Tùy Hứng Gặp Kiêu Ngạo

Chương 5: Tóm tắt chương: Thù mới hận cũ nha. Lúc này con Polo của cậu đỗ ở chỗ nào rồi?



Những ngày tiếp theo, Tô Văn Viễn, Lý Gia Ngọc cùng với toàn thể nhân viên Viễn Quang đều rất bận. Triển lãm Văn Bác yêu cầu rất cao, mà trước đó Viễn Quang chưa từng có bất kinh nghiệm tham gia triển lãm nào, sản phẩm tích lũy cũng không nhiều, hầu hết đều là mới, tất cả đều bắt đầu từ con số không.

Công việc rất nhiều, hơn nữa còn gần tới tốt nghiệp, trong trường cũng không ít chuyện, cho nên mỗi người đều làm việc liên tục.

Học viện Thương Mại Lý Gia Ngọc đang theo học mấy ngày nay có một chương trình hoạt động lớn, viện mới vừa mời được năm vị doanh nhân trẻ tuổi của giới kinh doanh, các công ty lớn đến chia sẻ quá trình gây dựng sự nghiệp, cùng kinh nghiệm với sinh viên. Mỗi tuần một người, địa điểm là ở hội trường lớn của học viện.

Hoạt động được tuyên truyền từ trước đó rất nhiều ngày, bày ra ở khắp các ngõ ngách trong học viện, danh thế hùng vĩ vô cùng. Lý Gia Ngọc nhìn thấy một trong số đó là Tiêu Kiệt tổng giám đốc kiêm người sáng lập ra Văn hóa Sáng tạo Tứ Mộc, bỗng cảm thấy hứng thú.

Văn hóa Sáng tạo Tứ Mộc trong những năm qua là công ty có tốc độ phát triển nhanh chóng trong nước, bắt đầu từ các mặt hàng văn phòng phẩm cao cấp, sau đó chuyển hướng sang xuất bản, truyện tranh, vật phẩm đồ chơi, các chủ đề liên quan đến phòng ăn, hay các cuộc triển lãm văn hóa, phạm vi nghề nghiệp của bọn họ vô cùng rộng mà ngành nghề nhắm đến cũng vô cùng tinh chuẩn, có thể khai thác giá trị bản quyền của sản phẩm đến mức tối đa. Áp dụng mô hình thức phát triển sản phẩm kết hợp với lượng tiêu thụ, các sản phẩm làm ra đều rất thành công. Hai năm qua đã bồi dưỡng nâng đỡ không ít họa sĩ, nhà thiết kế, được xem là Long Đầu lão đại, công ty “minh tinh” trong vòng tròn Văn hóa Sáng tạo. Năm ngoái Văn hóa Sáng tạo Tứ Mộc đã tham gia cổ phiếu loại A(*) trên thị trường, Tiêu Kiệt cũng được bình chọn là một trong mười doanh nhân trẻ hàng đầu.

(*) Cổ phiếu loại A (Class A Shares): Hay còn gọi là cổ phiếu phổ thông, có quyền biểu quyết cao hơn cổ phiếu loại B, thường được trao cho đội ngũ quản lý công ty (theo TraderViet).

Lý Gia Ngọc rất có hứng thú đối với Văn hóa Sáng tạo Tứ Mộc, dù sao thì phương hướng công việc của “Viễn Quang” cùng “Tứ Mộc” cũng có chút giống nhau. Ở khía cạnh nào đó có thể nói, “Tứ Mộc” chính là hình mẫu của “Viễn Quang”. Lý Gia Ngọc rất muốn học tập kinh nghiệm từ Tiêu Kiệt. Đứng trước một cơ hội đúng là hiếm thấy thế này, nếu thình lình có thể làm quen, về sau có cơ hội hợp tác thì càng tốt.

