Tùy Hứng - Mễ Nháo Nháo

Chương 20



Chương 20: Gia Vĩ Đông
Có thể sau khi được chiêu đãi bữa yến tiệc thịnh soạn nên lúc tắm rửa Cố Đồng vô cùng nghiêm túc, tắm xong, chúng tôi quấn khăn tắm rồi ra ngoài.
Tối qua ngủ không ngon, cộng thêm quá nhiều việc đã phát sinh trong hôm nay, tinh thần tôi sớm đã thấy mệt mỏi, ngồi dưới sàn nghe tiếng ù ù của máy sấy mà vô thức ngủ mất.
Không lâu sau, em ấy vỗ vai kêu tôi dậy, tôi mở mắt, nghe em ấy nói: "Sấy qua tóc đã."
Tôi ư một tiếng rồi tiếp tục nằm vật xuống.
Em ấy cũng không mắng tôi, giúp tôi sấy khô tóc, lại lần nữa nghe được tiếng ù ù từ máy sấy và tôi lại chìm vào giấc ngủ.
Lần này tôi nằm mơ, tôi mơ thấy mình quay lại New Zealand, Tiền Mẫn hỏi tôi tại sao lại quay lại, tôi nói mình nhận được email trả lời từ công ty xin việc.
Bối cảnh trong mơ không hề liên quan tới Cố Đồng, tôi về nước đón tết, sau đó quay lại trường, trở về quỹ đạo bình thường của cuộc sống.
Âm thanh từ máy sấy tóc dừng hẳn khiến tôi tỉnh lại từ trong mộng, tôi dựa cạnh giường rồi quay đầu nhìn em ấy, động tác thu dọn máy sấy của em ấy cũng dừng lại, nghi hoặc hỏi tôi: "Sao thế?"
Tôi vuốt vuốt đuôi tóc, tóc khô rồi, muốn sấy khóc khô như vậy không biết mất bao nhiêu thời gian đây.
Tôi nói: "Tôi mơ thấy tôi quay về New Zealand, đi tìm việc, sống cuộc sống yên ổn bên đó."
Cố Đồng kéo ngăn kéo giường, đem máy sấy cất vào, tiện hỏi tôi: "Có em không?"
Tôi nói: "Không."
Em ấy cười cười tự giễu: "Hóa ra chị ở New Zealand."
Tôi mím môi, ừ một tiếng.
Em ấy đóng ngăn kéo lại, đứng dậy, ý bảo tôi lên giường, hỏi: "Chị thấy bây giờ có chân thực không?" Em ấy đổi cách nói: "Chị muốn sống cuộc sống trong mơ hay cuộc sống như hiện tại?"
Nói xong, em ấy tắt công tắc đèn.
Đột nhiên không gian bị màu đen bao phủ, không nhìn thấy thứ gì, mấy giây sau giường bị lún xuống, em ấy nằm xuống giường.
Tôi cứ nhìn chằm chằm vào bức hình trên tường, trả lời em ấy: "Cuộc sống trong mơ giống như thực, cuộc sống hiện tại lại giống như mơ."
Bao năm qua, tôi chưa từng nghĩ mình và em ấy sẽ quay lại với nhau, quyết định rời đi ban đầu của tôi chỉ nghĩ muốn cắt đứt hoàn toàn, không cho em ấy và cả tôi một con đường lui, tốt nhất là đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng ai ngờ được, tất cả đều sụp đổ chỉ sau vài lần chạm mặt.
Tôi nói tiếp: "Nhưng dẫu chỉ là mơ tôi vẫn thấy vui."
Vui đến nhường nào tôi cũng không thể hình dung được, giống như cơn mưa dai dẳng tới mấy ngày rồi bỗng nhiên trời nắng sáng, rõ ràng bạn đã quen với những ngày mưa, khi nó đột nhiên trở nên tốt hơn bạn vẫn sẽ yên tâm tiếp nhận, luôn cảm thấy nó vốn nên như thế.
Chúng tôi vốn cũng thế.
Không phải là tôi với bộ dạng bị cuộc sống xô đẩy, không có cảm xúc, sống như kẻ vô hình.
Em ấy nghe thấy câu trả lời của tôi xong liền vuốt ve tóc tôi: "Ăn nói khéo vậy?"
Tôi ừ hừ một tiếng.
Em ấy dựa vào gần tôi, ôm lấy tôi: "Vừa nãy giúp chị sấy tóc, em cứ nghĩ mãi chuyện này, nghĩ từ lúc ở công ty nhận được điện thoại của Tiểu Nhu, nghĩ đến giờ, lại nghĩ đến khi lần đầu chúng ta gặp nhau ở nhà chị."
