Tùy Hứng Gặp Kiêu Ngạo

Chương 14: Tóm tắt chương: Tư tưởng không thể quá cứng nhắc, và thủ đoạn cần phải linh hoạt



Có hay là không đây?

Đoàn Vĩ Kỳ có chút khó chịu. Anh là lần đầu tiên bị người ta xóa khỏi danh sách bạn bè, hơn nữa còn là ở tình huống anh có lòng tốt muốn giúp đỡ cô.

Siêu cấp mất mặt. Vô cùng tức giận.

Nhưng Lý Gia Ngọc này cũng thật lợi hại, nếu như biểu hiện của cô có nửa phần chột dạ, cẩn thận từng li từng tí một, thì câu chuyện sẽ rơi vào lúng túng. Có điều cô không hề như vậy. Cô thẳng thắn nói rằng lái được xe đi cô liền xóa, kỳ thực ý tứ rất rõ ràng, là do lúc trước cô bị anh đùa giỡn, anh cố ý làm khó cô. Cô cảm thấy không thoải mái, không có ấn tượng tốt về anh. Cô ‘cây ngay không sợ chết đứng’ xóa đi, cho nên không cảm giác bản thân có làm gì không đúng.

Tuy nhiên cô đã nói cô rất hối hận. Bởi vì hiện tại cô có chuyện cần nhờ anh giúp.

Không có cố tình, không có khóc lóc cầu xin, ngược lại khống chế xong tâm tình, cùng nói rõ với anh.

Giả sử bây giờ anh nói không được, tin chắc cô sẽ không khiến tình huống hiện tại trở nên khó coi. Nhưng sẽ có thái độ không bằng lòng với anh. EQ thấp hơn cô, bụng dạ cũng hẹp hòi hơn cô, dạng này mới thật sự là mất hết thể diện.

“Ờ…” Đoàn Vĩ Kỳ khẽ kéo dài âm cuối, cũng không nói là có thể hay không thể.

Lý Gia Ngọc yên lặng nhìn anh, mặt hơi cúi xuống. Dáng bộ tủi thân này, thật có chút đáng yêu.

“Mời tôi một ly cà phê đi.”

“Ok.” Lý Gia Ngọc đồng ý.

Hai người ra khỏi phòng hội trường, đi bộ đến tiệm cà phê ngay cạnh trung tâm triển lãm.

Đoàn Vĩ Kỳ gọi một tách Mandheling, Lý Gia Ngọc gọi một ly Yirga cheffe, cùng một phần kem vani.

Đoàn Vĩ Kỳ không nhắc đến chuyện thêm Wechat, Lý Gia Ngọc cũng không hỏi lại. Đoàn Vĩ Kỳ thầm nghĩ khả năng giữ bình tĩnh của cô gái này rất khá nha.

“Nếu hôm nay cô đến hội trường nhưng vẫn không tìm thấy tôi, sau đó cô sẽ làm gì?” Đoàn Vĩ Kỳ hỏi cô, này là đằng sau câu hỏi có ẩn chứa một âm mưu mà. Cô nhìn đi, lưu số điện thoại của tôi, giữ lại Wechat quan trọng biết bao nhiêu.

Lý Gia Ngọc nói: “Tối hôm qua tôi đã thử tìm kiếm, thật giống như Đoàn tổng không có Weibo.”

“Đúng vậy, không có lập.” Đoàn Vĩ Kỳ dừng lại vài giây rồi nói tiếp: “Nhưng nếu có lập, cũng không nhất định là ba chữ Đoàn Vĩ Kỳ nha.”

“Đúng thế. Cho nên tôi không tìm được.” Lý Gia Ngọc nói: “Tôi toan hôm nay sẽ đánh cược may rủi một lần, nếu như Đoàn tổng không đến, tôi sẽ đi Tứ Mộc hỏi thăm. Nếu hỏi thăm vẫn không được, tôi sẽ lại đến bãi đậu xe lần trước tìm quản lý đội bảo an. Lần trước Đoàn tổng để lại số di động, tin chắc quản lý đội bảo an e sợ xe có sự cố gì đó xảy ra nên sẽ lưu lại số di động.”

“Đã rất lâu rồi, có thể anh ta giống cô thì sao, đã sớm xóa.”

“Có thể lắm. Cho nên tôi nghĩ nếu vẫn không tìm được, tôi sẽ lại đến Tứ Mộc.”

Đoàn Vĩ Kỳ cười: “Quầy lễ tân không có số của tôi. Không phải cứ ai đến trước quầy lễ tân cũng được tiếp đón đâu, hoặc giả cho là cô nói dối đến để đàm luận công việc, cũng sẽ không gặp được tôi.”

