Tùy Hứng - Mễ Nháo Nháo

Chương 24



Chương 24: Cố Ninh, nói chị yêu em
Giấc ngủ trưa bị đánh thức bởi tiếng chim hót ngoài cửa sổ, cũng có thể do đã ngủ đủ giấc nên chỉ một âm thanh nhỏ cũng có thể làm tôi tỉnh mộng.
Mở mắt, theo bản năng cầm lấy điện thoại xem giờ, đã là ba giờ chiều, tôi nhận được tin nhắn wechat của Cố Đồng, nhưng ngoài dự liệu chính là em ấy gửi những mười mấy tin nhắn cho tôi.
Cách nhắn tin của Cố Đồng vẫn vậy, khi có việc nghiêm túc thì một dấu câu cũng không sót, nhưng khi nói chuyện bình thường không khi nào nội dung vượt quá đôi dòng, thậm chí em ấy sẽ gửi một chữ một dòng cho bạn.
Xem ra buổi trưa hôm nay em ấy khá nhàn hạ, tôi nhíu mắt lại rồi bật đèn lên.
Cố Đồng: "Tối muốn ăn gì?"
Cố Đồng: "Món ăn tây hay tàu?"
Cố Đồng: "Món tây nhé?"
Cố Đồng: "Em muốn uống rượu."
Cố Đồng: "Chị đang ngủ à?"
Cố Đồng: "Đang"
Cố Đồng: "Ngủ"
Cố Đồng: "Sao?"
Cố Đồng: "..."
Cố Đồng: "Chắc đang ngủ rồi."
Cố Đồng: "Để em tìm thử xem."
Cố Đồng: [Liên kết]
Cố Đồng: "Bình luận ở đây khá ổn."
Cố Đồng: [Liên kết]
Cố Đồng: "Khá gần nhà."
Cố Đồng: [Liên kết]
Cố Đồng: "Chỗ này ổn này."
Cố Đồng: "Cảnh cũng đẹp nữa."
Cố Đồng: "Rất hợp cho bữa tối."
Cố Đồng: "Còn gần sông nữa."
Cố Đồng: "Thế em cứ đặt bàn trước nhé."
Cố Đồng: "Chị dậy thì xem nhé."
Cố Đồng: "Nếu không thích thì em hủy chỗ."
Cố Đồng: "Phải tính trước."
Cố Đồng: "..."
Cố Đồng: "Vẫn chưa dậy sao?"
Cố Đồng: "3 giờ rồi lợn ơi."
Nhìn thấy tin nhắn cuối cùng được gửi cách hai phút trước, tôi lười nhác, trả lời tin nhắn của em ấy: "Tỉnh rồi, chỗ đó được đấy."
Thói quen ăn hay chơi của Cố Đồng luôn nhất quán, em ấy rất dụng tâm cho những cuộc vui như vậy, trước đây mỗi lần chúng tôi ăn uống hẹn hò đều do một tay em ấy lo liệu, em ấy từng nói tôi như thể sủng vật mà em ấy mang theo mỗi khi đi du lịch, có thể tùy lúc làm thịt.
Vừa trả lời tin nhắn, còn chưa chạm chân xuống đất, tiếng chuông điện thoại đã vang lên, là cuộc gọi hình từ của Cố Đồng.
Tôi rất ít khi nhận cuộc gọi hình, bởi tôi thấy tôi trên màn hình xấu xí hơn nhiều so với tôi của cuộc sống thực tại.
Do dự một hồi, lại tưởng tượng tới bộ dạng vừa ngủ dậy, nên tôi quyết định tắt đi.
Em ấy gửi cho tôi một dấu hỏi chấm.
Tôi xỏ dép trong nhà, trả lời: "Xấu."
Em ấy: "Đừng giỡn nữa."
Còn chưa đợi tôi đáp câu từ chối, em ấy lại gửi tin nhắn: "Nếu còn tắt nữa thì đợi đến tối em sẽ xử lí chị thế nào nhé."
