến nhiều phiến đá lớn, đặt rải rác xung quanh.
Mùa xuân, đứng bên bờ thả xuống hồ ít vụn bánh ngọt một hồi sẽ thấy đàn cá con khuấy động mặt nước trồi lên, tranh nhau thức ăn. Mùa hè, ngồi dưới giàn nho leo, nghe lao xao tiếng ve, nhấm nháp vị chua ê ẩm của chùm nho tím. Ngày thu, bồn hoa trăm loại giữa sân, khai khai lạc lạc*, diễm lệ phong lưu. Đông về, lại xoa xoa hai tay, tựa cửa đứng trông bụi tuyết la đà rơi rụng.
Thời gian mải miết trôi theo dòng.
Lúc này đã vào tầm cuối hạ, chớm thu, qua nửa năm nữa là Hồng Y tròn mười hai tuổi. Mấy năm qua, tình cảm giữa hắn và Lưu Ly càng thêm khăng khít, tựa hồ đôi bên đều đã coi người kia như người thân thiết nhất trên thế gian mà mình có thể tin cậy, nương tựa.
Mười hai tuổi, chính là thời điểm quải bài thích hợp nhất đối với tiểu quan. Trước ấy, khó tránh còn quá nhỏ, các phương diện đều chưa đủ hoàn thiện; mà thêm ít năm nữa, thân thể dần nảy nở, luận hình thể lẫn dung mạo đều có phần thái quá.
Tầm tuổi này, dáng người mềm mại, làn da non mịn, khuôn mặt thanh thuần diễm lệ, nam nữ khó phân. Bởi vậy hầu hết tiểu quan đều nhân thời kỳ này bắt đầu quải bài, ngoại trừ một số ít tư chất quá kém, mười tuổi, thậm chí bảy tám tuổi đã bị phá cúc*, còn lại hài tử được chính nghi bát kinh* đào tạo,đều chờ đến mười hai tuổi, trước tiên khoa trương loan báo danh tính một hồi, rồi ra mặt biểu diễn tài nghệ đôi lần để khách nhân sơ kiến, thưởng thức; cuối cùng mới công khai định ngày phá cúc. Nếu như dung mạo đủ xinh đẹp, khí chất đủ mị nhân, ngân lượng kiếm được trong một đêm khả dĩ có thể trang trải được phí tổn sinh hoạt mấy năm đã qua.
Qua một đêm mưa, chút khí nhiệt rơi rớt của ngày hè đã không còn bóng dáng. Ngày hôm sau, sắc trời vẫn còn âm u, không gian phảng phất nhuốm sắc thu, lạnh, ẩm ướt. Mặt hồ sen mang màu xám xịt ảm đạm của bầu trời, mà đàn cá vẫn tung tăng bơi vòng, thỉnh thoảng lại quẫy đuôi, lấp ló ngoi lên mặt nước.
Trên con đường rải đá mới sửa sang lại, sau rặng liễu già úa vàng ủ rũ, thấp thoáng thấy bóng một thân ảnh hồng sắc đang đứng.
Lưu Ly vẫn vận một thân bạch y, thanh lệ xuất trần, đôi môi phấn nộn khẽ cong lên, cười khúc khích rảo bước về phía có cái bóng đỏ thẫm. Gần tới nơi, hắn kiễng đầu ngón chân, rón rén bước, ráng tiếp cận thân ảnh hồng sắc mà không gây tiếng động nào.
Đang định lấy hơi hét vào tai người kia một tiếng, một thân hồng sắc đã đột nhiên quay phắt lại, gương mặt xinh đẹp mang theo nụ cười tinh quái thoắt cái đã dí sát vào mặt hắn, kết cục thay vì dọa được người, Lưu Ly lại bị dọa hết hồn, hét toáng lên một tiếng, lấn bấn lui mấy bước mới đứng vững lại được.