Âm thanh của em ấy truyền đến từ bên tai, là âm thanh có bao quen thuộc, thanh âm của Cố Đồng trong đêm tối, không có bất kì giọng điệu châm chọc, chỉ là những âm thanh trần thuật bình ổn, ấm áp, giống như bàn tay mảnh khảnh, mang theo tiết tấu chạm đến tận sâu trái tim tôi.
"Nói khoa trương cũng không hẳn, nói nhạt nhẽo cũng chẳng phải, nó giống như một bộ phim tình cảm, mọi thứ đều diễn ra vừa đủ, chị đâu có biết em đã kinh ngạc thế nào khi gặp chị hôm ấy, chị đâu có biết hôm đó em đã cảm kích ông trời thế nào vì hôm đó đã để em về nhà, để em đột nhiên tò mò muốn dò hỏi cách nghĩ của chú, em luôn nghĩ, tại sao chuyện của chúng ta luôn trùng hợp đến vậy, Cố Ninh, chị nghĩ thế nào?"
"Đúng vậy." Tôi cười cười: "Tôi cũng hay nghĩ như vậy, nếu chuyện trước kia giữa chúng ta có thứ gì đó chệch khỏi quỹ đạo thì chắc chúng ta sẽ không như hôm nay."
Em ấy cúi đầu ừ một tiếng.
Câu chuyện đêm nay không tránh khỏi chút đau, tôi tìm được tay em ấy trong chăn, nắm thật chặt, hỏi em ấy: "Ngày mai em có đi làm không?"
Em ấy có một tiếng.
Tôi lại hỏi: "9 giờ làm 5 giờ tan sao?"
Em ấy lắc đầu: "Không hẳn, công việc của em khá tự do, có khi phải ở lại công ty, thường thì sẽ có một khoảng thời gian, hoàn thành trong khoảng đó là được." Em ấy nắm lại tay tôi: "Sao vậy?"
"Không sao." Tôi đáp: "Chỉ hỏi thôi, tôi sẽ tìm việc để phù hợp với thời gian của em."
Em ấy cười cười: "Chị tìm việc gì cũng được, em sẽ sắp xếp."
Nói xong em ấy còn bổ sung: "Chị không cần vội, mới về nên nghỉ ngơi nhiều một chút, chăm chỉ hẹn hò với em, ngoan ngoãn ở bên cạnh em, còn cái khác không quan trọng."
Tôi khẽ cười.
Nói đủ thứ chuyện, Cố Đồng cũng mệt rồi, không lâu sau đã nghe tiếng hít thở đều đều của em ấy, hình như đã ngủ mất, cùng với tiếng thở nhè nhẹ ấy, tôi cũng chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay ngủ thật say, buổi sáng tỉnh dậy, Cố Đồng vẫn còn đang ngủ.
Tôi nhẹ nhàng mặc quần áo, dạo qua một vòng bếp nhà Cố Đồng, thật giống với tưởng tượng, bếp vốn chỉ để trang trí, tủ lạnh ngoài mấy đồ ăn vặt và đồ uống thì chẳng có rau cỏ gì.
Cầm ví tiền chìa khóa, tôi nhớ dưới sảnh có siêu thị mini, vốn định viết tờ note nhỏ cho Cố Đồng nhưng nghĩ nghĩ, không biết chừng lúc tôi về Cố Đồng còn chưa dậy, nên cũng thôi.
Chỉ đi mua mấy quả trứng, chút thịt chút rau, khoảng nửa tiếng là xong thôi.
Sau khi về, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Cố Đồng đứng ngoài phòng khách, tay em ấy đang cầm điện thoại gọi điện, ăn mặc đầu tóc vẫn toán loạn.
Nhìn thấy tôi liền lập tức đặt điện thoại xuống, hỏi: "Chị đi đâu?" Nói xong liền nhìn xuống túi đồ trong tay tôi, tự trả lời: "Đi siêu thị à?"
Tôi ừ một tiếng rồi thay dép, bộ dạng mềm nhũn của em ấy dựa vào sô-pha, lúc tôi cầm túi lại quên mang điện thoại, nhìn lên màn hình quả nhiên có cuộc gọi nhỡ của em ấy.
Em ấy đem tất cả thu vào tầm mắt, ho khan, ôm lấy gối ôm, nói với tôi: "Sợ chị chạy mất."
Tôi nhún vai: "Em cho rằng ai cũng như em sao?"