Cho nên lúc biết người diễn thuyết cuối cùng là Tiêu Kiệt của Tứ Mộc thì, Lý Gia Ngọc liền nhờ bạn học lấy vé giùm cô và Tô Văn Viễn, cần phải ngồi ở khu giữa hàng ghế trước, để khi khách quý cúi đầu xuống liền có thể cùng bọn họ mắt đối mắt, nếu giao lưu trao đổi với nhau thì cô khoát tay khách quý có thể ngay lập tức nhìn thấy.

Hôm Tiêu Kiệt diễn thuyết, trời vừa sáng Lý Gia Ngọc đã phải chạy đến xưởng in ấn, văn kiện cùng sản phẩm dùng để tuyên truyền trong buổi triển lãm xảy ra chút vấn đề, cô phải đến đó giải quyết. Trùng hợp làm sao, hôm đó Tô Văn Viễn cũng có việc, khách hàng đặt làm một bộ cầu thủy tinh dùng làm kỉ niệm phải giao vào hôm nay, nhưng trước lúc đóng gói, thiết kế bên trong quả cầu bỗng nhiên bị bong ra, bọn Tô Văn Viễn phải lập tức sửa chữa đẩy nhanh tiến độ để có thể hoàn thành sản phẩm.

Hai người họ gọi điện thoại cho nhau, nói rằng nhanh chóng chạy đến hội trường, chớ đến trễ.

Dù sao cũng ngồi ở cái ghế ngay dưới mắt khách quý, nếu vào muộn cũng quá khó coi.

Buổi diễn thuyết diễn ra vào lúc hai giờ chiều. Bữa trưa Lý Gia Ngọc không kịp ăn, xong xuôi mọi chuyện liền vội vã trở về từ xưởng in nằm ở vùng ngoại ô. Đi bộ về hướng hội trường.

Phương Ân gọi điện cho cô nói đang đứng ở cửa hội trường chờ cô, lúc này Lý Gia Ngọc chạy đến nhìn thấy Phương Ân cùng với vài bạn học đang đứng ngay phía trước tấm áp phích tuyên truyền hoạt động diễn thuyết, không biết bọn họ đang tán gẫu với nhau chuyện gì.

Phương Ân nghe thấy tiếng cô gọi, xoay đầu lại nhìn cô vẫy vẫy tay, vẻ mặt hơi khác thường.

Lý Gia Ngọc thở hổn hển lướt mắt qua đồng hồ đeo tay, còn chừng 10’ nữa, vẫn chưa đến muộn nha.

“Sao thế?”

“Tiêu Kiệt không đến được.”

“Hả?” Lý Gia Ngọc giật mình.

“Nghe đồn tối qua bị tai nạn ở trên đường cao tốc, bị thương chân, không thể đến.”

“Vậy nên đổi ngày?”

“Không có. Là thay người. Người thay là đối tác của anh ta, cổ đông lớn của Tứ Mộc đến.” Phương Ân nói, thần thần bí bí. “Tiểu đội trưởng nói, tuy là thay đổi người, nhưng những ai đã nhờ anh ta lấy giúp vé ngồi đều phải đúng giờ ngồi vào chỗ, không cho phép hàng trước của hội trường lại xảy ra sự cố, bằng không anh ta liền đập chết từng người từng người một.”

Lý Gia Ngọc cười: “Có cần phải làm quá lên vậy không, mình chắc chắn đến nha, sẽ ở lại có bay đi đâu…” Cô còn chưa nói xong, cả người bỗng cứng ngắc.

Bạn học đứng chắn phía trước tấm áp phích vừa nhích người ra vài bước, tầm nhìn phía trước không còn bị ngăn, cô nhìn thấy tấm áp phích.

“Mịa nó.” Lý Gia Ngọc ngạc nhiên đến nói tục.

Người ở trên tấm áp phích mới, nửa thân trên của vị khách quí nọ được in rất rõ ràng. Áo sơ mi trắng quần tây đen, hai mắt có thần, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng câu lên mang theo nét cười vẽ ra mấy phần vô lại.