Lời uy hiếp này vô cùng hữu dụng, khoảng một giây sau em ấy lại gọi cuộc gọi hình tới, khiến tôi không chút do dự mà tiếp nhận cuộc điện thoại này.
Màn hình điện thoại bên kia hiện lên không phải là mặt em ấy mà là một tờ quảng cáo, nhìn kĩ lại thì đó chính là tờ quảng cáo từ nhà hàng mà vừa nãy em ấy gửi cho tôi.
Em ấy chỉ tới dòng sông trên trên tờ quảng cáo nói: "Nhà hàng ngoài trời, không khí xung quanh cũng rất hợp."
Tôi ừ một tiếng.
"Cũng gần nữa, chúng ta có thể đi bộ tới đó, không lo phải tìm chỗ đỗ xe, hơn nữa buổi tối ở đây còn có nhạc nhẽo, đài phun nước, hai đứa mình có thể ở lâu thêm chút."
Tôi ừ ừ rồi tìm một chỗ thoải mái để ngả lưng.
Nhìn lại màn hình, em ấy đã đưa camera về phía mặt mình, đối mặt với em ấy, tôi nghe thấy em ấy gọi: "Cố Ninh."
Tôi: "Hửm?"
Có thể để tiện làm việc, em ấy búi tóc lên cao, cuộn thành vòng đơn giản, được cố định bởi một cây bút chì.
Không biết em ấy có mấy chiếc kính nữa, chiếc kính lần này với lần trước em ấy đeo ở nhà hoàn toàn khác nhau, gọng kính đen mỏng mà tròn tròn đặt trên sống mũi cao cao của em ấy.
Trên màn hình chỉ có em ấy, tôi có thế nhìn thấy vai em ấy, em ấy đang dùng tay chống đầu chăm chú nhìn tôi.
"Còn chưa tỉnh ngủ à?" Em ấy hỏi.
Tôi nghi ngờ ừ một tiếng, sau đó lại chắc chắn ừ một tiếng.
Em ấy cười hô hô, "Tóc mái dựng đứng hết cả lên rồi."
Tôi trợn mắt nhìn lên, tất nhiên, chẳng nhìn thấy gì cả, thế nên tôi lấy tay vuốt vuốt, sau đó nghe thấy tiếng click.
Nhìn lại màn hình, khuôn mặt em ấy áp sát lại gần camera, nói: "Đang chụp màn hình." Nói xong còn cắn môi.
Người đẹp quả nhiên là người đẹp, dù có nhìn từ góc độ nào cũng không nhìn ra khuyết điểm, tôi nghĩ nếu tôi đem tất cả sự yêu thích của mình dành cho em ấy đều xuất phát từ giá trị nhan sắc của em ấy, nghe cũng rất thuyết phục đấy chứ.
Tâm sự với nhau thêm vài câu liền tắt cuộc gọi, rất nhanh, em ấy gửi cho tôi ảnh chụp màn hình ban nãy, còn có tâm đính kèm dòng chữ "phong cách trợn mắt đần độn."
Người trong ảnh là tôi, quả thật nhìn rất đần, mặt hướng về phía ánh sáng, mồm còn hơi mở, khiến những sợi tóc trên đầu tôi như phát quang.
Tôi cười thật to.
Tôi cúi đầu sửa lại: "Sau này đừng mong tôi nhận cuộc gọi hình của em."
Cố Đồng: "Đừng mà."
Cố Đồng: "Đáng yêu chết đi được."
Tôi bật cười.
Bổ sung thêm ít tài liệu của công ty, rảnh rỗi ngồi xem thêm mấy tập phim, Cố Đồng lại gọi điện tới.
Cuộc hẹn tối nay, thực ra, tôi không xem cuộc hẹn tối nay là một buổi hẹn hò, chỉ là hai chúng tôi cùng ra ngoài ăn một bữa cơm bình thường mà thôi, nhưng Cố Đồng lại cố chấp bắt tôi mặc váy, một chiếc váy, màu hồng.
Tất nhiên tôi sẽ từ chối yêu cầu này, thậm chí tôi còn không hiểu tại sao Cố Đồng lại cứ cố chấp bắt tôi mặc váy nữa, có thể em ấy thích bắt tôi làm những chuyện mà tôi không thích.