Nghe xong em ấy lập tức ngồi thẳng dậy, bác bỏ: "Chị cho rằng ai cũng như chị sao, em đi rồi nhưng chị chỉ cần tìm sẽ tìm thấy em, chị thì sao hả?"
Tôi không đáp lời, những lời đó nếu tiếp tục nói ra sẽ chỉ làm cả hai cùng không vui, không có ý giận dỗi, chúng tôi mới làm lành không thích hợp để nói về chủ đề này.
Nên tôi hỏi: "Trứng chiên, sữa nóng, có vừa ý ngài không ngài Cố?"
Em ấy nhịn cười ngẩng đầu nhìn tôi, hai chân vắt chéo, tiện tay chỉnh sửa lại tóc rối.
Ngoài bộ quần áo ngủ trên người, nhìn lại bộ dạng vô cùng dễ thương.
Em ấy trả lời tôi: "Được rồi dì Cố, lui đi dì Cố."
Ăn sáng xong, Cố Đồng lấy máy tính làm bản phác thảo, tôi ngồi cạnh em ấy tham khảo mấy công ty để xin việc đến mức chán nản, liền tìm phim xem.
Nhưng âm thanh phát ra quá ồn ào, tôi nhìn em ấy, ấn tạm ngừng, chuẩn bị quay về phòng.
Vừa đứng dậy liền bị em ấy bắt lại, cũng không nhìn tôi, nói: "Ngồi xuống."
Tôi ngồi lại, em ấy nói tiếp: "Chỉnh âm thanh nhỏ lại chút là được."
Tôi nhướng mày, lấy tai nghe từ trong túi đeo vào, mới mấy phút tầm mắt của tôi đã chuyển sang khuôn mặt em ấy.
Lúc trước tôi luôn nghĩ bộ dạng chăm chỉ làm việc của Cố Đồng sẽ thế nào, hiện tại thì tôi cũng được diện kiến rồi, suy nghĩ này đến có chút bất ngờ.
Thị lực của em ấy cũng không hẳn tốt, cận khoảng 1 diop, sợ sự bức xạ từ màn hình máy tính nên khi làm việc đeo một chiếc kính gọng đen.
Cố Đồng không nói gì, bộ dạng chăm chỉ làm việc, vô cùng nghiêm túc, em ấy như thế, làm tôi không tìm thấy bộ dạng lạnh lùng không thèm nói gì với tôi, cũng không thấy dáng vẻ đôi khi tức giận, đôi khi làm nũng uất ức khi cãi nhau với tôi.
Đó là kiểu thần thái vô cùng cao ngạo.
Chuyên tâm, thỉnh thoảng mím môi, mặt không chút biểu tình, nhìn từ góc độ của tôi, lại có lọn tóc che mất nửa mặt lộ ra chiếc mũi cao và cằm của em ấy.
Bình thường, góc nghiêng ba giờ chính là góc cạnh đẹp nhất của một người, Cố Đồng cũng như thế, tôi có thể không nói em ấy chính là yêu tinh được sao?
Nếu bộ quần áo ngủ trên người em ấy được đổi thành quần áo âu.
Tôi gỡ tai nghe xuống, hỏi em ấy: "Ở công ty có em gái nào bị em mê hoặc không?"
Em ấy bất ngờ với câu hỏi đột ngột này của tôi, dáng điệu nghi ngờ quay đầu nhìn tôi: "Cái gì cơ?"
Tôi lắc đầu bật cười: "Không có gì."
Em ấy a một tiếng, ngả người ra sau, nghịch lọn tóc: "Em gái xinh tươi à, nhiều không đếm nổi."
Không đứng đắn.
Tôi trợn mắt, đeo lại tai nghe.
Em ấy tiếp tục yên lặng làm việc, tôi ngoan ngoãn ngồi xem hết bộ phim, một buổi sáng cứ thế mà trôi, đợi em ấy kết thúc công việc, tôi cũng tắt ipad đi.
Em ấy quay đầu, tay giữ lấy cằm tôi, mạnh bạo hôn lên môi tôi.
"Trưa ăn gì được nhỉ?"
Tôi liếm liếm môi, vừa định mở lời thì điện thoại của em ấy vang lên.
Điện thoại trên bàn hiện lên ba chữ "Gia Vĩ Đông" từ người gọi tới.
Tôi cúi đầu dựa vào sô-pha, vốn định tiếp tục xem tivi, nhưng em ấy không cho dự định của tôi thành hiện thực, không chỉ tiếp cuộc gọi, mà còn mở loa ngoài đặt gần miệng tôi.
"Alo, Cố Đồng à."
Tôi định đẩy di động ra, nhưng em ấy bắt lấy tay tôi, không cho tôi cử động, cũng không nói câu nào.