Đoàn Vĩ Kỳ.

Khách quý đến diễn thuyết vậy mà là anh!

Anh là cổ đông lớn của Tứ Mộc, đối tác của Tiêu Kiệt?

Bạn học đứng trước tấm áp phích nghe câu thốt đầy kinh ngạc của Lý Gia Ngọc, quay đầu cười nói: “Rất đẹp trai có phải không, còn đẹp trai hơn cả Tiêu Kiệt.”

Lý Gia Ngọc không nhịn được, quyết định phản biện: “Nơi nào đẹp cơ chứ? Ánh mắt không đủ lớn, môi quá mỏng, mũi còn tạm coi là được. Chỉ dựa vào mũi không thể nói là đẹp trai a.”

“Mình cũng cảm thấy không có đẹp trai như các cậu nói.” Có người phụ họa với Lý Gia Ngọc.

“Mình lại cảm thấy rất đẹp trai đấy chứ, kiểu người như vậy có chút xấu lại không xấu nhìn vào đặc biệt cuốn hút đẹp trai, ngũ quan hợp lại nhìn vô cùng thuận mắt, càng xem càng yêu thích.”

Lý Gia Ngọc lắc đầu: “Không đúng, thật sự rất bình thường, cậu nhìn…”

Phương Ân dùng sức kéo kéo tay áo Lý Gia Ngọc, ngăn cô tiếp tục nói.

Lý Gia Ngọc dừng lại, nghi hoặc quay đầu nhìn cô.

“Khụ khụ.” Phương Ân giả bộ ho một tiếng, hất hất cằm ra hiệu.

Lý Gia Ngọc quay đầu nhìn theo hướng ra hiệu của cô ấy.

!!!

Người trên tấm áp phích kia đang đứng cách bọn họ một khoảng không xa và đang nhìn về hướng này.

Bên cạnh anh còn có mấy người, có lãnh đạo của học viện, còn có mấy người nữa nom qua trang phục có vẻ như là doanh nhân, vậy hẳn là người của công ty Tư Mộc đi. Ngoài trừ Đoàn Vĩ Kỳ ra, trên mặt những người còn lại gần như lộ ra lúng túng, đoán chừng là nghe được cuộc nói chuyện của đám sinh viên các cô rồi.

Một vị lãnh đạo của viện nổi giận đùng đùng trừng mắt với các cô, sau đó nhìn Đoàn Vĩ Kỳ nói: “Đoàn tổng, để cậu chê cười rồi.”

Đoàn Vĩ Kỳ cười nói: “Rất lâu không trở lại trường, suýt chút quên luôn bầu không khí trường học có bao nhiêu hoạt bát. Kiểu tính cách thẳng thắn cùng nhiệt tình như vậy hiện tại tôi rất ít được nhìn thấy. Các bạn sinh viên rất đáng yêu.” Anh nhìn mấy cô gái nháy mắt mấy cái, đặc phong thái phong lưu phóng khoáng, chọc mọi người cười ồ lên. Trong nháy mắt bầu không khí trở nên nhẹ nhàng thoải mái. Anh cười, đưa tay về phía trước ra hiệu mời, cùng với lãnh đạo học viện tiếp tục đi.

Lý Gia Ngọc hít vào một hơi còn chưa kịp thở ra, bỗng thấy Đoàn Vĩ Kỳ đi được hai bước quay đầu lại, nhìn cô chun mũi một cái, giả bộ tức giận. Có điều vẻ mặt đó chỉ hiện diện trong một khoảnh khắc, sau đó anh như không có chuyện gì xảy ra đi cùng lãnh đạo học viện, rất nhanh đã mất hút.

Bạn học nữ đứng bên cạnh Lý Gia Ngọc nhỏ giọng reo: “Eo oaaa, người thật còn đẹp hơn cả hình nữa.”