“Tôi có thể chờ ở đại sảnh.”

Đoàn Vĩ Kỳ vẫn cười y như cũ: “Ôm cây đợi thỏ? Tôi không làm việc ở Tứ Mộc, cô không chờ được rồi.”

“Vậy thì tôi sẽ chờ Tiêu tổng, nếu vẫn không thể chờ được Tiêu tổng tôi liền tìm đến bí thư Trần. Nếu đến cấp bậc bí thư như bí thư Trần tôi cũng không gặp được, tôi tiếp tục tìm đến trợ lý của bí thư Trần. Nhất định sẽ có một người có thể giúp tôi gặp được anh. Đầu tiên tôi sẽ đi đến quầy lễ tân, tìm hiểu một chút về cấu trúc quan hệ của Tứ Mộc, xem thử có ai có thể giúp tôi liên lạc hay không, sau đó tìm đến người đó. Vẫn không được, thì tôi còn có ảnh chụp xe anh mà, bên trên tấm ảnh có biển số xe, thông qua biển số xe tôi cũng có thể tra ra thôi. Nói chung, tôi chắc chắn sẽ tìm được anh.”

Đoàn Vĩ Kỳ dựa vào ghế tùy ý duỗi thẳng đôi chân dài, khẽ nhướng mày cười: “Cô có thể lấy được giấy phép tham gia triển lãm ở Văn Bác, cùng với dự án và diễn thuyết, hẳn đều dựa vào chiêu bám như sam này đi?”

“Tôi là người rất có vận khí đấy nhé, những người tôi gặp đều khá hiền lành.”

Đoàn Vĩ Kỳ cười cười, không đáp lại lời này của cô.

Nhân viên phục vụ mang cà phê cùng với phần kem mà bọn họ gọi lên.

Đoàn Vĩ Kỳ mở hộp đường đặt trên bàn ra, hỏi Lý Gia Ngọc: “Một viên đường?”

“Tôi không bỏ đường.” Lý Gia Ngọc nói: “Muốn giữ dáng.”

Đoàn Vĩ Kỳ cười “Ha ha”, thả một viên đường vào trong tách cà phê của mình, lại cho thêm một ít sữa, sau đó nhìn đăm đăm phần kem cô gọi rồi làm một cái nháy mắt: “Giữ dáng?”

Lý Gia Ngọc không hề đỏ mặt, nói: “Tối thiểu phải ăn đủ 5 gram đường.”

Đoàn Vĩ Kỳ ném cho cô một vẻ mặt ghét bỏ: “Đối với vóc dáng của mình cô thật sự rất có thành ý.”

Lý Gia Ngọc cười ha ha, uống một ngụm cà phê, hỏi anh: “Đoàn tổng, chuyện chị họ anh chuẩn bị tham gia tiệc rượu, anh có tin tức gì sao?”

“Cô biết Lam Diệu Minh không?”

“Biết. Đó là một họa sĩ trẻ tuổi chuyên vẽ tranh sơn dầu. Tô Văn Viễn rất thích những bức anh ta vẽ.”

“Anh ta vừa hoàn thành xong chuyến lưu diễn tranh, thứ tư đến sẽ tổ chức một buổi tiệc rượu để chúc mừng. Mối quan hệ giữa chị họ tôi và anh ta rất tốt, lần nào anh ta tổ chức triển lãm tranh sẽ đều đến cổ vũ, có khi còn mua vài ba bức tranh. Nên tiệc rượu lần này chị ấy nhất định đi.”

Hai mắt Lý Gia Ngọc phát sáng: “Vậy tham gia tiệc rượu, đều là người trong giới nghệ thuật?”

“Phần lớn là vậy.”

“Chắc mẩm Tô Văn Viễn sẽ đi cùng chị họ của anh. Đoàn tổng, anh có tên trong danh sách khách mời không? Có thể mang tôi theo cùng không?”

Đoàn Vĩ Kỳ cảnh cáo cô: “Những người thuộc nơi đó đều có máu mặt có danh lưu(*), nếu cô có ý định chơi đùa hay bắt gian tại trận, vậy thì cô đã nhắm nhầm tình huống rồi.”

(*) Danh tiếng.

“Nếu tôi có thể vào, khẳng định sẽ ăn mặc thật xinh đẹp, những chuyện mất mặt như chơi đùa hay bắt gian tại trận sao tôi có thể làm được cơ chứ, tôi cũng có sĩ diện đó có được không?”