Tôi từng nói, tính cách em ấy trước hay giờ vẫn vậy.
Đương nhiên, đến cuối cùng vẫn là tôi thỏa hiệp.
Nhìn trong gương con người đã được trau chuốt, trong lòng nghĩ: "Nhìn thì cũng ổn đấy, rất đẹp, rất hợp, đẹp."
Ra khỏi phòng, "lão gia" đã yên vị trên sô-pha nhanh như chớp nhìn về phía tôi, em ấy đặt cuốn tạp trí trên tay xuống, vòng qua bàn trà bước đến cạnh tôi, trong mắt hiện lên vô vàn sự biến hóa, sau đó biến thành tiếng thở dài thườn thượt.
Cố Đồng: "Như vậy cũng được."
Tôi nhìn em ấy, làm bộ quay về phòng thay quần áo, em ấy cười hi hi rồi ôm chặt lấy eo tôi, cản tôi: "Đùa thôi, đùa thôi mà, chị rất xinh đẹp." Em ấy ngẩng đầu nhìn tôi, từ góc độ này, tôi có thể nhìn thấy đường cong ở đuôi mắt của em ấy, kết hợp cùng lông mi vừa dài vừa cong, vốn không thể dùng từ đáng yêu để miêu tả nữa rồi.
Em ấy không có ý định buông tôi ra, đan lấy tay tôi, rồi hôn lên mặt sau của bàn tay, đứng thẳng người nói với tôi: "Nếu lúc thay quần áo chị cho phép em đứng cạnh quan sát, em nghĩ chắc chắn sẽ đẹp hơn nữa."
Tôi cho em ấy một cái bạt nhẹ lên đầu, đẩy em ấy ra khỏi người.
Trước đây, những kí ức của tôi về em ấy chỉ dừng lại ở những điểm xấu, dừng lại ở những thứ chúng tôi không hợp nhau, nhưng giờ tỉ mỉ nghĩ lại, thực ra Cố Đồng con người này, đa phần thời gian đều thích trêu chọc người ta.
Em ấy sẽ chăm chú nhìn bạn khi bạn đang chăm chú làm việc, chăm chú nhìn bạn tới khi bạn cảm giác được, rồi quay đầu nhìn lại em ấy, em ấy sẽ không cho bạn thời gian phòng bị mà hôn bạn, chỉ hôn một cái, sau đó lại giống như đứa trẻ trộm được kẹo ngọt từ trên người bạn mà rời đi.
Em ấy sẽ đột nhiên gọi tên bạn trong một không gian tĩnh lặng, bạn phản ứng rồi, em ấy vẫn sẽ tiếp tục gọi, cứ gọi "Cố Ninh, Cố Ninh." Đợi đến lúc bạn không muốn đáp lại những tiếng gọi ấy nữa, em ấy sẽ gác đôi chân thon dài của em ấy lên đôi chân bạn, nghe vô tâm nhưng lại tràn đầy ý vị nói: "Tại sao lại thích chị như vậy chứ?"
Em ấy sẽ đột nhiên ngồi lên đùi bạn lúc bạn đang xem tivi, cười với bạn, đùa nghịch với sợi tóc của bạn, chán chê, rồi từ từ đi xuống đến tận nơi kết thúc, ngón tay tiếp tục đi xuống, sờ bạn qua lớp quần áo ngăn cách, sờ đến... sờ đến rồi đột ngột rời khỏi, khiến bạn dở khóc dở cười.
Em ấy sẽ...
Em ấy có thể làm được tất cả mọi việc.
Theo yêu cầu của em ấy, tôi đeo thêm một chiếc vòng cổ, giày cùng một chiếc áo khoác ngoài khá ngắn rồi ra cửa.
Vào đến thang máy tôi mới phát hiện, tối nay em ấy vừa giúp tôi chỉnh đồ tôi lại vừa đặt nhà hàng ăn sang trọng...