Tôi hừ mấy tiếng: "Xin chào, bây giờ Cố Đồng không tiện nghe điện thoại."
Giọng điệu đầu bên kia bỗng trở nên khách khí, "ồ" một tiếng, hỏi thẳng: "Em là Cố Ninh à?"
Tôi đáp: "Đúng, là tôi đây."
Anh chàng cười to vài tiếng: "Hai người ở bên nhau à, không có gì đâu, à mà, Cố Đồng đang làm gì vậy?"
Tôi đáp: "Ra ngoài rồi."
Gia Vĩ Đông: "Vậy khi nào cô ấy về, nhờ em nhắn lại tôi có gọi điện tới."
Biết anh ta sắp cúp điện thoại, tôi liền nói: "Đợi đã." Nói xong quay qua nhìn Cố Đồng, hỏi: "Anh tìm em ấy có việc gì không, lát nữa tôi sẽ nói với em ấy."
Đầu dây bên kia ngập ngừng, cuối cùng nói: "Tôi muốn em ấy gọi điện thoại cho mẹ tôi, chắc em ấy biết nên nói gì."
Nói xong, anh chàng viện cớ bận việc liền ngắt điện thoại.
Tôi cầm điện thoại trả cho Cố Đồng, chuẩn bị đeo tai nghe tiếp tục xem phim, nhưng em ấy vẫn ngăn tôi lại, ném ipad của tôi sang một bên, trực tiếp ngồi lên đùi tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới.
"Chị không tò mò chút nào sao?"
Tôi nuốt nước bọt.
Sao có thể không tò mò chứ, nhưng chỉ sợ chuyện này vượt quá những tưởng tượng của tôi, nếu những lời của em ấy khiến tôi khó chịu thì tại sao tôi phải hỏi, chuyện này vốn đã trở thành quá khứ rồi, là vậy đó.
"Tại sao anh ta lại muốn em gọi điện cho mẹ anh ta?"
Nhưng cuối cùng tôi vẫn không nhịn được.
Em ấy cười cười: "Anh ấy hả, thực ra mẹ em và mẹ anh ấy là bạn, bọn em coi như được giới thiệu mà quen biết, hai nhà đều rất thích nhau, ban đầu khi ở bên nhau là do em có mục đích riêng, sau đó em phát hiện anh ấy cũng có mục đích riêng, đó là lí do tại sao chúng em duy trì mối quan hệ này tới ba năm. Quan hệ của chúng em chỉ có bố mẹ và họ hàng thân thích biết thôi. Anh ấy có thích một cô gái, nhưng mẹ anh ấy thì lại không, lần này chị về, em đã nói rõ với anh ấy rồi." Cố Đồng nhún vai: "Cuộc gọi này nhất định phải gọi rồi, đại khái là cháu và con trai bác không hợp nhau, chắn chắn anh ấy đã bị mẹ tức giận rồi, bây giờ có thể coi như em lợi dụng xong người ta, liền đá người ta chạy mất tăm hơi."
Em ấy nghiêng đầu nhìn tôi, tóc cũng theo đó mà xõa xuống, tôi định dùng tay giữ chúng lại, nhưng cuối cùng lại nhịn.
Tôi nhìn em ấy "ừ" một tiếng, rồi hỏi: "Hai người..." Nghĩ nghĩ, rồi lại nói: "Trưa nay ăn bò xào nhé."
Em ấy nghe xong liền cười thật to: "Cố Ninh, chị có thể đừng nhàm chán vậy không?" Em ấy đặt tay lên vai tôi: "Em và anh ấy không có gì, ở bên nhau chỉ để tránh sự hối thúc hôn nhân từ hai nhà, nên sau cuộc điện thoại lát nữa cho mẹ anh ấy, em và anh ấy hoàn toàn không còn chút quan hệ gì với nhau."
Tôi liếm liếm môi: "Vậy lễ đính hôn... là sao?"
Em ấy nhún vai: "Là do mẹ Vĩ Đông muốn, cũng vì chuyện này mà em thu được không ít lợi lộc từ anh ấy đó."
Tôi ngẩng đầu nhìn em ấy.
Em ấy nhéo mũi tôi: "Lợi ích công việc."
Tôi ồ một tiếng, nhìn em ấy rồi hỏi:"Vậy khi nào em gọi điện?"
Em ấy cong môi cười: "Bây giờ."
Tôi lại ừ, tâm tình thật vui vẻ.
Em ấy vừa mở khóa điện thoại, vừa hỏi: "Bò xào ớt chuông à."
Tôi nói: "Ừ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.