Đoàn Vĩ Kỳ lắc đầu: “Tôi mới không tin đâu. Nếu tôi đã là người mang cô vào, lại thật sự xảy ra chuyện gì đó, mặt mũi cô đáng giá nhiêu đồng, tôi mới là người mất sạch mặt mũi.”

“Đoàn tổng, tôi xin hứa, tôi sẽ vô cùng vô cùng biết điều, không một ai biết tôi đi vào đâu.”

Đoàn Vĩ Kỳ vẫn tiếp tục lắc đầu: “Nghe hệt như cô muốn đi làm tặc(*), càng không dám mang cô vào hơn.”

(*) Làm ăn trộm.

Lý Gia Ngọc nhụt chí, bắt đầu ăn kem.

Đoàn Vĩ Kỳ trừng mắt cô: “Thành ý của cô đâu, phải tiếp tục thuyết phục tôi đồng ý với cô chứ.”

“Trước tiên tôi muốn nghỉ một lát, ngẫm lại nếu Đoàn tổng vẫn không đồng ý với tôi thì kế hoạch B sẽ là gì.”

“Thế đã nghĩ ra chưa?”

“Ờ, tôi muốn đến địa điểm tổ chức tiệc rượu xem xem có thể trà trộn đi vào hay không.”

“Làm sao trà trộn?”

“Thì tặng tiền thôi.” Lý Gia Ngọc cắn cắn chiếc muỗng nhỏ, “Một nghìn hẳn đủ nhỉ.”

Đoàn Vĩ Kỳ phụt cười: “Cái gì một nghìn hẳn đủ? Đủ để tìm một người mang cô vào? Là cái của lạ nào thích một nghìn của cô thế? Còn không đủ để mua cái cúc áo.”

“Làm gì nói quá thế.” Lý Gia Ngọc hơi hơi nhướng mày, “Như thế nào không mua được một cái cúc áo. Thế giới mấy người có tiền các anh lạm phát quá rồi.”

“Tôi là đang nói sự thật, chớ kể chuyện tiếu lâm, một nghìn đồng.”

Lý Gia Ngọc cắn môi trừng anh: “Có anh mới buồn cười í, một nghìn đồng đưa cho bảo vệ gác cửa, hoặc là đầu bếp, trong vòng vài phút hẳn sẽ có người cho tôi đi vào, anh có tin không?”

Đoàn Vĩ Kỳ ngẩn người. Bảo vệ? Đầu bếp?

“Anh cho rằng tôi muốn đưa một nghìn kia cho ai? Đâu phải chỉ mỗi khách VIP mới được đi vào đâu a, còn có rất nhiều nhân viên, người phục vụ.” Cô tiếp tục ăn kem, “Cho nên nói nè, tư tưởng không thể quá cứng nhắc, và thủ đoạn cần phải linh hoạt.”

“Lợi hại a.” Đoàn Vĩ Kỳ kéo thật dài âm cuối, “Đây là thái độ cầu người của cô sao?”

Lý Gia Ngọc lập tức chấp tay hành lễ: “Đoàn tổng, xin anh.”

Đoàn Vĩ Kỳ: “…” Lại phạm quy!

“Tôi hứa sẽ không gây rắc rối, thật sự.”

Đoàn Vĩ Kỳ trầm ngâm chốc lát, nói: “Vậy cô đưa cho tôi một nghìn đi.”

Lý Gia Ngọc: “…” Dùng để mua một cái cúc áo? Vừa nãy là ai bảo kể chuyện tiếu lâm.

“Thế nào cũng phải có phúc lợi chứ nhỉ, bằng không giúp cô như vậy tôi ăn quá nhiều thiệt thòi rồi.”

“Được, một lời đã quyết. Một nghìn, không thành vấn đề.”

“Làm sao trả? Đưa tiền mặt hay chuyển khoản qua Wechat?”

Lý Gia Ngọc nhanh chóng phản ứng, anh đã đồng ý, đồng ý lần nữa kết bạn với cô. Lý Gia Ngọc vội vàng nói: “Wechat đi, chuyển khoản qua Wechat.”

“Được thôi.” Đoàn Vĩ Kỳ trưng ra bộ dạng bất đắc dĩ móc di động ra, “Đây đều là vì một nghìn cả đấy.”

“Vâng, vâng, kết bạn xong tôi lập tức chuyển.”

“Ting” một tiếng, quét mã QR thành công, đã kết bạn.

Đoàn Vĩ Kỳ nhìn một vòng danh sách bạn bè – “Mở đường cho con Polo của mỹ nhân nhưng cực moe”. Cô lại đổi tên.

Thích đổi tên như vậy, thật không phải thói quen tốt.