Lý Gia Ngọc thầm trợn trắng mắt trong lòng, cô thừa nhận hôm nay Đoàn Vĩ Kỳ ăn vận như vậy vô cùng soái, dáng người cao thẳng, vai rộng eo thon, mặc vào âu phục thật sự rất đẹp mắt. Nhưng đối với cô ngũ quan của anh quả thật không được gọi là có bao nhiêu đẹp đẽ.

“Ôi mé ơi, biểu cảm vừa nãy của anh ấy moe chết đi được í. Vừa đẹp vừa có tiền lại còn dịu dàng dễ thương, a a a…” Cô nàng đứng cạnh cửa có chút kích động.

Lý Gia Ngọc không còn lời nào để nói, chỉ có thể âm thầm nhổ nước bọt trong lòng — đáng tiếc chỉ là một tên công tử nhà giàu miệng đeo ước pháo trong quán bar đêm nọ.

Phương Ân bá lấy vai Lý Gia Ngọc, nói đùa: “Thù mới hận cũ nha. Lúc này con Polo của cậu đỗ ở chỗ nào rồi?”

Lý Gia Ngọc lấy di động ra gởi Wechat cho Tô Văn Viễn: “Mình hỏi một chút xem Tô Văn Viễn đi đến đâu rồi.”

“Cậu ta mà không tới kịp mình sẽ ngồi vào chỗ của cậu ta, sẽ không để tiểu đội trưởng giết cậu.”

“Sai rồi, mình là muốn cho Đoàn Vĩ Kỳ nhìn xem như thế nào mới mà ‘thịnh thế mỹ nhan.’”

Phương Ân: “…”

Thời điểm Tô Văn Viễn chạy dến buổi diễn thuyết cũng sắp bắt đầu, tất cả mọi người đều đã ngồi vào chỗ, MC đang giới thiệu về nhân vật chính của buổi diễn thuyết.

Lý Gia Ngọc vừa đưa khăn tay cho Tô Văn Viễn vừa nhỏ giọng nói với anh ta: “Diễn thuyết thay đổi người, đổi thành chủ chiếc xe Lamborghini.”

“Hả?” Tô Văn Viễn kinh ngạc. Còn chưa kịp hỏi, thì hội trường vang lên tiếng vỗ tay, khách quý đi lên sân khấu.

Lý Gia Ngọc vừa vỗ tay vừa nhìn về phía sân khấu, không nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của Tô Văn Viễn khi trông thấy Đoàn Vĩ Kỳ bước lên bục diễn thuyết.

Đoàn Vĩ Kỳ đi đến bục liền cười, nhận lấy microphone nhìn toàn thảy mọi người nói: “Chào tất cả các bạn. Xin mời mọi người tiếp tục vỗ tay, thêm phần nhiệt liệt nữa thì càng tốt. Như vậy nhân viên của Tứ Mộc chúng tôi mới có thể theo đó mà truyền đạt với Tiêu tổng đang đầy tiếc nuối khi không thể đến đây, tôi chỉ là người thay thế để tránh cậu ta mất mặt, lại không ngờ mọi người hoan nghênh đến vậy.”

Toàn hội trường cười to, trong phút chốc tiếng vỗ tay càng thêm vang dội.

Đoàn Vĩ Kỳ mỉm cười nhìn một vòng quanh hội trường, lúc tầm nhìn lia đến vị trí Lý Gia Ngọc có hơi ngừng lại, Lý Gia Ngọc không cam lòng ở thế yếu liền ngẩng cao đầu nghênh đón ánh mắt anh, không mảy may trốn tránh.

Đoàn Vĩ Kỳ khẽ nhướng mày, rất tự nhiên di chuyển tầm mắt.