Hồng Y nhìn bộ dạng phát hoảng của hắn, nhịn không được cười đến ngả ngớn vào gốc liễu bên cạnh, không hiểu hắn đứng đây từ lúc nào mà mái tóc và cả vai áo đều đã thấm đẫm hơi nước ẩm ướt, trên hàng mi dày còn đôi hạt nước nhỏ xíu, lóng lánh vương đọng. Đôi thủy mâu ướt át càng được tô đậm nét diễm mị, động lòng người, ánh nhìn phảng phất giống như một con nai con bị hoảng sợ, long lanh trong vắt, đặc biệt khiến cho người ta muốn nâng niu, sủng ái.
Hắn vẫn vận một thân hồng y, làn da trắng mịn, non mềm, ngũ quan* vạn phần tinh xảo, đôi mắt tròn hơi xếch, vẻ thanh thuần đối lập với nét quyến rũ hòa quyện vào nhau, đặc biệt là đôi môi nhỏ nhắn, hồng hồng diễm diễm, phiếm chút hơi nước ướt át.
Lưu Ly bật cười nhìn hắn, vuốt vuốt ngực, bĩu môi hỏi: “Ngươi làm sao biết ta tới?”
“Ta đang ngắm hồ nước a, ngươi còn chưa xáp tới thì trong hồ đã thấy bóng ngươi rồi.”
“Thế mà còn làm bộ không biết.”
“Không giả bộ sao dọa ngươi được?” Hồng Y cười toe toét, giọt nước vương trên mi mắt lạc xuống má, tựa như một giọt lệ mới ứa ra.
“Ngươi sao lại đứng ở đây, từ hồi nào thế này? Ướt hết cả người rồi.” Lưu Ly túm tay hắn, trừng mắt một cái rồi mạnh tay kéo hắn đi về phía dãy phòng.
Hiếm lắm hôm nay mới được nghỉ một bữa, Lưu Ly ngủ đã mắt mới dậy, qua phòng bên tìm thì đã không thấy bóng dáng Hồng Y.
Không biết hắn đã đứng ở đây bao nhiêu lâu mà cả người từ đầu tóc đến y phục đều thấm đẫm sương sớm, Lưu Ly xưa nay tính tình ôn hòa mà lúc này cũng phải nóng nảy, giận dữ, bàn tay nắm cổ tay Hồng Y cũng vô thức gia tăng khí lực.
“Lưu Ly, đau mà.” Hồng Y miệng kêu đau nhưng ý cười trên mặt vẫn nhàn nhạt không mất.
Vào trong phòng, Lưu Ly mới buông tay, rót một chén trà nóng đưa cho hắn, lại lấy khăn khô xoa xoa tóc cho Hồng Y, miệng liên tục cằn nhằn: “Trời lạnh, không nghe ta tới lúc nhiễm phong hàn cho biết, lúc ấy đừng có tìm ta nha.”
“Rồi mà, ta biết sai rồi mà.” Hồng Y kì kèo xin lỗi, lại kéo tay Lưu Ly để hắn ngồi xuống bên cạnh mình.
Ngoài cửa, mưa bụi vẫn lất phất rơi, ngồi trong phòng nhìn bên ngoài chỉ thấy một màu xám mịt mờ, phảng phất cảm giác lụi tàn thê lương, thiên địa trong khoảnh khắc chỉ còn lại màn tro trầm ám, nuốt trọn không gian.
Hai người uống vài ngụm trà nóng, thân thể ấm lên một chút, Lưu Ly mới hỏi: “Ngươi đang lo lắng chuyện phải quải bài phải không?”
Đêm qua, Tô Giới nói chỉ trong vòng vài tháng nữa, hai người bọn họ sẽ chính thức quải bài. Mấy ngày nay trên tiền viện đã bắt đầu rỉ tai những khách nhân thường lui tới về tài mạo của hai người, dần dần chuẩn bị tiếng tăm cho việc ra mắt.
Lưu Ly hỏi rồi mà Hồng Y cũng không trả lời, hắn chỉ kéo ống tay áo, ngón tay mân mê xoa mu bàn tay mấy hôm trước vừa bị đâm kim thêu, ánh mắt vô thức nhìn mông lung.