Tôi quay ngoắt đầu lại nhìn em ấy, em ấy bị tôi dọa sợ, nghi hoặc hỏi: "Sao thế?"
Tôi nuốt nước bọt, nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Không phải tối nay em sẽ cầu hồn tôi chứ?"
Em ấy cười phì thành tiếng, nắm lấy tay tôi, bất đắc dĩ nói: "Nằm mơ đi."
Được rồi, là do tôi nghĩ nhiều.
Cố Đồng nói nhà hàng đó chắc khoảng 15 phút đi bộ, cảm giác của em ấy rất chuẩn, thời gian để chúng tôi đến được nơi ấy cũng không chênh lệch là bao, khoảng 15 phút từ khi ra khỏi cửa.
Tuy em ấy dự đoán thời gian rất chuẩn nhưng lại mắc căn bệnh là thích đến muộn.
Cố Đồng chính là một người đầy mâu thuẫn.
Bởi vì đã đặt trước nên nhân viên phục vụ dẫn chúng tôi đến chỗ ngồi, rất giống với tờ quảng cáo ban chiều, chỗ ngồi này gần sông, tuy mặt trời chưa xế bóng, nhưng đèn điện đã được bật lên như thể chúng tôi đang được chiêm ngưỡng cảnh buổi đêm sắp tràn qua, còn cả đài phun nước như ẩn như hiện vẫn chưa đến giờ trình diễn.
Tôi sẽ ưu ái cho điểm cao nơi này.
Sau khi chúng tôi chọn món, người phục vụ rời đi, còn Cố Đồng một tay chống cằm chăm chú nhìn tôi, tay còn lại đặt trên bàn gõ gõ theo nhịp.
Tôi cầm cốc nước trên bàn lên uống một ngụm.
"Tóc ngắn hơn, gầy hơn, đen hơn." Em ấy nói.
Tôi nhếch này, đặt cốc nước xuống: "Còn gì nữa?"
Em ấy chép miệng: "Tính tình vẫn khó chịu như cũ."
Tôi bật cười: "Tính tình ai khó chịu cơ?"
Em ấy phì phì đôi tiếng: "Chị."
Tôi nhún vai: "Ừ."
Em ấy nói tiếp: "Vô lương tâm, không tim không phổi, lầm lì, tàn nhẫn."
Những từ miêu tả bình thường, nếu không phải nhìn thấy bộ dạng đáng thương của em ấy thì khó mà tưởng tượng ra em ấy đang đánh giá một ai đó.
Tôi gật gật đầu hỏi: "Không có ưu điểm gì sao?"
Em ấy lắc đầu: "Không có."
Nói xong liền a một tiếng: "Có."
Tôi đảo mắt: "Ừ hứ."
Em ấy đột nhiên ngồi thẳng người, nghiêng đầu nói: "Ưu điểm chính là có một người bạn gái vừa xinh đẹp, rộng lượng lại vừa ưu tú." Nói rồi em ấy cười với tôi, dáng vẻ dịu dàng, lại nói: "Đúng không?"
Tôi nhún vai: "Dở người."
Em ấy cố ý thở dài một tiếng thật to, cầm cốc nước trên bàn lên uống một ngụm, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống, gõ gõ mặt bàn, hỏi: "Chuyện cầu hôn vừa nãy chị hỏi em." Em ấy liếm liếm nước đọng nơi khóe miệng: "Nếu như em thật sự cầu hôn chị, chị sẽ đồng ý chứ?"
Tôi khựng lại.
Lại do dự trong giây lát, nhưng vẫn không thể cho em ấy câu trả lời.
Ánh mắt em ấy nhìn tôi, từ chờ đợi biến thành thất vọng, sau đó biến thành thản nhiên.
Sau đó em ấy nặng nhọc ngả người ra phía sau, dựa vào sô-pha, ngón tay vuốt qua mép mấy lần, mang theo tiếng thở dài, nói: "Thật ra chị có thể lừa em, nói chị sẽ đồng ý được mà."
Tôi khó khăn mở miệng: "Tôi..."