“Được rồi, cảm ơn sự cổ vũ của các bạn, cũng cảm ơn mọi người vừa bắt đầu đã nể tình phối hợp cùng vỗ tay khí thế như vậy. Tôi nhìn thấy ở phía sau vẫn còn ghế trống nha, trên tầng cũng có, nhanh nhanh phát tin tức cho bạn bè các bạn, nói cho họ biết tuy rằng hôm nay Tiêu Kiệt không đến, nhưng người đến càng đẹp lại càng giỏi, trẻ tuổi hơn nữa còn là một tổng giám đốc bá đạo đang độc thân…”

Toàn thể hội trường lần nữa cười to. Lý Gia Ngọc cũng cười, lần đầu tiên trông thấy một tổng giám đốc tự xưng mình là tổng giám đốc bá đạo.

Tô Văn Viễn ngồi cạnh kề vào tai cô nói nhỏ: “Đã không phải là Tiêu Kiệt, vậy anh nghĩ anh nên đi. Còn có rất nhiều chuyện bận đấy.”

Lý Gia Ngọc nhỏ giọng nói với anh ta: “Nhưng giờ không thể đi.”

Bị lãnh đạo học viện tóm được cảnh cô bình phẩm khách quý từ đầu đến chân còn chưa tính sổ, giờ dám dưới tình huống khách quý lớn tiếng nói mọi người kêu gọi bạn bè đến cô lại công khai tránh đi, cô mới không chê mạng mình dài đâu.

Tô Văn Viễn mím chặt môi, mặt đầy nghiêm túc, tựa hồ hơi tức giận. Lý Gia Ngọc men theo đó nói tiếp: “Chớ nóng vội, đợi lát nữa phía sau có người rời đi, đến lúc đó chúng ta đi ra cùng bọn họ, như vậy sẽ không gây chú ý.” Cô dừng một chút, “Em vừa mới đắc tội với lãnh đạo học viện, cần phải biết điều một chút.”

Tô Văn Viễn không biết làm thế nào Lý Gia Ngọc lại đắc tội với lãnh đạo học viện, anh ta cũng không có tâm tư đi hỏi. Anh ta đánh mắt về phía sân khấu, thân thể hơi nghiêng về phía trong ghế dựa.

Trước đó Lý Gia Ngọc nghe mọi người nói buổi diễn thuyết sẽ rất nhàm chán, cô toan ngồi được một nửa sẽ cùng với Tô Văn Viễn hòa vào hàng người phục vụ rồi đi ra, nhưng cô không ngờ phong cách diễn thuyết của vị công tử nhà giàu tổng giám đốc bá đạo này tự do phóng khoáng quá đỗi đi.

“Bình thường tôi không tham gia diễn thuyết, là mọi người không cho tôi đi. Tiêu Kiệt cũng là thống khổ giãy dụa lắm, thật sự không còn ai để phó thác, cho nên mới để cho tôi đi. Ừm, mọi người xem này, bí thư Trần bảo nhất định phải dùng máy chiếu, nhắc nhở tôi dùng PPT để diễn thuyết. Tôi nói không. Ngược lại, bí thư Trần là thư kí của Tiêu Kiệt, lại không phải của tôi. Ở tình huống như vậy thư kí của tôi đã vứt nó đi rồi.”

“Đọc theo PPT là có ý gì đây? Tình huống của Tứ Mộc ra sao, công ty có những thành tựu gì, so với PPT tư liệu mà mọi người tra được trên internet còn tỉ mỉ hơn nhiều. Tôi sẽ nói một chút những thứ mọi người không tra được trên internet nhé.”

“Trước tiên nói về quá trình sáng lập nên Tứ Mộc đi ha. Các bạn học đang ngồi ở đây đều sắp tốt nghiệp rồi nhỉ, cũng sắp phải đứng trước vấn đề đi tìm việc làm. Có mấy người sẽ đi làm, và có mấy người sẽ tự gây dựng sự nghiệp. Vì lẽ đó tôi nghĩ tôi muốn bắt đầu ở nơi Tứ Mộc cất bước như thế nào nói với các bạn, hẳn đây sẽ có chút ý nghĩa tham khảo với các bạn đi. Tứ Mộc được sáng lập như thế nào đây? Năm đó Tiêu Kiệt muốn theo đuổi một cô gái. Vâng ạ, chính là ‘nương tử’ hiện tại của anh ta đấy. Anh ta vậy mà thật sự theo đuổi được. Anh ta đã theo đuổi như thế nào, là anh ta đưa vợ mình đến công viên “Chuyện kinh dị.””