Mấy vết kim lần này là bị Tô Giới đâm, bọn họ phạm lỗi, mặt không thể đánh, thân thể càng không đụng chạm được, rốt cuộc muốn vĩnh viễn bảo trì toàn thân nõn nà, không tì vết, sứt sẹo thì chỉ dùng kim đâm là tốt nhất. Nhất là đâm vào bàn tay; mu bàn tay, móng tay, hay lòng bàn tay… bất luận chỗ nào đâm vào cũng là đau thấu tim gan, thập chỉ liên tâm*, câu ấy có lẽ đại khái để chỉ thứ đau đớn này đây.
Hôm ấy, Lưu Ly cũng không hiểu Hồng Y làm sai chuyện gì, chỉ thấy Tô Giới đẩy cửa bước ra, gương mặt lạnh lẽo vô cảm, bỏ về tiền viện. Trong phòng, Hồng Y câm lặng ngồi bên mép giường, hai cổ tay lật lên, run rẩy kịch liệt, trên tay còn nhìn thấy những lỗ kim đâm dày đặc, thậm chí trong đầu móng tay cũng có một vệt hồng ngân thật dài. Lưu Ly không dám tưởng tượng nỗi đau đớn kinh khủng đến mức nào, hắn chỉ biết quỳ xuống bên giường, nâng bàn tay Hồng Y, im lặng rơi lệ.
Tô Giới hầu hết thời gian đều giữ vẻ ôn nhu hòa hoãn, điều kiện duy nhất là phải tuyệt đối nghe lời hắn, mà Hồng Y luôn luôn nghe lời, nên từ nhỏ đến lớn số lần bị phạt có thể đếm được trên đầu ngón tay. Thật không hiểu vì sao hôm ấy Tô Giới tung hê hết tất cả các loại dáng bộ diễm lệ, ôn hòa, khiến khí tức lạnh lẽo không chút che giấu toát dày xung quanh hắn. Hồng Y không nói gì cả, Lưu Ly cũng không bức ép hắn, chỉ để ý thấy từ sau hôm ấy, ngày thường Hồng Y nhìn thấy Tô Giới không còn gọi hắn là ‘Cha’ nữa, chỉ một mực ‘Tô lão bản’.
Tô Giới mỗi khi nghe được ba chữ ấy, khóe miệng tự nhiên nhếch lên một nụ cười nhạt, tràn ngập ý giễu cợt, nhưng Hồng Y hoàn toàn mặc kệ, hắn bất ti bất hàng*,tuyệt không đổi giọng.
Lưu Ly xem thái độ Hồng Y cũng đại khái minh bạch vì sao hắn không muốn gọi Tô Giới là ‘Cha’ nữa, ‘Cha’ không chỉ là một tiếng gọi, mà hình như còn đại diện cho một thứ tình thân không ai có thể khinh nhờn. Tô Giới là lão bản, hắn nuôi dưỡng bọn họ, giáo dục bọn họ thành người như hôm nay, khả dĩ gọi hắn bằng tất cả mọi danh xưng, duy độc một tiếng ‘Cha’, không thể gọi.
Tô Giới luôn rất tự phụ, không cho phép bất cứ ai chống đối hắn, nên không hiểu hôm ấy Hồng Y làm thế nào để khiến hắn đồng ý cho đổi cách gọi. Hoặc có thể hắn chưa từng đáp ứng, mà Hồng Y cũng không chịu thỏa hiệp.
Đương lúc miên man suy nghĩ, đột nhiên Hồng Y mở miệng, hướng đôi con ngươi trong suốt, sáng lấp lánh nhìn Lưu Ly, mỉm cười nắm tay hắn: “Không việc gì, ta không sợ, cũng đâu phải hài tử mới bị mua về, ta còn lâu mới nháo loạn ầm ĩ đến khó coi na~ Lưu Ly cũng đừng nháo, chờ tới lúc chúng ta quải bài, nhất định phải khiến tất cả bọn họ kinh ngạc trầm trồ na.”
Lưu Ly không hiểu vì sao, rõ ràng lời Hồng Y nói ra có vẻ rất cao hứng, ngữ điệu cũng thật vui vẻ, mà hắn vẫn cảm nhận được mơ hồ bi ai… Vừa gượng gượng cười, đã chợt phát hiện một giọt nước mắt không thuộc về mình lặng lẽ rơi trên mu bàn tay.
———–