Đoàn Vĩ Kỳ đặt biệt danh cho cô là “Lý Gia Ngọc”. Như thế này thì mặc kệ cô có đổi thành cái dạng gì, anh đều có thể tìm được cô.

“Cô có đặt biệt danh cho tôi không?” Đoàn Vĩ Kỳ hỏi.

Toan đổi tên của Đoàn Vĩ Kỳ thành “Một nghìn đồng”, Lý Gia Ngọc lập tức dừng lại, “Không.”

“Vậy cô nhấn nửa ngày trời là đang viết cái gì vậy?” Đoàn Vĩ Kỳ bỗng đưa tay ra đoạt lấy di động của cô, “Tôi nhìn một chút.”

Lý Gia Ngọc tay nhanh mắt lẹ lập tức ấn phím xóa, nhưng đã không kịp, lúc bị Đoàn vĩ Kỳ đoạt lấy, trên màn hình vẫn còn hiển thị một chữ “Một”.

“Cái gì một?” Đoàn Vĩ Kỳ trừng cô, “Một nghìn đồng?”

“Làm sao có thể?” Lý Gia Ngọc bình tĩnh đáp: “Đàm luận về tiền sẽ chỉ dung tục.”

“Vậy cô nói xem nào, cái gì một?”

“Một cái cúc áo.”

Đoàn Vĩ Kỳ: “…”

Thời điểm Tô Văn Viễn đi tới hội trường, lễ kí kết của Tứ Mộc đã kết thúc. Trên sân khấu là tổng giám đốc của một công ty sản xuất phim hoạt hình đang nhận phỏng vấn.

Tô Văn Viễn tìm một vòng quanh phòng hội trường, không nhìn thấy Lý Gia Ngọc. Anh ta đi ra bên ngoài, xuyên qua hành lang, vừa đi vừa lấy di động ra muốn gọi cho Lý Gia Ngọc. Di động còn chưa rút ra, lại trông thấy một bóng người cực quen mắt đi tới.

Tô Văn Viễn nhận ra người này. Là em họ của Đoàn San San, Đoàn Vĩ Kỳ.

Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy anh, là ở hội sở Phỉ Huyết. Đoàn San San đưa anh ta đi ăn cơm, mà Đoàn Vĩ Kỳ thì đang cùng bạn bè ngồi ở góc khuất khác trong phòng. Đoàn San San có nói với anh ta một câu, nói người kia ở cái bàn kia, chính là em họ cô ấy.

Cô ấy nói em họ mình rất lợi hại, cái này vừa ám chỉ tính tình, cũng ám chỉ sự nghiệp.

Cô ấy nói Đoàn Vĩ Kỳ vô cùng không ưa người khác quản anh, sống ngang cường bướng bỉnh, đến chú cô ấy cũng không trấn giữ được anh, là người bất cứ khi nào cũng có thể khiến cả gia tộc đau đầu. Lúc còn tiểu học anh đã tuyên bố nói sau này lớn lên anh sẽ không muốn sinh con, bởi vì anh rất ghét trẻ nít. Bản thân đã là một con gấu con còn không biết ngại nói ghét này ghét nọ trẻ nít, sau đó bố anh tặng anh một trận đánh no đòn.

Kết quả lên cấp hai anh lại nói mình sẽ không kết hôn, bởi vì anh xem qua bố mẹ liền biết chuyện kết hôn hết đỗi vô vị. Chọc bố mẹ anh giận quá chừng. Nhưng lần này bố anh muốn đánh anh, đã không tài nào đánh tới, bấy giờ anh đã cao, chân tay loằng ngoằng, không thích hợp để đánh. Mẹ anh giận mắng anh không bằng trực tiếp thừa nhận bản thân là Gay đi, anh vậy mà nói đã từng thử, anh không phải, anh thích kiểu con gái xinh đẹp tóc dài thướt tha, nhưng là kiểu chân dài mông cong eo nhỏ mới được. Này thêm phen chọc mẹ anh giận đến ngất luôn.

Nhưng con người trên dưới đặc một dáng vô lại ấy, làm chuyện gì cũng đều thành công. Lên cấp hai anh đã bắt đầu dùng tiền mừng tuổi của mình đi đầu tư, kiếm được rất khá. Sau đó lên đại học bởi vì muốn tán gái anh liền mở một công viên trò chơi, này còn kiếm được kha khá tiền hơn nữa. Bên cạnh đó, anh còn đầu tư thêm dăm ba cái dự án ngoài lề, mỗi một cái đều thành công. Trong lúc bố anh còn đang có chút vui mừng về anh thì, kết quả ‘tên tiểu hổn đản’(*) này tuyên bố bản thân có công việc muốn làm, không có thời gian tiếp tục học hành, liền nghỉ học. Sau đó anh nói anh có hứng thú với cưỡi ngựa, bèn đi ra nước ngoài tham gia giải đua ngựa chuyên nghiệp, muốn đến đó học đua ngựa. Học xong anh lại chi một nửa số tiền ra đầu tư vào câu lạc bộ đua ngựa, thu lại rất nhiều liền, nhưng đồng thời anh lại cảm thấy vô vị, Tiếp nữa, anh quan tâm đến nền văn hóa của những thị trấn cổ ở Trung Quốc, anh muốn tu sửa lại những thị trấn cổ đó, cho nên quay về.