Toàn trường cười vang. Cái lối cầm cưa vợ này thật quá quen à nha. Trên thực tế, thời điểm rất nhiều sinh viên nam theo đuổi sinh viên nữ, cũng đều đưa nhau đến công viên “Chuyện kinh dị.”

Công viên “Chuyện kinh dị” là công viên giải trí đứng đầu, bên trong có đủ các loại cửa ải, kết hợp với vở kịch kinh dị, cuộc phiêu lưu, mê cung, giải câu đố cùng các loại hình giải trí khác. Bối cảnh chân thực, hiệu ứng âm thanh tốt, quả thực vô cùng đáng sợ. Thêm vào việc giải câu đố có phần khó khăn, nội dung các vở kịch hoàn chỉnh, trải nghiệm của người chơi đặc biệt high.

“Chuyện kinh dị” được sáng lập vào mười năm trước, từ lúc bắt đầu cho tới nay liền hấp dẫn được vô số người hâm mộ, trong vòng mười năm mô hình “Chuyện kinh dị” đã có mặt ở bốn thành phố lớn, mỗi một tòa nhà đều có một câu chuyện khác nhau. Số lượng fans yêu thích và trung thành luôn cực kì cao, thường xuyên sưu tầm tem rồi chạy khắp bốn thành phố chơi sau đó cố gắng vượt qua cửa. Có người hâm mộ còn viết nguyên một series sách dành riêng cho “Chuyện kinh dị”, vừa là tiểu thuyết cũng vừa là sách hướng dẫn vượt ải, còn có các loại huy chương đánh dấu đã qua ải. Bên cạnh đó, phim, truyện tranh, tiểu thuyết, hay các chương trình tạp kỹ lúc nào cũng hết sạch ghế ngồi, sản phẩm đa dạng, bán đến mỏi tay.

Những người đang có mặt trong hội trường toàn thể đều là người trẻ tuổi, làm gì có ai là không biết “Chuyện kinh dị” cơ chứ. Hơn nữa còn có không ít người đã chơi qua, vô cùng thích thú.

Đoàn Vĩ Kỳ chờ mọi người thảo luận xong, nói: “Tác phong của tổng giám đốc Tiêu hẳn mọi người đều rõ nhỉ, chính là người mặt dày nha. Lúc nghe được tin anh ấy muốn dẫn con gái nhà người ta đến “Chuyện kinh dị” chơi, liền biết động cơ của anh ta chả tốt đẹp gì rồi. Có điều, trước kia thời điểm lần đầu tiên tôi sáng tạo nên “Chuyện kinh dị”, động cơ đặc biệt trong sáng đấy nhé, tôi chỉ muốn tán gái mà thôi.”

Dưới khán đài cười to, sau đó có người lấy lại phản ứng, hứng phấn đến nỗi kêu to.

Cái gì a cái gì a, “Chuyện kinh dị” là do Đoàn Vĩ Kỳ sáng tạo? Nguyên nhân chỉ vì anh muốn tán gái? Quá trực tiếp, phong cách này được à nha, đáng được khen mười điểm.

Không tới mười phút, rất nhiều người nghe bạn mình bảo rằng diễn thuyết rất vui rất thú vị bèn chạy đến. Hội trường liên tục có người tiến vào.

Nửa sau của hội trường không có người nào ra về? Không thể nào. Còn chưa hết một nửa thời gian diễn thuyết, trong hội trường đừng nói đến chỗ ngồi, thậm chí muốn đứng cũng sắp hết chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.