Em ấy đưa tay ra ngắt lời, vuốt môi: "Được rồi, em biết rồi, nếu là em, em cũng không đồng ý."
Tôi thở dài một hơi.
Không khí bỗng trở nên quái dị, may mà không lâu sau, phục vụ đã đưa đồ ăn lên.
Thức ăn ngon trước mặt làm chúng tôi phân tán một phần lực chú ý, không để tôi chìm đắm trong không khí bí bách vừa rồi.
Hai người chúng tôi ăn xong, trong bữa ăn cũng không nói lời nào, đợi đến khi bàn ăn được dọn đi, tâm tình tôi lại đột ngột trầm lặng trở lại.
Chúng tôi như thể đang tìm tội lỗi cho chính mình, tôi về nước chưa đến nửa tháng, sao có thể nói chuyện trọn đời trọn kiếp, những lời thề nguyền lừa gạt người khác như thế tôi sẽ không đồng ý hứa hẹn, nhưng em ấy lại muốn tôi đồng ý.
Kết quả không nghĩ cũng biết, ai cũng sẽ khó chịu.
Để làm dịu không khí, tôi chọn đồ uống cùng đồ ngọt mà em ấy thích, không biết em ấy có thể nhận ra điều này hay không.
Âm thanh từ đài phun nước báo hiệu sắp đến giờ trình diễn, em ấy dịch chuyển mấy chiếc ghế của chúng tôi, dựa sát vào gần tôi hơn.
Sau khi ăn xong bữa cơm hơn một tiếng đồng hồ này, trời cũng chuyển tối sậm, phong cảnh xung quanh đúng là đẹp như trong tưởng tượng, Cố Đồng tìm một tư thế thoải mái dựa đầu vào vai tôi, tôi đưa tay ra, mười ngón tay chúng tôi đan lấy nhau.
Âm nhạc của đài phun nước vang lên, chúng tôi lặng lẽ quan sát, chúng tôi nghe được những bài hát quen thuộc cùng xa lạ.
Màn trình diễn còn chưa kết thúc em ấy đã muốn rời khỏi đó, tôi theo sau em ấy lấy đồ và áo khoác.
Thời gian về nhà nhiều hơn thời gian đi khoảng năm phút, cả quãng đường em ấy cứ dính lấy tôi, nắm chặt lấy tay tôi không nói gì, ôm lấy cánh tay tôi, dựa nửa thân mình vào người tôi.
Tôi không hỏi em ấy đi như thế có khó chịu không, em ấy thích tôi chiều em ấy, nhưng nhìn tư thế đi của em ấy, dường như chẳng dễ chịu chút nào.
Tôi biết không nên để bữa tối nay trở nên hỏng bét như vậy, rất muốn nói vài câu xin lỗi, nhưng lại cảm thấy khi thốt ra những lời ấy, sự việc có lẽ nào càng nghiêm trọng hơn không.
Về nhà rồi cùng em ấy vào cửa, nhìn em ấy mệt mỏi vứt chìa khóa sang một bên, nặng nề ngã xuống sô-pha.
Tôi tiện tay buộc tóc lên, nhìn thấy em ấy đột nhiên ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn tôi nói: "Cố Ninh, uống rượu không?"
Không đợi tôi trả lời, em ấy liền đứng dậy, đi đến quầy rượu trong bếp lấy ra một chai rượu vang, thuận theo ý em ấy, tôi lấy hai chiếc ly.
Trong nhà chỉ bật đèn nhỏ, thật ra rất đẹp, nơi ở của Cố Đồng, chỉ cần không bừa bộn, thì mọi ngóc ngách đều rất nghệ thuật.
Có thể cảm thấy còn thiếu gì đó, sau khi lấy rượu em ấy liền rời đi, đợi khi tôi lấy ly ra, phòng khách đã vang lên tiếng nhạc thật dễ chịu.
Cố Đồng chân trần đứng nơi âm nhạc phát ra, bộ dạng làm nũng chép miệng dang rộng hai tay, muốn được ôm ấp.
Tôi đi đến, đem cốc rượu đặt vào tay em ấy, em ấy không nhúc nhích, vẫn giữ tư thế như vừa rồi.