(*) Tên lém lỉnh, láu cá.

Thời điểm Tô Văn Viễn nghe được những thứ này anh ta vô cùng ước ao. Cảm thấy Đoàn Vĩ Kỳ này sống quá tiêu sái, cuộc sống không màng tiền nong, không âu không sầu, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Loại tự do ngông cuồng này, còn có gì để cầu mong hơn.

Mãi đến khi anh ta tận mắt trông thấy Đoàn Vĩ Kỳ ở trường học, sợ hết hồn. Một là lo lắng anh nhận ra anh ta, sau đó nói với Lý Gia Ngọc mối quan hệ giữa mình và Đoàn San San, hai là nghe nói anh chính là chủ của chiếc Lamborghini, người đã đùa giỡn với bạn gái anh ta ở quán bar.

Mối quan hệ này có chút loạn, mà Tô Văn Viễn còn chưa khai chiến thì hai chân đã nhũn như cháo hoa, vừa tự ti vừa không phục, chỉ muốn trốn tránh.

Ngay lúc này trông thấy Đoàn Vĩ Kỳ đang đi về phía mình, Tô Văn Viễn không có từ ngữ nào miêu tả rõ ràng cảm thụ của bản thân, còn đương do dự có nên đi lên chào hỏi anh một tiếng hay không thì, đã thấy Đoàn Vĩ Kỳ không chút nề hà liếc anh ta một cái, sau đó như không có gì xảy ra đi lướt qua người anh ta.

Tô Văn Viễn xiết chặt nắm đấm, chẳng việc gì phải khó xử cả.

Phúc lợi một vài bình luận trên Tấn Giang khi hôm nay Phong Phong không có lời muốn nói bắt đầu:

【Lạc Lạc Lạc Lạc Tử】: Vẫn chưa chính thức chia tay.

【superRu】: Tốt hơn hết là đừng nhìn người ta a.

【Ti Bách Lăng】: Kiêu ngạo thêm lại Wechat rồi, bên cạnh đó còn ghét bỏ không ưa tra nam nha.

【Starbase】: Nữ chủ rất thẳng thắn!

【Hà A-Xia】: EQ của Lý tổng siêu cao a, luôn có cảm giác Đoàn tổng sắp knock out rồi, có điều Đoàn tổng rất có bản lĩnh đó, làm (chơi) cái gì cũng kiếm được tiền.

Đoàn tổng hẳn là người thích thử thách, sau đó khi thành công rồi liền cảm thấy vô vị.  (Đoạn này BYY bỏ qua =))

【Bỗng nhiên nhớ Huyền Độ】: Vẫn chưa chính thức chia tay.

【Huyễn Huyễn】: Nữ chủ thật sự rất lợi hại, từng cái từng cái thông đường đến La Mã.

【QueenJ tiểu may mắn】: Lý tổng thật sự rất chất nha.

【Vẫn xinh đẹp như thuở đầu】: Tổng tài đại nhân cool lắm, không thèm nề hà (nhìn) tra nam luôn.

【Mười một】: Đoàn tổng chính là tổng giám đốc bá đạo của bổn tổng a.

【21277245】: Hay cho tra nam, đã không còn bản lĩnh chân đạp ba thuyền. Hóa ra Đoàn tổng chính là công tử nhà giàu a, nữ chủ thật perfect.

【Ngôi sao】: Chị hỏi em yêu chị bao sâu, lựu đạn chính đại biểu cho con tim em (này là ném lựu đạn tặng điểm cho Phong Phong.)

【Mạt Lệ Quyển】: Cảm giác Đoàn tổng rất không có mặt mũi trước Gia Ngọc a, quả nhiên ai say (nắng) trước người đó liền bị động. (Khụ khụ, là BYY ta spoil cho các nàng hàng ta tá chương sau rồi đó, nên mới chuyển ngữ cái bình luận này vào, đây  là truyện truy nữ, truy nữ, truy nữ chuyện trọng đại phải nói ba lần, bởi vì Gia Gia của chúng ta quá cường =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.