Tôi chỉ còn cách tiến lên phía trước, một tay cầm cốc ôm lấy cổ em ấy, nhẹ nhàng ôm lấy em ấy.
Em ấy ôm lấy eo tôi, đặt cằm lên vai tôi, nhẹ nhàng hít thở, rồi gọi tên tôi: "Cố Ninh."
Tôi: "Ừ."
Em ấy tiếp tục: "Cố Ninh."
Tôi: "Ừ."
Em ấy ôm tôi, cùng tôi khẽ động đậy giống như đang khiêu cũ, miệng không ngừng gọi tên tôi: "Cố Ninh, Cố Ninh."
Em ấy rất thích gọi tên tôi, ba năm ở cùng nhau, không biết em ấy đã gọi bao nhiêu lần, em ấy gọi tôi bằng mọi ngữ điệu, tức giận có, dịu dàng có, làm nũng có, cố ý cũng có, thậm chí trong vài tháng đầu khi tôi ra nước ngoài, tôi thường mơ thấy em ấy gọi tôi.
Gọi rất lâu cũng mệt rồi, chúng tôi chuyển động không có quy luật theo tiếng nhạc, thỉnh thoảng tôi có thể cảm nhận được em ấy đang chuyển động, hình như là lúc uống rượu, thỉnh thoảng em ấy sẽ dùng đầu mũi cạ cạ lên cổ tôi, khiến tôi cảm thấy ngứa.
Tôi không uống, chỉ cầm một chiếc ly trống không, cùng em ấy đi vòng vòng.
Cứ di chuyển rồi di chuyển, cuối cùng chúng tôi đến bên sô-pha, em ấy rời khỏi tôi, khẽ đẩy một cái, tôi không kịp chuẩn bị liền bị đẩy xuống sô-pha, sau đó em ấy ngồi lên đùi tôi.
Ánh sáng từ chiếc đèn trắng đục phản chiếu lên khuôn mặt có chút đỏ của em ấy, ánh mắt lấp lánh như vì sao.
Em ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi, ánh mắt không hề chuyển động, uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly trước mặt tôi, rồi hôn lên môi tôi.
Một nụ hôn nồng đậm mùi rượu, em ấy uống gần hết, phần còn lại để tôi nuốt xuống, chút rượu hoà cùng đầu lưỡi lành lạnh của em ấy không ngừng chuyển động trong khoang miệng tôi.
Em ấy giữ chặt lấy cổ tôi, hai tay tôi chống xuống giúp cơ thể không ngã, do vậy mà tôi không tránh được những động tác từ đôi tay em ấy.
Đôi tay du ngoạn trên cơ thể tôi trên lớp quần áo, cuối cùng dừng lại ở eo tôi.
Em ấy cũng rời khỏi tôi, sau đó nhìn tôi, hôn lên chút rượu còn vương lên bên khóe miệng tôi.
Chân có chút tê nhưng tôi không nói ra.
Em ấy cắn môi nhìn tôi, tóc tai hơn hỗn loại, tâm tình tôi kích động không thôi.
Em ấy quả thật quá mê người, hoặc do tôi ăn không tiêu.
Em ấy đưa tay ra bắt lấy những lọn tóc rối bời của tôi, cúi đầu mở to mắt nhìn tôi.
Giọng của em ấy sau khi uống rượu có chút khác, vô cùng mê người vô cùng dễ nghe, em ấy nhẹ giọng nói: "Cố Ninh, nói chị yêu em."
Tôi nuốt nước bọt, tay tê dần không giữ được mà rơi xuống ghế, em ấy lại được thế ép xuống.
Tôi ôm lấy eo em ấy, mở miệng nhỏ tiếng nói: "Tôi yêu em."
Em ấy chẳng có chút vui mừng mà ngược lại nhăn mày. Kéo cổ áo của tôi rồi cắn xuống lưng tôi.
Trong lúc mơ hồ ấy, dường như tôi nghe thấy em ấy nói: "Khốn khiếp."
Khốn khiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.